Da Sac Thuong Thien
Cung Tử Thương quản hai đứa trẻ cũng mệt, nhàn nhã một mình cũng buồn, chuyên tâm nghiên cứu lại chẳng có tâm trạng, chân cứ bước, bước thế nào lại đến trước Chủy cung. Nàng vừa đến đã chứng kiến một màn phu thê tranh cãi. Phía xa xa, trước tư phòng Cung Viễn Chuỷ, Tần Ỷ Lan vội vã ra khỏi cửa, vừa đi vừa khóc, còn mang theo tay nải mà Cung Viễn Chuỷ theo ngay sau, không ngừng gọi với:"Ỷ Lan, nàng đứng lại nghe ta nói. Cái đó đúng là do ta viết nhưng... Không không, cái đó... không phải ta có ý đó... Ỷ Lan... Ta...""Cung Viễn Chuỷ, đứng lại!"Phu nhân không dừng bước, cứ thế đi mất mà đại tỷ thì lại cắt ngang, đem theo bộ dáng vội vã, hùng hổ bước đến. Cung Viễn Chuỷ nhất thời không biết nên chạy theo phu nhân hay là đứng lại gặp Cung Tử Thương. Khi chàng còn phân vân tới lui thì người đã đến ngay trước mặt. Cung Tử Thương hung dữ đệ đệ bắt nạt phu nhân, không màn trước sau, không cần chân tướng đã trực tiếp mắng người. Cung Viễn Chuỷ mấy lần muốn cắt lời đều không thể xen ngang. Đến lúc đại tỷ nói xong thì thoáng chốc đã phất tay áo quay đi, bỏ mặc chàng tâm trí rối rắm, ngẩn ngơ giữa Chủy cung.Cung Tử Thương dời bước đến Vũ cung nhưng giữa đường mới nhớ ra mục đích ban đầu bèn quay bước. Lần này, vừa vào Giác cung, nàng đã chứng kiến một màn còn đặc sắc hơn lúc nãy. Mặc dù, nàng tiện thể gặp Chủy phu nhân nhưng xem chừng tình thế lại không thuận tiện mấy. Một đoàn người không ngừng vòng quanh, nối đuôi nhau qua qua lại lại trước mặt Tùy Phong, dẫn đầu lại là tiểu công tử Giác cung. Chuyện vui chưa khi nào thiếu đại tiểu thư, nhưng nàng đến gần mới biết, chuyện không vui như nàng vẫn nghĩ."Tùy Phong, bọn họ đang làm gì vậy?"Đứa trẻ kế bên không hề lên tiếng, chỉ lắc đầu, thở dài, càng khiến đại tiểu thư tò mò. Lần đầu tiên, nàng thấy vẻ mặt này của Tùy Phong, nếu không muốn nói là lần đầu tiên, nàng thấy gương mặt non nớt ấy có biểu cảm của một con người. Bằng tất cả trí óc, đại tiểu thư cố gắng cũng không thể nào nghĩ ra được, chỉ đành đợi bọn họ lần nữa quay lại, sẽ hỏi người dẫn đầu."Minh Nhi, mọi người đang làm gì thế? Có chuyện gì vui thế?"Có lẽ, Cung Minh Giác đã thấm mệt, gương mặt hơi ửng hồng, mồ hôi cũng lấm tấm. Dù sao, trong số những người làm ra hành động kỳ quặc đó, Minh Nhi cũng là nhỏ nhất, nhưng xem chừng là người cứng đầu nhất."Cô mẫu, người phải làm chủ cho con. Phụ thân, mẫu thân muốn bỏ con lại Cung Môn, còn muốn nhờ người trông nom, hai người họ trốn ra ngoài ngao du."Cung Thượng Giác nghe xong thì tròn mắt, chưa kịp nói lời nào đã bị người phía sau Minh Nhi cướp lời."Minh Nhi, không phải ngao du. Phụ thân con ra ngoài xử lý công vụ, mẫu thân cũng có việc riêng cần làm. Con không nên vì những chuyến đi thế này mà bỏ lỡ thời gian học tập, rèn luyện. Bọn ta cũng là vạn bất đắc dĩ."Một lời học tập, rèn luyện này đã được Chủy công tử nghe đủ, đôi mắt tròn xoe nhìn nghiêng người phía trước. Đây chính là đang nói nhiệm vụ dạy dỗ này sẽ giao cho chàng, buồn chán rồi thì giao cho đại tiểu thư. Cung Tử Thương thấy có người sắp chịu trận chung với mình thì như tìm được đồng minh, đôi mắt sáng lên nhưng vẫn không thể chen lời."Lâm Thiển, nàng biết ta ra ngoài xử lý công vụ, không thể không đi. Còn việc riêng của nàng, cứ nói với ta, ta giúp nàng xử lý. Minh Nhi không thể ở Giác cung một mình, cũng không thể không có người chăm. Tiết trời vẫn chưa ấm hẳn, nàng vẫn nên đề phòng nhiễm lạnh. Minh Nhi đến chỗ Viễn Chủy và Nhị Thương cũng đủ bận, nàng không cần quá nhọc lòng, chú ý ăn uống, nghỉ ngơi là được.""Tỷ tỷ, muội đi với tỷ. Cung Viễn Chuỷ không cần muội nữa. Muội không thể tiếp tục ở lại đây.""Không phải! Ỷ Lan, ta không có ý đó. Nàng không muốn nghe ta giải thích thì ta sẽ đợi. Nàng không muốn ở chung chỗ với ta thì ta sẽ đi. Ỷ Lan, nàng đừng manh động. Ca ca, dược lý chỗ đệ Minh Nhi học cũng được khá nhiều. Những điểm mới đệ chưa chuẩn bị xong. Tứ Thư, Ngũ Kinh, huynh am tường, hiểu tận, huynh nên đích thân dạy. Công vụ nhiều, đệ ra ngoài cùng huynh, giúp huynh xử lý chuyện của tẩu tẩu. Minh Nhi học nhiều cũng nên nghỉ ngơi vài hôm, Nhị Thương cũng không bận rộn gì, chơi cùng nhau thật tốt."Thoáng chốc đồng minh đã hóa kẻ thù, Cung Tử Thương vội vã theo sau Cung Viễn Chuỷ, bộ dáng hùng hổ hơn ai hết."Không được! Ta nghiên cứu vũ khí cần phải chuyên tâm, yên tĩnh. Mấy đứa này các người muốn ra ngoài thì đem theo cả đi...""Không được!"Cả đám đồng thanh phản đối khiến cho Cung Tử Thương nhất thời hoảng sợ nhưng rất nhanh đại tiểu thư đã lấy lại khí thế."Tại sao các người ai cũng đều ra ngoài, bỏ mặc mình ta ở đây, còn phải trông đám trẻ con..."Cung Tử Thương bày ra dáng vẻ như sắp khóc khiến không khí trầm bớt nhưng lại khiến Tần Ỷ Lan lần nữa rơi lệ."Muội không theo hai người cũng được. Muội chỉ cần đi nhờ rời khỏi sơn cốc. Cho dù thế gian không ai cần muội, muội cũng không thể không cần chính mình, mặt dày ở lại Chuỷ cung, làm phiền Cung Môn...""Khoan đã! Tần Ỷ Lan, muội nói rõ ràng xem. Đã xảy ra chuyện gì rồi?"Lâm Thiển đanh giọng. Ngoại trừ đại tiểu thư vẫn đang ngớ người, ai ai có mặt cũng nhận ra có bất thường trong mấy lời vừa rồi. Lời Chuỷ phu nhân sắp nói sẽ khiến cả Cung Môn náo loạn. Trong không gian tĩnh lặng, hơi thở nặng nề nén lại sự tức giận của Cung Thượng Giác khiến đại tỷ hoảng sợ, lập tức về lại dáng vẻ chủ Thương cung."Cung Viễn Chuỷ muốn bỏ muội, hưu thư cũng viết xong rồi...""Viễn Chuỷ..."Cung Thượng Giác hiểu rõ Chuỷ phu nhân chắc chắn đã hiểu lầm nhưng nếu chàng trực tiếp khuyên ngăn, vội vã nói lý thì sẽ khiến chuyện thêm rối rắm. Thậm chí, Lâm Thiển cũng sẽ hiểu lầm. Cung Viễn Chuỷ nghe thấy ca ca gọi, thanh âm sắc lạnh kèm tức giận thì trong lòng càng thêm ấm ức, đôi mày nhíu lại. Ánh mắt chàng lướt qua Cung Thượng Giác, dừng lại trên gương mặt nữ nhân giàn giụa nước mắt, vừa tức, vừa giận, vừa thương, vừa trách. Chàng không nói lời nào, trực tiếp bước qua, muốn đem người về lại Chuỷ cung, tự mình giải quyết. Thế nhưng, Lâm Thiển không cho chàng toại nguyện.Cung Viễn Chuỷ tối sầm mặt nhìn Lâm Thiển đang đứng chắn phía trước phu nhân, mà Lâm Thiển cũng không kém cạnh, ánh mắt đằm đằm. Khi chàng lần nữa vươn tay, Lâm Thiển lập tức ra đòn ngăn chặn. Cục diện nhanh chóng đổi thành Cung Viễn Chuỷ và Lâm Thiển giao đấu, Cung Thượng Giác can ngăn, Cung Tử Thương vội nhảy vào phụ hoạ, Cung Minh Giác xem kịch, Tuỳ Phong tưởng chừng không liên quan cũng bị kéo vào."Đủ rồi!"Cung Thượng Giác hết ra hiệu cho Cung Viễn Chuỷ, trấn an đệ đệ, lại đá mắt với Lâm Thiển, ám chỉ ở đây còn con trẻ, trấn tĩnh nàng. Lâm Thiển hừ lạnh, giọng nói không che giấu tâm tình:"Tuỳ Phong, mau đưa Minh Nhi về tư phòng.""Đệ không đi. Chuỷ thúc thúc bắt nạt mẫu thân...""Minh Nhi, có ta ở đây. Con mau về phòng đọc Kinh thư.""Mẫu thân, con bảo vệ người."Cung Thượng Giác nhìn đứa trẻ đứng chắn cho phu nhân thì không nói nên lời. Rõ ràng, đây là đang vả vào mặt người làm phu quân, làm phụ thân là chàng. Cung Tử Thương cũng bước qua, chắn trước Lâm Thiển."Còn có ta!""Chuyện của Chuỷ cung, để đệ tự giải quyết!"Cung Viễn Chuỷ chỉ mới tiến thêm một bước đã bị hai người trước mặt xông đến. Nhỏ đánh bên dưới, lớn đánh bên trên, một mình Cung Viễn Chuỷ căn bản không đấu lại. Cung Thượng Giác xen vào, nhanh chóng tách hai bên. Cung Tử Thương nhìn Cung nhị chắn trước Cung tam thì tức đến nghiến răng."Được lắm, Cung Thượng Giác. Không lý nào Cung Viễn Chuỷ làm lại không cho đệ biết. Cùng một giuộc cả thôi, nói cưới là cưới, nói bỏ liền bỏ. Hưu thư Cung Viễn Chuỷ viết, chắc chắn đệ có phần."Cách đó không xa, phu thê Chấp Nhẫn cùng Kim Phồn chứng kiến một màn đẩy qua đẩy lại bên này thì cảm thấy sắp có chuyện, bèn vội vã đến xem. Cả ba bỗng đứng sững lại khi nghe đến câu cuối của Cung Tử Thương. Không đợi hỏi rõ, Chấp Nhẫn phu nhân đã lập tức gia nhập hội nữ nhân Cung Môn, tách biệt với phu quân vẫn còn hơi ngẩn ngơ."Chuỷ phu nhân là người thận trọng, biết phân biệt đúng sai, biết cân nhắc nặng nhẹ, chắc chắn đã có chuyện hệ trọng..."Lâm Thiển thấy góc giấy lộ ra từ ống tay áo của Tần Ỷ Lan thì lấy hẳn ra xem. Đôi mắt nàng dần hằn lên những tia đỏ, thanh âm nhẹ nhàng cắt ngang lời Vân Vi Sam."Cung Viễn Chuỷ, ta chỉ hỏi đệ một câu. Thư này có phải đệ viết?"Len qua lớp lớp bờ vai cao thấp, một tay nàng đưa ra hưu thư, đưa đến trước mặt Cung Viễn Chuỷ trong sự kinh ngạc của mọi người, một tay nàng ở phía sau nắm chặt tay Tần Ỷ Lan. Nàng nhớ đến ân tình của muội muội, không khỏi ấm ức thay người. Cung Viễn Chuỷ im lặng, một câu khó nói rõ, mở đầu không khéo sẽ khiến sự việc thêm phức tạp nhưng càng cân nhắc, càng kéo dài thời gian, sự việc càng bị đẩy đi xa. Cung Tử Vũ một bên nhỏ giọng nhắc nhở, bản thân chàng cũng sốt ruột không kém."Nói nguyên nhân trước!""Đệ vì lo lắng hậu quả đại chiến năm đó mới cân nhắc viết ra thư này..."Cung Thượng Giác đọc qua một lượt, bình tĩnh phân tích đúng sai. Ánh mắt Cung Viễn Chuỷ nửa khắc cũng không rời phu nhân của mình, cẩn trọng nhìn gương mặt nàng chậm rãi chuyển biến. Khi giọt nước mắt trong veo theo câu thừa nhận của chàng rơi xuống, trái tim chàng cũng lạc mất một nhịp."Thư viết không quá dài, nhưng chín phần đã là khen ngợi Chuỷ phu nhân, một phần cuối cùng mới nói ra việc từ hôn. Nét chữ đúng là của Viễn Chuỷ nhưng có phần không mượt, nhiều chỗ mực đậm hơn bình thường, đoán chừng, khi viết, tay có hơi run. Chuỷ phu nhân, trăm bằng chứng đưa ra cũng không bằng một lời Viễn Chuỷ nói rõ. Muội bình tĩnh xem xét lại, có phải bản thân đã quên tấm lòng bao lâu nay của đệ ấy hay không."Lâm Thiển nhìn vào mắt Cung Thượng Giác, xác định chàng không vì Cung Viễn Chuỷ mà thiên vị, cũng xác định suy đoán trong lòng. Nàng cảm nhận có bàn tay nhỏ vỗ vỗ tay nàng bèn nhìn đến Tần Ỷ Lan. Khoảnh khắc buông tay, lớp lớp chắn trước mặt Tần Ỷ Lan cũng dần mở ra, mở ra con đường dẫn đến người nàng đau đáu.Lần nữa, đoàn Cung nhân lại dạo quanh Giác cung, nhưng tình thế hoàn toàn đảo ngược. Phu thê Chuỷ cung sau một phen náo loạn, bấy giờ, lặng lẽ đi phía sau cùng. Tiếp đó là phu thê Vũ cung không ngừng nói về hoa cỏ, mây trời. Rộn rã nhất hẳn là phu thê Thương cung. Mặc kệ Kim Phồn có nói gì, Cung Tử Thương vẫn nhiều lần ngăn cấm Kim Phồn không được có ý nghĩ như thế, tự bản thân nàng cũng cam đoan sẽ không bao giờ bỏ rơi phu quân, dù là kiếp nào. Phía trước, phu thê Giác cung vẫn còn bàn luận chuyện vừa rồi. Nhờ có sự náo nhiệt của Thương cung, mấy lời này của Lâm Thiển mới không bị người nghe thấy."Có lẽ, đúng như đại tỷ nói, chàng biết rõ thời điểm Viễn Chuỷ viết ra bức thư đó, chỉ là không ngờ...""Lâm Thiển, nàng thật sự nghĩ rằng Viễn Chuỷ muốn từ hôn?"Cung Minh Giác trố mắt chờ phụ thân trả lời nhưng chỉ nhận lại cái bịt tai của Cung Thượng Giác. Tuỳ Phong nhạy bén, lập tức kéo Minh Nhi rời đi trong sự phản kháng không đáng kể của đối phương."Tần Ỷ Lan làm mấy cái bánh, không có gì quá xuất sắc, mà Minh Nhi chỉ ăn nhiều hơn một cái lại khiến Cung Viễn Chuỷ ra sức khuyên ngăn, lần nào cũng thế, chàng nói xem..."Đôi phu thê Giác cung thản nhiên mặc kệ hài tử la ó. Cung Tử Thương nghe thấy tiếng Minh Nhi mới nhớ tới chuyện ban nãy còn dang dở, lập tức chủ động chốt hạ."Chuyện Giác cung, Giác cung hãy tự giải quyết, giống như chuyện Chuỷ cung vừa rồi. Cung Viễn Chuỷ..."Cung Tử Thương xoay người lại thì chẳng thấy phu thê Chuỷ cung đâu. Nàng hụt hẫng nhìn vào khoảng không trống vắng, cứ ngỡ lần này sẽ có được sự ủng hộ của Cung Viễn Chuỷ, nào ngờ đối phương đã lặn từ lúc nào. Nàng vội vàng kéo Kim Phồn quay về Thương cung, không kịp đợi bên kia phản ứng.Cả Cung Thượng Giác lẫn Lâm Thiển đều hiểu, hiểu Minh Nhi một khi đã quyết tâm sẽ bằng mọi giá đạt được mục đích. Bọn họ chỉ muốn xem hài tử sẽ làm ra chuyện gì. Quả nhiên, không quá hai ngày đã có kết quả.Dưới đình nhỏ, Cung Thượng Giác cùng Lâm Thiển nhàn nhã thưởng trà, đánh cờ. Cung Viễn Chuỷ cùng Tần Ỷ Lan cũng an yên ăn bánh, ngắm hoa. Tần Ỷ Lan chợt nhớ ra điều gì, ly trà trên tay chưa uống đã buông xuống, ánh mắt tràn ngập mong chờ."Cung Viễn Chuỷ, lần trước ta ngất ở tư phòng biệt viện, chàng một lúc lâu ngồi an tĩnh, nhắm mắt. Lúc đó đang nghĩ gì vậy?" - "Ngủ!""Ta không tin!" - "Nếu nàng đã không tin, sao còn hỏi."Tần Ỷ Lan thất vọng, cũng không muốn tranh cãi với chàng. Ly trà vừa hạ xuống đã nguội nhưng nàng chẳng quan tâm, cứ thế uống cạn, sự lạnh lẽo trong lời nói còn buốt thấu tâm can hơn thứ vừa uống vào."Được, vậy sau này ta không hỏi nữa." - "Ta nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng, những lần chúng ta gặp mặt, kể cả chính thức hay không."Cung Viễn Chuỷ chỉ định trêu nàng đôi câu, nàng lại chẳng phối hợp, tâm trạng cứ thế chùng xuống, giọng điệu hờ hững, khiến Cung Viễn Chuỷ trong lòng không yên. Nàng vẫn luôn im lặng, chàng lo nghĩ có phải bản thân trả lời quá ngắn gọn, hay trả lời chậm chạp khiến đối phương đến tức giận cũng không có, lại trực tiếp lạnh lùng buông bỏ. Không khí vui vẻ, thỏa mái chưa được bao lâu đã bị chàng phá vỡ, chỉ còn lại im lặng đánh tan hơi trà bay lên."Nàng còn muốn hỏi gì nữa không?"Tần Ỷ Lan vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú pha trà, ly đã đầy cũng không uống mà cứ thế để nguội đi mới cầm lên. Tay nàng còn chưa chạm đến, Cung Viễn Chuỷ đã vươn tay đổi qua, cho nàng một ly ấm nóng, tự mình uống xuống ly kia."Trà đã nguội, nàng đừng uống."Tần Ỷ Lan cũng chỉ là hụt hẫng đôi chút. Vì thế, thấy đối phương lo lắng nàng mấy phen cũng không hờ hững được nữa, giọng điệu mang theo nét dịu dàng đáp lời Cung Viễn Chuỷ:"Hiện tại, ta chỉ nhớ bấy nhiêu, sau này nhớ đến sẽ lại hỏi." - "Được!"Gương mặt căng thẳng của Cung tam bấy giờ đã có thể buông xuống, nụ cười cũng theo đó treo lên. Bất chợt, không gian như rung chuyển, xa xa truyền đến tiếng hét chói tai. Cả Chuỷ cung lẫn Giác cung đều không khỏi giật mình. Trong khi Cung Viễn Chuỷ lập tức nâng cao cảnh giác, cho người tìm hiểu thì bên Giác cung vẫn bình chân như vại, thậm chí, khoé môi cả hai còn treo lên nụ cười.Chẳng mấy chốc người đã đến trước mặt Cung Thượng Giác và Lâm Thiển, tay còn xách áo Minh Nhi, có bao nhiêu bực tức đều đã hiện cả ra. Cung Tử Thương trố mắt nhìn hai kẻ trước mặt, tức tối giật lấy ly trà trong tay Cung Thượng Giác uống cạn, ly đặt xuống suýt thì bị vỡ làm đôi. Trước thái độ của đại tỷ, hai người cũng kiềm chế bản thân, thu lại nụ cười trên môi."Cung Minh Giác này, hai người quản được thì quản, không quản được thì giữ ở Giác cung. Ta năng lực có hạn, không đủ sức quản nó. Không, hai đứa phản nghịch kia đã quá đủ rồi, còn thêm nó, ta suýt nữa tức chết.""Cô mẫu, người đừng nói..."Minh Nhi nghe mấy lời oán than này liền trở nên gấp rút, mà Tùy Phong ở một bên cũng chẳng thể đứng yên. Cung Thượng Giác đanh mặt nhìn hai người co rúm kia, quần áo ướt sũng khiến chàng vừa thương, vừa giận, giọng nói trở nên trầm thấp khiến đại tiểu thư cũng hạ giọng phần nào."Cung Minh Giác, xem chừng con rất rõ chuyện này. Nếu con không muốn tự mình nói ra, vậy ta đành nhờ người khác."Đứa trẻ được gọi tên lo sợ mà an phận trốn phía sau Nhu Nhi, còn không quên kéo theo cả Tùy Phong. Không gian yên bình mới đó đã trở nên ngột ngạt."Tùy Phong..." - "Cô mẫu..."Cung Tử Thương thấy chuyện chẳng lành, sợ đứa trẻ vô tội này sẽ là người chịu phạt nặng nhất bèn đứng ra nói đỡ."Chuyện cũng không có gì, bọn trẻ câu cá trong hồ của ta thôi, ta bị mất mấy con cá nên hơi đau lòng. Mấy con cá..."Cung Thượng Giác chỉ liếc mắt đã khiến đại tiểu thư bỏ dở câu đang nói. Đứa trẻ Tùy Phong biết chuyện không thể che giấu mãi, cũng hiểu được, bản thân có trách nhiệm bẩm báo, lại trốn tránh, chậm trễ bèn chủ động quỳ xuống nhận lỗi. Cung Minh Giác thấy thế cũng quỳ xuống kế bên, chờ đợi trừng phạt."Để ta, để ta... Ta cũng có một phần trách nhiệm. Chẳng lẽ... chẳng lẽ, đệ cũng muốn ta quỳ."Tiết xuân tháng hai, tuyết đã tan hết nhưng nước vẫn còn hơi lạnh, thi thoảng còn có cơn gió thổi đến, khiến người khác không khỏi rùng mình. Thương cung vì để chuẩn bị cho một mùa hạ nắng nóng mà bố trí một hồ cảnh với nhiều loại cá sặc sỡ. Cung Hiến Thương lần đầu được nhìn thấy bèn đưa tay bắt lấy. Dáng người nhỏ, lại có tham vọng cao, kết quả cả người rơi xuống hồ. Nước mới đầu khá lạnh nhưng nhanh chóng tan đi, thay vào đó là cảm giác ấm áp, dễ chịu, lại thêm có chú cá nhỏ chui vào ống tay áo khiến đứa trẻ cười khúc khích không ngừng. Cung Thiếu Thương muốn cứu ca ca nhưng thấy người cười vui như thế, không chần chừ mà nhảy xuống cùng. Cung Minh Giác chạy theo ngay sau, chứng kiến một màn nghịch thuỷ thì không khỏi giật mình."Minh Nhi, huynh mau xuống đây.""Minh Nhi, nước hồ rất ấm, không hề lạnh.""Công tử, đá trong hồ sắc bén, còn trơn trượt, nước hồ lại lạnh, mấy hôm nay còn có gió. Hồ này không phải để chơi đùa. Thêm nữa, công tử vừa mới khỏe lại, nên hạn chế dính nước, kẻo nhiễm lạnh."Cung Minh Giác tất nhiên nắm rõ tình hình, nhưng đứng trước sự mời gọi không ngừng của hai đứa trẻ thì bắt đầu phân vân. Chẳng phải đến Thương cung là để vui đùa cùng bọn họ sao, giờ cả hai ở mãi trong hồ, nếu Cung Minh Giác không gia nhập thì chỉ có thể chơi cùng Tùy Phong. Cung Minh Giác nhìn sang kẻ đang chắn phía trước, vẻ mặt tăng thêm mấy phần nhàm chán, lại thêm con cá bị ném vào người thì dứt khoát thoát khỏi sự che chắn này."Người ta ướt cũng ướt rồi, lạnh thì Đại Thương, Tiểu Thương cũng lạnh. Ta với huynh cùng kéo bọn họ lên vậy."Tùy Phong thân làm thị vệ, có thế nào cũng không thể hoàn toàn chống đối Cung Minh Giác bèn thuận ý làm theo. Tuy mấy lời này có lý nhưng thực tế hành động lại không khớp với lời. Cung Minh Giác vừa bước đến gần, Nhị Thương cũng rất phối hợp, mỗi người một bên kéo Cung Minh Giác xuống. Tùy Phong phản ứng nhanh nhạy, giữ được người không ngã xuống hồ nhưng nước bị khuấy động, văng lên người Cung Minh Giác không ít, y phục phía trước gần như ướt toàn bộ. Đại Thương, Tiểu Thương liếc nhìn nhau, chân đạp nước, tay kéo người. Tùy Phong không hài lòng nhìn tình thế hiện tại. Dẫu cho toàn thân ướt sũng, đứa trẻ lớn nhất cũng không quên nhiệm vụ của bản thân, hoặc do sự cứng nhắc sớm đã thấm màu máu thịt. Ba đứa trẻ nhìn nhau phá lên cười. Bấy giờ, Tùy Phong mới biết lời đề xuất ban nãy là mưu mẹo của đám nhỏ, chỉ có thể bất lực thở dài."Tùy Phong, huynh nhặt mấy con cá bên ngoài bỏ lại vô đây rồi cũng vào đi. Dù sao cũng đã ướt, trước sau cũng bị phạt, huynh còn lo sợ điều gì chứ."Trước thái độ nghiêm túc của Tùy Phong, Cung Minh Giác cụp mi mắt, vẻ mặt có chút không vui. Tùy Phong nhớ tới lời hôm trước tiểu công tử nói thì thái độ cũng mềm mỏng hơn."Ta muốn gặp muội muội, muốn gặp Lan Nhi. Vậy nên, lần này, bằng mọi cách ta phải đi cùng. Tùy Phong, huynh nhất định phải giúp ta."Đối với Cung Minh Giác, dù trong hay ngoài Cung Môn đều có những người mà bản thân yêu thương, mong nhớ. Ngược lại, Tùy Phong chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác đó. Lần đầu được Lâm Thiển ôm vào lòng, cũng là lần đầu đứa trẻ này cảm nhận được sự ấm áp bao bọc xung quanh. Lần cùng Minh Nhi trốn ở Tiêu gia là lần đầu tiên có cảm giác mong chờ gặp một người, Cung Môn cũng là nơi đầu tiên muốn trở về. Thế giới không chút sắc màu đó từ từ rạch ra khe hẹp, tia sáng dần len lỏi vào sâu bên trong. Ba đứa trẻ thấy Tùy Phong bước vào thì càng thêm vui vẻ, nào nước, nào cá, nào bèo, ngoại trừ người, cái gì cũng ném vào nhau. Khi một con cá lớn đập vào lưng Tùy Phong, Minh Nhi thấy đối phương giật mình thì cũng lo lắng theo. Bàn tay nhỏ khẽ xoa lên điểm tiếp xúc, vuốt ve vết tích ẩn dưới lớp y phục, thanh âm bé nhỏ thì thầm phía sau."Xin lỗi huynh!"Cung Thiếu Thương không hề hay biết về hậu quả của hành động vừa rồi, chỉ mải nhìn ngọn bèo nhỏ vươn trên trán Tùy Phong mà cười đến ngã. Tùy Phong nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, tay cầm một ngọn bèo, đáp lễ đối phương. Tiếng cười vang xa đến chỗ Cung Tử Thương khiến nàng giật mình nhớ đến bọn trẻ. Nàng mang theo hương Tương Tư Dĩ vội vã bước qua nhưng chỉ có thể sững sờ nhìn tàn cảnh trước mắt, khóc không thành tiếng, oán không thành lời.Cung Tử Thương thở dài nhìn Cung Thượng Giác và Lâm Thiển. Kim Phồn bế hai đứa trẻ đã tới phía sau lưng. Nhị Thương chân vừa chạm đất đã chạy đến chỗ Minh Nhi, vẻ mặt đầy lo sợ nhưng ánh mắt vẫn còn chút vui sướng dư âm.Người một nhà, chuyện cũng không thiệt hại gì nghiêm trọng, chỉ là đại tiểu thư ấm ức, bởi đó là tấm lòng phu quân Kim Phồn cất công chuẩn bị cho nàng. Vì để bù đắp, Cung Minh Giác lập tức cho người sửa chữa. Cung Tử Thương lo lắng đứa lớn sẽ bị phạt bèn từ chối, tức giận nhất thời, không cần truy cứu, Kim Phồn cũng nói thêm mấy lời hòa hoãn. Cung Thượng Giác sớm đã biết hài tử sẽ gây ra chuyện náo loạn nhưng vẫn phải nghiêm khắc dạy dỗ, mà tính cách này càng giống với Lâm Thiển nên nàng cũng không can ngăn gì.Trong khi hai đứa trẻ đứng tấn muốn tê liệt hai chân thì phụ mẫu lại thư thái nấu trà, tỉa hoa, tỉa lá. Lúc nghe tin ồn ào là do mấy tiểu quỷ kia gây ra thì Cung Viễn Chủy có chút suy nghĩ về tương lai. Bất giác, gương mặt chàng thoáng hồng, đôi mắt nhìn phu nhân cũng thêm e ngại. Tần Ỷ Lan vốn muốn đến hóng chuyện nhưng bị Cung Viễn Chủy ngăn lại. Bấy giờ, nàng nhìn thấy hai thủ phạm bị phạt thì vừa thương, vừa buồn cười."Tỷ tỷ, bọn trẻ đứng bao lâu rồi?""Chỉ khoảng... ba canh giờ."Tần Ỷ Lan kinh ngạc nhìn Lâm Thiển, phần vì lời nói, phần vì thái độ. Nàng âm thầm cảm thán sự lạnh lùng của Cung Thượng Giác và Lâm Thiển, lại lo lắng về hài tử tương lai. Với tính cách tinh nghịch của nàng, sự nhẫn tâm giống ca ca của Cung Viễn Chủy, sợ rằng đứa nhỏ mỗi ngày đều bị phạt."Nàng suy nghĩ gì vậy? Sắc mặt này, có phải là nghĩ đến bản thân, đứng tấn còn không quá một canh giờ đã ngã hay không?"Tần Ỷ Lan xấu hổ nhìn một lượt quanh bàn rồi liếc phu quân càng khiến chàng thích thú cười đậm hơn. Nàng thấy Cung Thượng Giác ăn bánh thì tâm tình lập tức vui vẻ, chẳng rõ bao lâu rồi mới thấy ca ca cao hứng thưởng thức bánh của nàng.Lâm Thiển vừa nhấc ấm trà khỏi bếp thì có cơn gió thôi qua, thổi vụn củi hồng bay đến tay nàng. Cung Thượng Giác vội vã vươn tay đỡ thay nàng nhưng mu bàn tay trắng mềm vẫn bị đỏ lên một vết."Nàng không sao chứ? Sao tay nàng lạnh như vậy? Nhu Nhi, đem găng tay đến cho phu nhân."Cung Viễn Chủy không hài lòng nhìn ca ca mặc kệ bản thân cũng dính vụn củi mà chỉ lo lắng cho Lâm Thiển, lời quan tâm của chàng còn bị ca ca phớt lờ. Ánh mắt chàng lườm tẩu tẩu bị Tần Ỷ Lan phát giác, nhắc nhở, mới miễn cưỡng thu về. Minh Nhi quỳ phía bên kia tinh mắt thấy Chủy thúc thúc ăn bánh thì hai mắt sáng rực."Viễn Chủy thúc thúc, con cũng muốn ăn. Con..."Minh Nhi nhìn Cung Viễn Chủy miệng cười nhếch, tay kéo đĩa bánh ôm vào lòng, còn lắc đầu nhìn mình thì không khỏi sốt ruột. Tần Ỷ Lan sợ đứa trẻ ủy khuất, nhân lúc phu quân không để ý, ra hiệu với đứa cháu nhỏ rằng có để phần riêng. Cung Viễn Chủy mặc kệ sự la ó của người bên ngoài, dứt khoát đóng cửa, ngăn không cho bên ngoài dòm ngó. Cửa đóng rồi, Minh Nhi cũng không cần giả vờ nữa, đột ngột thay đổi thái độ khiến người kế bên hơi ngạc nhiên."Tiểu công tử không buồn nữa sao?""Thẩm thẩm đã để riêng cho ta, ta khóc cũng chỉ để thúc thúc vui một chút. Lát nữa có bánh, ta sẽ cho huynh một phần."Bên ánh đèn vàng dịu nhẹ, ngoài ô cửa là lá cây rì rào trong gió, trong thư phòng là từng sợi tóc khẽ đóng đưa. Lâm Thiển nhìn Minh Nhi chăm chỉ chép Kinh Lễ thì không khỏi hài lòng. Cho dù bánh đã ở ngay trước mặt, cho dù vội vàng, Minh Nhi vẫn không mất đi phong thái cẩn thận, tỉ mỉ khi chấp bút. Nàng âm thầm đưa mắt nhìn sang bên cạnh."Hảo vũ tri thì tiết,Đương xuân nãi phát sinh.Tuỳ phong tiềm nhập dạ,Nhuận vật tế vô thanh.""Dã kính vân câu hắc,Giang thuyền hoả độc minh.Hiểu khan hồng thấp xứ,Hoa trọng Cẩm Quan thành.""Giác công tử không tập trung lắm nhỉ."Lâm Thiển chuyển từ ngạc nhiên sang hoan hỉ, khóe môi màng không che giấu nụ cười. Phu quân bên cạnh cũng không khác, thậm chí còn cố ý buông tiếng thở dài, tiếp lời nàng."Quả thật, thế này thật khó tập trung."Lời vừa dứt thì Cung Thượng Giác cũng đóng lại sổ sách trước mặt, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, bàn tay không an phận mơn trớn lọn tóc nàng. Bỏ lại hài tử miệt mài chép phạt, đôi phu thê lặng lẽ trở về tư phòng. Gió thổi nhè nhẹ, nâng chân người nhanh bước, đưa người vào giấc mộng xuân.Khi Minh Nhi ngẩng mặt lên thì thư phòng chỉ còn một mình. Có lẽ, đây chính là bài học cho việc quá tập trung dẫn đến lơ đãng quan sát, nắm bắt tình hình xung quanh. Sự trống vắng này nhanh chóng bị lấp đầy bởi sự ngọt ngào đợi sẵn. Ngay khi Tùy Phong bước vào thì Minh Nhi nhanh tay đóng cửa, trao trả sự tự do thưởng thức niềm vui cuối ngày cho hai đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com