TruyenHHH.com

Dạ Sắc Thượng Thiển

Ngoại truyện 7: Cố nhân

Hac_Vu_Yen_Tu

Vũ Uy giao thương tấp nập, cửa tiệm nhiều vô kể. Cung Minh Giác được đưa đi dạo phố, nắng đã dịu mà vẫn chưa chịu về. Giữa những tiếng người đan xen, nàng chú ý mấy kẻ ở cách một quầy. Tâm tư nàng rối bời theo từng câu nói, hơi mong chờ lại xen chút sợ hãi. Nàng chìm đắm trong suy nghĩ xa xăm mà ngó lơ tiếng hài tử đang gọi, đến khi bàn tay nhỏ khẽ chạm tay nàng thì người mới như giật mình tỉnh mộng.

"Minh Nhi, con theo Tùy Phong, mẫu thân đi có việc, rất nhanh sẽ trở về. Tùy Phong, chú ý công tử!"

Lâm Thiển nhanh chóng biến mất trong biển người, chỉ còn lại hai đứa trẻ mải nhìn theo chẳng hiểu việc gì. Minh Nhi có hơi bất an bèn vội về báo với phụ thân. Cung Thượng Giác không chút lo lắng khiến hài tử có phần không vui nhưng đứa trẻ suy đi nghĩ lại, không hề trách cứ chàng, thoáng chốc đã vui vẻ trở lại.

Từ trên cao, Lâm Thiển trông xuống kẻ đang trầm mình trong đau đớn. Nàng thong thả quan sát đôi tay run rẩy xé y phục, băng bó vết thương. Thật tâm, nàng không hề cảm thấy thỏa mãn hay căm hận, nhưng cũng không hề bình lặng. Tâm tình nàng giống như vết thương cũ, dẫu đã thành sẹo vẫn sẽ nhói lên mỗi khi trái gió trở trời. Thế gian rộng lớn tràn đầy hận thù với Điểm Trúc mà nàng từng nói, giờ nàng đã bước ra, đã tự do tự tại, trở thành một phần trong đó. Trong lòng nàng sớm đã định đoạt kết cục cuối cùng, chỉ là muốn kẻ đó có thêm chút thời gian níu kéo sinh mệnh, tham luyến nhân gian, cũng cho bản thân thêm chút quyết tâm.

Khoảnh khắc nàng quay đi, trâm cài rời khỏi bàn tay nàng, lại tiến đến giữ chặt kẻ đó. Hành động dứt khoát, cắt đứt hơi thở Điểm Trúc, cũng cắt đứt quá khứ trói buộc nàng. Gương mặt nữ nhân vốn đã khiến hoa nhường nguyệt thẹn, nay lại phảng phất nét bất cần, càng khiến người khác khó khước từ. Nàng ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, ánh hoàng hôn dường như thêm phần mê hoặc. Trong lúc nàng bình yên thưởng thức thì trong mắt kẻ vừa thoát khỏi đau đớn kia, chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu nữ nhân lấp lánh và tươi sáng mà bản thân mãi mãi không đạt được. Bước chân nàng nhẹ nhàng, thanh thoát, tâm tư nàng như được gió nâng đỡ, đưa đi chu du khắp thế gian. Nàng chậm rãi tiến về phía trước, đến gần hơn với hạnh phúc luôn mong cầu.

Cung Thượng Giác đã đứng sẵn ở cửa lớn đợi nàng tự lúc nào, trông thấy nàng ở phía xa, mặt hồ phẳng lặng liền gợn lên những đợt sóng lăn tăn, không đợi thêm được bèn bước qua chỗ nàng. Lâm Thiển không ngờ Cung Thượng Giác lại về sớm thế, còn kiên nhẫn đứng đợi nàng. Nàng không biết rằng mùi hương mơ hồ trên người nàng vẫn không qua được sự nhạy bén, tinh tường của chàng nhưng trước sau chàng không hề hỏi đến, tâm tình nàng càng thêm thỏa mái.

Bên ánh đèn ấm áp, hương trà hòa  cùng men rượu, tạo nên khung cảnh ấm áp khiến đôi nam nữ vốn hữu tình thêm hữu ý. Minh Nhi đã theo Tùy  Phong dạo chơi, để lại không gian riêng tư cho hai người. Nàng đã nhìn thấy trâm cài Cung Thượng Giác đặt trước gương, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nàng chờ đợi một lúc vẫn không thấy đối phương có ý nhắc đến, không biết nên nói rõ hay không. Sau một lúc đắn đo, nàng vẫn là lên tiếng hỏi:

"Chàng không hỏi ta đã đi đâu?"

Cung Thượng Giác đón lấy ly trà từ nàng, vốn nghĩ rằng bản thân sẽ như trước đây, như thợ săn chờ con mồi tự tìm đến nhưng bây giờ, Lâm Thiển nào biết trong lòng chàng sớm đã như ngàn con kiến bò.

"Trên người nàng có mùi máu. Nàng đã thật sự buông bỏ?"

Lâm Thiển mỉm cười, nàng cũng khó tin chính mình. Cung Thượng Giác nhìn nụ cười nhẹ nhàng và thư thái ấy thì đã có câu trả lời. Chàng cao hứng rót đầy một ly Tương Tư Dĩ đưa đến cho nàng. Lâm Thiển uống rượu, Cung Thượng Giác uống trà, thật muốn hỏi chàng phải chăng còn có ý đồ khác?

"Ta có hơi tò mò..."

"Chỉ là ta nhận ra, thời gian là hữu hạn. Ta còn chưa bù đắp cho Minh Nhi mấy năm vì hôn mê mà bỏ lỡ, từ giờ còn phải phân chia người nữa, sao ta phải lãng phí cho những điều không đáng."

Cung Thượng Giác vui vẻ cạn ly nhưng trà vừa nâng lên liền hạ xuống, nhất thời tâm trí cứng đờ, trong lời nàng nói có điểm bất thường. Lâm Thiển không cần nhìn đến gương mặt kia, ánh mắt kia cũng biết được biểu hiện của đối phương. Cung Thượng Giác không che giấu được xúc động, qua đi kinh hỉ liền vội vã xác nhận với nàng.

"Lâm Thiển, nàng vừa mới nói... chia thêm người..."

Sự dè dặt trong lời nói không che giấu được sự hưng phấn trong giọng điệu. Cung Thượng Giác ngồi xuống bên cạnh nàng, giật lấy ly rượu, kịp lúc ngăn nàng lại.

"Thật không? Lâm Thiển..."

Lâm Thiển vẫn chỉ mỉm cười, đôi má hồng dần ửng đỏ nhưng vẫn không ngừng né tránh vấn đề. Nàng càng như thế, Cung Thượng Giác càng sốt ruột. Nàng nhận ra nam nhân bên cạnh có hơi run, hơi thở trầm xuống thì khoé môi càng treo cao.

"Lâm Thiển..."

"Người đâu, thu xếp hành lý, ngày mai trở về."

"Cung Thượng Giác, y quan còn chưa kiểm tra..."

Cung Thượng Giác vui sướng trong lòng, ôn nhu nắm tay nàng, ánh mắt thâm tình càng khiến Lâm Thiển e ngại.

"Ta đã nói là y quan chưa kiểm tra..."

"Không sao! Tâm tình này tốt như vậy, ta không muốn nó tan mất dễ dàng. Chúng ta vất vả thêm một chút, dù không có cũng sẽ thành có."

Cung Thượng Giác nhấc bổng nàng lên, đôi tay mạnh mẽ, đôi chân gấp rút, dứt khoát và nhanh chóng, bế nàng đến bên giường.

"Cung Thượng Giác, chàng nhẹ tay chút!"

Lâm Thiển có hơi lo lắng, trách mắng sự nóng vội của Cung Thượng Giác làm chàng lần nữa đơ người. Khi Lâm Thiển điều chỉnh xong tư thế, Cung Thượng Giác tròn mắt nhìn bàn tay nàng đặt hờ lên bụng một lúc mới lấy lại chút bình tĩnh, gặng hỏi nàng lần nữa:

"Nàng như này là nói với ta, thật sự nàng đã... chúng ta..."

Nếu Lâm Thiển còn không nói rõ, có phải chàng sẽ khóc luôn không, nhưng Lâm Thiển sợ bản thân quá mong cầu mà phát sinh mộng tưởng, sợ khiến chàng hy vọng rồi thất vọng mới chần chừ kiểm tra.

"Cung Thượng Giác, chàng cũng biết, thân thể ta... ta không dám vội vã khẳng định, chàng tự mình bắt mạch xem..."

Cung Thượng Giác không phải không biết bắt mạch nhưng hỷ mạch thì không biết. Dẫu vậy, chàng không còn bắt ép nàng trả lời, thấu hiểu tâm tư Lâm Thiển nên chỉ lặng lẽ ôm nàng vào lòng.

"Theo ý nàng, không có cũng được, có cũng tốt, nàng vui vẻ là được. Đừng bận tâm nữa! Ngày mai, chúng ta lập tức trở về Cung Môn."

"Chuyện còn chưa chắc chắn, chàng đã nôn nóng giam giữ ta ở Cung Môn rồi sao?"

"Không vội về Cung Môn cũng được. Vậy ngày mai chúng ta xuất phát về Nghi Sơn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com