TruyenHHH.com

[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 63

AdachiSensei

Dã Trì Mộ mày nhíu lại rất chặt, không hiểu tại sao lại đến Dạ Mị. Chỗ này xác thực có thể ăn cơm, là khu phức hợp, rất nhiều đạo diễn sẽ đưa người tới dùng cơm, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Dã Trì Mộ ngồi ở phía sau, không xuống xe. Xe của người phụ trách dừng lại trước đã chờ ở bên ngoài. Họ là tư bản, tự nhiên sẽ không đến mở cửa xe cho Dã Trì Mộ, cứ thế này giằng co ba phút.

Bạch Thanh Vi cũng nhíu mày, cô ấy xuống xe trước, chân vừa chạm đất, trong lòng không vui nhưng trên mặt không biểu hiện ra, chỉ nói: "Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại làm lớn chuyện như vậy, làm chúng tôi thụ sủng nhược kinh"

Cô ấy cười, người phụ trách cũng cười theo, nói: "Nói ra sợ các cô chê cười, chúng tôi gần đây đang đàm phán đơn hàng ở nước ngoài, sếp tổng đang ở đây mời khách, liền đặt thêm hai phòng riêng, nghĩ cọ một chút phúc khí của Dã Trì Mộ tiểu thư, tranh thủ một hơi ký hợp đồng. Ha ha ha, tôi nói thẳng luôn, giá ký với Tiểu Dã cao hơn Vân Lộng Khê gấp đôi."

Bạch Thanh Vi không khách khí nói lại: "Anh nếu muốn cọ cái phúc khí này, nói thật, anh cho giá cao gấp hai lần cũng không lấy được đâu. Không chỉ một mình nhà anh đến cọ."

"Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy." Người phụ trách trong lòng nghĩ cái miệng của Bạch Thanh Vi này thật lợi hại, hắn nói: "Cô yên tâm, chúng tôi cũng là vì mặt mũi, không lên lầu đâu, phòng riêng của chúng ta tách biệt với tầng trên. Lát nữa nhân viên trong tổ cũng đến, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm loạn, Dã Trì Mộ cũng là hình tượng của thương hiệu chúng tôi."

Lời nói ra một đằng, Bạch Thanh Vi trong lòng không có mười phần tin, chỉ là đối phương đã ném ra mấy điểm thông tin. Sếp tổng ở đây, đối phương cũng coi trọng họ, đặc biệt đến Dạ Mị ăn cơm, Bạch Thanh Vi không thể không nể mặt. Họ tốt nhất không nên tách ra khỏi tư bản.

Dạ Mị tuy nói không đứng đắn, nhưng về mặt hình tượng có một điểm rất rõ ràng, tòa nhà này danh tiếng vang xa, các nhà đầu tư đều thích đến đây mời khách. Đối ngoại nếu nói đến đây ăn cơm xong, đó chính là biểu tượng của thân phận.

Có một điểm Bạch Thanh Vi rất không thích, cho giá cao hơn gấp đôi. Là công ty hào phóng sao?

Đó là do cô ấy biết đàm phán giá, biết marketing hình tượng của Dã Trì Mộ, và Dã Trì Mộ cũng đủ nỗ lực. Vân Lộng Khê có thể so với họ sao? Không biết nói chuyện thì đừng nói.

Bạch Thanh Vi còn nhớ mối thù Tiêu Ân Thất đã gây ra.

Cái hình tượng "phúc bảo" này Bạch Thanh Vi không định marketing mãi, rất dễ lật xe, thỉnh thoảng dùng để kéo nhiệt độ là được.

Người phụ trách cười nói: "Cái này cô yên tâm, chúng tôi chắc chắn không làm trò đó đâu, chỉ là ăn một bữa cơm, chúng tôi cũng muốn duy trì hình tượng của nghệ sĩ. Nếu cô không muốn đi lắm, chúng tôi lập tức đổi chỗ."

Hôm nay ăn cơm chắc chắn không chỉ có một người phụ trách nhỏ bé, hôm nay đối tác nhiều người đều gặp mặt ở đây, thật sự đi rồi truyền ra rất khó nghe. Bạch Thanh Vi cười: "Chúng tôi cũng không nhỏ mọn như vậy. Tôi để trợ lý đỗ xe, anh cho số phòng, lát nữa tiện cho trợ lý đến đón người."

"Cái này không thành vấn đề." Người phụ trách nói, rồi đưa số phòng cho cô ấy.

Bạch Thanh Vi đi qua cửa xe, Dã Trì Mộ từ giữa cúi đầu xuống. Người phụ trách nói chen vào một câu: "Hôm nay quay phim cũng vất vả rồi, Trì Mộ lát nữa ăn nhiều một chút."

Dã Trì Mộ lễ phép lên tiếng cảm ơn, biểu hiện rất ngoan ngoãn. Chỉ là càng đến gần tòa nhà, trong lòng Dã Trì Mộ càng không thoải mái, ghê tởm nơi này.

Bạch Thanh Vi đưa Dã Trì Mộ vào trong. Lát nữa ở đây đông người, nếu người phụ trách thật sự dám làm gì Dã Trì Mộ, sợ là đầu óc lệch đến Mỹ rồi, ăn cơm no căng bụng mà còn gây chuyện.

Chỉ là bị tính kế, Bạch Thanh Vi trong lòng khó chịu, nói thêm một câu: "Lần sau lại như thế này mà không chào hỏi, thì phải thêm tiền đấy nhé. Phúc khí có hạn sao có thể cọ lung tung, nếu ai cũng như các anh thế này, Tiểu Dã của chúng tôi còn quay phim được không."

Người phụ trách cúi đầu nói nhỏ, "Đúng, lần sau nhất định sẽ nói sớm." Nói rồi, cung kính mời cô ấy đi vào, "Lát nữa cô cứ tùy ý gọi, ăn nhiều một chút."

"Nói cứ như chúng tôi thiếu tiền ăn một bữa vậy." Bạch Thanh Vi cố ý đùa một chút, nói, "Chúng ta là đối tác, có việc gì gấp đều có thể giúp đỡ lẫn nhau, quan trọng nhất chính là sự tôn trọng."

"Cái đó chắc chắn rồi."

Dã Trì Mộ không nói gì, đều là Bạch Thanh Vi giúp nàng đàm phán. Nàng không giỏi ứng biến, nếu là một mình nàng đến đây, chắc là sẽ phải nín giận, ghi nhớ mối thù này, sau đó báo thù lại.

Dạ Mị.

Thật đáng ghét.

Đến cửa, không khí lại khác hẳn. Sảnh tầng một được bài trí xa hoa, quầy lễ tân trông ra dáng, yên tĩnh như một quán trà thanh lịch. Thực tế lên trên lầu sẽ phát hiện có một thế giới khác, dục vọng ban đêm được tùy ý phóng túng ở đó.

Một đường đến tầng mười mấy, họ có một phòng riêng. Bạch Thanh Vi chỉ đưa Dã Trì Mộ đến dùng cơm. Bên phụ trách lo người ít, lại gọi thêm mấy người đến tiếp khách.

Đều là người trong công ty họ. Ăn được một lúc, không biết có phải là trùng hợp không, phòng riêng bên cạnh đến chào hỏi, lại đụng phải trợ lý của Tô Mặc Yên.

Bên cạnh đến chào hỏi, họ tự nhiên cũng phải đáp lại. Bạch Thanh Vi đi qua bắt tay với họ, hỏi ra mới biết là Tô Mặc Yên đã nhận một kịch bản, ekip của kịch bản đó đang mời khách ở đây.

Thành phố lớn như vậy đôi khi nói khéo cũng thật khéo, nói không khéo lại thiếu chút ý tứ. Tô Mặc Yên không khỏe nên đã đi trước.

Bạch Thanh Vi lễ phép đáp lại hai câu.

Thói hư tật xấu của đàn ông, cứ hễ ngồi vào bàn là lại giở cái trò gọi là "văn hóa rượu chè". Thấy Bạch Thanh Vi ra ngoài nói chuyện rời khỏi vị trí, lập tức có người muốn rót rượu cho Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ nhận ly rượu đối phương rót, nhấp một ngụm. Đến lúc họ định rót tiếp, nàng mỉm cười từ chối:

"Không thể uống nữa, ngày mai còn phải chụp poster. Uống nhiều rồi mắt sưng lên lại làm chậm trễ việc quay phim."

"Không sao, vậy thì tối nay quay." Người đàn ông cầm ly rượu lại muốn đi qua, nói, "Tôi chính là giám đốc phụ trách dự án này."

Bạch Thanh Vi trở về, rất không vui nói: "Ha ha ha, Từ tổng, ngài nhầm rồi, là chúng tôi còn có công việc khác, Trì Mộ của chúng tôi còn có việc khác."

Từ tổng nghe không vui.

"Có thể gọi cả Liễu Sấu đến không." Từ tổng cười, không nhìn ra được rốt cuộc hắn có ý gì, nụ cười che đậy tất cả. Hắn còn nói: "Chúng tôi đặc biệt muốn hợp tác với Liễu Sấu."

Liễu Sấu hôm nay mà đến, liền có chút như Tu La tràng.

Trời cứ thế nói chuyện, điện thoại Bạch Thanh Vi rung lên. Cô ấy đặt điện thoại xuống, mở quạt của mình ra, quạt hai cái vẫn còn bực, nói: "Hôm nay quay phim, anh để chúng tôi chờ, chúng tôi đã chờ. Ăn cơm đến Dạ Mị ăn, chúng tôi cũng đã ăn rồi. Anh nhằm vào rõ ràng như vậy, cũng không ngụy trang một chút sao. Tôi vì công việc, vì mặt mũi của quý công ty, từng cái từng cái đều đã nhịn."

"Bạch Thanh Vi." Từ tổng nhíu mày, không thích một Omega dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, "Tôi vẫn hy vọng hợp tác vui vẻ."

Tư bản mà, luôn phải ra vẻ.

"Từ tổng, ngài sợ là còn chưa biết chúng tôi hôm nay đến đây làm gì phải không, chúng tôi đến để cho sếp tổng của các ngài cọ phúc khí đấy."

Từ tổng ngẩng đầu. Bạch Thanh Vi một cái quạt gõ lên bàn, nặng nề, chiếc quạt run run, âm thanh đủ để dọa người. Cô ấy ánh mắt nhìn về phía người phụ trách Lưu đã dẫn họ đến, "Vạn nhất có chuyện không may, các anh cọ được là chuyện tốt, cọ không được chính là chuyện xấu. Nói đến thế thôi nhé, tôi ghi nhớ anh rồi, cũng nhắc nhở các anh đấy."

Nói như vậy, đối phương lập tức im bặt. Lời họ nói, bây giờ Bạch Thanh Vi trực tiếp lợi dụng lại, đốp chát đến mức họ không nói được lời nào.

"Chúng tôi đến là hy vọng hợp tác vui vẻ. Sau này khi tung ra quảng cáo, hay các hoạt động, tôi vẫn hy vọng quý công ty không nên quá thiên vị. Bên Vân Lộng Khê đã xếp trước chúng tôi rồi, nếu lại xếp nữa tôi có thể sẽ hiểu lầm đấy."

Bạch Thanh Vi chọn sản phẩm này là đã so sánh qua, là thương hiệu có doanh số rất tốt trong nước. Đối phương quảng bá, đối với họ cũng có lợi. Bây giờ xem ra rõ ràng là có người đang nhắm vào họ, điều này rất không thể chịu đựng được.

Bạch Thanh Vi không biết mối thù giữa Quân Hoa Diệu và Dã Trì Mộ, không tìm hiểu sâu. Dã Trì Mộ yên lặng ăn, lời nói ra hai bên không tiếp tục nói chuyện gượng gạo. Dã Trì Mộ trong lòng có chút nghi ngờ.

Thương hiệu này có phải là có cổ phần của Quân Hoa Diệu không.

Trước đây Cố Tri Cảnh đã từng đề cập, Quân Hoa Diệu rất biết đầu tư, hắn ném tiền vào đâu là có lời ở đó, trong giới đều cho rằng hắn là một kỳ tài kinh doanh.

Quân Hoa Diệu giấu sâu như vậy sao, đến cả cái này cũng đầu tư?

Nếu thật là vậy, thì thật đáng ghét. Quân Hoa Diệu cho giá cao để nàng chụp quảng cáo, thực tế là cố ý cọ phúc khí của nàng cho nhà mình đầu tư?

Cơm nước xong xuôi liền không ở lâu, trong lòng rất bực bội. Bạch Thanh Vi an ủi nàng, "Cái này cũng không có cách nào, em ở lâu sẽ phát hiện, một mạng lưới quan hệ tư bản rất phức tạp, tài sản rất phân tán, lúc thì trộn lẫn với cái này, lúc thì lại ném vào cái kia. Tư bản muốn phong sát nghệ sĩ quá dễ dàng. Chúng ta không thể đắc tội tư bản, tính khí cố gắng đè nén lại, chờ nổi tiếng rồi, sẽ không thèm để ý đến họ."

Tính khí Dã Trì Mộ còn bị nén chặt hơn cô ấy. Trên bàn cơm một câu hung dữ cũng không nói. Lời này của Bạch Thanh Vi càng giống như đang nói cho chính mình nghe. Nói chuyện một lúc, Bạch Thanh Vi cầm điện thoại lên xem, trả lời tin nhắn cho Liễu Sấu, rồi hỏi lại nàng, "Em muốn về chưa?"

Không nghe thấy Dã Trì Mộ trả lời, cô ấy thuận theo ánh mắt của Dã Trì Mộ nhìn sang. Cái nhìn này làm trán cô ấy giật lên. Phòng riêng đối diện họ có một gương mặt quen, cửa đang hé mở, bên trong oanh oanh yến yến vây quanh, người mặc vest ở bên trong càng thêm nổi bật, muốn phớt lờ cũng rất khó.

Lại nhìn kỹ hơn, đột nhiên một bàn tay trực tiếp đóng cửa lại.

"Tôi qua đó xem một chút." Dã Trì Mộ mặt lạnh tanh, cất bước đi vào trong.

Bạch Thanh Vi hơi hé môi, muốn gọi nàng, nhưng cũng không gọi được. Người sắp đi đến cửa, cô ấy mới gọi: "Kiềm chế một chút"

Sao lại giống như đi bắt gian vậy?

·

Cố Tri Cảnh ở đây quay cuồng cả ngày, bất kể hỏi quản lý thế nào để lấy camera giám sát, đối phương cũng không chịu cho, cứ lề mề đến tận tối.

Họ không chỉ không nể mặt Cố gia, mà còn không nể mặt Tần gia. Nói là có quy định không được tùy tiện cho người ngoài xem, nơi này ai cũng có, vạn nhất trong camera có thứ gì không tốt cho cô xem, họ không gánh nổi trách nhiệm này.

Nấn ná đến tối, gọi rượu, mời người, ở đây tiêu một khoản tiền lớn, lại gần gũi với hai vị trưởng bối nhà họ Tần và họ Cố, đủ các loại quấy rầy đòi hỏi, quản lý thực sự không còn cách nào, lén lút cho camera giám sát, liên tục căn dặn không được quay phim.

Cố Tri Cảnh quả thực đã thấy Khâu Thục Bình trong camera. Khâu Thục Bình cũng không hề kiêng dè gì, ngồi ở quầy bar uống rượu. Trong lúc đó có một người phụ nữ đi tới, Khâu Thục Bình còn đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp.

Người phụ nữ này sinh ra đã xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, chắc là người bạn Omega mà Tần Linh Nguyệt đã nói.

Nhưng hai người nói chuyện một lúc, liền có người đến gõ bàn bên cạnh Khâu Thục Bình. Khâu Thục Bình lại thu danh thiếp lại, chủ động đi theo.

Khâu Thục Bình này xem ra sống rất tốt.

Cố Tri Cảnh liếc nhìn Tần Linh Nguyệt, Tần Linh Nguyệt lập tức hiểu ý, gọi quản lý bên cạnh, "Quản lý Hồ, tới đây, giúp tôi giới thiệu thêm chút rượu, mời mấy cô em này uống."

Tiền của phú nhị đại dễ moi nhất, quản lý cũng không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền. Cô ta giúp đề cử mấy chai rượu tây, một chai ít nhất cũng hai mươi vạn làm nền, vội vàng cầm điện thoại cho cô ấy xem rượu, không ngừng nói là từ nhà máy rượu nào đưa tới.

Cố Tri Cảnh cầm điện thoại quay một đoạn video. Trong lúc đó một Omega bên cạnh Tần Linh Nguyệt nhìn lại, Cố Tri Cảnh lạnh lùng liếc qua. Quay xong, Cố Tri Cảnh cất điện thoại lại vào túi.

Quản lý đi lấy rượu, cũng đến lấy lại camera, nói: "Tiểu Cố tổng xem xong rồi chứ."

"Cũng gần xong."

Cố Tri Cảnh không tiếp tục xem nữa. Khâu Thục Bình thậm chí còn đến đây mấy ngày liên tiếp, vẫn là tiêu dùng cao cấp. Chắc chắn là có ai đó che chở cho cô ta, người của Quân Hoa Diệu sao? Phải nghĩ cách đưa người này đi.

Chờ quản lý lấy đồ đi, Cố Tri Cảnh nheo mắt suy nghĩ.

Tần Linh Nguyệt nói: "Tôi giúp cậu nhiều như vậy, có phải nên thể hiện một chút không, trận này cậu mời nhé."

Tiền nên tiêu vẫn phải tiêu, Cố Tri Cảnh không keo kiệt, "Ừm, nhưng tiền gọi Omega thì tự cậu trả, không thì ngày nào đó cậu bị bắt, tôi còn phải đi cục cảnh sát cùng cậu, không gánh nổi cái mặt này."

"... Mấy Omega này không phải tôi gọi!" Tần Linh Nguyệt không thích mất mặt trước Omega, tự nhiên không nói để Cố Tri Cảnh mời gì, nhưng cô ấy phải nói những Omega này đúng là không phải cô ấy gọi, là do quản lý nhét vào. Nếu không phải vì giúp Cố Tri Cảnh lấy camera giám sát, Tần Linh Nguyệt căn bản không thể ngồi xuống. Vẻ ngoài của những người này cô ấy căn bản không nhìn được, Tần Linh Nguyệt thích Omega thanh thuần, trong đám người này không có một ai là khẩu vị của cô ấy.

Họ ngồi ở đây cả buổi chiều, cũng có Omega cứ mãi quan sát Cố Tri Cảnh, nhìn cô toàn thân âu phục nghiêm chỉnh, muốn đến trêu chọc cô, hướng về phía Cố Tri Cảnh nhìn, định ngồi cạnh cô, Cố Tri Cảnh lạnh lùng nhìn sang, đối phương cũng không dám nhúc nhích nữa.

"Đừng nghĩ đến cô ấy, cô ấy có người thương rồi, hiện tại đang ăn chay niệm phật làm ni cô." Tần Linh Nguyệt ăn miếng hoa quả do tiểu Omega bên cạnh đưa.

Cố Tri Cảnh nhìn vào đoạn video vừa quay, ngước mắt nói một câu, "Bạn gái trước của cậu đâu, không sợ bị bắt à."

Tần Linh Nguyệt xoa xoa tiểu Omega trong lòng, nói: "Tuần trước đã chia tay rồi, tiền chia tay cũng đã cho. Ôi, lúc nào tôi mới có thể có được tình yêu chân thành đây."

Cố Tri Cảnh không để ý đến cô ấy, tự nhiên cũng không đánh giá cuộc sống của Tần Linh Nguyệt thế nào. Đó là cách sống của cô ấy, người ngoài nói thêm một câu cũng là đang ảnh hưởng đến thú vui của cô ấy.

Cố Tri Cảnh đứng dậy, nói: "Tôi về đây."

Tần Linh Nguyệt vẫn còn chìm trong hương thơm dịu dàng, không muốn dậy, lười biếng giữ cô lại, nói: "Gấp gì chứ..."

Lời còn chưa dứt, cửa bị đẩy ra. Cố Tri Cảnh sững sờ, đang nhìn ra cửa, đột nhiên, Omega vẫn luôn đứng bên cạnh cầm ly rượu đến cụng cô một cái, rất nhanh. Omega đó có lẽ nghĩ Cố Tri Cảnh sẽ ôm cô ấy một cái, nhưng Cố Tri Cảnh lại nhanh nhẹn hơn, như được huấn luyện nghiêm chỉnh, trực tiếp lách qua cô ấy, đi thẳng ra cửa.

Tần Linh Nguyệt nhìn mà trợn mắt há mồm, cái này cũng có thể né được, phản xạ có điều kiện à?

Omega kia ngã xuống đất, miệng phát ra một tiếng rên đau.

Dã Trì Mộ liền đứng ở bên ngoài, cửa hé mở, nàng che mất ánh sáng chiếu vào, hơi lạnh trong phòng cũng đang từ từ thoát ra ngoài.

Không khí không đúng lắm, Cố Tri Cảnh cũng không phòng bị, miệng cô như bị dán lại, đột nhiên nghẹn lời, "Sao em lại ở đây? Không phải, sao em cũng đến."

"Em cũng là đi làm việc." Dã Trì Mộ nói, nghiêng đầu nhìn vào trong, cằm khẽ chỉ vào, dường như đang đếm có bao nhiêu người. Đếm đến trên người Tần Linh Nguyệt, môi nàng khẽ nhếch lên, không biết là cười hay có ý vị khác.

Tần Linh Nguyệt không nhận ra, trước đây cũng cảm thấy Dã Trì Mộ ngoan ngoãn, hôm nay cảm nhận được hàn ý trong cơ thể nàng, người này có phải lạnh đến đáng sợ không, như thể đang nhận thức lại nàng.

Tần Linh Nguyệt cũng luống cuống, đứng dậy, cảm thấy mình quá lộ liễu, lại tìm một cái ghế ngồi xuống, trong lòng nghĩ: Không phải chứ, hiểu lầm cẩu huyết sắp đến rồi sao?

Tuy nhiên Tần Linh Nguyệt đã nghĩ nhiều, Dã Trì Mộ chỉ đẩy cửa mở rộng hơn, trên mặt nàng không nhìn ra một chút giận dữ nào, nhưng cảm xúc lại lộ ra rất khác thường.

Ánh mắt nàng rơi trên người Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh đứng giữa một đám oanh oanh yến yến rất dễ thấy, trên người là âu phục, nhưng bộ âu phục trên người cô lại trở nên không còn nghiêm túc như vậy.

Dã Trì Mộ thân người quay lưng về phía ánh sáng trắng trên hành lang, lạnh lẽo. Bỗng nhiên, nàng cười một chút, nói: "Mấy người câu nệ như vậy à, tôi lại không phải đến làm gì, tôi là đến gia nhập cùng các người mà."

"?"

"Tôi có thể cùng mấy người chơi không?" Dã Trì Mộ cười với mọi người một tiếng, "Một mình tôi cũng rất nhàm chán."

Dã Trì Mộ trông thế nào cũng không giống đang tức giận. Nàng đi vào giữa phòng, trong phòng có đủ thứ, bàn bi-a, tủ rượu, bên trong vẫn còn phòng trống. Nàng hỏi: "Mấy người vừa mới chơi gì vậy."

"Lời thật lòng đại mạo hiểm." Chủ yếu là Tần Linh Nguyệt đang chơi, Cố Tri Cảnh không hề tham gia.

Dã Trì Mộ nói: "Tôi cũng rất thích chơi, thích kết giao bạn bè. Sau này mấy người ra ngoài chơi, lúc gọi Cố Tri Cảnh, cũng gọi tôi đi nhé."

Lời nói nghe như tra hỏi, nhưng họ cũng không dám hỏi nhiều, sợ.

Như thể lôi kéo Cố Tri Cảnh đi chơi bời bị vợ cả phát hiện, sau đó mới biết vợ cả còn biết chơi hơn.

Dã Trì Mộ hỏi lại: "Có được không."

Ánh mắt nhìn về phía Tần Linh Nguyệt. Tần Linh Nguyệt nắm chặt ly rượu, cô ấy uống một ngụm, nói: "Cũng được."

Tần Linh Nguyệt kiên trì, cảm thấy nhức đầu, "Vậy hôm nay thế này thôi, lần sau đi, lần sau đi."

Ánh mắt Dã Trì Mộ nhìn vào ly của cô ấy, ngồi xuống vị trí vừa rồi của Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh mấy lần muốn nói chuyện với nàng, nhưng phát hiện căn bản không chen vào được, chỉ có thể đi qua đứng bên cạnh nàng.

Dã Trì Mộ nói:

"Có thể đút cho tôi một ngụm rượu không?"

Nàng bật cười khi nói, môi mấp máy mang theo chút trêu chọc, ẩn ý không hề đơn giản. Nếu để ý kỹ, sẽ thấy Dã Trì Mộ dùng từ "đút", một cách nói cố tình gợi cảm, như thể đang thăm dò phản ứng người khác.

Cố Tri Cảnh còn ngồi ở đây, ai còn dám thật sự "đút rượu" cho nàng nữa chứ? Huống chi cách Dã Trì Mộ nói chuyện trực tiếp như vậy, giọng điệu lại âm trầm mang theo thế áp đảo, khiến người ta vừa không dám tiến, lại không dám lui.

Tần Linh Nguyệt ngồi bên cạnh, rượu đỏ trong ly sắp tràn ra. Ánh đèn u ám trên đầu rơi xuống, Dã Trì Mộ ngồi gần ánh đèn, nàng không tiếp xúc với ánh sáng, người chìm trong bóng tối, mọi người trong phòng không kiểm soát được mà cảm thấy ớn lạnh.

Omega chơi bạo rồi thì còn ai dám làm gì nữa. Dã Trì Mộ thân thể hơi ngả ra sau, khóe môi lộ ra ý cười, khẽ nói: "Mọi người không muốn đút tôi uống một ngụm sao."

Tần Linh Nguyệt mở miệng, "Dã tiểu thư, hôm nay cái này..." Chuyện có hiểu lầm.

"Cô muốn đút tôi uống sao?" Dã Trì Mộ nhíu mày nhìn Tần Linh Nguyệt, môi nàng không tô son, trông vẫn bóng loáng. Nếu cắn một cái, nhất định sẽ rất ngọt.

Tần Linh Nguyệt há miệng, cô cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của Cố Tri Cảnh bên cạnh Dã Trì Mộ bắn thủng. Hai người này thật giống như người điên. Vợ của bạn không thể lừa dối, Tần Linh Nguyệt không phải không hiểu.

Dã Trì Mộ đi lấy ly rượu, nàng nắm lấy phần thân ly thủy tinh dài mảnh, dòng rượu đỏ nhỏ như sợi chỉ rót vào ly. Nàng nhìn về phía Cố Tri Cảnh, nói: "Chị đến đút em?"

Cố Tri Cảnh vẫn luôn đứng bên cạnh, cô cúi người cầm ly rượu.

Những người đứng xem đều nín thở nhìn chằm chằm hai người họ, dường như rất tò mò bữa tiệc rượu này sẽ đút như thế nào.

Ở đây chơi hơn phân nửa là muốn miệng đối miệng "đút"

Cố Tri Cảnh nắm ly rượu.

Dã Trì Mộ không nhận.

Cố Tri Cảnh cầm ly rượu uống một ngụm, cô ngậm rượu, rồi đi đút cho Dã Trì Mộ. Người xung quanh nhiều, đều trợn mắt há mồm nhìn, không ai ngờ được một Cố Tri Cảnh trông lạnh lùng cấm dục như vậy lại cho nàng rượu.

Nghĩ lại cũng không đúng, Cố Tri Cảnh là một kẻ cặn bã, cô ấy chắc chắn rất rành những chuyện này, chỉ là... nói không nên lời cay đắng.

Dã Trì Mộ không há miệng, nàng qua loa nghiêng đầu xuống, sau đó lấy ly rượu trong tay Cố Tri Cảnh, uống nốt nửa ly còn lại.

Nàng nói: "Còn muốn uống."

Lại rót một ly, môi Dã Trì Mộ hơi hé mở, môi Cố Tri Cảnh đến gần, hai người hôn nhau một cái, rượu chảy vào miệng nàng.

Dã Trì Mộ kéo cà vạt của cô xuống một chút, cứ thế này mà hôn.

Một chút rượu thuận theo cằm Dã Trì Mộ chảy xuống, thứ ướt đầu tiên chính là cà vạt của Cố Tri Cảnh. Cà vạt lỏng lẻo buông thõng, rất nhanh đã bị rượu đỏ thấm ướt.

Lại một ngụm rượu nhỏ, cằm Dã Trì Mộ ướt sũng. Nàng nắm lấy cà vạt của Cố Tri Cảnh kéo xuống một chút, dùng nửa trên chưa ướt của cà vạt lau môi, vết son đỏ rơi trên miếng vải đen, càng giống như một nụ hôn, "Cảm ơn."

Cố Tri Cảnh bóp lấy cái ly, cô cúi đầu nhìn. Dưới ánh sáng, Omega khẽ nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười. Nàng không giận, nàng vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo Cố Tri Cảnh ngồi xuống.

Dã Trì Mộ ngồi trên ghế, nhìn về phía mấy Omega đang vây quanh Tần Linh Nguyệt, vẫy vẫy tay với họ, nói: "Các người cũng đến chơi với tôi đi."

Nàng dường như còn biết chơi hơn cả hai Alpha đang ngồi, vắt chéo đôi chân dài, sau khi uống rượu, khí chất lười biếng, nàng chống tay lên cằm.

Không có Omega nào lên tiếng, Alpha cũng không trả lời.

Dã Trì Mộ liền đi qua, tự chọn một người.

Omega ngồi bên cạnh Tần Linh Nguyệt như đang tìm kiếm sự che chở của cô ấy, nhưng Dã Trì Mộ vẫn đi tới. Dã Trì Mộ nhớ rất rõ, cô ta vừa rồi đã cố tình rót rượu cho Cố Tri Cảnh, còn ngã vào lòng Cố Tri Cảnh.

Thật muốn đem rượu hất lên người đối phương.

Dã Trì Mộ duy trì lý trí, nàng xoay người, một tay chống lên chân mình, con ngươi khóa chặt Omega này, nói: "Uống rượu không?"

Đối phương mím môi, Dã Trì Mộ nói nếu không uống hôm nay đừng hòng đi.

Omega ban đầu rất ngang ngược, nhưng Dã Trì Mộ cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, Omega có chút sợ, cầm chai rượu lên uống, yết hầu nuốt xuống. Cô ta sắp sặc chết, lung tung lau miệng, "Được rồi."

Dã Trì Mộ lại đưa chai bên cạnh cho cô ta, toàn bộ đặt bên cạnh Omega đó, nói, "Uống hết đi, không thì hôm nay tôi sẽ canh ở đây."

Omega bị dọa không nhẹ. Cô ta còn tưởng chỉ cần giảm bớt cảm giác tồn tại sẽ không bị phát hiện, tại sao Dã Trì Mộ không gây phiền phức cho Cố Tri Cảnh, mà lại tìm đến cô ta.

Không hợp logic.

Cô ta cảm thấy mình diễn rất tốt, nhưng trong mắt Dã Trì Mộ lại rất vụng về. Giả vờ yếu đuối là sở trường của Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ qua loa cúi đầu, đè thấp giọng nói: "Tôi ghi nhớ bộ dạng của cô rồi, lát nữa cũng sẽ chụp lại. Cô có thể không nói ai bảo cô làm vậy, nhưng mà..."

"Có chuyện muốn nói cho cô biết, ngày mai tôi sẽ đưa cô lên hot search, đưa tên tuổi và tướng mạo của cô lên mạng, sau đó thì sao, dán cho cô cái nhãn, nói cô làm việc ở Dạ Mị. Nếu internet đủ nhanh, chắc có thể để người bên cạnh cô, hoặc bạn bè thân thích của cô biết."

Người này da mặt mỏng, ra ngoài giúp người làm việc cũng không lường được năng lực của mình. Bị Dã Trì Mộ dọa hai câu, liền cầm rượu tự uống.

Nhưng khi hỏi ai đã dàn xếp, ai đã chỉ thị cô ta, cô ta cũng không dám nói. Omega cầm rượu uống, hướng nàng nhận lỗi, thật đáng thương và bất đắc dĩ, nhưng người này sẽ không có một chút mềm lòng.

Ở đây không có một ai có thể tệ hơn nàng.

Uống không hết rượu, Omega giơ chai lên tưới lên người mình, ào ào bị ướt, mùi cồn nồng nặc khắp nhà. Cả người trông thảm hại nhìn Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ cảm thấy vẫn chưa đủ, người kia lại uống hai chai rượu, há miệng run rẩy cầu Dã Trì Mộ tha cho mình. Dã Trì Mộ cũng rất bực, hỏi lại cô ta: "Tôi đã làm gì à?"

Dã Trì Mộ nói: "Nhưng mà, tiền rượu cô tự trả nhé, cô uống giỏi lắm mà."

Đối phương run rẩy, vừa rồi họ đều giật dây Tần Linh Nguyệt đòi loại đắt nhất, họ ăn chính là tiền hoa hồng, có thể trả nổi tiền rượu thì đã không ở đây.

Những Omega tại chỗ đều bị giật mình, rất sợ Dã Trì Mộ sẽ chọn người tiếp theo. Nàng quá điên cuồng. Omega gần Tần Linh Nguyệt nhất vội vàng đến sưởi ấm, để cô ấy giúp đỡ giải thích. Tần Linh Nguyệt không nói chuyện. Omega liếc nhìn tay cô ấy, phát hiện rượu trong ly cô ấy đang rung lên.

Cố Tri Cảnh đây là đã trêu chọc phải Omega gì vậy, hung dữ quá. Trông thực sự đáng sợ. Tần Linh Nguyệt uống một ngụm rượu, rất muốn nói, những Omega này đều không phải chúng tôi gọi.

"Còn chơi nữa không?" Dã Trì Mộ hỏi.

Người trong phòng đều lắc đầu.

"Vậy thôi nhé." Dã Trì Mộ thở dài. Nàng đi kéo tay áo Cố Tri Cảnh bên cạnh. Cố Tri Cảnh đang uống rượu, cảnh tượng này cô cũng có chút luống cuống, cảm xúc của Dã Trì Mộ không thể đoán được.

Dã Trì Mộ nhanh chóng giữ lấy viên đá quý màu đen trên tay áo cô, nàng nhìn Cố Tri Cảnh, "Tiểu Cố tổng, hay là chị lại chơi với em một chút, chúng ta... chuyển sang nơi khác chơi?"

Dã Trì Mộ đưa ly rượu còn chưa uống cho Cố Tri Cảnh, đó là sự mê hoặc, lại là lời mời. Ngữ khí lãnh đạm, nghe vào tai sẽ làm người ta sợ hãi. Rõ ràng tất cả mọi người đang ngồi đều có thể phản kháng nàng, nhưng lại không ai dám động.

Cố Tri Cảnh uống, như đồng ý lời mời của nàng rồi gật đầu. Cố Tri Cảnh đã kiêng rượu một thời gian, mấy ly vào bụng, người cô đã có men say.

Dã Trì Mộ đợi cô uống xong, khum ngón tay ôm lấy cà vạt của cô, đưa cô đi ra ngoài, từng bước một, tiếng giày cao gót vang lên lúc trầm lúc bổng.

Cố Tri Cảnh cũng không phải lúc nào cũng thắt cà vạt, có lúc quần áo không hợp, cô thích kẹp một viên đá quý màu đỏ hoặc xanh lam trên cổ áo hơn.

Hôm nay cô mặc một bộ vest ngắn màu đen, bên trong là áo trắng, quần dài đen. Ở ngực thắt một chiếc cà vạt khá nhỏ, lỏng lẻo treo ở ngực.

Mặc như vậy điểm sáng lớn nhất là ngực đầy đặn, mông cong.

Lại nhìn Alpha này, đúng là phong tình vạn chủng.

Nhưng chính Alpha hấp dẫn như vậy lại bị Omega ôm cổ rời đi. Ham muốn chiếm hữu từ trong cơ thể nàng bộc phát ra, nàng đang thể hiện quyền lợi của mình. Những sự phục tùng nguyên thủy nhất đã khắc sâu vào gen, các Omega khác đều phải nhượng bộ.

Chiếc cà vạt đen mảnh siết lấy cổ Alpha, sắp siết vào da thịt.

Cố Tri Cảnh đi sau Dã Trì Mộ, cô bước nhanh, nhìn gáy nàng, rồi lại nhìn những sợi tóc lay động của nàng. Mái tóc dài trước đây của Dã Trì Mộ đã bị Khâu Thục Bình cắt đi, bây giờ chỉ dài đến dưới vai... kỳ lạ thật.

Cảm giác này, tại sao lại quen thuộc đến vậy.

Cố Tri Cảnh hoảng hốt lại nghĩ đến bữa tiệc cô tham gia khi mới xuyên không, cái cảm giác đó, đối phương dường như cũng ôm lấy cô như vậy.

Nhưng khi muốn nghiêm túc xác nhận, ký ức bắt đầu không khớp, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó không giống lắm. Tại sao lại có cảm giác kỳ lạ này, Cố Tri Cảnh không hiểu rõ, cô muốn nhìn mặt Dã Trì Mộ.

Cứ thế bị ôm lấy cà vạt, Dã Trì Mộ kéo cô vào thang máy, rồi lại kéo cô đến tầng một.

Dã Trì Mộ đi, Cố Tri Cảnh đi theo sau. Cố Tri Cảnh đi nhanh không thấy, quay đầu liếc nhìn Tần Linh Nguyệt đang theo sau.

Một Omega ôm lấy eo Tần Linh Nguyệt, hỏi cô ấy có muốn chuyển sang nơi khác tiếp tục chơi không. Tần Linh Nguyệt hơi đẩy cô ta ra một chút, nói: "Không chơi nữa, đáng sợ quá."

Tần Linh Nguyệt cảm thấy ánh mắt này của Cố Tri Cảnh tràn đầy sự phức tạp của con người, chứa đựng rất nhiều thứ, điểm quan trọng nhất dường như đang nói: Chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài.

Chắc là mình nghĩ nhầm rồi nhỉ?

Cố Tri Cảnh là một kẻ sợ vợ?

Nhưng mà, ai cưới được người vợ như Dã Trì Mộ cũng sẽ biết sợ thôi.

Vào cửa nàng không hề đen mặt, nhưng lại làm cho tất cả mọi người run rẩy. Như một kẻ điên.

··

Trò náo loạn này, trời đã tối hẳn, hơi nóng oi bức xộc lên. Dã Trì Mộ đi đến cửa buông lỏng ngón tay, quần áo Cố Tri Cảnh bị làm cho rối bời. Nàng cũng không nói nhiều. Xe của Bạch Thanh Vi đỗ ngay bên ngoài, cô trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.

Xe của Cố Tri Cảnh ở phía sau. Cô không ngồi xe của mình, lúc Dã Trì Mộ ra, cô cứng rắn chen lên xe của Bạch Thanh Vi.

Dã Trì Mộ không cho cô ngồi, cô tự mình nghiêng người ngồi vào, sau đó ngồi bên cạnh Dã Trì Mộ, nhìn nàng.

Bạch Thanh Vi nói: "Tiểu Cố tổng, tôi ban đêm còn có việc, không lái về nhà cô đâu, không tăng ca nhé."

Cố Tri Cảnh nói: "Vậy thế này đi, tôi đưa cô ấy về, cô cứ đi làm việc của mình."

Cô nói chuyện vô cùng nghiêm túc, khiến Bạch Thanh Vi quay đầu nhìn lại. Rõ ràng ban đầu cô chỉ định đưa Dã Trì Mộ về, thế mà người này lại nghiêm túc đến mức có thể khiến người ta rợn cả xương sống.

Trên người Cố Tri Cảnh rõ ràng còn vương men say, tối nay uống không ít, mắt cũng hơi ửng đỏ. Cô ngồi ngay cạnh Dã Trì Mộ, không hề liếc nhìn những chỗ khác, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người nàng.

Bạch Thanh Vi cũng không ép buộc, cô ấy nói: "Trì Mộ, em quyết định."

"Em về nhà với chị nhé." Giọng Cố Tri Cảnh nhẹ nhàng, hơi thở mang theo mùi rượu, cô cứ mãi thăm dò Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ liếc cô một cái, giọng lạnh lùng nói, "Ai muốn về nhà với chị."

Rõ ràng khác hẳn với bộ dạng ở bên trong. Cố Tri Cảnh uống hơi nhiều, nói chuyện rõ ràng không qua đầu óc. Cô nghĩ nghĩ, nói: "Thế... vậy chị về với em?"

Dã Trì Mộ cảm thấy muốn tức giận, nhưng lại không tức giận được. Nàng nghiêng đầu nhìn một chút, đối với người phụ nữ này rất bất đắc dĩ, lại thấy khóe mắt cô hơi phiếm hồng, cà vạt đen trên cổ lỏng lẻo, mấy phần say, mấy phần quyến rũ.

Dã Trì Mộ nhìn về phía trước, nàng không muốn chia sẻ khoảnh khắc này với bất kỳ ai.

Bạch Thanh Vi cũng không biết họ đã xảy ra chuyện gì ở bên trong, bây giờ chỉ muốn về sớm một chút.

Đợi hơn mười phút, với chừng ấy thời gian, Bạch Thanh Vi đã sớm có thể quay về, bất đắc dĩ thở dài:

"Thắt dây an toàn đi, Cố Tri Cảnh. Gọi tài xế của cô tới, tôi đưa Trì Mộ qua bên đó, sau đó cô tự về nhà mình."

Cố Tri Cảnh như không nghe thấy, vẫn đang hỏi Dã Trì Mộ, "Em giận chị à."

"Chị thắt dây an toàn vào đi." Dã Trì Mộ lạnh lùng nói.

"Được." Cố Tri Cảnh nghe được, cô cúi đầu đi kéo dây an toàn. Cô mặc vốn là bộ vest nhỏ, cái này thắt vào, liền có vẻ eo tương đối thon. Dã Trì Mộ liếc cô một cái, tiếp tục không nói chuyện với cô.

Cố Tri Cảnh thật ra rất muốn đưa nàng lên xe của mình, cô có rất nhiều lời muốn nói với Dã Trì Mộ, nhưng phía trước lại có người ngồi.

Cô uống thật nhiều, cộng thêm chiếc cà vạt treo trên cổ thấm ướt rượu, ngửi nhiều sẽ làm người ta say. Cố Tri Cảnh rất muốn dỗ nàng, nhưng miệng vụng không biết dỗ, cứ mãi đặt ánh mắt trên mặt nàng.

Ngón tay Dã Trì Mộ hơi ngứa, muốn kéo chiếc cà vạt đó xuống. Nàng không nói lời nào, so với lúc cười ở Dạ Mị còn lạnh lùng hơn rất nhiều.

"Em còn đang giận chị sao?"

Cố Tri Cảnh chớp mắt nói.

Dã Trì Mộ không nói gì, Cố Tri Cảnh không tiếp tục đến gần. Tay cô chống cằm, giải thích chuyện hôm nay một lần, "Chị là đi tra chuyện của Khâu Thục Bình."

"Tra Omega... không phải..." Dã Trì Mộ để ý chuyện này hơn cô tưởng, mở miệng đã nói nhầm, nói: "Chị tra Khâu Thục Bình mà gọi nhiều Omega như vậy?"

"Omega không phải chị gọi, chị đang xem camera giám sát, quay đầu lại trong phòng đã có nhiều người như vậy." Cố Tri Cảnh nghiêm túc giải thích, "Lúc đó chị chuẩn bị đi, bị người chặn lại. Chị nghi ngờ có người cố ý cản chị ở bên trong, đương nhiên, cũng không phải Tần Linh Nguyệt gọi tới."

Những Omega đó cũng không phải do Tần Linh Nguyệt gọi, cũng không phải vì giải thích cho Tần Linh Nguyệt. Tần Linh Nguyệt tuy nói không phải người đứng đắn gì, nhưng hôm nay đúng là không phải cô ấy gọi, là do quản lý nhét vào.

"Chị có thể tự mình đặt một phòng riêng." Dã Trì Mộ nói.

Cố Tri Cảnh nói: "Nếu là một mình chị ở bên trong, bị nhét một đám Omega vào, vậy chị càng nói không rõ. Ít nhất có Tần Linh Nguyệt ở đó, thật sự xảy ra chuyện, Tần Linh Nguyệt có thể giúp giải thích."

Thái dương Dã Trì Mộ giật giật. Cố Tri Cảnh uống say, mà tư duy logic vẫn rất mạnh, mọi thứ đều lưu lại một cái tâm nhãn.

Chuyện hôm nay, rõ ràng có người đang giở trò, sắp xếp hai người gặp nhau ở đây, chắc là muốn làm quan hệ của họ tan vỡ.

Lúc Cố Tri Cảnh đến trong lòng đã có tính toán, vẫn luôn cảnh giác, đối với nơi "Dạ Mị" này có đề phòng. 

"Tin chị không?"

Dã Trì Mộ không trả lời, 99% tin, 1% là giới hạn cuối cùng không tin, đối với bất kỳ sự vật nào cũng có tính cảnh giác.

Chuyện hôm nay nàng không ngốc, hiểu lầm rõ ràng như vậy, trong mắt nàng thực sự vụng về.

Đang nghĩ ngợi, Cố Tri Cảnh dựa tới nói chuyện, như thổi một ngụm khí vào tai nàng, "Dã Trì Mộ?"

Không ai đáp lại.

"Trì Mộ?"

Vẫn không ai đáp lại.

"Trì Trì?"

"Chị ngậm miệng lại." Dã Trì Mộ trừng mắt nhìn cô một cái, gương mặt hơi nóng, làm gì lại gọi tên thân mật của nàng?

Cố Tri Cảnh đưa tay ôm lấy cổ nàng, cùng nàng dính vào nhau, mùi rượu trong miệng phả lên người Dã Trì Mộ.

"Tức giận sao?"

Cố Tri Cảnh hỏi rất nhiều lần, như rất sợ nàng giận. Cô không nhịn được cúi đầu, ghé vào tay vịn ghế, mắt chớp một cái.

Không nói chuyện với nàng, không đành lòng.

"Giận chứ, nhưng mà..." Dã Trì Mộ do dự không biết nên đối xử với cô thế nào, nói: "Em cảm thấy chuyện này, có thể nén lại không cần giận như vậy, nếu là đổi thành người khác, em nhất định sẽ rất tức giận."

Nàng nói như vậy, là để thể hiện mình không phải là người dễ dàng tha thứ cho người khác. Cố Tri Cảnh không muốn làm nàng giận, thì phải nhịn xuống sau này không nên phạm sai lầm.

Cố Tri Cảnh ngước mắt lên, đôi mắt đột nhiên rất sáng, hiểu thấu nội dung bên trong, nói: "Chị là người đặc biệt sao?"

"Hử? Sao chị..." Có thể hiểu như vậy?

"Cảm ơn."

"A."

Không khí trở nên hơi nóng, Dã Trì Mộ nhìn về phía trước, Bạch Thanh Vi vẫn đang lái xe. Dã Trì Mộ ấn cửa sổ xe xuống, để xua tan mùi rượu.

Dã Trì Mộ lại quay đầu, mắt Cố Tri Cảnh vẫn luôn nhìn nàng, dường như rất sợ nàng giận mình. Dã Trì Mộ chưa bao giờ được người ta chú ý một cách lo lắng như vậy, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ có nàng, và cũng chỉ vì nàng.

"Tại sao lại sợ em giận như vậy?" Dã Trì Mộ lúc nói chuyện mắt nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang ép buộc cô, không cho phép cô nói bất kỳ lời nói dối nào.

"Bởi vì thế giới này chị chỉ quen biết mỗi em, em mà giận, thật sự không biết nên làm gì mới tốt." Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói.

Lời bày tỏ nói ra rất chân thành.

Ấu trĩ, lại kỳ quặc.

Ai mà tin chứ?

Bạch Thanh Vi ở phía trước nghe mà lắc đầu.

Nhưng trong kính chiếu hậu, Dã Trì Mộ dường như đã tin.

Nếu bây giờ có người nói với Dã Trì Mộ rằng bầu trời chỉ là màu xanh, nàng có tin không?

Dã Trì Mộ cũng sẽ đáp: "tin."

Bởi vì... cô ấy từng đi qua Bắc Cực.

Dã Trì Mộ nghi ngờ cô, nhưng cũng sẽ cho cô một chút tin tưởng. Bởi vì trong lòng nàng, bây giờ Cố Tri Cảnh là đặc biệt. Nàng sẽ vì người này mà nổi trận lôi đình, sẽ muốn giết chết tất cả mọi người trong phòng vừa rồi.

Càng sẽ, vì người này mà thu liễm, mà cười.

"Em sẽ nén cơn giận xuống." Dã Trì Mộ nói.

Cố Tri Cảnh nói: "Em hôn chị một cái đi."

Dã Trì Mộ dừng lại, không hiểu tại sao tư duy của Cố Tri Cảnh lại nhảy vọt như vậy. Nàng đè thấp giọng nói: "Tại sao em phải hôn chị?"

Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói: "Hôn chị có nghĩa là em không còn giận nữa."

"Hôn chị một cái đi." Cố Tri Cảnh nói tiếp, đầu ngón tay chạm vào cánh tay nàng, từng cái một, như đang khều nhẹ, như thể chỉ để nàng nghe được giọng của mình. Giống như một chú chó lớn luôn dịu dàng, cứ quấn lấy nàng, cứ bám dính lấy nàng. "Trì Trì... hôn chị một cái thôi."

Dã Trì Mộ cảm thấy người tê tê.

Bình thường Cố Tri Cảnh đều gọi nàng là Dã Trì Mộ tiểu thư, bây giờ như thể trúng độc, có thứ gì đó từ da nàng chui vào, độc làm tê liệt trái tim nàng. Người phụ nữ này sao đột nhiên lại như vậy, nàng không kịp phòng bị.

Quá đáng ghét.

"Cố Tri Cảnh, chị được một tấc lại muốn tiến một thước phải không?"

Cố Tri Cảnh thật sự say rồi, ánh mắt không hề loạn, vẫn luôn đặt trên gương mặt nàng, ngữ khí nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện, nói: "Em hôn chị một cái, chị mới có thể biết em có còn giận hay không chứ."

Nhưng mà, không hôn cũng có thể nhìn ra được có giận hay không mà.

Dã Trì Mộ một bên chú ý phía trước, phòng ngừa Bạch Thanh Vi nghe thấy, một bên cùng cô lôi kéo. Muốn nói chị nghĩ hay lắm, lời đến khóe miệng, nàng cắn răng, hung dữ nói: "Vậy cái này coi như em đang khen ngợi chị, chị biết không, hôm nay lẽ ra em nên trừng phạt chị."

Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng, nghiêm túc, như một chú chó phạm lỗi cầu xin chủ nhân tha thứ, nói: "Hôm nay chị đúng là đã phạm sai lầm, không thể tha thứ, em có thể phạt chị, tùy em phạt."

Giọng nói mang theo men say, làm người ta mê muội.

Muốn phạt, hung hăng phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com