[Hà Minh Thư] Vì mình còn yêu
1 lượt thích / 7 lượt đọc
Bạn đã bao giờ tự tay mình đánh mất thứ quan trọng nhất trong tim, chỉ vì cái tính trẻ con bướng bỉnh và bồng bột thời trẻ dại? Đã bao giờ bật khóc lúc giữa đêm, khóc đến nhạt nhòa, khóc đến đau lòng, khóc đến khi ngủ thiếp đi, trong cơn mơ chập chờn hình bóng ai đó?
Đã bao giờ nhớ một người đến quặng tim quặng ruột, nhưng lại không đủ can đảm nhắn cho người ấy dù là một tin nhắn giản đơn?
Đã bao giờ lang thang trên đường phố lúc nửa đêm lại mong ước có một bàn tay nào đó ôm trọn lấy tay mình, vì bỗng nhiên thấy bàn tay mình dư thừa đến lạ, nhét túi cũng không yên, mà bỏ ra lại càng quạnh quẽ?
Đã bao giờ nhìn người ta có đôi có cặp trong mùa lễ hội, nhìn lại mình chỉ một thân một bóng trong bao tấp nập chốn phồn hoa, lại thấy tủi thân thế là cùng? Đã bao giờ sau một ngày mệt mỏi với bao áp lực trong dòng đời bon chen, lúc trở về chỉ muốn sà vào vòng tay ấm áp của ai đó, nhưng mở cửa phòng mới giật mình nhận ra, mình nào có sở hữu được vòng tay nào mà mong được ôm được ấp như người ta? Và đã có lần nào bạn cằn nhằn vì ai đó vừa nhắn cho mình một tin nhắn vô cùng sến sẩm, để rồi hiện tại lại mong lắm một tin nhắn như thế, nhưng vốn đã không còn? Tất cả những điều kể trên, bạn đã từng? Nếu chưa, hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện, để bạn biết được, cảm giác đó là như thế nào. Còn nếu rồi, cũng đừng vội bỏ, hãy đọc xem, mình và những người trong câu chuyện này, có giống nhau không. Nhé!
---------------- “Anh muốn hai ta trở lại như lúc trước!”
“Anh muốn chúng ta th