TruyenHHH.com

Bhtt Edit Lam Xac Song Trong Tro Choi Sinh Ton Tieu Diem Quat

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 91
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Tống Lãnh Trúc như mắc nghẹn ngay cổ họng.

Cô hoàn thành nhiệm vụ đánh chết xác sống chúa cấp B như ý nguyện, song lại chẳng mảy may thấy vui sướng mà ngược lại, quanh cô tỏa ra áp lực nặng nề. Tống Lãnh Trúc mím môi, sắc mặt lạnh đến độ có thể kết sương.

Đường Dư trốn thật nhanh, bóng dáng tháo chạy ấy Tống Lãnh Trúc đã thấy rất nhiều lần. Từ lảo đảo ngả nghiêng nhảy lầu lúc ban đầu đến hiện tại thoăn thoắt vút đi nhanh như chớp, xác sống tên Đường Dư này tiến bộ quá nhanh, nhanh đến mức Tống Lãnh Trúc sực nhớ ra mình phải đề cao cảnh giác.

Cô nàng còn bao nhiêu dị năng nữa?

Cùng với... đối phương đi cùng cô từ trước đến nay rốt cuộc có ý đồ gì?

Kết hợp với những gì trong quá khứ, Tống Lãnh Trúc có thể dễ dàng đoán được Đường Dư có năng lực tương tự như "copy - paste". Tàng hình của Tiểu Thất, Dịch chuyển tức thời của Trần Đức Minh, các dị năng mà những người từng chạm trán Đường Dư sở hữu đều xuất hiện trên người cô nàng mà chẳng rõ nguyên do.

Đúng rồi, còn có Lam Lâm nữa.

Thảo nào... ở mộ cổ và cả trong cuộc chiến vừa rồi, lần nào đối phương cũng có thể hóa hiểm thành an, còn loáng thoáng đoán trước được đòn tấn công của người khác.

Tống Lãnh Trúc rút thanh chủy thủ cắm trên người xác chết xuống, ánh mắt tối tăm, mù mịt.

Cô nhanh chóng lược lại hết những khoảnh khắc mình từng tiếp xúc với Đường Dư, lòng đầy cảnh giác. Cô và Đường Dư từng có tiếp xúc cơ thể, đã giúp nhau bao nhiêu lần trong mộ cổ, có khi nào dị năng của cô cũng bị trộm đi ở một khoảnh khắc nào đó?

Suy nghĩ trong đầu ngổn ngang trăm mối, Tống Lãnh Trúc cầm chủy thủ, cùng nhằm về phía lối ra phòng thí nghiệm hệt như những người chơi khác.

Điều khiến cô cảm thấy chạnh lòng chính là rõ ràng có nhiều dị năng như thế nhưng trước giờ Đường Dư không hề thể hiện năng lực nào khác ngoài Tàng hình trước mặt cô. Là định khiến cô lơ là cảnh giác, giả heo ăn thịt hổ ư? Hay đối phương cũng đang đề phòng cô?

Hóa ra cái gọi là hành động cùng nhau giữa các cô cũng chỉ là toan tính âm mưu quỷ kế mà thôi.

Đứng trước nguy cơ sinh tồn, bao nhiêu cảm tình tích lũy được lung lay sắp đổ. Người thường mấp mé bên bờ vực sinh tử như Tống Lãnh Trúc không ngại đoán tâm tư đối thủ bằng những gì xấu nhất, đó là bản năng giữ mạng.

Phiền thật sự. Lần đầu tiên Tống Lãnh Trúc cảm thấy rối rắm tinh thần với chuyện của người khác.

Nhưng chạy được vài bước thì Tống Lãnh Trúc lại bất chợt dừng chân. Cô đứng sau những người chơi, lướt tầm mắt qua đám đông nhốn nháo, dừng ở Đường Dư, người đang nhìn chằm chằm vào con chuột biến dị.

Cô nhóc xác sống này đã có năng lực mạnh thế nhưng lựa chọn đầu tiên vẫn cứ là chạy trốn thay vì tấn công. Một người không có dã tâm như vậy, thật sự đã tiếp cận cô với mục đích riêng ư?

Tống Lãnh Trúc hơi dao động.

Người có mục đích sẽ không đưa băng vải và dây cột tóc cho cô.

Bất luận có nói thế nào, Tống Lãnh Trúc cũng không phủ nhận một điều rằng Đường Dư đặc biệt, đặc biệt đến mức những người chung quanh sẽ bất giác tín nhiệm cô nàng, dù là cô cũng không ngoại lệ.

Ban đầu đuổi theo là để diệt trừ dị kỷ, về sau lại không thể nói rõ là do duyên phận hay nguyên nhân gì khác.

Khi những bài đăng về đội ba xác sống ồ ạt xuất hiện trên diễn đàn, Tống Lãnh Trúc đã lập tức quyết định dẫn đội viên gấp rút chạy đến cấm địa. Cô cho rằng người xuất hiện ở cấm địa chính là Đường Dư.

Giờ ngẫm lại, Tống Lãnh Trúc cũng không tài nào hiểu được hành động của mình. Hẳn vì chuyến đồng hành ở mộ cổ khiến cô hạ thấp sự đề phòng, cho rằng hai bên xem như người quen của nhau, mà để ý động thái của người quen thì cũng là chuyện thường tình.

Nhưng đối phương thậm chí còn chẳng phải người chứ đừng nói là người quen.

Đường Dư là xác sống, còn trở thành xác sống chúa ngay trước mặt mọi người. Các cô đứng ở hai lập trường đối địch.

"Phiền quá." Hiếm khi Tống Lãnh Trúc bộc lộ cảm xúc ra lời nói.

Cô không ra tay, Tiểu Thất và cặp song sinh cũng không tiện hành động.

Nhận ra sự dao động cảm xúc lạ thường của đội trưởng nhà mình, Tiểu Thất đứng bên cạnh mím môi, mắt trợn trừng như phát hiện chuyện động trời. Gương mặt cô nàng nghẹn đến mức phình ra, nhưng cặp sinh đôi thì mắt vẫn nhìn thẳng, miệng kiệm lời hệt như thường lệ. Nhất thời không tìm được ai để trút bầu tâm sự, Tiểu Thất đành phải tự tiêu hóa một cách âm thầm lặng lẽ.

Bình thường đội trưởng của các cô sẽ không thể hiện cảm xúc trực tiếp, giờ sao lại khác thường như thế? Không thích hợp, thật sự không thích hợp.

Khác với tình trạng rối rắm của Tống Lãnh Trúc, hiện tại trong đầu Đường Dư không chứa nổi mấy thứ lùng nhùng đó. Tâm trí cô bây giờ chỉ có làm sao chạy trốn, rảnh đâu mà lo đến ánh mắt lạnh thấu xương Tống Lãnh Trúc nhìn mình ban nãy.

Các sinh vật biến dị lại một lần nữa có tổ chức nhào hướng người chơi, giúp ba người bọn Đường Dư có thể tranh thủ cơ hội chạy trốn. Dù chỉ vài giây nhưng cũng là thời gian cứu mạng.

Đường Dư đoàn tụ cùng Kim Diệp và Tiểu Li chạy đến, ba người kết hợp cả tay lẫn chân, đạp lên đá vụn và ống dẫn, bạt mạng leo lên mặt đất.

Vốn Đường Dư có thể dịch chuyển đến ngay cửa hang luôn nhưng Kim Diệp và Tiểu Li lại không được, nên cô lựa chọn cản đằng sau, tranh thủ thêm cho đồng đội chút thời gian.

Trong số những người chơi đuổi theo có hai vị là cao thủ hàng đầu, bầy chuột biến dị vốn không cách nào cản được chân họ. Hệt như lúc đối phó xác sống chúa cấp B, hai người chơi lạ mặt này hành động cực kì nhanh chóng, một trong số họ chính là người đàn ông có thể hóa thú.

Thấy hai người tới gần, Đường Dư thở phào nhẹ nhõm một hơi dù giờ chưa phải lúc. Tống Lãnh Trúc không đuổi theo, Lê Lạc cũng không, ít ra các cô sẽ không bị hai kẻ mạnh hợp tác bao vây tấn công.

Cũng chẳng rơi vào tình huống gượng gạo phải đánh nhau với Tống Lãnh Trúc. Cô không muốn trở thành đối thủ của cô nàng một lần nữa trong tình trạng này.

Hẳn vì được Đường Dư kêu gọi nên có thêm càng nhiều sinh vật biến dị nhảy từ cửa hang trên mặt đất xuống, số lượng cực kì đông đúc, không rõ bên trên còn bao nhiêu con đang lang thang. Có con rơi thẳng lên mặt, lên mình người chơi hóa thú. Người nọ vung vuốt sói, trực tiếp xé ngang những sinh vật kia.

Chỉ cần lên mặt đất là được! Đường Dư nín thở.

Viện nghiên cứu rộng lớn như vậy, lại đang là ban đêm, các cô có thể tìm đại một chỗ nấp vào.

Cuối cùng Kim Diệp và Tiểu Li cũng leo lên được cửa hang. Lúc này, hai người chơi đuổi theo đã bao vây chặn được Đường Dư. Đường Dư co rụt người, giây sau, cô đã thoát hiểm khỏi vòng vây, đứng ngay trên cửa hang.

Không thể không nói dị năng này dùng để chạy trốn đúng là hết sảy.

Người chơi hóa thú đứng bên dưới chửi đổng: "Trời mẹ, tôi chưa thấy xác sống chúa nào nhát cáy như vậy."

Những xác sống chúa trước kia toàn là kiểu không sợ hãi, không chạy trốn, lúc nào cũng chủ động tấn công. So với chúng, Đường Dư có vẻ cực kì khác thường.

Bất luận họ có nói thế nào, tâm Đường Dư vẫn vững như kiềng ba chân. Chạy trốn chẳng những không mất mặt mà còn cực kì hữu dụng.

Lối ra trên mặt đất nằm trong một chỗ đất trống khá hẻo lánh trong sườn phía tây sân. Ba người không hề dừng bước mà chui thẳng vào tòa nhà tối đen bên cạnh. Trên đường đi, những xác sống máu và sinh vật biến dị lượn lờ các cô gặp được đều bị Đường Dư chỉ huy đi xuống phòng thí nghiệm.

Kêu gọi xong, Đường Dư phát hiện trong sân còn có rất nhiều "công nhân" rảnh rỗi. Cô không tiết kiệm hay cất giấu gì sất mà sai tất tần tật đi đỡ đạn.

Còn ba người các cô thì tìm đại một căn phòng chất đống đồ lặt vặt mà vào, im lìm nấp trong đó.

Không biết do chạy trốn quá nhanh khiến người chơi đứt manh mối hay do cấp bậc Đường Dư quá thấp, không đáng để họ bám riết nên các cô thế mà lại bình an trốn đến hừng đông.

Màu trắng bạc dần hửng lên nơi chân trời sớm tinh mơ, ánh sáng le lói len qua cái quạt thông gió trong phòng chứa đồ, để lại trên tường một quầng sáng nhỏ.

Chờ đến khi trời sáng hẳn, tỉ lệ bị phát hiện của các cô sẽ cao hơn nhiều. Không chừng ban ngày những người chơi sẽ tiến hành truy tìm một cách toàn diện*. Đường Dư định gọi Chu Châu để cả bọn rút khỏi cấm địa trước.

*Nguyên văn là "thảm thức lục soát" (毯式搜索), đại loại là sẽ chia vùng cần tìm thành những ô nhỏ rồi tìm kiếm từng ô theo thứ tự, xong cái nào đánh dấu cái đó để đảm bảo hong bỏ sót chỗ nào hết.

Nhưng câu trả lời của Chu Châu lại cực kì quái dị, đi kêu các cô trở lại phòng thí nghiệm dưới lòng đất một chuyến.

"Hình như tôi phát hiện được thứ khủng lắm, mọi người mau trở lại đi, phòng thí nghiệm không có ai."

Đường Dư đầu đầy hỏi chấm: "Chu Châu, bà bị bắt cóc hả? Bị bắt cóc thì hú một tiếng."

Chu Châu gửi một tin nhắn thoại vào nhóm doanh trại, nói với giọng nghiêm túc: "Trưởng thôn Đường, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, những người chơi sẽ không trở lại chỗ này, ở đây hay hơn ở bên ngoài. Không nói điêu, tôi thật sự có phát hiện to lớn."

Đường Dư nghi ngờ dẫn Kim Diệp và Tiểu Li ra khỏi phòng chứa đồ. Từ xa nhìn qua tấm kính pha lê thì đã không còn ai hoạt động chung quanh cái cửa hang bị nổ ra nữa, chỉ có một đống xác của sinh vật biến dị và xác sống máu, thi thoảng có mấy con sâu bọ, côn trùng bò qua, càn quấy chạy tới chạy lui.

Nếu là khi trước, Đường Dư nhìn thấy mấy con sâu khổng lồ đó là da đầu tê dại, nhưng giờ cô chỉ cảm thấy yên tâm.

Nương địa hình che chắn, ba người lẻn trở lại phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Chu Châu không lừa các cô, phòng thí nghiệm thật sự không có ai. Chỉ còn đầy xác và mảnh vụn cơ thể nằm la liệt dưới mặt đất cùng với sự hoang tàn đổ nát.

Tống Lãnh Trúc cũng đi rồi.

Đường Dư không khỏi phỏng đoán không biết Tống Lãnh Trúc đi luôn hay là nán lại cấm địa làm thợ săn, chờ cô bị bắt lại đến làm đao phủ tung đòn kết liễu tương tự lúc đánh chết xác sống chúa cấp B.

Giờ rảnh rỗi nên Đường Dư mới nhớ đến ánh mắt Tống Lãnh Trúc nhìn mình khi ấy. Ánh mắt phức tạp và đề phòng như vậy, hơi tổn thương người khác.

Chu Châu ngắt ngang mạch cảm xúc của Đường Dư, dẫn ba người vào sâu trong phòng thí nghiệm, trước một không gian nhỏ hình thành nhờ cái tủ chứa đồ bị đổ nghiêng. Không gian hình tam giác thoạt trông rất thích hợp để ẩn nấp, nhưng Đường Dư vừa mới khom lưng chen vào đã sợ đến mức lập tức chạy ra.

Trong đó, thi hài của xác sống chúa cấp B được đặt ngay ngắn, cúi đầu tựa vào vách tủ. Tự dưng nhìn thấy, khỏi phải nói đáng sợ đến cỡ nào.

Đường Dư cảm thấy chắc chắn là Chu Châu đã lên cơn nghiện nghiên cứu, thi thể mà cũng không tha.

Không chừng các cô bị kêu trở lại là để khiêng đồ.

Đường Dư bị Chu Châu đẩy trở vào. Bốn người cùng với một cái xác chen nhau trong một không gian hẹp, ngay cả đứng thẳng cũng không được mà chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất. Ánh sáng le lói của cái đèn chiếu hắt vào ngay trên đầu xác sống chúa cấp B.

Chu Châu gửi tin nhắn trong nhóm: "Tuy nói không có người chơi nhưng vẫn trốn đi cho an toàn. Ở đây nhìn thấy được bên ngoài, có biến gì tụi mình cũng tiện quan sát."

Chu Châu lại chỉ ngón tay, quả nhiên có một khe hở nhỏ nhìn được tình hình ở ngoài. Chung quanh là núi thây biển máu, tanh nồng nặc.

Tiểu Li nôn nóng hỏi trong nhóm: "Rốt cuộc chị phát hiện cái gì?"

Chu Châu nhặt hai quyển gì đó từ mặt đất lên, đưa ra trước ánh sáng. Trong đó, một quyển trông như tạp chí được mở ra, bên trong có vẻ là một bài phỏng vấn nhân vật.

"Tụi mình đoán sai hết rồi." Chu Châu hạ giọng, đột ngột nói một câu.

Hình của nhân vật được phỏng vấn kia trùng với gương mặt đang cúi của xác sống chúa cấp B. Nương ánh sáng mong manh, Đường Dư nhanh chóng phát hiện manh mối.

Người phụ nữ trang nhã mặc áo blouse trắng trên tạp chí giống hệt xác sống chúa cấp B.

Chu Châu chỉ vào chức danh bên dưới hình nhân vật: "Chủ nhiệm Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Não bộ, Đỗ Khiết Nhứ. Cô ta không phải vật thí nghiệm, cô ta là nghiên cứu viên ở đây."

Hơn nữa còn là nghiên cứu viên tương đối ưu tú, chức vụ viết nguyên một hàng dài.

Đường Dư không khỏi ngả người ra sau, hít sâu một hơi. Cô có ấn tượng với cái tên này. Chu Châu từng cho cô xem hồ sơ, chính là người phụ trách mấy vật thí nghiệm kia.

Nói cách khác, Chủ lĩnh nhân không phải nạn nhân bị bắt ngâm mình trong dịch nuôi dưỡng gì hết, mà chính là người chủ mưu cầm đầu.

Thảo nào cô ta lại đâm kim điêu luyện như thế, còn biết rõ địa hình nơi này và có cả hai thuộc hạ mặc áo blouse trắng!

"Còn cái này nữa." Chu Châu đổi sang một quyển khác. Đó là quyển sổ ghi chép bìa da dày có kẹp cây bút mực đen, phía trên là nhãn dán màu sắc sặc sỡ.

Chu Châu mở quyển sổ ra, trong đó ghi chép toàn những thuật ngữ chuyên môn mà ba người bọn Đường Dư xem không hiểu, lúc là chữ viết, lúc lại là công thức và chỉ số.

Đường Dư cau mày, lại tới nữa, Chu Châu lại cho các cô xem mấy thứ này nữa. Mỗi lần như vậy, cô lại cảm thấy mình như thất học.

Nào ngờ Chu Châu lại không ép các cô phải nghe giải thích nội dung mà lật một lèo hơn nửa quyển, đến một đoạn chữ viết nguệch ngoạc.

Khác với nét chữ cứng cáp trước đó, chỗ này viết rất lung tung, lộn xộn. Ánh sáng chiếu vào mấy chữ đầu tiên, đường nét xiên xẹo, rõ ràng được viết trong lúc hoảng loạn.

"Tôi bị lây nhiễm. Bọn họ chết rồi, chết hết rồi!"
_____________
Tác giả:

Chương sau là phát trực tiếp, mai đăng, sẽ giải thích chuyện xác sống chúa cấp B từng trải qua ở góc nhìn thứ nhất. Mọi người cứ tùy tình hình mà skip, không đọc cũng được. Những thông tin quan trọng sẽ được tóm tắt ở chương sau nữa.

Nhắc nhở thân thiện: Nhiệm vụ này vẫn chưa kết thúc, còn một phần nữa, đội trưởng Tống còn lên lại.
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com