TruyenHHH.com

[BHTT][EDIT] Làm xác sống trong trò chơi sinh tồn - Tiêu Diêm Quất

Chương 92: Phòng phát sóng trực tiếp (3)

AlexGreen95

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 92
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Trên màn hình tối tăm, chỉ có một tia sáng le lói chiếu vào quyển sổ. Nhìn lướt qua quyển sổ, có thể thấy được cái đầu đang gục trong bóng tối của xác sống chúa, cực kì giống cảnh mở đầu trong một bộ phim kinh dị, chỉ thiếu mỗi bài nhạc nền.

Tiểu Triệu nhích cái ghế ra xa màn hình một chút, kề sát quá nhìn ớn lạnh.

Những bình luận chữ trắng ồ ạt tràn qua màn hình, số lượng nhiều gấp mấy lần trước kia. Số người xem phát trực tiếp cũng tăng vọt lên hàng triệu vào một tiếng trước.

Sở dĩ có điều đó là bởi vì trong cuộc săn xác sống chúa cấp B kia, có bốn vị cao thủ trên bảng xếp hạng cá nhân cùng xuất hiện trên màn ảnh.

Hiện tại khán giả hãy còn say sưa bàn tán về cuộc chiến. Dù sao cũng là top 10 bảng xếp hạng, bốn người trong số đó đồng thời xuất hiện trong một cảnh tượng, cơ hội như vậy không nhiều lắm.

Có người gửi bảng xếp hạng vào khu bình luận của phòng phát sóng, chỉ riêng bình luận ấy thôi đã có rất nhiều người phản hồi bên dưới. Trên màn hình, ngoài Tống Lãnh Trúc xếp hạng 5 mà các khán giả lâu năm đã quá quen mặt ra thì còn có cả tên Lê Lạc.

Bảng xếp hạng là thứ mà công ty Tinh Nghiên chính thức công bố cho khán giả xem phát trực tiếp, chia làm bảng xếp hạng đội nhóm và bảng xếp hạng cá nhân. Trên danh sách chỉ có tên, không có điểm tích lũy hay bất kì thông tin gì khác, cập nhật theo thời gian thực trong trò chơi. Gần như ngày nào thứ tự trên bảng xếp hạng cá nhân cũng có thay đổi.

Không biết tại sao mà bảng xếp hạng ấy trước giờ không hề xuất hiện trong trò chơi mà chỉ mở ra cho khán giả xem.

Có người cảm thán ở khu bình luận: "Thì ra cái cô Lê Lạc này lợi hại tới vậy, chỉ thua chị Tống một hạng."

"Vốn là cao hơn Tống Lãnh Trúc một hạng đó. Giờ chị Tống hoàn thành nhiệm vụ đánh chết nên xếp hạng nhảy lên."

"Cô ấy lợi hại lắm, người cũng lịch thiệp, có ăn học đàng hoàng. Nghe nói thân phận ngoài đời cũng không thấp, đại khái là tiểu thư nhà tài phiệt nào đó."

"Nói vậy thì... là phú bà á?! Phú bà nhìn em nè."

"Mau tỉnh lại đi, người ta có ăn học đâu có nghĩa là ai tới cũng chịu."

"Lầu trên, ông nói vậy làm tim tôi đau quá man."

Trên bảng xếp hạng, hai cái tên còn lại được người đăng bảng khoanh tròn.

"Hai người Khổng Thiên Hách và Lâu Dực này năng lực cũng không yếu à nha." Bốn người xếp hạng liền kề nhau, thầu hết vị trí từ năm đến tám.

"Cứu mạng, trong tình huống đó mà Tiểu Đường vẫn trốn được. Nói cô nàng hên thì tự dưng biến thành xác sống chúa hình như hơi thảm, nhưng nói cô nàng xui thì tôi lại cảm giác Tiểu Đường vẫn rất may mắn."

"Tôi cũng thấy vậy. Cứ nhảy qua nhảy lại giữa hên với xui."

"Đó là vì Tống Lãnh Trúc và Lê Lạc chưa ra tay đó. Nếu bốn người thật sự hợp tác với nhau, còn có ý định đuổi tận giết tuyệt thì Tiểu Đường rất khó chạy thoát được."

"Tại sao Tống Lãnh Trúc không ra tay? Đừng nói là nhìn trúng Đường Đường nhà chúng tôi đấy nhé?"

"Chắc là nghĩ tình từng đồng hành? Là người quen thì rất khó xuống tay. Hẳn Lê Lạc cũng nhận ra Tiểu Li, chắc chưa làm rõ được tình hình."

"Không thích hợp, tôi cảm thấy không thích hợp. Các bạn, không lên xuồng thật à?"

"Lầu trên, lại là bà, kéo ra ngoài!"

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau này tình cảnh của chị Đường sẽ trở nên cực kì nguy hiểm. Biến thân ngay trước mặt bốn vị cao thủ, còn bao nhiêu người chơi nữa. Lần này tin đồn xác sống chúa trên diễn đàn có là giả cũng biến thành thật rồi."

"Không quan trọng, thành xác sống chúa cũng có chỗ tốt. Ông xem, giờ cô nàng đã có thể điều khiển xác sống rồi. Nhờ họa được phúc."

"Tôi lại thấy không đơn giản như thế. Năng lực của xác sống chúa cấp B là điều khiển xác sống máu và sinh vật biến dị đúng chứ? Những sinh vật ấy chỉ có ở cấm địa Khu 2 thôi, có khi nào năng lực của chị Đường cũng bị giới hạn phạm vi không? Ở ngoài đâu có xác sống máu, cũng chẳng có cái chất lỏng để ngâm xác sống kia."

"Ặc, lầu trên nói vậy... cũng đúng thật..."

"Hả? Đừng mà. Thế thì năng lực này râu ria quá rồi còn gì?"

Trong lòng Tiểu Triệu cũng thấp thỏm theo. Hiện tại cô đã hoàn toàn đặt mình vào góc nhìn của Đường Dư, như thể là một thành viên trong đội. Từ phương diện nào đó mà nói thì điều ấy cũng đúng. Cô hoàn thành KPI nhờ Đường Dư, sự sống chết của Đường Dư cũng gắn liền với cô.

Khi mọi người đang bàn bạc sôi nổi thì số lượng bình luận chạy ngang màn hình cũng không ngừng tăng lên. Những người chơi đến để săn xác sống chúa còn chưa tản hết thì nội dung phát trực tiếp lại khơi dậy một đợt thảo luận mới.

Bởi vì Chu Châu đang lật quyển sổ ghi chép của Đỗ Khiết Nhứ.

Cùng những trang giấy lật mở, một câu chuyện được kể từ góc nhìn khác cũng được phơi bày trước khán giả.

"Tôi bị lây nhiễm. Bọn họ chết rồi, chết hết rồi."

Mở đầu bằng câu nói ấy, nội dung phần sau trong quyển sổ cũng đều là ghi chép dạng nhật kí. Nhật kí không được hoàn chỉnh, khoảng cách thời gian cũng rất dài, không viết rõ ngày tháng, cứ như khi nào nhớ đến thì người ghi chép mới viết thêm một đoạn.

"Tại sao mình lại không sao?..."

"Giờ nơi này đã hoàn toàn biến thành địa ngục. Có ai cứu tôi ra ngoài không..."

"... Không biết khi nào mình sẽ đánh mất lí trí, chỉ có thể dựa vào việc viết nhật kí để nhận định rằng mình còn tỉnh táo."

Lật qua vài tờ chỉ viết mấy câu linh tinh như để giải tỏa cảm xúc, chữ viết dần trở nên vững vàng, nội dung cũng bắt đầu mạch lạc.

"Đôi khi tôi lại nghĩ liệu virus trong căn cứ có phải do tôi mang đến hay không. Nhớ lại thì hôm đó, lúc lấy xe ở bãi đỗ có cãi nhau với chủ xe kia, khi xuống xe tranh luận cũng có xô xát một chút. Lúc đó không để bụng, đến khi thay đồ vô khuẩn mới phát hiện chỗ cổ tay có vết thương. Người đầu tiên trong viện xuất hiện triệu chứng là chị Tinh, chị ấy ăn chung với tôi..."

"Hôm qua, người của Chính phủ đã phong tỏa toàn bộ viện nghiên cứu, đánh dấu là cấm địa, còn phái lính vũ trang gác bên ngoài. Không truyền tin ra được, cũng không có bất kì ai tiến vào. Đáng chết, bọn họ đã hoàn toàn vứt bỏ chúng tôi rồi. Tôi nhìn đồng nghiệp, nhìn tổ viên từ từ biến thành xác sống, biến thành những thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ kia. Giờ chỉ có trung tâm chúng tôi là còn ba người sống. Để tránh lây nhiễm hai người kia, tôi không hoạt động cùng với họ."

...

"Tôi giết người rồi. Chỉ cào cô ta một chút lúc xô xát thôi mà cô ta đã biến thành xác sống. Không phải tại tôi, không phải tại tôi, là họ cầm dao đến tìm tôi trước."

"Từ lúc phong tỏa đến giờ đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Mười ngày chăng? Không nhớ rõ nữa. Hình như thế giới bên ngoài cũng xảy ra chuyện. Cái TV trong phòng họp đã không nhận được tín hiệu gì nữa. Chỉ có phòng thí nghiệm của tôi còn điện dự phòng. Nhà ăn còn tích trữ rất nhiều đồ ăn. Hình như tôi không cần ăn cơm gì mấy, cũng không cảm nhận được sự đói khát. Mỗi ngày chỉ tiêu thụ một ít rau củ sống."

"Không ra khỏi viện nghiên cứu được, lưới điện cao thế vẫn chưa ngắt, chỗ này chẳng có nổi một lối ra. Đám xác sống kia sẽ ăn thịt người. Ngày nào chúng nó cũng lượn lờ bên ngoài. Trong căn cứ không còn người sống nữa. Khi nào phòng thí nghiệm này sẽ bị tấn công, tôi cũng chẳng biết."

"Một tháng rồi... nhỉ? Hôm qua chỉ ngủ có một tiếng, lúc thức dậy tự dưng lại có một ý tưởng điên cuồng. Trong cơ thể tôi có virus nhưng lại không bị biến thành xác sống, hẳn là tôi có kháng thể. Có nên nghĩ cách nghiên cứu chế tạo thuốc không nhỉ? Ở đây có sẵn thiết bị thí nghiệm, nói không chừng sẽ có cách chữa khỏi những xác sống này... Nghĩ ra được chuyện đó chắc đầu óc tôi cũng không còn bình thường nữa rồi, nhưng có thể thử xem. Chỉ khi làm thí nghiệm mới có cảm giác mình còn đang sống."

"Mấy loại huyết thanh hỗn hợp điều chế ra được đều thất bại hết, nhưng hôm nay có một chuyện cực kì quái dị đã xảy ra. Lúc ra ngoài tìm đồ ăn, bị hai con xác sống rượt đến phòng thí nghiệm vô khuẩn ở lầu hai. Trong lúc giãy giụa, tôi bất cẩn làm đổ dung dịch acid vô cơ. Xác sống đang tóm lấy tôi bị ăn mòn nghiêm trọng. Xác sống bị ăn mòn đột nhiên dừng lại, bất động. Tôi muốn nó tránh ra, không ngờ nó lại tránh thật."

"Xác định. Xác sống bị ăn mòn bởi acid mạnh thật sự có thể nghe hiểu mệnh lệnh của tôi. Hẳn là cơ thể tôi đã xảy ra vấn đề gì đó, là biến dị ư? Không ngờ nghiên cứu khoa học não bộ bao nhiêu năm, cuối cùng lại nâng cao chức năng não bộ bằng một phương thức không hề khoa học. Những xác sống này có thể giúp tôi dẫn các xác sống khác tới đây ngâm trong dung dịch. Như vậy, tôi có thể ăn mòn hết tất cả xác sống trong viện nghiên cứu. Tất cả xác sống sẽ nghe lệnh tôi. Những người đó từng là đồng nghiệp của tôi nhưng lúc ngâm bọn họ, tôi lại không có cảm giác áy náy gì cả. Chắc là tinh thần tôi cũng không được bình thường nữa rồi."

"Không còn mối nguy hiểm do xác sống nữa, nghiên cứu huyết thanh có tiến triển. Thử thí nghiệm trên một trợ thủ, cô ấy bắt đầu khôi phục năng lực suy nghĩ, tiếc là cô ấy đã không thể xem như con người được nữa, lúc đói bụng còn ăn xác sống khác, quá nửa là do lớp vỏ não của thùy trán và thể vân đã bị tổn thương không hồi phục rồi. Nhưng kì lạ là có vẻ huyết thanh này đã hình thành liên kết tinh thần giữa tôi với cô ta. Tôi có thể điều khiển cô ta, liên kết còn chặt chẽ hơn xác sống từng ngâm acid. Tại sao? Là do xung thần kinh ư?"

"Lưới điện cao thế của viện nghiên cứu không biết đã bị ngắt điện từ khi nào. Nhảy ra khỏi lưới sắt đi cả nửa ngày cũng không gặp được một bóng người. Chung quanh toàn là xác sống. Tôi không thể điều khiển những xác sống đó, suýt chút nữa đã chết ở ngoài. Trầy trật về nhà một chuyến, người nhà và con cái đã không còn nữa. Cũng phải, thế giới này tàn rồi, mọi người cũng tàn rồi. Tôi định tạm thời ở lại viện nghiên cứu, trong viện an toàn hơn bên ngoài."

"Chừng ba tháng đã trôi qua từ lúc xảy ra sự cố. Hôm nay, có hai người kì lạ đến viện. Tôi đã nghĩ trên thế giới này không còn người sống nữa, nhưng họ thấy tôi cũng không hề tỏ ra vui vẻ. Hành vi của họ rất lạ, nội dung đối thoại cũng khó hiểu. Điểm tích lũy với nhiệm vụ gì gì đó? Bọn họ tấn công trợ thủ của tôi, tay còn cầm súng nữa. Lúc tôi đứng ra ngăn cản, họ nổ súng bắn tôi không hề do dự. Điên rồi, thế giới này điên rồi."

"Đã sáu tháng. Thời gian qua có rất nhiều người đến viện. Chỉ cần nhìn thấy tôi và trợ thủ là sẽ tấn công. Thân thủ của họ nhanh nhẹn hơn cả quân nhân, thật quái dị. Tôi hiểu rồi, đám người này đã không còn là con người vốn dĩ nữa. Ánh mắt họ nhìn tôi như đang nhìn một món đồ trang trí không chút giá trị. Chúng mang thân xác tương tự con người nhưng hành vi lại cực kì ngông cuồng, như là quái vật bị virus lạ kí sinh vậy."

"Trợ thủ bị đánh chết. Đám kí sinh trùng này thật đáng chết."

"Kêu dậy hai trợ thủ mới, nhưng năng lực của chúng tôi quá yếu, không đủ đế chống cự lại đám kí sinh trùng kia. Bây giờ thi thoảng lại có người vào viện nghiên cứu, e là bên ngoài cũng toàn là đám kí sinh này mất rồi. Chúng tôi cần phải tự vũ trang bản thân. Tôi nghĩ đến thí nghiệm khai phá não bộ còn dang dở lúc trước. Nếu có thể tăng cường chức năng đại não thì sẽ cường hóa được cơ năng của thân thể. Làm thí nghiệm trên xác sống không có gánh nặng tâm lí quá lớn. Mà nói đi cũng phải nói lại, từ lúc bắt đầu dự án này thì tôi cũng đã vượt qua ranh giới đạo đức mất rồi."

"Không ngờ thí nghiệm với hai trợ thủ rất thành công. Họ trở nên cực kì nhanh nhẹn. Nếu có người tới thì chúng tôi sẽ không phải cảm thấy sợ hãi nữa."

"Tôi làm thí nghiệm với bản thân."

"Có người bị chúng tôi giết chết. Lúc hai trợ thủ cắn xé ăn thi thể của họ, tôi thấy run sợ, nhưng vẫn không ngăn cản. Những kẻ xâm nhập này không phải người mà chỉ là kí sinh trùng thôi. Xem chúng như đồ ăn cũng chẳng có vấn đề gì cả."

"Quả nhiên đã giết người lần đầu rồi thì những lần sau ra tay dễ dàng như bổ dưa hấu. Kí sinh trùng thôi mà."

"Hình như virus xác sống có thể tự biến đổi. Trong sân như nuôi cổ vậy, xác sống càng ngày càng mạnh lên. Thứ trong khu nguy hiểm cao không được bảo quản tốt, đã tiết ra trong một đêm dông tố. Mấy hôm nay, cây cối trong vườn khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, còn xuất hiện rất nhiều sinh vật biến dị. Hình như chúng nó sống nhờ vào chất lỏng sinh hóa kia, không thể rời khỏi khuôn viên viện nghiên cứu. Cơ mà điều an tâm chính là tôi có thể khống chế những sinh vật đó, tôi cũng không bị ảnh hưởng. Khá tốt."

"Đã thử tiêm huyết thanh và thí nghiệm trên não bộ cho những xác sống khác, nhưng xác suất thành công không cao. Hoặc là năng lực không mạnh, hoặc là chết ngay, thậm chí còn xuất hiện những xác sống không thể khống chế. Thôi, để hai ba trợ thủ bên cạnh cũng được rồi. Nguyên lí biến dị quá khó hiểu, thực nghiệm không có cơ sở lí luận, thành công hay thất bại toàn trông vào may mắn."

"Đã gần một năm trôi qua. Từ đó đến giờ có rời khỏi căn cứ một mình vài lần, tìm chút đồ ăn, đồ dùng. Quần áo thì không cần phải lo, lột từ người xác sống xuống là mặc được. Phòng thí nghiệm cũng còn vài bộ đồ bệnh nhân. Đúng như suy đoán của tôi, bên ngoài đã biến thành thế giới của kí sinh trùng rồi. Tôi chỉ nhìn một cái đã nhận ra chúng là quái vật khoác da người. Cuồng vọng, ghê tởm."

"Hai ngày trước tỉnh lại phát hiện chức năng của cơ thể được nâng cao rất nhiều, dẫn đến trợ thủ của tôi cũng thế. Như là những chỉ số trong cơ thể tự dưng được điều chỉnh cao lên vậy. Có thể virus trong người lại biến dị rồi. Nói mới nhớ... gần đây trong khuôn viên tụ tập rất nhiều con người kí sinh, không biết cơn gió nào mang tới."

Nhật kí chấm dứt tại đây. Đoạn ghi chép cuối cùng hẳn chính là chuyện mấy hôm nay.

Khu bình luận nổ tung.

"Quả nhiên dị năng của Tiểu Đường bị giới hạn phạm vi mà. Cô nàng không khống chế xác sống bên ngoài được."

"Hóa ra nghiên cứu viên này đã bị lây nhiễm từ lâu rồi, hèn gì Tiểu Đường cào không có tác dụng."

"Cũng dữ lắm đó, làm thí nghiệm trên bản thân luôn. Phải chuyên nghiệp và mạnh mẽ đến cỡ nào trời. Cô ta phải không gây tê, còn phải chỉ huy trợ thủ làm việc."

"Có ai phát hiện không? Cô ta viết mình như người vô tội nhưng lúc giết đồng nghiệp và người khác lại không hề do dự, chùn tay."

"Còn coi tụi mình như kí sinh trùng nữa chứ. Nói tụi mình cuồng vọng, ghê tởm. Cô ta mới cuồng vọng, tự đại ấy."

Cũng có những ý kiến khác.

"Cơ mà... đứng ở lập trường của cô ấy, không điên đã lợi hại lắm rồi. Đối với cô ta thì tụi mình đúng là kẻ xâm nhập mà."

"Đúng vậy. Trong tình huống không ai giúp đỡ, một NPC không có hệ thống thăng cấp có thể làm đến độ ấy đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Nếu không xem chúng ta như kí sinh trùng thì cô ta không vượt qua được chướng ngại tâm lí đâu. Cảm giác giống cơ chế tự bảo vệ của não bộ hơn. Đương nhiên, tôi cũng không nói hành động của cô ấy là đúng."

"Hẳn là cô ấy đã biến dị, cả tâm lí lẫn não bộ. Bản thân cô ta cũng xem như nửa xác sống rồi. Tích lũy đủ yếu tố khác thường thì kích hoạt được điều kiện biến dị thành xác sống chúa."

Có người gửi một bình luận thế này: "Nhân tiện, có ai chú ý đến đoạn cuối cùng cô ấy viết không?"

"Nói chuyện các chỉ số trong cơ thể họ thay đổi đúng không? Chắc là virus trong người biến dị ha?"

"Ủa khoan, sao tôi thấy hơi lạ à nha? Thời gian cũng trùng hợp quá rồi đấy. Thoạt trông thì chỉ quanh quẩn đâu lúc những bài đăng về đội ba xác sống xuất hiện thôi. Cô ta nói có rất nhiều người chơi tụ tập đến là chuyện mấy hôm nay chứ gì nữa?"

"Không phải tôi đưa ra thuyết âm mưu đâu, nhưng có khi nào ai đó thấy Đường Đường sống vui vẻ quá, phòng phát sóng trực tiếp cũng xôm nên âm thầm gây khó khăn cho cô ấy không?"

"Lầu trên, ông nói toẹt ra cái tên Tinh Nghiên luôn đi. Ngoài bên phát triển trò chơi ra thì còn ai làm được chuyện đó nữa."

Không biết trúng từ nhạy cảm gì mà bình luận này vừa mới xuất hiện đã lập tức biến mất khỏi màn hình.

Chuông báo động trong lòng Tiểu Triệu réo vang. Nhân lúc chưa có quá nhiều người tham gia thảo luận, cô vội tạo nội dung hoạt động rút thăm trúng thưởng, ráng đè hết mấy bình luận xuống, hướng sự chú ý của khán giả sang chỗ khác.

Không phải cô không nghi ngờ, nhưng... chén cơm quan trọng.

Bình luận bị chặn lại hết, Tiểu Triệu đứng sau màn xử lí. Có người bất mãn nói sao bình luận mình đăng mất rồi, nhưng vừa nói ra đã bị một đống nội dung rút thăm trúng thưởng nhấn chìm.

Tiểu Triệu cẩn thận thực hiện nhiệm vụ, đứng sau quét dọn sạch sẽ những bình luận chưa kịp khuấy động kia, không để lại một dấu vết gì.
_____________
Tác giả:

Tới giờ vẫn chưa đặt tên cho Tiểu Triệu nữa, không mấy họ Tiểu tên Triệu đi.

"Lên xuồng" và "Kéo ra ngoài" cũng là người quen.
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com