
Các anti-fan của tôi đều đã trọng sinh rồi.
407 lượt thích / 3718 lượt đọc
Tác giả: Lâu Bất Nguy
Từ năm 25 tuổi, Kỷ Thời Khanh đã đảm nhận chức viện trưởng Viện Nghiên cứu Di truyền Quốc gia. Anh nắm quyền lực tối cao, loại trừ dị kiến, bị cho là cướp đoạt thành quả nghiên cứu của người khác. Cuối cùng, anh rơi vào cảnh bị mọi người quay lưng, khinh miệt., và cô độc qua đời vào mùa đông năm 1202 của Đế quốc, khi chỉ mới 31 tuổi.
Mãi đến khi anh không còn nữa, mọi mới biết rằng...
trong suốt những năm tháng đó, anh đã âm thầm chịu đựng bệnh tật giày vò,
một mình chống chọi trước những áp lực và lời bôi nhọ từ Viện trưởng nguyên lão,lặng lẽ phát minh ra loại thuốc mang mã số S305 - phương thuốc đầu tiên có thể chữa khỏi bệnh di truyền.
Ngày anh được chôn cất, hàng vạn người đến tiễn đưa.
Nhưng anh... sẽ chẳng bao giờ quay lại.
Những anti-fan từng lên án anh bất ngờ tỉnh dậy, quay về năm 1201 - khi anh vừa bước sang tuổi ba mươi, không còn gì trong tay, vẫn kiên quyết hoàn thành thí nghiệm Sarde dù phải đối mặt với áp lực từ ba phía: Viện Nguyên lão, đối chính trị và công chúng.
Giờ đây mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Liệu còn kịp cứu vãn điều gì không?
*****
Nếu mọi người thấy có vấn đề gì cứ góp ý với tui nha, tui sẽ tích cực đọc và sửa thường xuyên.
Lịch ra chap: Do tui edit một mình nên tối thiểu ngày tui sẽ update 2 chap, nếu tui rảnh tui sẽ ra nhiều chap hơn. Nên mong mọi người có thể thông cảm và ủng hộ tui nha. Xiè xie mọi người nhiều:))
5 chương mới nhất truyện Các anti-fan của tôi đều đã trọng sinh rồi.
Danh sách chương Các anti-fan của tôi đều đã trọng sinh rồi.
- Chap 1: Tạm biệt
- Chap 2: Tai nạn
- Chap 3: Chào mừng ngài trở về, chủ nhân.
- Chap 4:Chức năng y tế đã bị tắt.
- Chap 5: Ngủ ngon, chủ nhân.
- Chap 6: Đóa hồng của hắn đã héo tàn.
- Chap 7: Anh ấy chết rồi.
- Chap 8:Chủ nhân... tôi nhớ ngài rồi.
- Chap 9: Chủ nhân, hình như tôi... bị hỏng rồi.
- Chap 10: Chỉ vậy thôi à?
- Chap 11: Q thần
- Chap 12: Anh không muốn bất kỳ ai đến làm tình nguyện viên
- Chap 13: Cậu ấy... vô giá.
- Chap 14: Cậu ấy khóc nhỏ thế này, chắc là tối chưa ăn gì.
- Chap 15: Dễ thương quá...
- Chap 16: Xưa có Diệp Công thích rồng, nay có Đường Phương mê Q.
- Chap 17: Vì tôi có chủ nhân mà.
- Chap 18: Chủ nhân, có phải Kỷ Dật không thích tôi không ạ?
- Chap 19: Vụ án năm xưa
- Chap 20: Hay là chúng ta thử đi?
- Chap 21: Liệu mọi thứ có thể bắt đầu lại được không?
- Chap 22: Không chỉ là cứu Trần Thạc... mà còn là cứu rỗi chính mình.
- Chap 23(1): Lời nói của hắn là mệnh lệnh, là chân lý
- Chap 23(2): Lời nói của hắn là mệnh lệnh, là chân lý
- Chap 24: Em ở đây, thưa chủ nhân.
- Chap 25: Tất cả hoàn toàn khác xa với những gì họ tưởng tượng trước đó.
- Chap 26: Trà ngon thật đấy
- Chap 27: Bất kỳ ai, cũng không được phép tổn thương người ấy.
- Chap 28: Bọn họ... đã không còn nhà rồi.
- Chap 29: Người anh muốn cứu nhất, sớm đã chết từ lâu rồi.
- Chap 30: Khanh Khanh
- Chap 31: Vậy... chủ nhân không yêu tôi sao?
- Chap 32: Yêu em
- Chap 33: Nếu chủ nhân có bạn gái rồi... thì em phải làm sao
- Chap 34: Hắn sẽ đưa anh, đến nơi có cực quang đẹp nhất vũ trụ.
- Chap 35: Anh biết anh cả mắc bệnh di truyền không?
- Chap 36: Vì anh ngủ trong tim em mà.
- Chap 37:
- Chap 38: Tách trà này...
- Chap 39
- Chap 40: Đây mới là viện trưởng mà họ mong đợi
- Chap 41: Gói 'ngữ điệu mỉa mai âm dương quái khí'
- Chap 42:Gói 'bảo bối tình ái'
- Chap 43:Nuôi một mình em thôi đã gần vét sạch của anh rồi
- Chap 44: Chủ nhân, có thể dỗ em một chút không?
- Chap 45: Cô ấy thật dễ nổi giận quá đi