TruyenHHH.com

Cac Anti Fan Cua Toi Deu Da Trong Sinh Roi


Các tên còn lại đồng loạt đáp lại rằng họ đã ghi hình lại toàn bộ.

Tên thủ lĩnh gật đầu hài lòng, điều này rất tốt. Hắn thở dài một hơi, rồi thông qua thiết bị liên lạc, trầm giọng nói với các hải tặc khác:

"Ta xin thông báo một tin vô cùng đau buồn: Vừa rồi, một người anh em trong đội chúng ta đã vĩnh viễn rời xa vì sự cố mất kiểm soát bất ngờ của chiến hạm. Chúng ta vô cùng thương tiếc và đau lòng về chuyện này. Vì thế, ta quyết định sau khi trở về, nhất định phải bắt nhà sản xuất bồi thường gấp đôi."

"Đội trưởng nói rất đúng." Đám hải tặc hoàn toàn không có ý kiến gì.

"Nhắm mục tiêu, chuẩn bị khai hỏa." Tên thủ lĩnh ra lệnh.

"Khoan đã, phía dưới sao lại xuất hiện thêm một người?" Một tên hải tặc nghi hoặc qua bộ đàm.

Tên cầm đầu liếc nhanh lên màn hình trước mặt. Trong vòng ngắm đỏ rực không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một người đàn ông mặc lễ phục đuôi tôm màu xanh đậm. Xem cách ăn mặc và khí chất, thân phận đối phương hẳn không hề tầm thường. Nhưng pháo đạn của bọn chúng chưa từng phân biệt thân phận cao thấp.

Hắn lạnh lùng nói: "Không cần để ý. Lát nữa cho nổ tung hết, sau còn có thể đòi thêm tiền thưởng từ Đinh Du Quang."

Tên thủ lĩnh híp mắt lại, dán chặt ánh mắt vào vòng ngắm đỏ. Bàn tay phải đặt lên nút khai hỏa, trầm giọng đếm ngược: "Chuẩn bị, ba... hai... một—"

Lúc này, Kỷ Dật nhìn về phía Số Một trước mặt, yếu ớt hỏi:

"Ngày mai, nếu anh tôi phát hiện cậu không ở đó thì làm sao?"

Số Một nghiêng đầu, thản nhiên hỏi ngược lại:

"Tại sao tôi lại không ở đó?"

Kỷ Dật: "......"

Hắn không thấy trên đầu họ là mấy chiếc chiến hạm đang chuẩn bị bắn phá sao? Hay là... Hắn tự tin mình có thể toàn mạng dưới cơn mưa hỏa lực ấy? Không thể nào... chẳng lẽ Số Một đã nhiễm virus rồi? Nếu không thì thật sự khó mà lý giải được hành vi tối nay của cậu ấy.

"—Khai hỏa!"

Tên thủ lĩnh không chỉ ra lệnh trong thiết bị liên lạc, mà còn bật cả loa phát thanh, để tiếng ra lệnh vang vọng khắp từng tấc đất trong vòng mười cây số. Ngay sau đó, dưới nền nhạc nền bản "Giao hưởng Địa ngục Trắng", hắn dứt khoát nhấn nút khai hỏa.

Số Một ngẩng đầu, ngước nhìn chiến hạm trên bầu trời đêm. Trong mắt hắn, những chiến hạm ấy đã tan rã thành vô số dòng mã hóa rối rắm, như thể chỉ cần vươn tay ra là có thể thao túng chúng. Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng, mã lệnh tan vỡ trong khoảnh khắc.

Hắn là chủ nhân của mọi máy móc. Là thần thánh tối cao mà tất cả cơ giới phải thần phục.

Ở thế giới này, lời nói của hắn là mệnh lệnh, là chân lý.

Ngay khoảnh khắc những tên hải tặc bấm nút khai hỏa, chiến hạm của chúng lại đồng loạt quay ngược nòng súng, nhắm thẳng vào chính đồng bọn của mình.

Đám hải tặc hoảng hốt tột cùng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị những quả pháo laser dội thẳng xuống đầu. Ánh mắt chúng trợn trừng, sắc mặt vặn vẹo, từ chửi rủa điên cuồng đến quỳ xuống cầu xin Chúa cứu rỗi. Chúng điên cuồng đập lên bảng điều khiển, gào khóc thảm thiết, nhưng chiến hạm đã hoàn toàn mất kiểm soát, tựa như có được ý thức riêng, điên cuồng hủy diệt lẫn nhau, mang theo những kẻ điều khiển xuống thẳng địa ngục.

Dưới nền "Giao hưởng Địa ngục Trắng", giống như một màn pháo hoa rực rỡ mà ngắn ngủi, tất cả bùng nổ rồi nhanh chóng vụt tắt.

Tàn dư chiến hạm cháy rụi rơi từ không trung xuống, như cơn mưa sao băng đẫm máu, khép lại hồi kết khi bản nhạc vừa sang chương mới.

Nhiều chiếc chiến hạm hóa thành tro tàn. Hàng chục tên hải tặc, không một ai sống sót.

Kỷ Dật ngây người nhìn cảnh tượng trên đầu, bất giác nuốt nước bọt. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất — hãng nào sản xuất mấy cái chiến hạm này, sau này tuyệt đối phải tránh xa!

Số Một nghiêng đầu, cúi mắt, nhẹ nhàng phủi bụi trên vai áo.

Sau đó, hắn bình tĩnh nói với Kỷ Dật: "Anh hãy đưa Trần Thạc đến Vịnh Chim Cánh Cụt. Hai mươi phút sau, các anh sẽ gặp người của Lục Dĩ Hành ở đó, họ sẽ đưa các anh an toàn trở về Đế Đô."

Sáng nay, ngay khi tỉnh dậy, Lục Dĩ Hành đã lập tức cho người tới bệnh viện trung tâm, nhưng vẫn chậm một bước. Đối phương coi trọng Trần Thạc hơn dự tính, khiến cho bọn chủ mưu buộc phải hành động vội vàng, mới dẫn đến cuộc đột kích tối nay.

Kỷ Dật dần lấy lại tinh thần, ngẩng lên nhìn số Một ở đối diện, trong mắt mang theo sự hoang mang mờ mịt.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng nảy sinh một suy nghĩ cực kỳ khó tin:

Chẳng lẽ... tất cả những chuyện vừa rồi, đều là do Số Một làm ra?

Kỷ Dật nuốt nước bọt, lấy hết can đảm hỏi:

"Vừa rồi... rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Tuy nhiên, Số Một không trả lời câu hỏi của cậu. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời phương Đông, nơi ấy vừa lộ ra một vệt sáng mờ nhạt. Biểu cảm của hắn dường như vui mừng hơn trước, đôi mắt xanh lam phản chiếu ánh sao lấp lánh. Hắn nói:

"Trời sắp sáng rồi, tôi phải trở về thôi."

Còn một tiếng bốn mươi phút nữa, chủ nhân của hắn sẽ thức dậy. Hắn phải đón chủ nhân bằng lời chào buổi sáng đầu tiên, và chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho người.

Số Một nhẹ bước băng qua đống hoang tàn dưới chân, đi về phía xa. Nhưng chỉ đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Kỷ Dật:

"Cậu sẽ không kể chuyện tối nay cho chủ nhân biết chứ?"

Chuyện lớn thế này, Kỷ Dật thật sự không muốn giấu Kỷ Thời Khanh. Số Một trông quá nguy hiểm, cậu mím môi, hỏi ngược lại: "Nếu tôi kể thì sao?"

Số Một không hề tỏ vẻ sợ hãi, chỉ thản nhiên đáp:

"Vậy tôi sẽ nói với chủ nhân rằng cậu từng nói không muốn gặp lại anh ấy nữa."

Kỷ Dật kinh ngạc: "Khi nào tôi từng nói vậy? Tôi—"
Câu nói dừng bặt. Cậu đột nhiên nhớ ra — những lời đó quả thực cậu đã từng thốt ra trước đây. Những ngày tranh cãi, họ thường buông ra những lời cay nghiệt, đến khi nhìn thấy máu rơi mới thấy nhẹ nhõm, mới cảm thấy đối phương vẫn còn quan tâm mình.

Nhưng làm sao Số Một biết được những chuyện ấy?

Kỷ Dật ngơ ngác nhìn hắn, thì thầm hỏi:

"Cậu cũng... cũng nhớ tất cả sao?"

Số Một không trả lời. Hắn chỉ khẽ cong khóe môi, hỏi ngược lại:

"Hơn nữa, chủ nhân sẽ tin cậu sao?"

Câu hỏi ấy như thể chứa đựng sự chân thành thực sự. Kỷ Dật sững người, không nói nên lời. Cậu cảm thấy mình đang bị Số Một mỉa mai — vậy mà, đối phương chỉ là một trí tuệ nhân tạo sao?

Số Một quay người đi, bóng hắn dưới ánh trăng kéo dài, phủ kín cả Kỷ Dật và Trần Thạc.
Trần Thạc "á" lên một tiếng, Kỷ Dật ngẩng đầu nhìn — Số Một không biết từ khi nào đã hóa thành một cỗ cơ giáp khổng lồ, bạc trắng.

Chỉ một cái nhảy bật, hắn bay vút lên, nhanh chóng biến mất vào màn đêm mịt mùng.

Kỷ Dật giờ đây mới hiểu vì sao Số Một có thể che mắt Kỷ Thời Khanh, lén lút đến đây trong đêm. Nhưng cậu vẫn không hiểu nổi: hắn làm sao có thể hóa thành hình thái cơ giáp?
Đối với Kỷ Dật, vấn đề này quá phức tạp — có lẽ suốt đời cũng không nghĩ ra.

Nhưng nếu đã có thể biến thành cơ giáp, vậy sao hắn không trực tiếp mang cả cậu và Trần Thạc về đế đô luôn cho rồi?
Kỷ Dật thở dài, cõng Trần Thạc rời khỏi đống hoang tàn. May mà Vịnh Chim Cánh Cụt không xa lắm, đi nhanh thì chưa đến nửa tiếng là tới.

Trong màn đêm mênh mông, cơ giáp bạc trắng như con rồng thần thoại cổ đại, xuyên qua tầng mây. Nếu lúc này có ai có thể ngẩng đầu lên, có thể xuyên qua những tầng mây dày đặc mà nhìn thấy hắn trọn vẹn, chắc chắn sẽ thốt lên kinh ngạc vì vẻ đẹp và sự uy nghiêm của hắn.

Một đóa hồng đỏ được khắc ngay ngực cơ giáp, bên dưới là một dãy số vàng óng: VIS001.
Tỏa sáng lấp lánh dưới bầu trời đầy sao.

Ánh bình minh dịu dàng vuốt ve dãy số sau cổ Số Một. Trong bếp, hơi nước phủ mờ trên kính, nồi cháo nhỏ đang sôi lục bục. Hắn đậy nắp nồi, hẹn giờ hầm thêm hai mươi phút — thời gian vừa chuẩn.

Số Một tháo tạp dề kẻ sọc trắng đen, lên tầng, bước vào phòng ngủ của Kỷ Thời Khanh.

Kỷ Thời Khanh vừa mở mắt, Số Một đã đứng cạnh giường, như mọi ngày, khẽ nói:
"Chào buổi sáng, chủ nhân."

"Chào buổi sáng." Kỷ Thời Khanh đáp lời, Số Một đưa tay đỡ anh ngồi dậy.

Kỷ Thời Khanh mở máy liên lạc đặt trên tủ đầu giường, nhận được một tin nhắn: Họ đã không tìm thấy Trần Thạc, nơi đó chỉ còn lại một bãi hoang tàn, họ nghi ngờ Trần Thạc đã gặp chuyện chẳng lành.

Trên con đường này, vốn đã lường trước hy sinh và đổ máu. Nhưng... Trần Thạc... không nên là người phải ngã xuống. Số Một nắm chặt tay Kỷ Thời Khanh, an ủi:

"Chủ nhân, Trần Thạc không sao đâu."

Kỷ Thời Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, Số Một khẳng định: "Nhất định sẽ không sao."

Kỷ Thời Khanh không hiểu vì sao hắn lại quả quyết như thế. Nhưng giờ phút này, so với việc nhận tin Trần Thạc đã chết, việc mất tích vẫn còn để lại một chút hy vọng.

Có lẽ... thật sự vẫn còn hy vọng.

Kỷ Thời Khanh kéo ngăn kéo tủ bên giường, lấy ra một lọ thuốc thủy tinh, nhét vào túi áo.

Số Một lặng lẽ nhìn theo động tác đó, tay khẽ đặt lên ngực trái.
Hắn không có trái tim, vậy mà chỗ ấy lại đau nhói.

Trên hành tinh xanh thẳm phủ đầy hoa Thủy Nhung, hắn đã trải qua vô vàn mùa mưa dài dằng dặc. Nhiều bộ phận trong cơ thể hắn vì thế mà hoen gỉ.

Mỗi lần nhớ đến chủ nhân, nơi ngực trái ấy lại nhức nhối.

Số Một lặng lẽ dõi theo bóng lưng Kỷ Thời Khanh.

Chủ nhân vĩnh viễn sẽ không biết được.

Trong lúc ăn sáng, Lục Dĩ Hành gửi tin nhắn cho Kỷ Thời Khanh, nói rằng đã tìm thấy Trần Thạc rồi, bảo anh yên tâm, chỉ là tốt nhất tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài.

Kỷ Thời Khanh đặt thiết bị liên lạc xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Số Một một cái. Số Một chắp hai tay trước bụng, hơi nghiêng đầu, vừa phát hiện chủ nhân đang nhìn mình, lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn.

Chiếc muỗng sứ va nhẹ vào thành bát, phát ra âm thanh thanh thúy, ngoài cửa sổ, cánh quạt trong vườn hồng quay vòng trong làn gió sớm mai.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính hình đóa hồng khổng lồ, rải vào đại sảnh Thánh Paul. Từng đôi giày da bước trên thảm đỏ rực nhung mịn.

Hôm qua, cuộc phỏng vấn của Lục Dĩ Hành tại đây không đạt được kỳ vọng của kẻ đứng sau màn, vì vậy hôm nay bọn họ quyết định để Đinh Du Quang đích thân ra mặt tiếp nhận phỏng vấn truyền thông.

Buổi sáng, Đinh Du Quang đặc biệt khoác lên bộ âu phục mới đặt may từ một nhà thiết kế nổi tiếng. Hắn vô cùng yêu thích hoa văn tối màu thêu trên tay áo và những chiếc khuy bạc tinh xảo. Bộ âu phục này vốn dĩ hắn định dành cho tiệc mừng thăng chức của mình, nhưng hôm nay, đối với hắn, là một ngày còn quan trọng hơn.

Chỉ cần chuyện thành công, hắn sẽ có một khoản tiền lớn chảy vào túi, và hắn đã sớm tính toán xem sẽ tiêu pha ra sao.

Giờ phút này, hắn đứng trong đại sảnh Thánh Paul, ánh mắt lướt qua đám đông chen chúc bên dưới, nghe bọn họ đồng thanh hô vang tên mình. Trong khoảnh khắc đó, Đinh Du Quang có cảm giác bản thân chẳng khác nào một vị hoàng đế sắp được đăng quang.

Đêm qua hắn thức trắng cả đêm, thần sắc có phần tiều tụy, lại càng phù hợp với hình tượng người vì quốc vì dân cực nhọc hy sinh mà hắn vẫn ra sức xây dựng trên mạng Tinh Võng.

Buổi phỏng vấn sắp bắt đầu. Đinh Du Quang cúi đầu liếc nhìn thiết bị liên lạc trên cổ tay trái — Lão D vẫn chưa gửi tin đến.

Đinh Du Quang thầm chửi bọn hải tặc đó trong bụng, chẳng lẽ giết người xong là đi ăn mừng luôn rồi sao? Đúng là cái đám chẳng có tí chuyên nghiệp nào.

Dù trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng vào lúc này, hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng lão D xưa nay chưa từng thất thủ, Kỷ Dật và Trần Thạc chắc chắn đã chết rồi.

Nghĩ đến đó, hắn không khỏi tiếc nuối. Kỷ Dật mới chỉ hai mươi tuổi, là cơ giáp sư trẻ tuổi nhất đế quốc, tiền đồ vô hạn, vậy mà phải chết cùng một kẻ tàn tật như Trần Thạc.

Đinh Du Quang nhớ đến câu "đồ ngu" Kỷ Dật từng mắng hắn qua thiết bị liên lạc, liền hừ lạnh trong lòng: chết rồi thì thôi, có gì mà tiếc.

Cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng bắt đầu. Đinh Du Quang khẽ hắng giọng, nở nụ cười lịch thiệp, nói:
"Rất vinh hạnh được tiếp nhận phỏng vấn tại đây. Đối với những gì xảy ra với Trần Thạc gần đây, tôi cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, giống như tất cả các vị ở đây. Mọi người có điều gì muốn hỏi, cứ việc."

Một cô gái mặc váy đỏ tiến lên hỏi:
"Thưa ngài Đinh, ngài và Trần Thạc trước kia có quan hệ thế nào? Tại sao anh ta lại tìm đến ngài?"

Đinh Du Quang nở nụ cười, đáp:

"Chắc mọi người sẽ không tin, trước kia tôi chưa từng gặp Trần Thạc. Chỉ là tình cờ biết được chuyện của cậu ấy, lo lắng cho tình cảnh của cậu ấy nên mới đến quê nhà thăm hỏi. Thật không ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng thê thảm như vậy. Trần Thạc và gia đình không hề chủ động tìm tôi, mà là tôi làm tròn bổn phận của một công dân đế quốc."

"Vậy ngài có ý kiến gì về những phát biểu của Thượng tướng Lục hôm qua?"

Đinh Du Quang ra vẻ do dự, như rất miễn cưỡng trả lời, cười gượng gạo:
"Chuyện này... tôi có thể không trả lời được không?"

Dưới sân, tiếng cười khẽ vang lên. Mọi người ai cũng hiểu — Đinh Du Quang rõ ràng không tán thành những gì Lục Dĩ Hành nói hôm qua. Chân tướng thế nào, tạm thời họ chưa phân định được.

Trên mạng Tinh Võng, cuộc tranh cãi cũng vì câu trả lời này mà càng thêm gay gắt. Tuy vậy, gần như không ai công kích Đinh Du Quang hay Lục Dĩ Hành, tất cả mũi nhọn vẫn chĩa vào Kỷ Thời Khanh.

Gần đây, mỗi lần vị viện trưởng trẻ nhất lịch sử của Viện Nghiên cứu Gene này xuất hiện trên tinh võng, luôn khiến nơi đó nổi lên một trận phong ba máu lửa. Tất nhiên, từ ngày viện nghiên cứu thành lập đến nay, cộng cả Kỷ Thời Khanh cũng mới chỉ có ba đời viện trưởng, mà Kỷ Thời Khanh còn là một vị viện trưởng "có tiếng mà không có miếng", nên danh hiệu "trẻ tuổi nhất" này thực ra chẳng có bao nhiêu giá trị.

Đúng lúc dân mạng đang tranh cãi dữ dội tới mức gần như hẹn nhau ra ngoài quyết chiến, thì ngay dưới buổi phát sóng trực tiếp phỏng vấn Đinh Du Quang, bất ngờ bật lên một đường link.

Cư dân mạng, một mặt hoài nghi đường link kỳ quái này rất có thể chứa virus, khiến quang não của họ hóa thành đống sắt vụn; một mặt lại không kìm được lòng hiếu kỳ.

Vậy nên, với một thái độ hết sức nghiêm túc và đầy nghi thức, họ đồng loạt mở phần mềm diệt virus trước, rồi mới click vào đường link ấy..

Màn hình trước mặt bọn họ lập tức bị chia làm hai phần, hàng vạn cư dân mạng khắp nơi đồng loạt phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng: "Mẹ nó."

Chẳng lẽ thật sự dính virus rồi?

Nhưng rất nhanh sau đó, họ phát hiện thứ này dường như không phải virus. Nửa trên màn hình vẫn là buổi phỏng vấn trực tiếp của Đinh Du Quang tại đại sảnh Thánh Paul, còn nửa dưới thì hiện lên một đoạn video liên lạc, không rõ được quay vào lúc nào, ở đâu.

Điều duy nhất giống nhau là: nhân vật chính của cả hai bên đều là Đinh Du Quang.

Trong buổi phát sóng, Đinh Du Quang nghiêm trang, chính khí lẫm liệt, nói:

"Tôi biết gần đây có người cho rằng tôi lợi dụng chuyện của Trần Thạc để mưu cầu danh lợi. Nhưng tôi có thể đặt tay lên tim mà thề, hoàn toàn không phải như vậy. Tôi chỉ là không thể chịu được việc một anh hùng của Đế quốc bị đối xử tệ bạc như thế."

Trong đoạn video phía dưới, Đinh Du Quang ánh mắt đầy toan tính, giọng nói lạnh lùng:

"Hôm nay phải đưa Trần Thạc ra khỏi bệnh viện trung ương, không để ai phát hiện, cũng không để lại chứng cứ. Hành động nhanh lên, tìm thêm một người giả làm Kỷ Thời Khanh, đi vòng quanh khu giám sát dưới tầng."

Trong buổi phát sóng, Đinh Du Quang cúi đầu, ngượng ngùng nói:
"Thực ra tôi là người hướng nội, nhà cũng nghèo, bình thường chỉ thích nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Nếu không phải vì chuyện này quá tàn nhẫn, quá đau lòng, tôi cũng sẽ không viết một bài dài như thế trên mạng, càng sẽ không đứng ở đây nhận phỏng vấn."

Trong đoạn video, hắn nhíu mày:
"Có người theo dõi bọn mày? Vậy thì giết Trần Thạc đi. Tiền tao trả gấp đôi."

"......"

Trong thời đại liên sao, hệ thống AI của tinh võng có thể tự động phân biệt thật giả, cho nên đoạn video vừa rồi không phải sản phẩm ghép nối, cũng không có hậu kỳ lồng tiếng — những lời đó hoàn toàn xuất phát từ miệng Đinh Du Quang.

Một quả bom quá lớn, dân mạng đang ngồi trước màn hình nhất thời khó tiêu hóa nổi.

Đoạn video cho thấy sự mất tích của Trần Thạc là do một tay Đinh Du Quang sắp đặt: mua chuộc hải tặc, giá họa cho người khác, thậm chí khi phát hiện có người truy đuổi còn tính thủ tiêu Trần Thạc.

Lại nhìn về những lời lẽ đầy nước mắt của hắn trong buổi phỏng vấn, thật sự không thể nín cười.

Hải tặc xưa nay có quy tắc riêng của mình — vì từng nhiều lần bị xù tiền, nên giờ họ làm việc gì cũng sẽ xác định danh tính người thuê và lưu lại chứng cứ. Tất nhiên, bọn họ sẽ không dùng những chứng cứ đó để uy hiếp ngược lại chủ thuê, trừ phi chính bọn họ muốn từ bỏ con đường sống đầy máu tanh này.

Tối hôm qua, khi Số Một đánh sập những chiếc phi thuyền, hắn đã vô tình lấy được đoạn video này.

Hắn thuận tay gửi đoạn video cho Kỷ Dật. Tính cách Kỷ Dật vốn nham hiểm, vốn dĩ cậu ta có thể ngay lập tức tung video ra chia sẻ với mọi người, nhưng cố tình chờ đến khi Đinh Du Quang đang bận phỏng vấn, không thể lên mạng, mới tung ra.

Dân mạng giờ đây phẫn nộ tột độ — càng nhìn thấy Đinh Du Quang trong phỏng vấn ra sức diễn vai người tốt, họ càng thấy ghê tởm.

Hơn thế, đoạn video không chỉ tát thẳng vào mặt Đinh Du Quang, mà còn như một cú tát đau đớn cho những ai từng đặt niềm tin vào hắn.

Nhớ lại trước kia còn có người từng đề cử hắn làm viện trưởng Viện Nghiên cứu trên mạng, dân mạng giờ chỉ hận không thể xông thẳng vào màn hình, tặng cho hắn một đấm.

【"Lương tâm"】 【"Không tiền"】
【"Tôi chỉ làm những điều mà công dân Đế quốc nên làm"】
【Xin lỗi, công dân Đế quốc không ai đi thuê giết người cả】
【Đinh Du Quang tái định nghĩa khái niệm 'công dân Đế quốc'】
【Các cơ quan chức năng nên điều tra kỹ, bệnh tình của Trần Thạc có khi cũng là bị hại】
......

Trong đại sảnh Thánh Paul, đèn chùm pha lê trên trần nhấp nháy một cái, rồi sáng trở lại, nhưng không còn sáng rực như trước. Tuy vậy, nơi này có vô số đèn chùm giống nhau cùng chiếu sáng, sự khác biệt nhỏ ấy không ai phát hiện ra.

Có phóng viên cất tiếng hỏi: "Vậy trong tương lai, ngài có khả năng tiếp nhận vị trí viện trưởng Viện Nghiên cứu không?"

Đinh Du Quang hoàn toàn không hay biết cơn bão đang cuộn trào trên mạng, hắn vẫn tự tin đối mặt với ống kính, khiêm tốn trả lời rằng vị trí viện trưởng nên nhường cho người tài giỏi hơn.

Các phóng viên và dân chúng đều hiếu kỳ: ai mới là người tài giỏi hơn trong miệng hắn?
Chỉ là, khi Đinh Du Quang vừa định thốt ra cái tên Tạ Vân Bạch, hắn lại bị một nhân viên hậu trường bất ngờ chạy lên sân khấu cắt ngang.

Đinh Du Quang ngạc nhiên nhìn người kia. Hắn biết đối phương cũng là người nhà họ Tạ, không hiểu sao lại tới phá đám vào lúc này.

Hắn vừa định mở miệng hỏi, thì nhân viên kia không biết từ đâu lôi ra một đôi tất bẩn, ném thẳng vào mặt hắn, còn phẫn nộ mắng to:
"Đồ rác rưởi!"

Đinh Du Quang hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giận dữ quát:
"Anh làm cái quái gì vậy?"

"Đi chết đi, đồ rác rưởi——!"

Nhân viên kia ngay tại chỗ cởi luôn giày da, ném thẳng về phía Đinh Du Quang. Đinh Du Quang vội vã né tránh, đám dân chúng dưới khán đài lập tức xông lên bảo vệ hắn, đại sảnh Thánh Paul bỗng chốc hỗn loạn như ong vỡ tổ: tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa, tiếng va chạm... đủ mọi âm thanh đan xen, tựa như muốn nhấc bay cả mái vòm của đại sảnh lên.

Mãi đến khi quân đội ập vào, hai tiếng súng chát chúa vang lên bên tai, trò hề này mới đột ngột kết thúc.

"Người này định tấn công tôi!" Đinh Du Quang giận dữ chỉ vào nhân viên vừa ném chiếc tất thối vào mặt mình.

Đáp lại hắn lại là một cặp còng tay bằng bạc lạnh lẽo. Vị sĩ quan mặc quân phục, vẻ mặt lạnh tanh, thản nhiên nói: "Hiện tại có người tố cáo anh liên quan đến việc thuê người giết người. Mời anh theo chúng tôi về điều tra."

Dân chúng và giới truyền thông tại hiện trường đều sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sự việc lại bẻ lái tới mức này. Mọi người vội vã đăng nhập tinh võng định tung tin tức ra ngoài, ai dè phát hiện ra — dân mạng đã sớm biết hết rồi.

Kỷ Thời Khanh mãi đến khuya mới trở về nhà, cũng là lúc cậu biết được chuyện này. Cùng lúc đó, cậu còn nghe tin: người đi cứu Trần Thạc chính là Kỷ Dật.

Kỷ Thời Khanh ngồi trên ghế sofa, tay nâng ly sữa, trầm ngâm suy nghĩ thật lâu mà không mở lời.

Kỷ Dật thì đứng giữa phòng khách như đứa trẻ phạm lỗi, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn mũi giày mình, chỉ mong anh trai nể tình cậu đã cứu được Trần Thạc mà bớt giận.

Nói cho đúng ra, Trần Thạc cũng không hoàn toàn là do cậu cứu được.

Kỷ Dật ngẩng đầu, liếc nhìn về phía Số Một. Cậu đang định mở miệng, giải thích về chuyện của Số Một cho Kỷ Thời Khanh nghe, thì đã bị Số Một tranh lời trước.

Số Một ở bên cạnh chân thành khuyên nhủ:

"Thưa chủ nhân, mặc dù Kỷ Dật lần này đích thực có lừa dối ngài, hoàn toàn không nghĩ đến sự an toàn của bản thân, lại còn không báo cho bất kỳ ai, tự ý hành động mạo hiểm, quên sạch những gì ngài từng căn dặn, làm tổn thất một chiếc phi thuyền, suýt nữa cùng Trần Thạc bỏ mạng trong tay hải tặc... nhưng cậu ấy cũng chỉ vì lòng tốt thôi."

Kỷ Dật: "......"

Cậu ta đang giúp mình... sao? Thật... vậy không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com