TruyenHHH.com

[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 61

AdachiSensei

Dã Trì Mộ nói hết lời, rồi quay lại tiếp tục ăn lẩu. Còn chuyện Giang Vô Sương tin hay không, đó là chuyện của riêng cô ấy.

Nàng đã nói cho Giang Vô Sương biết những gì mình biết.

Nàng không muốn nghe lời cảm ơn của Giang Vô Sương.

Nàng cảm thấy nặng nề.

Loại cảm giác này càng trở nên rõ rệt hơn sau khi nàng dần dần nhớ lại.

Dã Trì Mộ không muốn người khác nhớ rằng nàng tốt đẹp đến nhường nào, nàng không muốn có người đặt ra sự so sánh, càng không thích bị những khuôn sáo trói buộc.

Nhất là việc gánh vác vận mệnh của người khác và những lời hứa hẹn, những thứ đó lại biến thành gông cùm khiến nàng không thể cất bước.

Từ nhà vệ sinh trở về, tâm trạng nàng đã tốt hơn nhiều, nàng càng tò mò hơn về việc Cố Tri Cảnh đã làm gì trong một ngày này. Nàng cầm điện thoại xem đi xem lại lời hồi đáp của Cố Tri Cảnh.

"Tiểu Dã." Liễu Sấu ở đối diện gọi nàng một tiếng. Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn qua, Liễu Sấu dùng muôi vớt giữ lại cho nàng một viên tôm tròn vo.

"Cảm ơn chị Liễu Sấu." Dã Trì Mộ cười với cô ấy.

Liễu Sấu rất biết chăm sóc người khác, nhúng món gì xong cũng sẽ giữ lại một ít cho mọi người, thấy mọi người ăn cay lại đi gọi thêm Coca. Nàng cười lên, rất dịu dàng mê người.

Dã Trì Mộ sẽ nghĩ, dù bao nhiêu năm trôi qua, nàng cũng không thể nào thực sự trở thành dáng vẻ đó.

Mọi người đều ăn uống không rượu chè, trả tiền xong, Bạch Thanh Vi đi xuống gara lấy xe, Liễu Sấu đưa mọi người ra cửa chờ, vừa hay nhìn thấy standee quảng cáo của Liễu Sấu.

Sản phẩm cao cấp, Liễu Sấu chụp rất có khí chất, nàng rất nổi tiếng với khí chất học đường. Dã Trì Mộ nhẹ giọng hỏi Tiểu Thiền, "Cô nói chị Liễu Sấu là nhặt về, đùa thôi đúng không."

"Không phải đùa đâu." Liễu Sấu trả lời, chị ấy cười, "Đúng là bị Vi Vi nhặt về thật. Lúc đó chị đang ở ngoài xe của cô ấy, rất thảm hại, cô ấy mời chị đi tắm, chị đi theo cô ấy ăn một bữa cơm, cô ấy liền ký hợp đồng với chị."

Dã Trì Mộ nghe xong kinh ngạc, hỏi: "Vậy trước đây chị làm gì?"

Liễu Sấu không trả lời nữa, lúc này Bạch Thanh Vi cũng lái xe đến. Cửa sổ xe hạ xuống, cô ấy gọi Dã Trì Mộ, "Cứ tưởng em sẽ gọi Cố Tri Cảnh đến đón, chị cũng không định đưa em về, bây giờ phải chạy đi chạy lại hai chuyến."

Tiểu Thiền nói: "Còn có em và chị Liễu Sấu nữa."

"Hai người đi cùng công ty, tôi lười đưa."

Tiểu Thiền: Không nên hỏi, không muốn đi làm.

"Chị Vi Vi, em tự bắt xe về."

Bạch Thanh Vi rõ ràng là có chút thiên vị Dã Trì Mộ. Tình thế của Dã Trì Mộ bây giờ là, show giải trí sắp lên sóng, các loại tài nguyên nhận đến mềm tay, đối với cô ấy giống như một thử thách mới, cô ấy cũng đã mấy năm không dẫn dắt nghệ sĩ mới.

Tiểu Thiền tự bắt xe về, Liễu Sấu ngồi ghế phụ, Dã Trì Mộ ở phía sau lúc thì nhìn điện thoại, lúc thì ngẩng đầu quan sát Liễu Sấu phía trước.

Trong lòng vạn lần cảm thán, Liễu Sấu thật xinh đẹp.

Dã Trì Mộ vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nàng sẽ không dễ dàng thừa nhận có ai đó thật lòng khiến mình thấy đẹp. Liễu Sấu giống như bọt biển pha với bông vải, tựa như được tạo tác ra, một mỹ nhân do Bạch Thanh Vi tỉ mỉ nhào nặn mà thành.

Dã Trì Mộ tuy có đôi chút tò mò về chuyện của Liễu Sấu, nhưng khi thấy cô ấy không có ý định nói, nàng cũng đành kiềm chế, không hỏi thêm.

Bạch Thanh Vi đưa nàng về nhà. Lúc Dã Trì Mộ xuống xe, Liễu Sấu đưa cho nàng một món quà, là lễ vật mà ông chủ tiệm lẩu tặng. Đó là búp bê hình nồi lẩu, có thể mở phần thân ra, bên trong là ngọn lửa nhỏ để nấu. Lúc ăn lẩu, Dã Trì Mộ đã cầm món đồ chơi ấy chơi rất lâu.

"Cảm ơn chị Liễu Sấu." Dã Trì Mộ cầm búp bê trở về. Về đến cửa nhà, nàng nhận được mấy tin nhắn, đều là của Cố Tri Cảnh gửi cho nàng.

Dã Trì Mộ đẩy cửa, cất búp bê đi rồi mới xem tin nhắn của cô.

Cố Tri Cảnh: 【 hôm nay bận đi khảo sát sản nghiệp của tập đoàn, thuận tiện nghe ngóng tin tức về tòa nhà Moonlight, sao rồi? 】

Hóa ra là đi làm việc.

Dã Trì Mộ nghĩ lại việc mình đã buồn bực cả ngày vì cô, trên mặt hơi nóng lên. Nàng đi vào phòng ngủ ngồi, sau đó gửi lại tin nhắn: 【 em đã nói với Giang Vô Sương chuyện của Hạ Hoan Nhan. 】

Cố Tri Cảnh: 【 cô ấy nói thế nào? 】

Dã Trì Mộ: 【 chắc là không thể chấp nhận được, em cũng không hỏi cụ thể. 】

Đây coi như là tiết lộ tình tiết. Cố Tri Cảnh không thể nói ra, nhưng nhân vật phản diện thì không bị kiểm soát. Nàng nói cũng tốt, nếu Hạ Hoan Nhan có thể sống sót thì đó chính là tất cả đều vui vẻ.

Cô lại gửi tin nhắn qua: 【 chị về khách sạn rồi. 】

Dã Trì Mộ: 【 chị không ở thành phố này à? 】

Cố Tri Cảnh: 【 em không biết sao? Chị cứ tưởng em biết. 】

Dã Trì Mộ rất nghi hoặc: 【 hôm nay chị cũng không tìm em, sao em biết chị ra khỏi thành phố? 】

Gửi tin nhắn xong, Dã Trì Mộ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cảm giác tin nhắn này của nàng đặc biệt giống... giống như nàng đang oán trách điều gì đó, nghĩ đến việc xóa đi cũng thấy ngại.

Cố Tri Cảnh: 【 muốn chị nói thật không? 】

Dã Trì Mộ: 【 chị muốn nói gì? 】

Đợi một lúc lâu, nàng nhận được tin nhắn như thế này.

Cố Tri Cảnh: 【 nói ra thì như thể thật sự không rời đi được, gửi cho em một tin nhắn là lại muốn gửi mãi, không thể làm việc được. Nên mới nghĩ làm xong rồi nói. 】

Nhưng thật ra, Cố Tri Cảnh vốn nghĩ hôm nay xong việc là có thể về rồi, không ngờ lại bị vướng lại. Trước kia, mỗi lần tụ họp đều do cô quyết định, cô muốn đi là đi, muốn về liền về. Còn bây giờ, hoàn toàn không rời đi được, đành phải ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Cô lại bổ sung một câu, 【 chắc là ngày mai về, là có thể nhìn thấy em. 】

Dã Trì Mộ cảm giác ngón tay hơi run lên, người lùi về phía sau, nhìn kỹ tin nhắn của Cố Tri Cảnh.

Làm gì vậy, làm gì vậy.

Tại sao nói chuyện lại trêu chọc người như thế.

Dã Trì Mộ: 【 miệng lưỡi trơn tru. 】

Cố Tri Cảnh: 【 hôm nay chị ăn đồ hấp tương đối nhiều. 】

Còn gửi cho nàng một tấm ảnh, trên bàn đầy ắp đồ ăn, cua lớn, đùi cừu, các loại canh súp lộn xộn, phía trước cô là cá hấp.

Dã Trì Mộ: 【 cho nên? 】

Cố Tri Cảnh: 【 không pha tạp cái khác, lời chị nói đều là thật lòng. 】

Dã Trì Mộ cũng không phải là người bạo lực như vậy, nhưng chỉ là có chút không chịu nổi, nàng cầm lấy gối đầu dùng sức đập hai cái.

Cố Tri Cảnh: 【 nếu em không thích, chị rút lại, còn một phút. 】

Quá đáng ghét, Cố Tri Cảnh tuyệt đối là cố ý, chính là muốn vòng vo để biết nàng rốt cuộc có thích hay không.

Thủ đoạn thật bẩn thỉu.

Giây đếm ngược trôi qua, Dã Trì Mộ nghi ngờ Cố Tri Cảnh đang gõ chữ ở bên kia, không chừng muốn trả lời một câu "Cảm ơn đã thích", Cố Tri Cảnh đôi khi thật sự vô sỉ như vậy!

Dã Trì Mộ: 【... một phút đồng hồ còn không đủ em gõ chữ. 】

Cố Tri Cảnh: 【 một phút đồng hồ đủ để chị suy nghĩ lung tung. 】

A a a.

Dã Trì Mộ cảm giác sắp điên rồi.

Nàng bây giờ thật sự nghi ngờ Cố Tri Cảnh là một người thích làm loạn, nhất định sẽ dỗ ngọt Omega đến đầu óc choáng váng. Không thì, sao chị ấy lại đột nhiên biết nhiều như vậy?

Dã Trì Mộ cố ý gửi tin nhắn: 【 bên chị có phải có rất nhiều nữ Omega không, hình như các Alpha đi công tác đều thích như vậy. 】

Cố Tri Cảnh: 【 không rõ, chị không hỏi giới tính của người khác, nếu em tò mò chị sẽ hỏi phụ thân. 】

Tâm tình Dã Trì Mộ thật phức tạp, tại sao Cố Tri Cảnh nói chuyện vĩnh viễn chỉ nói một nửa: 【 ba của cô cũng ở đó à? 】

Cố Tri Cảnh: 【 đúng. Ông ấy đưa chị đi xây dựng quan hệ, nói hai chúng ta cùng nhau cố gắng một chút, lý tưởng trở thành người giàu nhất thế giới còn cách một bước nữa. 】

Dã Trì Mộ kinh ngạc: 【 cách một bước nữa, giàu có vậy sao? 】

Cố Tri Cảnh: 【 không phải, ý ông ấy là còn kém việc sinh con. 】

Dã Trì Mộ rất muốn cười.

Cả đêm, nàng vừa muốn cười, lại vừa xấu hổ, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Cố Tri Cảnh vào ban đêm.

Ban ngày cô thật sự rất thiếu đòn, ban đêm lại như biến thành người khác. Dã Trì Mộ không thể không suy nghĩ, nếu như... cái gì đó thẳng thắn gặp nhau nói chuyện, xảy ra vào ban đêm, có phải nàng sẽ không nhịn được mà đồng ý không.

Cố Tri Cảnh đi ngủ ở khách sạn, mắt nhìn ra ngoài, bóng đêm dày đặc. Chuyến công tác vốn rất nhàm chán, nhưng nói chuyện với nàng đột nhiên trở nên rất thú vị và có ý nghĩa.

Vẫn luôn trò chuyện đến lúc cô vào khách sạn. Dã Trì Mộ chờ một lúc, nghĩ rằng cô dọn dẹp xong sẽ gọi điện thoại qua cho nàng.

Điện thoại kết nối, bên kia có tiếng nước chảy rào rào.

Dã Trì Mộ nghe thấy không ổn, hỏi: "Chị đang làm gì vậy."

"Tắm." Cố Tri Cảnh nói.

"Chị tắm còn gọi điện cho em." Dã Trì Mộ nói xong mới nhớ ra cuộc gọi này là do mình gọi, lại nói thêm một câu, "Vậy sao chị còn nhận điện thoại của em?"

Bên kia không trả lời, nhưng dường như đã vặn nhỏ tiếng nước lại một chút, nói: "Bởi vì... một ngày không nói chuyện với em, có chút không nỡ cúp máy."

Tiếng nước vẫn cứ vang, Dã Trì Mộ muốn cúp máy, nhưng lại không nhịn được suy đoán người bên kia đang làm gì. Nàng cắn môi, ngồi dậy rồi lại nằm xuống, nàng vốn dĩ ban đầu là muốn gọi video qua.

Lần này nín một lúc lâu, nàng nói: "Chị đang bóp ngực của chị sao?"

Cố Tri Cảnh có lẽ không nghe rõ, nhưng biết nàng đang nói chuyện, cô vặn nhỏ nước lại, hỏi lại: "Em vừa nói gì."

Mặt Dã Trì Mộ đỏ bừng, nếu là gõ chữ nàng cái gì cũng có thể nói, nhưng lại là gọi điện, cái này thật sự không nhịn được. Nàng nói: "Em nói, chị tắm rửa còn nói chuyện điện thoại, không biết xấu hổ, vô sỉ."

"... A?" Giọng Cố Tri Cảnh có chút lười biếng, chậm rãi, nói: "Chị vừa mới lấy sữa tắm, trơn bóng, có bọt, có thể bóp."

Mắt Dã Trì Mộ hơi trợn lên, không, không phải không nghe thấy sao?

Nàng nhanh chóng tắt cuộc gọi, ngón tay trượt sang chuyển thành video, may mà Cố Tri Cảnh không nhận, nàng lại nhanh chóng cúp máy.

Cảm giác không đứng đắn lắm, Dã Trì Mộ đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió đêm bên ngoài vẫn còn nóng rực, ánh sao mờ ảo chiếu vào. Điện thoại Dã Trì Mộ reo lên, nàng tưởng là Cố Tri Cảnh gọi đến, không trực tiếp xem, đợi một lúc lâu mới nhìn, phát hiện là Bạch Thanh Vi, ngày mai buổi sáng sẽ đi chụp quảng cáo.

Dã Trì Mộ trả lời "được".

Lại đi xem tin nhắn bên kia, Cố Tri Cảnh vẫn chưa trả lời nàng. Nàng có chút tò mò nghĩ, Cố Tri Cảnh có phải là đang cố tình trêu chọc không.

Biết nàng cảm nhận không tốt, không gửi tin nhắn cho nàng.

Đang suy nghĩ, tin nhắn của Cố Tri Cảnh đến.

Dã Trì Mộ muốn nhìn mà lại thấy tức giận, không biết đang bực bội cái gì. Nàng không trả lời tin nhắn ngay, tay chống cằm nhìn những ngôi sao bên ngoài. Qua gần mười phút, nàng mới mở tin nhắn ra xem.

Cố Tri Cảnh: 【 tắm xong rồi, em có chuyện gì. 】

Lúc này có thể có chuyện gì chứ.

Dã Trì Mộ giả vờ đứng đắn: 【 chị nói lần trước cởi hai bộ quần áo là có thể nói chuyện, chị vừa rồi không thử ra hiệu quả sao. 】

Cố Tri Cảnh mang điện thoại vào cũng là muốn thử, xem xem có thể nói được không. Rõ ràng là chiêu lách luật này không qua được, cô có thể giao tiếp bình thường với Dã Trì Mộ, nhưng muốn tiết lộ tình tiết thì lại không được.

Cố Tri Cảnh: 【 không được, có thể là phải có em trong tầm mắt của chị, chị nhìn thấy em... chính là như vậy mới có thể nói. 】

Cái này thật sự không phải cố ý chứ?

Cố Tri Cảnh: 【 chị còn rất tò mò ngày đó Hạ Hoan Nhan đã nói gì với em. 】

Ngày đó Hạ Hoan Nhan nói là, dù Cố Tri Cảnh không tìm cô ấy, cô ấy cũng sẽ đi nghiên cứu Quân Hoa Diệu, cô ấy nghi ngờ người này tự mang một loại từ trường nào đó, sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh.

Dã Trì Mộ đã gửi tin nhắn cho Tô Mặc Yên, Tô Mặc Yên nói có mấy lần nói chuyện với Quân Hoa Diệu quả thực sẽ thấy choáng đầu, có cảm giác bị đầu độc, nhưng sau đó Tô Mặc Yên cẩn thận hồi tưởng lại lời nói của hắn, cũng không thấy có gì không ổn, cô ấy không rõ có được tính là bị ảnh hưởng không. Dã Trì Mộ hỏi Dư Chi Chi, Dư Chi Chi trả lời khác hẳn, nói chỉ cảm thấy Quân Hoa Diệu ghê tởm, nói chuyện với hắn không có gì không ổn. Còn Tống ảnh đế, Tả Thần, và mấy khách mời khác đều không sao, dường như chỉ có Tô Mặc Yên có tình huống này.

Nghĩ đến việc nói tin tức này cho Cố Tri Cảnh, nàng gõ chữ gửi đi, nhưng Cố Tri Cảnh nhận được chỉ là một khoảng trống, mắt cố ý bị che đi.

Cố Tri Cảnh nhìn rất lâu, lại một tin nhắn khác hiện lên.

Dã Trì Mộ: 【 chị là đến cứu em sao? 】

Trái tim Cố Tri Cảnh rung động dữ dội, kinh ngạc nhìn những chữ trên màn hình. Cô muốn trả lời, ngón tay đau nhói. Nếu cô kiên trì cắn đầu lưỡi, trong tình huống không liên quan đến tiết lộ tình tiết, nhịn đau trả lời cho nàng: 【 là em đã cứu vớt chị. 】

Dã Trì Mộ cảm thấy thật mềm mại, chỉ cảm thấy thế giới u tối bỗng bay lên một con đom đóm, con côn trùng bay bay, rồi đậu trên ngực nàng.

Dã Trì Mộ: 【 em đã cứu vớt chị thế nào? 】

Nàng cảm thấy thật kỳ quái, nghĩ nghĩ, nhanh chóng bổ sung một câu đùa: 【 cứu vớt chị không có năng lực sao? 】

Nàng còn nhớ Cố Tri Cảnh nói cô không có ham muốn tình dục với người khác.

Nhìn trạng thái của Bạch Thanh Vi, qua kỳ phát tình cảm giác thật tốt nha.

Nàng cũng rất muốn thử một lần.

Ban đêm có thể nuốt chửng mọi dục vọng, phóng túng mọi nỗi cô đơn trong cơ thể, hoặc là đi ngủ sớm một chút, hoặc là sớm một chút làm rồi ngủ.

Dã Trì Mộ cảm thấy mình khó chịu.

Xấu hổ bò dậy đi uống nước, nàng ngậm nước rồi nuốt xuống, khát quá.

Omega vào buổi tối không chịu được trêu chọc. Nước làm ướt môi nàng, nàng mím môi, rồi lại dùng sức mím, lặp đi lặp lại mấy lần để đè nén cơn ngứa ngáy trên môi.

Mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, Dã Trì Mộ nghĩ đến trong tủ còn có một bộ âu phục của Cố Tri Cảnh, trên đó chắc là có mùi hoa nhài, có thể dùng để an ủi Omega. Nàng lặp đi lặp lại việc rót nước cho mình, làm dịu đi hơi thở xao động của mình.

Nhiệt độ nóng rực từ cơ thể lan tỏa, bên trong có một luồng nhiệt truyền đến tứ chi.

Không thể phóng túng như vậy.

Dã Trì Mộ trong lòng khao khát như vậy, nhưng người không thể biểu hiện ra ngoài.

Bất kể là loại cứu vớt nào, đối với nàng mà nói, đều là chuyện may mắn.

···

Dã Trì Mộ vốn còn nghĩ Cố Tri Cảnh trở về nàng có nên thể hiện chút gì không, nhưng lại không kịp. Bạch Thanh Vi nhận được tin tức nói là bộ phim kia tổ chức tiệc sớm, đạo diễn và nhà đầu tư đã chuẩn bị, cũng coi như là nhận mặt sớm.

Kế hoạch của Dã Trì Mộ có chút rối loạn, hoàn toàn không có thời gian cho nàng lựa chọn.

Đến giờ, Bạch Thanh Vi lái xe đưa nàng đi trước. Hai người đến cửa vẫn không xuống xe, cứ do dự ở cửa. Lúc này trời đã tối, đèn các xe khác đã tắt hết, chỉ còn xe của họ là còn bật.

Bây giờ đi vào rõ ràng rất không an toàn, Dã Trì Mộ rất hoảng, ngón tay siết chặt vào nhau. Nên vào hay không đây, đầu ngón tay siết đến khớp xương trắng bệch.

Dã Trì Mộ hỏi: "Tuyển diễn viên cần mấy ngày vậy?"

Bạch Thanh Vi nhìn vào cánh cửa đó, ngữ khí xem thường, "Chắc chắn là rất lâu, ít nhất cũng phải gần nửa tháng. Hôm nay chỉ là một buổi tiệc nhỏ, do đạo diễn đặc biệt tổ chức để chọn người thôi."

Ý của cô ấy rất rõ ràng, đạo diễn đặc biệt làm trò này, bên ngoài nói là để tìm một Omega phù hợp với nhân vật, thực tế là muốn chọn lựa Omega phù hợp để trêu đùa.

Càng buồn nôn hơn là, hôm nay đi chưa chắc sau này sẽ được chọn.

Dù vậy, người đến vẫn hết tốp này đến tốp khác, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Dã Trì Mộ cảm thấy ghê tởm, cái này giống hệt tình huống nàng gặp phải lần trước. Axit trong dạ dày trào lên, nàng bây giờ đặc biệt muốn nôn.

"Loại tiệc tùng này trước đây chị tham gia không ít, cũng từng bị đạo diễn này trêu chọc qua." Bạch Thanh Vi nhớ lại quá khứ không vui, lấy ra chiếc quạt màu đen nhẹ nhàng quạt hai cái, nói: "Có thể đi cũng sẽ không cho em vai diễn đâu."

Đúng vậy, đúng thế.

Ban đầu Khâu Thục Bình đưa nàng đi, nói nhất định có vai, nàng như một con chó bị hắn đánh, từng roi từng roi quất vào người nàng.

Sắp khóc nức nở, nàng cũng chịu đựng.

Cuối cùng đối phương ném roi nói chưa đủ nghiền, lý do cũng là vì nàng không khóc, đạo diễn thích xem nàng khóc lóc cầu xin trên mặt đất.

Thân thể Dã Trì Mộ rất đau đớn, dù bây giờ nhớ lại, nàng vẫn muốn báo thù.

"Em không vào, chị lái xe đi." Bạch Thanh Vi nói.

Dã Trì Mộ rất xoắn xuýt, nàng cũng không biết mình có nên vào không, hoàn toàn không quyết định được. Nàng đẩy cửa xe ra, ra ngoài nôn khan vài tiếng.

Đây là chuyện trong giới, không thể chuyện gì cũng gọi Cố Tri Cảnh đến. Cô là một nhà tư bản, ngoài việc bỏ tiền cho đạo diễn, có thể có chút quyền lên tiếng lúc quay phim, chứ chưa chắc đã giúp được gì.

Hơn nữa loại đạo diễn lớn này không phải rất nghe lời tư bản, thường thì chính họ đã là tư bản rồi.

Bạch Thanh Vi từ trên xe bước xuống cầm nước đến cho nàng, vỗ vỗ lưng nàng, "Được rồi, hôm nay em về trước đi, chị tìm quan hệ xem có thể lấy được tình hình bên trong không."

Dã Trì Mộ không quá hy vọng, nàng súc miệng, tìm lại lý trí của mình, đôi mắt hẹp dài nhắm lại, nói: "Chờ một chút em gọi điện thoại, chị vào xe trước đi."

Bạch Thanh Vi bất đắc dĩ, cô ấy trở lại vị trí lái.

Dã Trì Mộ cứ đứng bên cạnh, trong lúc đó có xe đến, một Omega trông xinh đẹp bị đưa vào.

Dã Trì Mộ lấy điện thoại di động ra, lòng bàn tay đặt trên màn hình, run rẩy mấy lần rồi gọi cho Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh nhận máy.

Dã Trì Mộ hít sâu một hơi, nàng mở miệng nói: "Trước đây em nằm mơ không biết thật giả, mơ thấy em ở một buổi tiệc của đạo diễn đã giết người đại diện của mình. Hôm nay đạo diễn đó tuyển diễn viên, em bây giờ đang ở bên ngoài, không biết có âm mưu gì không."

Dã Trì Mộ hỏi: "Chị có nghe thấy không?"

Cố Tri Cảnh có thể ngay cả câu này cũng không nghe thấy. Dã Trì Mộ nghĩ nghĩ, đặt điện thoại xuống, khum đốt ngón tay gõ gõ cửa xe.

Tiếng động Cố Tri Cảnh nghe được, cô "ừ" một tiếng, Cố Tri Cảnh nói: "Em vừa nói gì? Em có nói sao?"

Ý lạnh đột nhiên dâng lên, chị ấy lại không nghe được.

Cố Tri Cảnh còn nói: "Em đang ở đâu, lát nữa chị đến tìm em."

"Không cần." Dã Trì Mộ cắn môi, nàng vội cầm điện thoại, nói: "Tối nay em đến nhà chị tìm chị."

Cố Tri Cảnh trầm mặc.

Không lẽ lại không nghe được, may mà lần này nàng nghe Cố Tri Cảnh đáp một tiếng, "Được."

"Tối nay em đến nhà chị."

"Ừm, vừa hay phụ thân chị không có nhà, em đi tìm quản gia, ông ấy sẽ mở cửa cho em."

Dã Trì Mộ hỏi: "Mấy giờ chị về?"

Cố Tri Cảnh đang họp ở công ty, cô nhìn quanh một chút những người đang làm thêm giờ, "Tám giờ, có thể sẽ trễ một chút, tám giờ rưỡi."

"Vậy chị về sớm hơn em, em chín giờ mới tan làm."

Ám thị quá rõ ràng, hai người cũng không nhiều lời.

Dã Trì Mộ cúp điện thoại, nàng siết chặt tay đặt lên ngực thở ra một hơi. Bạch Thanh Vi từ kính chiếu hậu nhìn nàng, "Vẫn không thoải mái à?"

"Chỉ là cảm thấy có chút khó chịu." Tim Dã Trì Mộ đập nhanh, có thể là bị giấc mơ kia ảnh hưởng, thân thể nàng vô cùng mâu thuẫn. Bây giờ gọi điện thoại xong đã thoải mái hơn.

Dã Trì Mộ vẫn quyết định đi vào. Đã đến rồi, không thể do dự — đó không phải là tính cách của nàng. Hơn nữa, chỉ khi bước vào mới biết tình hình bên trong thế nào.

Lỡ như thật sự có chuyện gì, cũng tiện để truyền tin lại cho Cố Tri Cảnh. Một khi nàng đã quyết định... thì sẽ không để lại điều gì đáng tiếc.

Bạch Thanh Vi nhắc nhở: "Vào trong thì cứ bình tĩnh như chị, giả bộ ngây thơ một chút, như thể chẳng biết gì cả."

"Sao?"

Bạch Thanh Vi nói: "Em càng cay cú họ càng động tay động chân với em, nhưng nếu em thanh thuần một chút, họ cũng chỉ dám nghĩ bậy về em thôi, không dám động tay. Đám người này rất sĩ diện."

Đây là kinh nghiệm Bạch Thanh Vi tổng kết được.

Người ở bên trong đa số đều biết Bạch Thanh Vi, không quen biết Dã Trì Mộ, dù sao Dã Trì Mộ cũng vừa mới nổi tiếng một chút, còn Bạch Thanh Vi đã là người cũ trong giới rồi.

Mỗi ngày, mỗi tuần đều sẽ có những nghệ sĩ trẻ mới nổi, Dã Trì Mộ chỉ là một đóa hoa trong biển hoa, nở ra lúc ngắn ngủi tỏa hương thơm ngát.

"Em đừng nghĩ rằng em có chút quan hệ với Cố Tri Cảnh thì họ không dám động đến em. Những người này có kẻ lại thích ăn những thứ người khác đã để mắt tới, phụ nữ, Omega, trong mắt họ đôi khi chỉ là vật phẩm."

Dã Trì Mộ hiểu rõ.

Nơi này chưa từng xuất hiện trong ký ức của Dã Trì Mộ, chắc là một địa điểm mới.

Lúc đó nàng đã tự đâm mình một nhát, bệnh tình nguy kịch, nằm ở bệnh viện.

Buổi tiệc này bây giờ lại được tổ chức sớm hơn, tất cả đều không khớp với cảnh trong mơ của nàng. Họ cố ý làm vậy sao?

Lẽ nào có người cũng có đoạn ký ức này?

Đã không giống nhau, vậy Dã Trì Mộ không còn xoắn xuýt chuyện trước kia nữa, đối phó chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Những người đến dự tiệc đều là mỹ nữ, tùy tiện quét mắt một vòng, có người nhỏ hơn nàng, có người lớn hơn nàng, mỗi người đều là mỹ nữ, dáng người uyển chuyển, nụ cười quyến rũ.

Trong đám người có một người đàn ông đeo kính, mặc vest, tuổi đã hơn năm mươi đứng giữa đám oanh oanh yến yến, hưởng thụ sự săn đón. Thỉnh thoảng có người áp sát vào người hắn, hắn liền bóp eo đối phương, như thể thử xem có bẻ gãy được không. Người này chính là đạo diễn.

Ngay cửa là một tháp Champagne, Bạch Thanh Vi cầm một ly đưa cho nàng, căn dặn, "Lát nữa ít nhiều gì cũng phải uống một chút."

"Em biết rồi."

Gương mặt Bạch Thanh Vi dễ nhận ra hơn nàng, vừa vào đã có người đến nói chuyện với cô ấy, nhìn Dã Trì Mộ chỉ quét mắt một vòng.

"Cảm nhận được chưa, đôi khi tư bản không thể đại diện cho tất cả, ở đây hơn một nửa người đều có tư bản chống lưng." Bạch Thanh Vi nhân cơ hội giáo dục nàng, đè nén tính khí của nàng lại. Trong những dịp lớn như thế này ở giới giải trí, nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn, đừng tùy hứng gây chuyện khó coi.

Bạch Thanh Vi có thể cảm nhận được, Dã Trì Mộ rất ghét vị đạo diễn này.

Đối diện một người đàn ông Alpha đi tới, tuổi khá lớn, đi lên nói với Bạch Thanh Vi: "Vi Vi à, khi nào cô thả Liễu Sấu đi đây, tôi bên này đúng lúc thiếu một trụ cột."

Bạch Thanh Vi rất biết lăng xê người, hai năm tạo ra một ngôi sao lưu lượng. Cô ấy có lúc cùng lúc dẫn hai người, có lúc dẫn một. Người cô ấy dẫn chắc chắn sẽ nổi tiếng, những người rời bỏ cô ấy, sau này chưa chắc đã nổi tiếng được.

Bạch Thanh Vi ngồi trên ghế sofa, tay cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, nói: "Được rồi, người mà anh đào đi trước đây giờ sao rồi, tôi thấy các anh cũng không lăng xê lắm."

"Đang cung phụng như tổ tông đây, chỉ là không nổi bằng Liễu Sấu, muốn hỏi một chút." Dứt lời nhìn về phía Dã Trì Mộ, "Khí chất này có chút không giống nhỉ, Vi Vi gần đây ký một người khác à."

Trong hoàn cảnh này, Dã Trì Mộ dù muốn che giấu bản thân cũng rất khó, bởi vì ánh mắt nàng đã quét đến vị đạo diễn kia. Giống hệt như trong ký ức của nàng, thậm chí cả quần áo hắn mặc cũng giống hệt.

Thật ghê tởm.

"Trì Mộ?" Bạch Thanh Vi gọi nàng, nàng thu tầm mắt lại.

Dã Trì Mộ nở một nụ cười, "Sao vậy ạ?"

"Anh Đổng đại diện hỏi em có muốn đến công ty anh ấy không." Bạch Thanh Vi cầm quạt, rất đùa giỡn hỏi.

Đổng đại diện này rất không biết xấu hổ, biết rõ Bạch Thanh Vi ở bên cạnh, hắn vẫn nhét cho Dã Trì Mộ một tấm danh thiếp, ý bảo nàng hãy xem xét kỹ.

Dã Trì Mộ rất muốn nói anh cho tôi thật nhiều tiền thì tôi sẽ đi, lúc này nàng cười nói: "Chị Vi Vi đối với tôi rất tốt, vẫn chưa có ý định đó."

"Sớm thôi, bao nhiêu năm nay, chỉ thấy Liễu Sấu vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy." Đổng đại diện này cứ mãi lôi kéo Bạch Thanh Vi nói chuyện, có thể thấy được Bạch Thanh Vi có chút không kiên nhẫn, động tác phe phẩy quạt nhanh hơn mấy phần.

Ở phía xa, Dã Trì Mộ thấy được Vân Lộng Khê. Vân Lộng Khê đi cùng người đại diện của cô ta. Hai bên nhìn nhau, vị đạo diễn kia liền đi đến bên cạnh Vân Lộng Khê. Sau một thời gian điều chỉnh, trông Vân Lộng Khê đã khá hơn nhiều, da trắng xinh đẹp, mặc một chiếc váy thiết kế kiểu sườn xám.

Bạch Thanh Vi liếc qua, nói: "Tục không chịu được."

"Vi Vi người cô mang theo bên cạnh lần này đủ sức cạnh tranh rồi đấy, nhìn qua còn giống nữ phụ hơn." Người đại diện kia cố tình khích bác.

Bạch Thanh Vi rất muốn nói nữ phụ ai muốn diễn thì diễn, cô muốn vai nữ chính, nhưng người đều đã ở trong hội trường, cô ấy liền nói: "Anh không thấy đạo diễn càng để mắt đến Vân Lộng Khê sao, sắp nhận làm con gái nuôi rồi."

"Ha ha ha."

Ý tứ con gái nuôi rất rõ ràng là đang ám chỉ điều gì.

Dã Trì Mộ đến đây vẫn luôn không có động tĩnh gì, mấy lần nàng và Vân Lộng Khê đối mặt, nhưng nàng đều không qua nói chuyện, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ xem tin nhắn Cố Tri Cảnh gửi.

Cố Tri Cảnh tự nhiên cũng đang chú ý đến bộ phim này.

Trong nguyên tác, Vân Lộng Khê đóng một bộ phim kinh dị, kỹ năng diễn xuất lập tức đi lên. Nhưng cô ta đi cùng Quân Hoa Diệu, bây giờ Quân Hoa Diệu không thể đóng phim, diễn có thể tạo ra hiệu quả hay không lại là một chuyện khác.

Bây giờ cô ta lại đến cạnh tranh bộ phim Dã Trì Mộ đã từng đóng.

Đây chắc không phải là trùng hợp.

Nếu là do Quân Hoa Diệu làm, hắn đang tính toán điều gì?

Cố Tri Cảnh trả lời tin nhắn của Dã Trì Mộ: 【 chị nghĩ cách qua đó. 】

Dã Trì Mộ: 【 vô dụng, chị không vào được đâu, em quan sát rồi, đến đều là người đại diện, tư bản cũng không đến. Chị cố tình đến có thể sẽ bị làm chủ đề đấy. Chị cẩn thận một chút đi. 】

Cố Tri Cảnh: 【 cám ơn đã quan tâm. 】

Dã Trì Mộ: "..."

Mới không thèm quan tâm chị.

Nàng cất điện thoại đi, con ngươi nhấc lên, rồi động tác dừng lại. Không biết có phải là ảo giác của nàng không, nàng như thấy được Khâu Thục Bình.

Khâu Thục Bình đi xuyên qua phòng khách, chuẩn bị lên lầu. Dã Trì Mộ bước nhanh đuổi theo, điện thoại rung lên, một tin nhắn đến: 【 chú ý an toàn. 】

Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn lại, Khâu Thục Bình đã biến mất. Nàng đã theo đến cửa cầu thang, đi tiếp về phía trước không biết là đi đâu.

Chỉ một chút nữa thôi... Dã Trì Mộ cắn răng, trái tim bị kích thích đập loạn, thật sự hoảng loạn. Nàng cảnh giác quay lại, dùng sức vỗ vào lan can.

Lòng bàn tay đau rát, nàng chịu đựng gửi tin nhắn cho Cố Tri Cảnh: 【 em hình như vừa mới thấy được Khâu Thục Bình, lát nữa chị nghĩ cách nói với cảnh sát một chút. 】

Lại bổ sung thêm miêu tả: 【 chỉ là giống thôi, không thể xác định là cô ta. 】

Cố Tri Cảnh: 【 biết rồi. 】

Điều này quá kỳ lạ, Khâu Thục Bình không phải đã mất tích sao? Không phải chết sao?

Bây giờ sao lại đột nhiên xuất hiện?

Người đại diện của Vân Lộng Khê vẫn luôn né tránh Dã Trì Mộ, kéo đạo diễn đi nơi khác nói chuyện, lộ trình di chuyển đều cách Dã Trì Mộ rất xa.

Vô cùng sợ đạo diễn sẽ trao cơ hội cho Dã Trì Mộ.

"Đạo diễn, kỹ năng diễn xuất của Lộng Khê nhà chúng tôi rất tốt, cô ấy vô cùng hợp với nhân vật này."

Đạo diễn nhìn Vân Lộng Khê, người phụ nữ này sinh ra đã xinh đẹp, như một đóa hoa non, tim hắn nóng lên, nói: "Đã nhìn ra."

"Vậy Dã Trì Mộ..."

"Tôi hy vọng cô ấy có thể diễn nữ phụ, khí chất của cô ấy rất hợp với nữ phụ." Đạo diễn liếc về phía Dã Trì Mộ, người này sinh ra đã đẹp, nhưng mày mắt đều âm u. Dã Trì Mộ cũng đang quan sát hắn, ánh mắt lại chẳng hề hữu hảo.

"Trông thì thuần hơn Vân Lộng Khê, có độ dẻo dai." Nói rồi, hắn xoa xoa ly rượu, "Chỉ là nhìn tôi với ánh mắt hận đến mức muốn giết tôi."

"Sao?" Người bên cạnh không hiểu, không nhìn ra à.

Đạo diễn giỏi nhất là phân tích nhân vật, "Giấu kỹ lắm, mỗi lần cô ta nhìn tôi đều là ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt hạ xuống còn rất đáng sợ. Nhưng mà, loại người này chơi mới có ý tứ nhất. Đúng là biết giới thiệu, không biết có chơi được một ván không." Càng nói càng cảm thấy ngứa tay.

Tiêu Ân Thất khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vân Lộng Khê đến để tranh vai nữ chính, vậy thì tốt rồi, như thế có thể trực tiếp đè Dã Trì Mộ một đầu, những uất ức trước kia phải nuốt trong show giải trí, biết đâu lần này có thể đòi lại được phần nào. Dẫu cho cuối cùng không đoạt nổi vai chính, vai phụ cũng phải tranh, cơ hội như thế này thực sự quá hiếm.

Trước khi đến, cô ta còn rất lo lắng. Vị đạo diễn này nổi tiếng ra tay tàn nhẫn, từng khiến không ít diễn viên nửa chừng phải bỏ cuộc. Nhưng hiện giờ, nếu người mà đạo diễn nhắm vào là Dã Trì Mộ, vậy thì quá tốt rồi.

Ít nhất, họ sẽ được an toàn.

Bạch Thanh Vi mỗi lần định mở lời khách sáo với đạo diễn, đều bị Tiêu Ân Thất cắt ngang. Sắc mặt cô ấy sầm xuống, giọng điệu cũng không còn giữ kẽ gì nữa:

"Thế nào, Tiêu Ân Thất định đem nghệ sĩ của mình bán cho đạo diễn à? Không biết chịu được mấy roi."

Dã Trì Mộ không nói lời nào, nhìn Bạch Thanh Vi rất tức giận liền thấp giọng an ủi.

Đợi một giờ, vẫn không nói chuyện được với đạo diễn, tính khí của Bạch Thanh Vi nổi lên, cô ấy không đợi nữa, miễn cho bị người khác nói là ăn không ngồi rồi.

Hôm nay chỉ là đến thăm dò, xem xem sẽ có những ai tham gia. Bạch Thanh Vi đã nắm được đại khái, liền đưa Dã Trì Mộ rút lui. Bên cạnh đạo diễn toàn là người, từng người một xúm lại. Bạch Thanh Vi không muốn để Dã Trì Mộ biến thành như vậy, thăm dò xong liền đưa Dã Trì Mộ rời đi.

Ra cửa Bạch Thanh Vi cắn môi dưới, rõ ràng là Tiêu Ân Thất đã làm cô ấy mất lòng.

Bạch Thanh Vi nói: "Em đoán xem nhiều người như vậy, có mấy người có thể nói chuyện được với đạo diễn. Nếu hắn thật sự muốn cho chúng ta mà không đến chào hỏi, chứng tỏ người này đang để ý đến em, không có ý tốt. Hơn nữa nếu hắn dám đến tìm chị, vậy thì tốt nhất, chị phải cho Tiêu Ân Thất một bài học, thứ gì đâu."

"Nghe lời chị Vi Vi." Dã Trì Mộ nói.

Bạch Thanh Vi đè nén cơn giận rất lâu mới đánh giá tình huống bên trong, nói:

"Tới đây đều là người có chút thực lực, cho dù là kịch bản nát cũng muốn cướp lấy. Có mấy người đều từng đóng vai tổng tài bá đạo trong phim thần tượng, chắc là đang gấp rút chuyển hình. Hiện tại chị biết được có khoảng mười người muốn tranh vai nữ chính, đó là chỉ tính những người có thể vào được cửa này, còn ngoài cửa không biết còn bao nhiêu nữa."

Dã Trì Mộ trầm mặc, nàng có lời muốn nói, nhưng nói với Bạch Thanh Vi, Bạch Thanh Vi cũng không thể hiểu được. Nàng cần phải nói chuyện tử tế với Cố Tri Cảnh.

Trời đã tối đen, xe đỗ bên ngoài nhiều gấp đôi lúc đến. Bạch Thanh Vi uống rượu không thể lái xe, hai người ngồi trong xe chờ Tiểu Thiền.

Bạch Thanh Vi nói: "Phải nghĩ cách làm sao để trả lại cục tức hôm nay."

Dã Trì Mộ cúi đầu thắt dây an toàn, vừa định mở miệng, liền có người tới gõ cửa xe. Hình như chính là nghệ nhân nam mà Bạch Thanh Vi vừa nhắc tới, đi cùng là một người phụ nữ mặc váy trắng phấn.

Người phụ nữ ấy nói với Bạch Thanh Vi một hồi lâu, Bạch Thanh Vi chỉ cười, không đáp lời.

Họ ngồi trên xe chờ một lúc, Tiểu Thiền đạp xe đạp công cộng đến lái xe.

Bạch Thanh Vi đổi xuống ngồi ghế sau, nói: "Lúc trước cô ta với Liễu Sấu đều là do chị dẫn dắt. Cô ta nổi nhanh hơn Liễu Sấu một chút, nhưng nổi rồi thì muốn bay cao, tự mình tìm được chỗ dựa tốt, chị cũng không giữ lại. Sau đó thì giải ước, càng lúc càng xuống dốc."

"Chị Liễu Sấu vì sao không đi?"

Bạch Thanh Vi im lặng một lúc, rồi nói:

"Bây giờ cô ấy là nghệ sĩ nữ hàng đầu của công ty, còn đi đâu nữa? Hợp đồng của cô ấy không giống với em, từ lâu đã có thể tự đàm phán điều kiện với công ty. Hiện tại là công ty phải giữ chặt lấy cô ấy."

"Cho nên, tại sao chị ấy phải đi?"

Những lời nàng nói ra, chính là điều Dã Trì Mộ đang nghĩ trong lòng.

Bạch Thanh Vi nghẹn lời.

Bạch Thanh Vi ban đầu nhìn thấy Dã Trì Mộ, cũng không cảm thấy nàng có bao nhiêu kinh diễm, bởi vì giới giải trí không thiếu mỹ nữ. Điều quan trọng nhất khi cô ấy ký hợp đồng với ai đó là phải hợp khẩu vị.

Là Dã Trì Mộ đã chọc trúng phần hắc ám trong nội tâm Bạch Thanh Vi, nên đặc biệt nhặt nàng về.

Bạch Thanh Vi bất đắc dĩ nói: "Dã Trì Mộ cái miệng này của em, có lúc có thể đừng thẳng thắn như vậy không."

"lái xe đi."

Chờ xe chạy về phía trước được một lúc, họ liền phát hiện một chiếc xe rất khả nghi, vẫn luôn theo sau. Dã Trì Mộ quay người lại nhìn, nhận được một tin nhắn.

Cố Tri Cảnh: 【 là chị. 】

···

Chín giờ tối, Cố Tri Cảnh về đến nhà đúng giờ. Lúc về trong nhà đèn đều đã bật, quản gia đang ở dưới lầu cắt trái cây, thấy Cố Tri Cảnh vừa định gọi, lại thấy được Dã Trì Mộ phía sau cô.

Hai người một trước một sau lên lầu. Quản gia trong lòng có chút khó hiểu, rồi lập tức mắt sáng lên, đây là hỷ sự lớn cỡ nào chứ.

Đại tiểu thư đã lừa được người về nhà!

"Đại tiểu thư có muốn đưa hoa quả ướp lạnh lên không, đã ướp lạnh rồi."

Cố Tri Cảnh không lên tiếng, cô mở cửa phòng ngủ, hộp quà trên tay cô đặt lên quầy bar. Cô đi công tác mang về, vốn định tặng cho Dã Trì Mộ.

Vừa định nói chuyện, đã ngửi thấy mùi cồn thoang thoảng. Dã Trì Mộ hôm nay còn uống một chút rượu, môi nàng đỏ mọng, hơi thở mang theo chút mùi rượu.

"Em đi tắm trước đi." Cố Tri Cảnh hỏi.

Dã Trì Mộ gật đầu, nàng đã từng đến nhà Cố Tri Cảnh một lần, nhớ phòng tắm ở đâu. Nàng đi vào tắm rửa, trong lòng còn đang nghi ngờ, có nên để trần đi ra không?

Nước làm ướt cơ thể nàng, tóc buông trên vai. Dã Trì Mộ chỉ tiện tay lau qua loa.

Lúc ra nàng mặc áo choàng tắm, nàng rất ít khi mặc áo choàng tắm, Cố Tri Cảnh căn bản chưa từng thấy nàng mặc. Nhìn kỹ vẫn là áo choàng tắm của Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh cao hơn nàng, khung xương của Alpha lớn hơn Omega một chút. Nàng bước một bước về phía trước, Dã Trì Mộ dùng ngón tay ôm lấy sợi dây, thắt một vòng nhỏ. Nàng kéo về phía trước một chút, vải ở ngực lỏng ra rất nhiều. Nhưng cũng không hoàn toàn cởi ra. Nàng đi đến bên cạnh quầy bar.

Tay Cố Tri Cảnh chống lên bàn. Trên quầy bar đặt đĩa hoa quả quản gia đưa lên, sợ họ ăn không tươi, còn cho thêm một ít đá viên vào.

Dã Trì Mộ dựa vào quầy bar, ngón tay đi bóp miếng dưa hấu. Dưới chiếc cổ thon thả là lồng ngực trắng nõn. Cánh tay nàng đặt lên quầy bar, thân thể hơi cúi xuống.

"Có ai bắt nạt em không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Không có, em rất cẩn thận, không đi cùng bất kỳ ai, cũng không chạy lung tung." Dã Trì Mộ nói rồi nhìn Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh có thể nghe được, vậy có phải là đại biểu cho việc lát nữa không cần cởi không?

"Ngoan thật." Cố Tri Cảnh gật đầu, cô dựa lưng vào quầy bar.

Dã Trì Mộ vén tóc, nước ở đuôi tóc làm ướt áo choàng tắm, một chỗ nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để Omega khoe khoang sự quyến rũ.

Đương nhiên, Dã Trì Mộ cũng không có vẻ quyến rũ đó, sắc mặt nàng hồng hào, nàng nói: "Em còn muốn nói chuyện với chị một chút."

Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng, giọng nói hơi khàn. Hôm nay cô mặc bộ âu phục trắng mà Dã Trì Mộ đã đưa trước đó, vải mềm mại ôm sát cơ thể, có thể thấy được lồng ngực phập phồng của cô. Cổ áo chữ V thấp để lộ ra xương quai xanh hấp dẫn.

Cố Tri Cảnh ấn công tắc trên tường, rất nhanh cả phòng đều sáng lên. Hai người dựa vào quầy bar, Dã Trì Mộ đến gần cô, mặt đối mặt với cô.

Cố Tri Cảnh nói: "Em nói trước đi, nói xem thế nào."

Dã Trì Mộ bốc một viên đá đặt lên lồng ngực cô. Đá lạnh buốt, xuyên qua lớp áo, Cố Tri Cảnh nhạy cảm phản ứng lại. Ngón tay cô bấu vào mép quầy bar. Ngực bị cảm giác lạnh buốt kích thích trở nên căng cứng, như thể đang phòng ngự lại như đang tấn công nàng.

Rất nhanh ngực áo vest của cô ướt một mảng.

Dã Trì Mộ cũng không dừng lại. Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Tri Cảnh, đôi môi mỏng hấp dẫn mím lại. Ngay lúc cô hơi hé môi, nàng áp sát về phía trước, ngón tay cầm viên đá đi xuống, đặt viên đá vào giữa ngực cô.

Sau đó, cánh tay kia của Dã Trì Mộ cởi cúc áo vest của Cố Tri Cảnh, để lộ ra chiếc áo lót chữ V thấp bên trong.

Dã Trì Mộ ấn viên đá xuống một chút, lòng bàn tay lại vê mở chiếc cúc áo cản trở, áo vest hoàn toàn mở rộng, cho đến khi để lộ ra lồng ngực trắng nõn của cô.

Cố Tri Cảnh hít sâu, hơi thở ra mang theo âm điệu nặng nề, cô hỏi: "... Em có gì muốn nói thì có thể thử xem."

Dã Trì Mộ gật đầu, nàng há miệng, nói vài lời, Cố Tri Cảnh không nghe thấy. Dã Trì Mộ lại tiến đến gần tai cô, cố ý phả hơi vào vành tai, rót vào trong tai, vẫn không nghe được.

Cố Tri Cảnh nói: "Không được, có lẽ không đủ."

Đúng vậy, không đủ.

Bởi vì nàng không nói gì cả, là cố ý.

"Phiền em... cởi thêm một chiếc cúc nữa."

Ngón tay bị ngăn lại, bây giờ đang dừng trước áo lót của cô. Viên đá nhận lấy nhiệt độ của Omega, dần dần tan ra, từ từ hình thành một giọt nước, thuận theo khe ngực lăn xuống, giọt nước đến dưới bụng cô thì biến mất.

Dã Trì Mộ đi câu chiếc nút thắt phía trước, viên đá liền từ trong quần áo cô trượt xuống.

Da thịt tinh tế, vải vóc mềm mại, viên đá rơi trên mặt đất vỡ thành những mảnh băng vụn.

Cố Tri Cảnh cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi trắng bên trong trở nên trống trải.

Dã Trì Mộ dán vào tai cô. Cố Tri Cảnh siết chặt vòng eo của mình. Dã Trì Mộ không dừng lại, nàng nói: "Em đã giết một người."

"Sao?"

Cố Tri Cảnh bị nước đá làm cho nheo mắt lại.

Dã Trì Mộ khẽ nói: "Em mơ thấy em đã giết Khâu Thục Bình, dùng dao đâm cô ta rất nhiều nhát."

Ngữ khí lạnh buốt, ngón tay cũng lạnh như băng. Không phân biệt được nàng đang sợ hãi hay đang cố tình làm Cố Tri Cảnh khó chịu, đôi môi mỏng chỉ phun ra chữ "giết".

Đầu Cố Tri Cảnh có một thoáng đau nhói, nghe dù không rõ ràng lắm, nhưng đại khái là đã hiểu.

Cố Tri Cảnh nắm lấy eo nàng, đặt nàng ngồi lên quầy bar.

Dã Trì Mộ vòng tay quanh cổ cô hỏi, "Chị nghe rõ không?"

Cố Tri Cảnh không lên tiếng, nói: "Có lẽ còn thiếu một chút."

Dã Trì Mộ ngậm một viên đá trong miệng, lưỡi duỗi ra ngoài, Cố Tri Cảnh đến gần cuốn đi viên đá đó. Cố Tri Cảnh ngậm trong miệng, Dã Trì Mộ nói: "Chị cởi hết quần áo của em ra thử xem."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com