[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 62
Như nàng mong muốn, Cố Tri Cảnh giẫm lên chiếc khăn tắm trắng muốt, hôn lên lồng ngực nàng. Tay Dã Trì Mộ đặt trên vai cô, cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra hôm nay, nàng cần phải nhớ lại từng chi tiết.Thế nhưng đầu óc nàng lúc nào cũng sẽ thất thần, hễ nghĩ đến điều gì là lại rối loạn."Cảnh trong mơ và hiện thực không giống nhau... Theo dòng thời gian trước kia, Khâu Thục Bình đã chết. Cảnh sát nói cô ta mất tích, em không rõ tại sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện, cô ta muốn làm gì chứ."Chữ "chết" vừa thốt ra, Dã Trì Mộ đã cảm thấy đau, khó chịu. Cố Tri Cảnh cúi đầu cắn lên ngực nàng, ngón tay còn cố ý gõ gõ lên da thịt nàng, kéo nàng ra khỏi cảm giác đó.Dã Trì Mộ thở hắt ra, ngược lại trách cô, "Chị không chuyên tâm."Nàng buông mi mắt, bị trêu chọc đến nheo lại, muốn đẩy Cố Tri Cảnh ra, nhưng Cố Tri Cảnh lại cắn nghiêm túc đến thế, đều làm nàng cảm thấy đau."Biết đau sao?" Cố Tri Cảnh ngẩng đầu lên, tay chống lên quầy bar, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Không nên tùy tiện nói chết, cũng không cần giả vờ như không có gì, chị có thể nhìn ra em đang sợ hãi."Ý chính là để nàng đừng ngụy trang trước mặt cô.Thực ra lúc này Dã Trì Mộ cũng đang sợ, quầy bar lạnh như băng, chân nàng lơ lửng, cơ thể tiếp xúc với sự trần trụi lành lạnh, nàng cứ mãi run rẩy.Cố Tri Cảnh đưa bàn tay nóng rực ra ôm lấy nàng, trái tim nàng từ từ bình tĩnh trở lại. Dã Trì Mộ hỏi: "Chị có thể nghe được em nói đúng không."Quần áo của nhân vật phản diện được cởi ra, chức năng che đậy tự động lập tức được mở. Hệ thống trước đó còn hùng hổ trong đầu cô, giờ đây đã hoàn toàn im bặt.Cố Tri Cảnh lại không muốn thừa nhận, chỉ nói: "Nghe được một chút thôi, còn kém nhiều lắm."Chỉ trong thoáng chốc, ngón tay Omega lùa vào tóc cô, khéo léo cởi bỏ toàn bộ y phục của Alpha. Vóc dáng Cố Tri Cảnh đẹp đến nao lòng. Khi bộ vest được trút xuống, như thể Dã Trì Mộ đang khám phá một kho báu ẩn giấu. Làn da cô trắng mịn như trân châu dưới đáy biển sâu, điểm xuyết sắc hồng rực rỡ tựa bảo thạch lấp lánh. Eo thon, chân dài, mỗi đường nét đều hoàn mỹ. Dã Trì Mộ ôm lấy cô, khẽ bóp nhẹ, cảm giác như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật. Ánh mắt nàng dán chặt vào cơ thể ấy, như kẻ đi săn kho báu, khao khát khám phá, muốn đào sâu, muốn tìm kiếm thêm nữa. Nàng tiến gần, kề sát cằm Cố Tri Cảnh, chạm vào làn da mỏng manh, mịn màng như lụa. Lưỡi Dã Trì Mộ lướt nhẹ trên đó, mang theo cảm giác ngưa ngứa, khiến Cố Tri Cảnh không kìm được, đưa tay giữ lấy gáy nàng, kéo vào một nụ hôn sâu."Chị sẽ biết sợ sao, khi em nói em đã giết người." Ngón tay Dã Trì Mộ đảo quanh trên bụng cô. Nàng nheo mắt lại, sa vào, rồi lại mất kiểm soát, lúc đâm vào Cố Tri Cảnh vô cùng dùng sức, cảnh cáo cô.Lúc này mà đi suy nghĩ chuyện khác hiển nhiên là không có thời gian.Cố Tri Cảnh không trả lời nàng. Lần đầu tiên Dã Trì Mộ không truy hỏi câu trả lời, bởi vì môi họ đã dính chặt vào nhau, căn bản không nói nên lời.Cố Tri Cảnh ôm nàng vào phòng tắm, hai người mặt đối mặt. Bây giờ có rất nhiều điều có thể nói, nhưng ánh mắt lại chỉ dán vào nhau mà không mở miệng, có muốn mở miệng cũng là cắn. Tiếng nước rơi xuống, lưng Cố Tri Cảnh dán vào tường. Nàng bóp lấy eo Cố Tri Cảnh, hai người khăng khít không một kẽ hở. Giọt nước mượt mà rơi trên vai nàng, thuận theo xương bả vai, từ từ chảy xuống.Cố Tri Cảnh cố gắng nói ra chuyện xuyên không và hệ thống nhưng đầu vẫn sẽ đau, chắc đây là một điều cấm kỵ. Dù hệ thống không giám sát, cô cũng không thể nào nói ra, may mà Dã Trì Mộ nói chuyện thì cô có thể nghe rõ.Lời nói dứt bên tai Cố Tri Cảnh, muốn nghe lại không muốn nghe, cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, lỗ tai hoàn toàn ấm nóng."Em có chút sợ hãi." Dã Trì Mộ khẽ nói.Cố Tri Cảnh trấn an nàng, "Không sợ, lần trước không phải đã trải qua một lần rồi sao?" Cô đi hôn môi Dã Trì Mộ. Tay Dã Trì Mộ chống vào tường không cẩn thận bật công tắc, nước trực tiếp xối xuống, vừa hay rơi trên vai hai người.Cố Tri Cảnh cố gắng trấn an Dã Trì Mộ, nhưng cô hoàn toàn không biết Dã Trì Mộ đang nói gì. Cô giữ lấy gáy Dã Trì Mộ, đè người lên người mình mà hôn, ngón tay bất giác nắm lấy sau gáy nàng mà xoa, tuyến thể nhô lên, lúc khều ngón tay sẽ ngứa.Dã Trì Mộ cuối cùng cũng hiểu lời của Hạ Hoan Nhan, thật, quả nhiên đến lúc Alpha hưng phấn một chút, nàng căn bản không nghe vào tai được điều gì khác. Dã Trì Mộ không muốn thỏa hiệp, nàng bóp eo Cố Tri Cảnh, nhân lúc Cố Tri Cảnh thất thần liền lật người lên trên. Cố Tri Cảnh muốn quay người lại, nàng cắn tai Cố Tri Cảnh, "Đừng nhúc nhích, để em nói tiếp."Alpha bị nàng khống chế rất chặt. Dã Trì Mộ trực tiếp kéo chiếc dây buộc tóc màu đen của Cố Tri Cảnh, mái tóc đen ướt sũng rũ xuống. Hơi thở của Dã Trì Mộ phả vào cổ cô, nói tiếp: "Em ở bữa tiệc đã thấy Vân Lộng Khê, không biết cô ta có phải muốn cướp vai diễn của em không. Thậm chí, em nghi ngờ giấc mơ đó, ban đầu chính là một cái bẫy, họ muốn dụ em rơi vào vực sâu, để đạt được mục đích của họ."Dáng người Cố Tri Cảnh rất đẹp, cởi quần áo ra mới biết, trước sau lồi lõm, hơn nữa cô còn tập luyện đúng chỗ, eo thon chân thẳng. Nói đến vực sâu liền chạm vào vực sâu. Dã Trì Mộ tựa vào vai cô, thân thể nhấc lên, hơi thở rơi trên đó, nói: "Cho nên, em không làm gì cả đã rời khỏi bữa tiệc. Trong mơ em hình như không chỉ giết một người, mà là rất nhiều, trên tay dính đầy máu tươi..."Nàng run rẩy, sợ hãi, cũng phải để Cố Tri Cảnh như thế.Cố Tri Cảnh biết nàng đã giết Khâu Thục Bình, trong tiểu thuyết có nói nàng đã đâm người đại diện cũ, nhưng đâm lúc nào, chết hay không thì trong tiểu thuyết không viết. Đối với tình tiết này, Cố Tri Cảnh hoàn toàn không biết gì.Cố Tri Cảnh nói rằng mình có thể tiết lộ một chút tình tiết để chia sẻ thông tin với Dã Trì Mộ. Cô nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng trấn an, giọng dịu dàng như muốn xua tan mọi lo lắng: "Em đóng bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, thậm chí còn vượt xa Quân Hoa Diệu và Vân Lộng Khê. Hơn nữa, hai năm nữa, bộ phim bùng nổ sẽ là phim của em. Dù có một bộ phim truyền hình khác nổi lên, nhưng Quân Hoa Diệu chẳng thể tham gia được."Nghĩ vậy, Cố Tri Cảnh đã sáng tỏ một điều, liệu có phải nhiệm vụ của Quân Hoa Diệu đã đến, buộc hắn phải đóng một bộ phim nổi tiếng.Lần này, hắn đặc biệt đến để cướp vai diễn của Dã Trì Mộ.Quân Hoa Diệu quả là một kẻ ti tiện, tự mình không hoàn thành nổi lại muốn cướp đoạt của người khác.Đáng tiếc, nhiệm vụ này không thể nói với Dã Trì Mộ.Dã Trì Mộ nửa ngày không thấy cô trả lời. Cố Tri Cảnh vặn nhỏ nước, cùng nàng mặt đối mặt dội nước lên người mình. Cô ôm nàng ra ngoài, nước chưa lau, cứ thế thuận theo cơ thể đẫy đà rơi xuống.Một đường ướt sũng bước đi.Hai chân Dã Trì Mộ quấn quanh eo cô, Cố Tri Cảnh nói: "Kẹp chặt một chút, chị đi lấy đồ."Cố Tri Cảnh muốn lấy hoa quả, nói đúng hơn là đá viên. Chỉ đi vài bước, cô lại dừng, cuối cùng đặt Dã Trì Mộ lên quầy bar. Môi cô đè lên môi nàng, hôn mãi, hôn mãi, Dã Trì Mộ quá mê người.Viên đá được chuyền qua lại giữa đôi môi hai người. Môi mỏng lạnh buốt, đầu lưỡi tê dại. Trên môi, họ cọ xát nhau, dần dần sinh ra nhiệt độ.Viên đá lăn hai vòng trên chân, Dã Trì Mộ không chịu nổi, quá lạnh, chân run lên không kìm được. Viên đá rơi trên quầy bar. Cố Tri Cảnh khum ngón tay, nhẹ nhàng cạo xuống, hỏi: "Có cảm giác không, không bị tê cóng chứ?"Có lẽ trời nóng, viên đá vừa chạm đã tan ngay trên đầu ngón tay. Nước đá theo ngón tay thon dài của cô chảy xuống, len vào kẽ tay.Cố Tri Cảnh nhìn vào nơi Omega để tâm nhất, nói: "Chị chưa đặt đá lên mà, sao giờ đã tan rồi?""... Ừm." Gương mặt Dã Trì Mộ đỏ bừng, xấu hổ giận dữ, không biết làm biểu cảm gì. Nàng hừ một tiếng, nhấc chân dùng sức giẫm lên đùi cô. Cố Tri Cảnh thuận thế đặt chân nàng lên vai mình, thân thể ép xuống, hôn lên môi nàng, mềm mại, ngát hương ngọt ngào.Pheromone của Dã Trì Mộ thật dễ chịu, mùi táo xanh non, mỗi lần ngửi một chút cũng đủ khiến người ta say đến chết, huống chi là khi nàng đã trưởng thành.Môi Cố Tri Cảnh trở nên ẩm ướt, như phủ một lớp mật, trơn bóng. Cô ngẩng đầu nhìn mặt Dã Trì Mộ, nàng nhắm chặt mắt, lúng túng không biết làm sao. Cuối cùng, Cố Tri Cảnh đưa môi mình cho nàng.Không ngọt."Đặt một viên đá thử xem, chúng ta cùng chơi, không thoải mái thì lấy ra." Cố Tri Cảnh nói, đã đi lấy đá viên. Cô cầm viên nhỏ, đặt giữa hai người, nháy mắt cả hai run rẩy vì lạnh.Mùa hè rất hợp để chơi với đá. Đá viên tan chảy trong hơi nóng, làm ướt từng mảng. Độ lạnh vẫn còn, họ sưởi ấm nhau, cọ xát rất lâu, cuối cùng cũng ấm lên.Từ quầy bar đến phòng ngủ, từ trên giường xuống mặt đất.Dã Trì Mộ thở dốc, đuôi mắt như băng tan, cơ thể vẫn run rẩy, tựa con cá rơi vào hầm băng, vô thức khép hờ mi mắt, miệng gọi tên Cố Tri Cảnh, một tiếng lại một tiếng. Lúc đòi hôn, môi Cố Tri Cảnh dán lên, giọng nàng lên men trong cổ họng."Chết mất."Chờ Cố Tri Cảnh ngừng lại, nàng như sống lại, nằm trên người cô, mổ từng ngụm nhỏ.Ban đêm sôi trào đến rạng sáng. Người bên ngoài đã nghỉ ngơi, người bên trong vẫn còn chơi. Dã Trì Mộ nằm trên người cô, nàng bốc một miếng dưa hấu, ngậm lấy đưa vào miệng Cố Tri Cảnh. Cô nhấc cằm ngậm lấy, ngọt ngào, "Chỉ là dưa hấu không lạnh."Đá viên vốn để giữ tươi đã tan thành nước, trên đầu lưỡi Cố Tri Cảnh, trên môi Dã Trì Mộ, trên vết thương ở lưng cô, trên vết sẹo dưới bụng nàng từng có.Trong nhị hoa nhài, cũng trong trái tim quả táo.···Chân trời phun màu trắng bạc, ánh sáng theo khe rèm chiếu vào, xiên xiên rơi xuống nửa chiếc giường."Tỉnh chưa?" Cố Tri Cảnh dậy sớm nhất. Tay cô chống cằm, nhìn người phụ nữ đang ngủ, không nhịn được nhìn thêm vài lần. Cô nhìn đến say mê, nàng quay lưng về phía cửa sổ, đuôi tóc nhọn ánh lên tia sáng.Dã Trì Mộ rên khẽ, giọng rất nhẹ, ôm lấy cánh tay mình, tóc ôm lấy mặt nàng, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn dùng sức hôn nàng.Nàng hừ hừ trong miệng, trái tim Cố Tri Cảnh rung động, ngón tay rơi trên trán nàng, vuốt ve qua lại, "Không muốn suy nghĩ nữa.""Vẫn muốn." Môi Dã Trì Mộ thốt ra chữ.Lòng Cố Tri Cảnh tê dại, cô nói: "Em mà tỉnh, không chừng chị lại ăn em một lần nữa."Dã Trì Mộ nheo mắt, lờ mờ sắp tỉnh, nàng nhìn không rõ, bóng người trước mắt nhẹ nhàng lắc lư. Nàng cảm nhận được tay cô đang sờ mặt mình, liền áp má vào lòng bàn tay, rất không muốn rời xa.Lòng Cố Tri Cảnh ngứa ngáy, cô hạ nhiệt độ xuống, kéo rèm chặt hơn, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, ở đầu cầu thang đụng phải quản gia.Quản gia đang tập thể dục buổi sáng, thấy cô xuống, ngẩng đầu nhìn lên lầu, mặt mang ý cười, nói: "Buổi sáng làm chút đồ ăn gì thì tốt?"Cố Tri Cảnh nói: "Để tôi làm."Quản gia không giành với cô, vừa hay ông cũng muốn nếm thử tay nghề. Trước đây Cố Thế Xương hay khoe, nói cô nấu ăn ngon, tính tình cũng thay đổi nhiều.Cố Tri Cảnh làm mất hơn mười phút, Dã Trì Mộ đã tỉnh, nghĩ đến mình đang ở nhà cô, không mang quần áo mới, liền lấy một bộ áo sơ mi trong phòng giữ đồ của Cố Tri Cảnh.Áo sơ mi trắng dài đến chân, để lộ hai cẳng chân trống trơn. Nàng gọi Cố Tri Cảnh, cô không quay đầu, vẫn đang làm đồ ăn. Dã Trì Mộ thấy quản gia, mặt đỏ bừng, may mà ông không nhìn thấy nàng, nàng có chút bịt tai trộm chuông che mặt đi vào phòng.Vào phòng, nàng tìm quần. Cố Tri Cảnh cũng chỉ mặc quần tây, quần áo đơn điệu đến thái quá, vest, vest, vẫn là vest. Mở một ngăn tủ khác, lại thấy vô cùng gợi cảm.Những chiếc kẹp da đen bày ngay ngắn, kiểu dáng đa dạng, nhiều kẹp bạc, nhiều kẹp vàng, trói trên người, như thể cố ý chơi trò tình thú, thêm một cây roi da nhỏ cũng không quá đáng.Dã Trì Mộ không đeo những thứ này, từng cái đẩy về.Nàng nhìn ngăn tủ tiếp theo, toàn cà vạt, hoa văn làm hoa cả mắt. Nàng chuẩn bị đóng lại, thì thấy một chiếc hộp, bên trong là vòng cổ ức chế giá rẻ. Nàng thấy quen mắt nhưng không nhớ ra.Vừa nhìn đã biết là dành cho Omega.Sao Cố Tri Cảnh lại giữ, còn cất quý giá thế?Buồn bực, tiếng gõ cửa vang lên, Dã Trì Mộ không nghĩ nhiều, cầm quần tây đen vào phòng tắm mặc.Trên quần áo có mùi hoa nhài, Dã Trì Mộ cầm lên ngửi.Sự tiến hóa của loài người có lý lẽ, Omega và Alpha ngửi Pheromone của nhau sẽ phát tình, để có trải nghiệm tốt hơn.Nàng bắt đầu mong chờ kỳ phát tình.Chắc sẽ hợp hơn hôm qua.Nhìn Bạch Thanh Vi là biết, qua kỳ phát tình tốt đẹp, cơ thể rất thoải mái. Trước đây Dã Trì Mộ luôn kìm nén, giờ cuối cùng có lý do thả lỏng.Người bên ngoài đẩy cửa vào, giọng dịu dàng, hỏi: "Tỉnh rồi sao?" Thấy giường trống, lại gọi vào phòng tắm, "Em có quần áo mặc không?"Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng, người bên ngoài không nghe thấy, nàng cao giọng, nói: "Em mặc quần áo của chị."Cố Tri Cảnh nói: "Chị mua váy cho em rồi, lát nữa có người đưa tới."Dã Trì Mộ nói: "Em không muốn, em chỉ muốn mặc thế này."Cố Tri Cảnh liếm môi dưới, liếc vào phòng tắm, nói: "Cũng được."Cô cũng mong đợi, Omega mặc quần áo của Alpha, như mặc đồ của bạn gái, cái kích thích ấy.Cô yên lặng chờ. Dã Trì Mộ không nghe tiếng, tưởng cô đi rồi, vặn cửa phòng tắm thò đầu ra. Cố Tri Cảnh đứng bên ngoài. Dã Trì Mộ buồn bã nói: "Ồ, thì ra chị vẫn ở đây à."Cố Tri Cảnh hỏi: "Em biết mặc không?""Xem thường ai thế." Dã Trì Mộ kéo áo sơ mi vào, vải ôm sát cơ thể, nổi bật thân hình tinh tế, vòng eo uyển chuyển, trông rất có lực. Quần tây eo cao, làm chân dài hơn.Nàng bước tới biểu diễn, "Đẹp không?"Cố Tri Cảnh gật đầu, "Không tệ."Cô đi đến đầu giường, Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn, thấy cô mở ngăn tủ đựng kẹp áo vest. Nàng hơi kinh ngạc, nghĩ: Cố Tri Cảnh sẽ không định cho mình mặc cái đó chứ.Siết trên đùi thì kỳ quặc lắm.Nghĩ vậy, Cố Tri Cảnh đến gần. Cô đứng trước mặt Dã Trì Mộ, tay cầm hai sợi dây da. Cô kẹp dây vào thắt lưng quần nàng, vòng qua sau lưng, kẹp vào bên kia.Vải thu chặt, đường cong cơ thể được phác họa rõ nét.Hai sợi dây, như dây đeo, vừa khít.Dã Trì Mộ nhìn vào gương, "Chị cũng thật biết mặc đồ."Bản thân Cố Tri Cảnh lại mặc rất đơn điệu."Lần sau em còn muốn mặc nữa."Dã Trì Mộ nói, cảm thấy giọng mình có phần nũng nịu, nàng lập tức tranh thủ thu lại, nghiêng đầu, hơi nhấc cằm lên:"Gì vậy, chẳng lẽ không được mặc sao?""Có thể, em nói sao thì là vậy."Cố Tri Cảnh vốn không tranh luận với nàng mấy chuyện như thế, chỉ yên lặng nhìn ngắm. Omega mặc như vậy... thật sự rất đáng yêu.Muốn hôn nàng.Xong trang phục, hai người xuống lầu, một trước một sau, đen trắng phối hợp, thật xứng đôi. Nữ hầu dưới lầu đang bày đồ ăn.Cố Tri Cảnh kéo ghế cho Dã Trì Mộ ngồi, bản thân ngồi đối diện dùng bữa. Ăn một lúc, cô ngẩng đầu nhìn nàng, "Hôm qua... những gì em nói chị đều nghe được, những gì chị nói em có nghe không?"Xác nhận lại một chút.Ngoài chuyện chính, nàng còn nói nhiều chuyện riêng tư.Lung tung đủ màu sắc.Dã Trì Mộ cúi đầu, mặt đỏ bừng, "Ừ."Quản gia bên cạnh nhìn, lòng cảm khái: Tốt, tốt, đúng là một kẻ sợ vợ, sau này đại tiểu thư có thể thu tâm, không ra ngoài làm loạn nữa, gia môn may mắn!Nghĩ vậy, ông cầm điện thoại chụp ảnh gửi cho Cố Thế Xương.Bữa sáng kết thúc, hai người thu dọn xong, chuẩn bị đến công ty."Đưa em đi chụp quảng cáo đi." Dã Trì Mộ lên xe, cúi đầu thắt dây an toàn, nghĩ nghĩ, rồi nói: "Hay là đến công ty trước, chị Vi Vi chắc đang ở đó chờ em. Hôm nay chị đi đâu?""Chị đến cục cảnh sát trước." Cố Tri Cảnh nghĩ đến chuyện không thể chờ, Khâu Thục Bình còn sống, lại xuất hiện ở buổi tiệc, thậm chí Dã Trì Mộ từng giết cô ta, đủ chuyện đặt chung một chỗ, không hề đơn giản.Đây là muốn làm gì.Cố Tri Cảnh tìm Khâu Thục Bình khá hạn chế, nhiều tình tiết không thể tiết lộ, điều tra sẽ phiền phức. Chuyện tìm người này tốt nhất để cảnh sát xử lý.Cô đoán chuyện này lại dính đến cốt truyện.Nhất là giấc mơ Dã Trì Mộ kể, nàng đã giết Khâu Thục Bình. Quân Hoa Diệu có hệ thống, liệu hắn có biết tình tiết này không?Hắn e là sẽ lợi dụng để gây sự.Một ngày không diệt được Quân Hoa Diệu, không ấn chết hệ thống, Cố Tri Cảnh một ngày không yên tâm.Cô nghĩ đến chuyện này, không dám lái xe, cả hai chuyển ra ghế sau ngồi.·Dã Trì Mộ đến công ty, tự mình đi, Cố Tri Cảnh không đưa nàng lên. Đến văn phòng, Bạch Thanh Vi đã ở đó. Cô ấy vắt chéo chân dài, ánh mắt nghiêm túc quét qua nàng, rồi nhẹ nhàng chậc lưỡi."Hôm nay trạng thái của em tốt nhỉ? Trong trắng có hồng, đi chụp quảng cáo cũng chẳng cần trang điểm." Bạch Thanh Vi trêu, giọng đầy châm chọc.Dã Trì Mộ không nói nhiều, lòng buồn bực, chưa đến kỳ phát tình, chỉ run rẩy thôi mà cũng nhìn ra thay đổi sao?Nàng muốn cầm điện thoại soi gương, Tiểu Thiền đã pha trà sẵn, nàng đặt điện thoại xuống nhận nước.Bạch Thanh Vi cầm một chồng tài liệu, gõ bàn nói: "Hôm qua Phương Minh gọi đến, nói rất hài lòng với em, muốn mời em quay phim."Phương Minh là đạo diễn hôm qua.Dã Trì Mộ nghi hoặc, hỏi: "Hôm qua chẳng nói gì, sao nhất định phải là em?"Bạch Thanh Vi cũng buồn bực, họ chẳng làm gì, không nói được hai câu với đạo diễn, ông ta đã gọi đến, gửi lời mời.Như bánh từ trời rơi xuống.Nếu rơi trúng đầu người đại diện khác, có lẽ sẽ tin, nhưng rơi trúng đầu Bạch Thanh Vi, cô ấy không dễ tin vậy.Nàng nhớ lại dáng vẻ của đạo diễn trong buổi tụ hội, rõ ràng không phải đang chọn diễn viên quay phim, mà càng giống như đang chọn một kẻ nô lệ mang về để tra tấn."Mặt người dạ thú, đúng là súc sinh." Bạch Thanh Vi nói, "Tôi đoán chừng là hắn để mắt đến em rồi, thứ đê tiện đó."Đám đàn ông già kiểu này chiêu trò rất đơn giản: ban đầu sẽ tâng bốc mấy cô gái trẻ lên tận mây xanh, sau đó lập tức vứt bỏ không thương tiếc. Nếu chưa từng nếm trải ngọt bùi thì các cô gái ấy còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng một khi đã được nếm qua, lại bị vứt bỏ, tám chín phần mười sẽ chìm vào bóng tối, cả đời không thể bước ra được nữa.Bạch Thanh Vi đè kịch bản xuống, nhìn Dã Trì Mộ.Nàng nhớ những gì Cố Tri Cảnh nói, hai năm nữa chỉ có bộ phim này nổi tiếng, liền nói: "Chị Vi Vi, chị hỏi ông ta có chịu đổi kịch bản không, nếu đổi vai bạo quân hấp dẫn hơn, em sẽ cân nhắc nhận.""Hấp dẫn hơn?" Bạch Thanh Vi nghi hoặc.Dã Trì Mộ nói thẳng: "Chính là để Nữ đế làm nhân vật chính, em muốn cô ấy đại sát tứ phương. Nếu đạo diễn đồng ý để biên kịch đổi, em sẽ thử."Nàng giờ rất tin vào số mệnh, nếu đổi, nàng sẽ diễn, như lúc đầu leo lên đỉnh cao. Nếu không đổi, cũng chẳng cần tranh cãi, Dã Trì Mộ sẽ nghĩ cách tốt hơn để đóng phim.Bạch Thanh Vi không lay chuyển được nàng, "Sao em kiên trì vậy?"Dã Trì Mộ nói: "Chị nhớ chuyện Cố Tri Cảnh trúng giải chứ, cô ấy nói em bảo cô ấy mua, em mơ thấy con số." Chuyện này là nói dối, Cố Tri Cảnh cố ý gán vận may cho nàng, nàng chẳng cho cô con số nào.Bạch Thanh Vi gật đầu, hiểu ý, "Em mơ bộ phim này sẽ nổi sao? Không nên chứ, kịch bản này thật sự rất..."Dã Trì Mộ nói: "Đúng, rất bình thường, nhưng em mơ thấy kịch bản được đổi, em là diễn viên chính và đã nổi tiếng. Những năm sau, không ai vượt qua được bộ phim này."Bạch Thanh Vi cắn răng, nghĩ, nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, một số việc đúng là có vận may cộng thêm.Cô ấy nghĩ đến điều gì đó, liền nói: "Vậy nếu đã như vậy... chẳng phải không thể trực tiếp nói với họ việc em muốn sửa nội dung sao? Lỡ như họ thật sự đổi kịch bản, nhưng lại không để em diễn, vậy chẳng phải là làm không công cho người khác à?"Dã Trì Mộ chưa nghĩ đến điểm này, Bạch Thanh Vi suy tính rất toàn diện.Bạch Thanh Vi lăn lộn trong giới giải trí hơn mười năm, chuyện tay bẩn thủ đoạn nào nàng cũng từng thấy, cũng từng dùng. Nàng nói:"Thế này đi, chị nói thẳng em muốn diễn thì được, nhưng nhân vật của em phải điều chỉnh cho hợp. Xem xem bọn họ có đồng ý không, nếu họ gật đầu, chúng ta sẽ chốt kịch bản luôn. Còn nếu không đồng ý, thì mấy thứ em mơ thấy kia cũng đừng dại mà nói ra."Dã Trì Mộ gật đầu đồng ý. Bạch Thanh Vi nhìn thấu nhiều chuyện, có nàng sắp xếp đương nhiên sẽ chu toàn hơn là cứ cứng nhắc đối đầu.Bạch Thanh Vi lại nói:"Vài ngày tới, chị dẫn em đi gặp mấy đạo diễn nữa. Để cho bọn họ biết em là món hàng hiếm."Bạch Thanh Vi còn tính toán: "Đến lúc đó có thể phải ăn cơm với đạo diễn.""Em nghe chị sắp xếp."Nói xong, Bạch Thanh Vi để Tiểu Thiền dọn dẹp, chuẩn bị đưa Dã Trì Mộ đi chụp quảng cáo. Đây là quảng cáo lớn nhất nàng nhận được đến nay.Trên đường, Bạch Thanh Vi luôn căn dặn nàng cách chụp.Đến nơi, đối phương đã sắp xếp trường quay. Phía trước có người chụp sản phẩm khác. Họ đứng ngoài chờ. Lúc này mặt trời gay gắt, phòng nghỉ bật điều hòa vẫn thấy oi bức.Bạch Thanh Vi không kiên nhẫn chờ, hỏi người phụ trách quảng cáo: "Phía trước là ai, sao chụp cả nửa ngày vậy?"Người phụ trách nói: "Vân Lộng Khê.""Cô ta?" Bạch Thanh Vi nhíu mày, cầm cây quạt phe phẩy mạnh hơn. Dã Trì Mộ cũng hơi ngẩng đầu.Thật lúng túng, ngàn lần không ngờ Vân Lộng Khê cũng nhận quảng cáo của công ty này, hai bên trực tiếp đụng mặt.Không cần giải thích, Bạch Thanh Vi cũng đoán được chuyện gì. Một công ty không chỉ có một sản phẩm. Dã Trì Mộ đại diện sữa dưỡng, bên kia đại diện dòng son môi mới.Mời hai đối thủ, đúng là gây chuyện. Người phụ trách cũng thấy không ổn, không muốn đắc tội Bạch Thanh Vi, nói: "Chị Bạch, đừng tức, hôm nay thế nào em cũng mời các chị ăn cơm, em đã đặt bàn, bên kia em không mời."Nói vậy còn ra chuyện. Bạch Thanh Vi cười đáp: "Ừm, cũng không cần khách khí vậy, nhưng cô mời, chúng tôi đương nhiên phải đi, chủ yếu là hợp tác vui vẻ."Nói xong, Bạch Thanh Vi không e dè, cố ý cất cao giọng nói với Dã Trì Mộ: "Sao chị cứ nghi họ bắt chước đường đi của em, em chụp gì họ chụp nấy, cố ý giành với em à? Biết em có vận may lớn, mặt dày đến cọ sao?"Tiêu Ân Thất và bọn họ đến trước, nhưng không có nghĩa ký hợp đồng trước. Họ chụp cho dòng son môi mới, son môi dễ đại diện, thử một màu là nhận. Sữa dưỡng phải chú trọng sản phẩm, Bạch Thanh Vi không dám để Dã Trì Mộ tùy tiện nhận, phải cho người dùng thử mới cân nhắc.Dã Trì Mộ cũng khẽ nhíu mày. Loại cảm giác này tự nhiên chẳng dễ chịu gì. Nàng tựa hồ đã sớm có một linh cảm, nàng và Vân Lộng Khê từng cùng nhận quảng cáo, từng bị người ta mang ra so sánh, sau đó chính nàng bị cười giễu thậm tệ.Bạch Thanh Vi khoanh tay đứng đợi suốt hai tiếng, sắc mặt âm trầm. Cuối cùng, người bên trong lề mề cũng bước ra. Nhìn biểu cảm của Tiêu Ân Thất, Bạch Thanh Vi biết là không có kết quả tốt đẹp gì. Trong giới, địa vị của cô vẫn cao hơn Tiêu Ân Thất một bậc.Tiêu Ân Thất thấy Bạch Thanh Vi, phải cụp đuôi đối nhân xử thế."Chị Bạch." Tiêu Ân Thất chào hỏi."Hôm qua cô bận lắm nhỉ, cứ quấn lấy đạo diễn nói chuyện, bán được nghệ sĩ của mình chưa?" Bạch Thanh Vi thong thả nói."A? Chị Bạch, chị có ý gì?" Tiêu Ân Thất nhíu mày, sợ Bạch Thanh Vi, nhưng lúc này sợ thì có vẻ mình thấp kém. Cô ta kiên cường đáp: "Đều là chụp quảng cáo, chị Bạch không cần nói móc."Bạch Thanh Vi hừ lạnh, "Có ý gì, cô rõ hơn tôi, sớm muộn gì tôi cũng tính sổ với cô."Ánh mắt Dã Trì Mộ rơi trên cánh tay Vân Lộng Khê, vẫn bóng loáng tinh tế. Người này quả không giống, trước đây nàng nhận bộ phim này, cánh tay bị quất đầy vết thương.Môi Vân Lộng Khê tô rất đỏ, cô ta vào phòng trang điểm tẩy trang, liếc Dã Trì Mộ một cái. Lúc đi qua, cô ta đè thấp giọng nói: "Tôi không dựa vào quan hệ của Quân Hoa Diệu để nhận vai."Dã Trì Mộ không nói nhiều, chuẩn bị từ phòng trang điểm đi ra.Vân Lộng Khê theo tới, nói thêm: "Cô nghĩ tôi được Quân Hoa Diệu đề cử sao?"Dã Trì Mộ không đáp.Vân Lộng Khê nói: "Dã Trì Mộ, cô mới như vậy."Dã Trì Mộ dừng bước, cau mày nhìn cô ta.Vân Lộng Khê nói: "Hôm qua người đại diện của tôi nghe lén được, Quân Hoa Diệu đề cử cô, thư ký của hắn luôn đề cử cô, hy vọng cô đi quay phim."Dã Trì Mộ không hiểu, càng không rõ đây là thao tác gì, "Quân Hoa Diệu đang ở tù.""Nhưng người bên cạnh hắn không ở tù." Vân Lộng Khê thấy nàng kinh ngạc, lòng hơi thoải mái, nói: "Có lẽ hắn lại để mắt đến cô rồi."Nói ra lời này, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Rõ ràng là Quân Hoa Diệu từng cứu nàng một lần, nhưng từ sau khi hiểu rõ con người hắn, nàng vẫn luôn lo sợ mình bị buộc chặt với hắn, bởi vì Quân Hoa Diệu có mục tiêu khác, và tham vọng kia lớn đến cực điểm.Con người ai chẳng ích kỷ. Nàng cũng muốn leo cao, cũng muốn trèo lên trên.Huống hồ, Dã Trì Mộ đã có Cố Tri Cảnh bảo vệ, chẳng đến lượt nàng phải lo thay.Hiện tại Quân Hoa Diệu còn đang bị tạm giữ, vậy mà vẫn có thể âm thầm thao túng được nhiều chuyện đến thế.Việc tạm giữ còn chưa định tội được, mà mấu chốt là một vài nhân vật chủ chốt lại không tìm ra được. Muốn ấn chết hắn không phải dễ, cho dù có chứng cứ mưu sát, hắn cũng có thể dùng tiền bảo lãnh ra ngoài.Quân Hoa Diệu... có phải đang toan tính một màn quay trở lại?··Bên kia, Cố Tri Cảnh từ cục cảnh sát ra. Bên đó vẫn không có đầu mối, còn không bằng những gì cô tự tra. Không biết có phải trong tiểu thuyết cảnh sát làm việc kém hiệu quả, tiến độ chậm, nhiều chuyện cô phải tự tra.Cô không tiện nói nhiều, sợ đánh rắn động cỏ.Mặt Cố Tri Cảnh âm trầm, cô về công ty. Tại cửa, thư ký đến nói: "Tần tổng tới rồi."Cố Tri Cảnh chưa hoàn hồn, hỏi: "Tần tổng nào?""Tần Linh Nguyệt, bạn tốt của cô.""À."Một thời gian không liên lạc, suýt quên người này.Tần Linh Nguyệt ở phòng trà uống lâu, thấy cô vào, cố ý ra vẻ, nói: "Cố tổng, cậu thật bận, muốn gặp cậu phải hẹn trước.""Chuyện gì?" Cố Tri Cảnh đi ra sau bàn làm việc.Tần Linh Nguyệt không khách khí, "Tôi muốn tìm Dã Trì Mộ làm đại sứ hình ảnh, người phát ngôn chính cho chúng tôi, cậu hỏi giúp tôi giá cả."Đưa tiền không lấy thì phí, Cố Tri Cảnh nguyện ý truyền lời. Cô ra ban công gọi điện, Dã Trì Mộ nhận máy nhanh. Nàng định nói chuyện của Vân Lộng Khê."Giờ giá của em là bao nhiêu? Chỉ nhận một quảng cáo." Cố Tri Cảnh hỏi thẳng.Dã Trì Mộ chỉ mới có một bộ phim, show tình yêu cũng chưa được phát sóng, nàng nói:"Ba trăm vạn, công ty còn phải rút phần, rồi đủ loại phân chia xuống, đến tay em cũng chẳng còn lại bao nhiêu.""... Ba trăm vạn à.""Minh tinh khác thì sao?""Nổi tiếng hơn thì một ngàn vạn, nhưng đều ký hợp đồng, ký một cái là ký một năm. Người đại diện của em còn dẫn một nghệ sĩ khác, Liễu Sấu, chị biết không."Cố Tri Cảnh: "Không biết.""..."Cố Tri Cảnh giải thích: "Chị chỉ chú ý người nổi tiếng, ví dụ như em."Liễu Sấu nổi tiếng lắm đấy!"Thôi được, không quan trọng, quan trọng là phí đại diện của cô ấy siêu đắt, cô ấy không thường nhận, hình tượng tốt, hình như hai ngàn vạn.""Vậy năm nay em nổi tiếng, dự đoán bao nhiêu?" Cố Tri Cảnh hỏi.Dã Trì Mộ hiện chưa nhận quảng cáo, chỉ có đại diện hình ảnh tập đoàn Cố thị, còn lại là công ty mỹ phẩm. Những tài nguyên cao cấp, giá tìm đến hiện tại khá thấp, Bạch Thanh Vi đang chờ đấu giá.Bạch Thanh Vi nói đao tốt phải kiên nhẫn mài, đợi tư bản xào lên, nàng có hình tượng "phúc bảo", đáng giá ngàn vạn, nhận hợp đồng cao cấp không vấn đề."Một ngàn vạn đi, chị Vi Vi nói năm nay cố rút lên mức đó. Chị ấy tạm không giúp em ký tùy tiện, muốn xem bộ phim tiếp theo của em.""Được."Dã Trì Mộ nghi hoặc, "Chị hỏi cái này làm gì?"Cố Tri Cảnh định nói, bên kia người phụ trách gọi, bảo nàng chuẩn bị quay quảng cáo. Dã Trì Mộ nói: "Cúp máy trước, lát nữa có chuyện muốn nói với cô."Cố Tri Cảnh đáp "được", quay lại nhìn Tần Linh Nguyệt, "Hỏi rồi, hai ngàn vạn."Tần Linh Nguyệt đang uống trà, môi bị nóng, "Hai ngàn vạn? Cô ấy đắt thế sao?""Cậu dùng tiền cân nhắc cô ấy sao?" Cố Tri Cảnh hỏi lại.Tần Linh Nguyệt biết cô thích Dã Trì Mộ, nhưng giá này quá cao, trước khi đến cô ấy dự đoán nhiều nhất một ngàn vạn. Tần Linh Nguyệt giật mình, cô ấy đến tìm Cố Tri Cảnh là do gia đình bảo, vì trong đêm hội minh tinh, dám làm việc nghĩa, kéo theo doanh số công ty.Gần hai năm nay, thương hiệu cao cấp nước ngoài tràn vào, thiết kế trong nước càng ngày càng không có chỗ đứng, giờ khó khăn lắm mới khởi sắc, Tần Linh Nguyệt phải nắm cơ hội."Tôi đang cứu cậu đấy." Cố Tri Cảnh nói.Trong nguyên tác, Tần Linh Nguyệt không có vai, với mức độ ghét Quân Hoa Diệu, hơn nửa kết cục là cái chết."Chỉ là giá này...""Đắt sao? Nếu cậu mời Liễu Sấu, phải chi ba ngàn vạn, Dã Trì Mộ muốn bốn ngàn vạn, tôi cầu xin nửa ngày mới chia đôi cho cậu." Cố Tri Cảnh nói.Cầu xin nửa ngày, không nhìn ra.Tần Linh Nguyệt nghi hoặc, Dã Trì Mộ chưa có tác phẩm nổi bật mà giá cao thế? Minh tinh nhỏ nhiều lắm ba trăm vạn cho một hai năm làm gương mặt đại diện, Tần Linh Nguyệt rõ chi tiêu quảng cáo của công ty.Cố Tri Cảnh: "Tương lai cô ấy sẽ rất nổi, nổi khắp nơi. Cậu nghĩ lại xem, sao việc kinh doanh của cậu ngày càng kém."Nghe thật tẩy não, con đường kiếm tiền của Tần Linh Nguyệt chỉ thiếu một Dã Trì Mộ.Tần Linh Nguyệt: "Cậu sao biết cô ấy sẽ nổi tiếng?"Cố Tri Cảnh: "Xổ số cho tôi dự cảm. Từ khi phụ thân tôi mời cô ấy làm người phát ngôn, cậu biết chúng tôi kiếm bao nhiêu không?"Chỉ riêng việc Cố gia giành lấy thị phần từ Triệu gia mà nói thì cũng hơn một tỷ rồi. Đó là lợi nhuận hiện tại, về sau còn chưa biết sẽ đổ vào túi Cố gia bao nhiêu nữa.Tần Linh Nguyệt: "Ký, ký mẹ nó đi, ký. Cậu bắc cầu giúp tôi, đến lúc đó tôi mời ăn cơm."Khẽ cắn môi, cũng đã gần hai năm chưa mua xe mới rồi. Lợi nhuận chưa đến tay còn nghĩ chi ly thế này, đã muốn nâng đỡ Dã Trì Mộ, thì nhất định phải gói nàng lại cho thật đẹp. Về sau chỉ cần Dã Trì Mộ có mặt ở hoạt động nào, các nàng đều phải bao trọn trang phục, Dã Trì Mộ chính là cái móc áo di động và gương mặt đại diện của Tần gia.Trợ lý ghé tai Tần Linh Nguyệt: "Sao cảm giác chúng ta như kẻ ngốc bị lừa vậy.""Sẽ không, người nhà cả, có gì mà ngốc." Tần Linh Nguyệt nói, quan sát Cố Tri Cảnh, từ từ nói: "Cậu đang tra chuyện Khâu Thục Bình, tôi biết cô ta ở đâu.""Ở đâu?" Cố Tri Cảnh ngước mắt.Tần Linh Nguyệt ngả người ra sau, vắt chéo chân dài, nói: "Nói cho cậu cũng được, cậu nói với bên kia, giảm năm trăm vạn."Người phụ nữ này cũng là tay đàm phán tiền bạc giỏi.Cố Tri Cảnh gật đầu."Dạ Mị." Tần Linh Nguyệt nói.Cố Tri Cảnh nhớ kỹ địa điểm này, nơi phóng túng. Dạ Mị là tòa nhà cao thứ hai sau Moonlight, nguyên chủ mua một tầng để chơi Omega.Sau này Dạ Mị thành Thành phố không ngủ, phú nhị đại đến tìm thú vui. Nhưng nói thật, kinh tế ở đó phát triển, con em nhà giàu tiêu phí, một đêm kiếm trăm triệu không thành vấn đề.Tưởng tượng, khi Moonlight vào tay Quân Hoa Diệu, thu nạp nghệ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, giá trị kinh tế sẽ thế nào. Quân Hoa Diệu chẳng khác gì tú bà.Trước kia nguyên chủ là nguồn thu lớn nhất, sau khi Cố Tri Cảnh xuyên không, cô tự nhiên không đến đó nữa.Cô không ngờ Khâu Thục Bình lại ở đó.Cố Tri Cảnh hỏi: "Cậu nghe ai nói?"Tần Linh Nguyệt nói: "Một thời gian trước tôi đi chơi gần Dạ Mị, gặp một Omega, cô ấy nói có một người phụ nữ bắt chuyện, tự xưng là người đại diện, có thể nâng cô ấy. Tôi nảy ra ý, liệu có phải người đại diện cậu muốn tìm? Tôi miêu tả tướng mạo, đối phương nói tám chín phần là đúng."Tần Linh Nguyệt cười: "Có muốn cùng đi tìm hiểu không? Dạ Mị tôi đều có quan hệ, coi như địa bàn mình, có thể xem camera"Cố Tri Cảnh còn đang suy tính. Hôm qua Khâu Thục Bình xuất hiện, hôm nay có tin tức, trùng hợp hay... có dự mưu?Tần Linh Nguyệt nói tiếp: "Gần đây nhà họ Triệu cũng hay xuất hiện ở đó. Cậu có thời gian nên ra ngoài xã giao, tìm hiểu động tĩnh. Người ở đó phức tạp, nhiều tin tức có thể lấy được."Cố Tri Cảnh liếc cô bạn, đứng đắn nói: "Bình thường tôi không đến những nơi như vậy.""Còn hai tình huống là vì công việc." Tần Linh Nguyệt đứng dậy, "Cậu giả vờ đứng đắn gì, có đi không?"Tần Linh Nguyệt lâu không đi thư giãn, lòng tự nhủ: Tối nay mình phải gọi gái.Buổi sáng đi, buổi chiều về, thời gian có vẻ kịp.Buổi chiều, Dã Trì Mộ chụp xong quảng cáo. Chụp quảng cáo đơn giản, các động tác đều vậy. Đặt chai lọ lên mặt, ngón tay chọc má, rồi nằm cạnh bồn tắm, đặt chai lên chóp mũi gõ nhẹ. Sau đó họ tự biên tập."Ngày mai đến chụp poster là được."Người phụ trách khách khí nói. Vì phía trước kéo dài, họ chụp đến bảy giờ tối mới xong.Người phụ trách rất xin lỗi, vội đưa họ đi ăn cơm. Đến nơi, Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn, trên bảng hiệu hai chữ to: Dạ Mị.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com