[WENRENE] (Series) Đồng Điệu Cùng Em - Nhật Lãng
Dưới Một Mái Nhà (9)
Ngày thứ bảy.Hôm nay Seungwan không thức giấc vì ngã từ trên ghế xuống, cũng chẳng tỉnh dậy bởi giấc mơ lạ lùng. Cô chào ngày mới bằng tiếng cười bật lên trong vô thức."Hết hôm nay thôi, quá tuyệt vời. I love my life, I am powerful, I am beautiful, I am free...(1)"(Chị iu cuộc đời chị, chị tràn đầy năng lượng, chị xinh đẹp ngất ngây, chị tự do bay nhảy...)Đoạn, Trưởng phòng Son vừa ngâm nga vừa nhảy chân sáo tới kéo rèm cửa đón nắng ban mai. Cô cảm tưởng từng tia nắng ấm áp đang dần len lỏi vào lòng mình, ươm những mầm non hạnh phúc, khiến mọi niềm vui nở rộ và lan rộng tới tận khóe môi.Đó là lý do Joohyun trông thấy loser cấp thấp đứng lắc lư, hát hò lúc bảy giờ sáng.Nàng ung dung rót một cốc nước ấm, sau đó đứng ở cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh bên ngoài và nhâm nhi từng ngụm. Mãi tới khi Seungwan thông báo bữa sáng đã chuẩn bị xong mới trở lại, ngồi xuống phía đối diện cô.Trưởng phòng Son không giấu nổi niềm phấn khích, ríu rít giải thích rằng:"Vì đây là bữa sáng cuối cùng của em với chị nên em chuẩn bị thịnh soạn hơn ạ. Chúc Giám đốc ngon miệng.""Cảm ơn cô.""Ầy, chị đừng khách sáo với em thế. Mặc dù có vài việc không vui xảy ra trong một tuần cách ly, nhưng đây cũng là kỷ niệm đáng nhớ của em và em cũng hy vọng có thể là của chị."Nàng hơi nhếch môi, nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Sự trầm mặc ấy khiến Seungwan không dám tiếp tục ba hoa, chỉ vùi đầu giải quyết thật nhanh bữa sáng rồi trở về phòng.Các đồng nghiệp hỏi thăm cô rất nhiều. Song cũng có người "nhân tiện" nhắc tới Giám đốc Bae vì không dám nhắn trực tiếp cho sếp, cũng chẳng thấy sếp cập nhật tình hình trên trang cá nhân bao giờ. Họa hoằn lắm họ mới thấy chị ta xuất hiện, thì chị ta lại ngoi lên với đoạn video chọc mũi của Trưởng phòng Son.Seungwan lần lượt trả lời từng người, cũng hứa sẽ gửi lời chúc của họ tới sếp yêu. Thậm chí còn mạnh dạn mời sếp hãy ghi âm một đoạn để báo đáp tình cảm chân thành, tha thiết mà các đồng nghiệp đã dành cho nàng.Cuối cùng, cô há hốc miệng vì Joohyun đồng ý.Nàng giải thích rằng: "Tôi làm vậy để cô có lý do trò chuyện trong các nhóm cá nhân," và thản nhiên nhấn mạnh từ "các".Seungwan bĩu môi phản bác:"Chị đâu thể nghĩ chúng em như vậy được? Mọi người quan tâm nên mới hỏi thăm chị, chứ nếu vô tâm thì... ừm, thì cứ mặc kệ chị cho xong chuyện rồi.""Tôi đã đề cập gì đến vô tâm hay có tâm đâu?"Trưởng phòng Son ngượng ngùng lẩm bẩm: "Ừ nhỉ?" Sau đó nghiêm túc thanh minh rằng:"Tóm lại thì em không lấy chị ra làm câu chuyện phiếm với mọi người. Chúng em hoạt động một cách trong sáng, văn minh."Joohyun nghĩ đến số ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện lần trước, xác định Son Seungwan không tham gia nhiệt tình, rôm rả giống như họ bèn nhún vai, tiếp tục ăn sáng. Tuy nhiên, sự hoài niệm bất chợt này làm nàng phải trở thành người thích xét nét. Cho nên nàng quyết định ngẩng đầu cảnh cáo Trưởng phòng Son rằng:"Cô nên cẩn thận với những nhóm trò chuyện ấy thì hơn. Có nhiều người tưởng chừng rất thân nhưng thực chất lại sẵn sàng đâm sau lưng cô bất cứ lúc nào."Seungwan nhoẻn miệng cười."Vâng, cảm ơn chị đã nhắc nhở. Nhưng mà...""Ừ?""Sao tự nhiên chị lại nói thế ạ?""Tôi ngứa miệng, có vấn đề gì không?"Trưởng phòng Son thẳng thắn xua tay, ý phủ nhận:"Miệng chị lúc nào chẳng mọc da non, nhưng em có bao giờ thấy chị can thiệp vào vấn đề cá nhân như hôm nay đâu?""Đột nhiên tôi muốn can thiệp, có vấn đề gì không?""Nhó nhấn nhề nhì nhông? Nhó nhấn nhề nhì nhông?" Cô trề môi dè bỉu. "Nhông nhó nhấn nhề nhì nhâu nhạ.""Đừng cố tỏ ra dễ thương nữa, cô đã ba mươi rồi.""Ồ, chị gái em bằng tuổi chị nhưng vẫn nói chuyện với em như vậy đấy. Nếu sếp có thành kiến với aegyo thì em sẽ chia sẻ số điện thoại của chị ấy cho chị trao đổi nhé?""Chị gái cô lập gia đình chưa?"Seungwan hơi ngạc nhiên, song vẫn trả lời: "Chưa ạ?""Hiện tại cô ấy làm gì?""Chị ấy là bác sĩ...""Đừng nói chuyên ngành. Cô hãy cho tôi số điện thoại của chị cô đi. Tôi sẽ tự tìm hiểu."Trưởng phòng Son trợn trắng mắt nhìn nàng. Mà Giám đốc Bae chỉ nhếch môi, hỏi:"Sao? Không dám ư?""Không phải là không dám, mà chị em thẳng sếp ơi. Nếu như chị ấy mà yêu một cô gái, chắc chắn em sẽ giới thiệu bạn bè của em cho chị ấy chứ không phải để chị ấy chịu cảnh chăn đơn gối chiếc như bây giờ. Dù sao thì Canada đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới từ lâu, bố mẹ em thì không hề khắt khe về vấn đề này, miễn là chúng em sống hạnh phúc.""Thế tại sao cô không yêu đương?""Phải tìm người phù hợp mới gắn bó lâu dài được chứ sếp? Còn chị? Em tin rằng chị chẳng bao giờ thiếu người theo đuổi, nhưng lý lo gì... em chưa từng thấy chị hẹn hò?""Hẹn hò thực sự cần thiết vậy ư?""Tùy quan điểm của mỗi người thôi. Có người cho rằng rất cần; cũng có người cho rằng có thì hết lòng, không có thì mình vẫn là mình; có người lại chẳng tha thiết gì cả. Em nghĩ mình thuộc quan điểm thứ hai. Nếu như em có người yêu, chắc chắn em sẽ đối xử với họ hết lòng và yêu thương họ hết mực. Trường hợp không có cũng chẳng phải vấn đề gì nặng nề cả. Khoan đã, chúng ta đang dừng ở phía chị mà? Sao tự nhiên lại đẩy sang em rồi?"Joohyun đảo mắt qua kẻ đang liên miệng ca thán rồi đáp:"Nãy giờ cô tự ba hoa chứ tôi đâu có đẩy cho cô?""Vâng vâng vâng, tất cả là tại em. Vậy chị trả lời em nghe xem, quan điểm của chị về vấn đề ấy thế nào?""Chúng ta trở nên gắn bó tới mức sẵn sàng chia sẻ suy nghĩ của bản thân từ bao giờ vậy Son Seungwan? Tôi nghĩ là tôi và cô không đủ khăng khít tới mức đó."Seungwan chống cằm, vừa xúc thêm một thìa cơm vừa thở dài:"Chỉ là câu chuyện phiếm thôi. Chị đừng liên hệ sâu xa quá."Cuối cùng, cô vẫn chẳng lấy được thông tin hữu ích. Mà Joohyun lại ung dung thưởng thức hết bữa sáng, sau đó dọn dẹp và trở về phòng. Hoàn toàn coi cuộc trò chuyện ban nãy như gió thoảng mây bay.
---Chú thích:(1) Robbie Williams, "Love My Life"---10.8.2024
***
Do buổi sáng cả hai đều ăn nhiều, nên buổi trưa Joohyun nói với Seungwan tự hâm lại đồ ăn, còn mình vẫn no nên sẽ đi ngủ.Trưởng phòng Son ló mặt vào phòng nàng, ân cần dặn dò:"Chị muốn ngủ thật chứ ạ? Nếu chị không thoải mái thì nhớ gọi em nhé.""Son Seungwan, tôi không phải trẻ con.""Vâng vâng, chị trẻ trung được chưa? Vậy nhé. Chúc chị có một buổi chiều làm việc hiệu quả mặc dù còn khoảng hai tiếng nữa mới vào ca."Độ gần năm giờ, Trưởng phòng Pháp chế gọi điện cho Seungwan với lý do không liên lạc được với Giám đốc Bae. Bởi tin tức cô cách ly chung nhà với người đẹp họ Bae đã lan truyền khắp công ty, thành thử ai nấy đều tò mò cảm giác sinh hoạt với vị lãnh đạo khó ở ấy như thế nào? Đồng thời nếu không tìm được Giám đốc, chắc chắn họ sẽ liên lạc với Trưởng phòng Son - người vừa thuộc quyền quản lý trực tiếp của cô ấy vừa là bạn cùng nhà có thời hạn.Seungwan bảo đối phương chờ mình một lát, sau đó mở cửa định sang phòng tìm cấp trên. Nào ngờ vị sếp đáng kính của cô đang lúi húi trong bếp. Trên mặt bàn bày đầy nguyên liệu. Nào bột mì, nào thịt, nào trứng, nào xúc xích,..."Giám đốc Bae, chị đang làm gì thế?"Nghe động, Joohyun quay lại nhìn, sau đó vừa tiếp tục trộn thứ gì đó trong chiếc bát thủy tinh cỡ lớn vừa đáp:"Tối nay tôi sẽ mời cô mấy món Nga.""Ô, tuyệt vậy ư? Sao chị không nói sớm để em nhịn đói từ trưa, lát nữa thưởng thức thật nhiệt tình?"Thấy cấp trên chẳng hề phản ứng với trò đùa nhạt nhẽo của mình, Seungwan đành vào vấn đề chính:"Lúc nãy chị Hong pháp chế gọi cho em vì chị không nghe máy, chắc là cô ấy có việc gấp ạ."Joohyun rửa sạch hai tay, lấy khăn lau thật khô rồi mới bình tĩnh sửa lỗi sai rằng:"Phải là chắc chắn. Vì nếu không có việc thì cô ấy gọi cho tôi làm gì? Tôi sẽ giúp cô ấy giải quyết chuyện gia đình, chuyện học hành của hai đứa con hay tư vấn làm đẹp ư?"Seungwan đứng như trời trồng cạnh bàn ăn, chờ nàng xoay lưng lại mới dám nhe răng, giơ nắm đấm.***
Trưởng phòng Son tự biến bản thân thành nhân vật đặc biệt nhất công ty và phòng Kinh doanh, do cô hoàn toàn tin rằng chưa có đồng nghiệp nào được thưởng thức tay nghề của vị cấp trên kiêu ngạo này.Sự thật đúng là vậy.Joohyun chuẩn bị rất nhiều món ăn nổi tiếng của Nga. Nàng tỉ mẩn gói từng chiếc bánh Pelmeni nhỏ xinh mà Seungwan chẳng tài nào đoán được bên trong sẽ là nhân gì; món cháo Kasha giàu dinh dưỡng từ nhiều loại hạt ngũ cốc khác nhau, khi đặt lên bàn hãy còn nghi ngút khói; thịt bò Stroganoff và súp Shchi gắn liền với mảnh đất đã lưu giữ quãng đời mà nàng ít muốn nhắc đến. Tất cả đều khiến Trưởng phòng Son trầm trồ, hết ngẩng đầu nhìn cấp trên lại cúi đầu chụp ảnh lia lịa. Mãi tới khi Joohyun nói: "Cô không ăn thì để người khác ăn," cô mới ngượng ngùng đáp:"Thôi mà chị, tại em vẫn không dám tin là mình có phúc hưởng hết số đồ ăn ngon lành mà chị đã kỳ công nấu nướng. Em cá nếu đăng lên khoảnh khắc, chắc chắn em sẽ trở thành tâm điểm, hahaha..."Nàng hơi nhếch môi, song không trả lời mà đứng dậy lấy một chai Champagne còn nguyên tem, bảo cô rằng:"Tối nay uống với nhau vài ly đi. Coi như chúc mừng cô đã thoát khỏi tôi theo ý nguyện."Mặc dù Seungwan chột dạ, tuy nhiên vẫn bình tĩnh thưa:"Chị đừng nói lung tung như thế kẻo mang tiếng em. Em muốn thoát khỏi chuỗi ngày cách ly thôi, chứ em luôn nguyện làm đồng nghiệp của chị, làm Trưởng phòng Kinh doanh của Giám đốc Kinh doanh Bae Joohyun mà."Joohyun ngó lơ đối phương bằng cách cúi đầu bóc giấy bạc, sau đó gỡ dây thép bên trong và cố ý xóc mạnh để nắp bật ra xa, tạo thành tiếng nổ đã tai.Seungwan vội hứng bát thủy tinh để thể hiện mình đã tiếp thu lối sống sạch sẽ của Giám đốc, đồng thời cười tủm tỉm cam đoan:"Chị yên tâm, em không để bàn ăn bị bẩn đâu ạ."Joohyun nhìn những giọt rượu đỏ chảy vào trong bát cho tới khi ngừng hẳn, khẽ nói:"Chỉ bẩn một chút thôi, đừng quan trọng hóa vấn đề."Ô hô! Hôm nay chị ta thốt lên được lời vàng ngọc như vậy cơ đấy?Trưởng phòng Son hân hoan cầm ly rượu, trịnh trọng thưa rằng:"Cảm ơn chị đã chấp nhận sống chung với em trong bảy ngày qua. Mặc dù thỉnh thoảng chúng ta cãi vã, nhưng thực lòng em rất... quý mến chị. Vâng. Giám đốc là một người tốt...""Đừng dối lòng nữa Son Seungwan. Tôi chúc cô tiếp tục cống hiến hết mình vì công ty, biết chọn lọc, tổng hợp thông tin để hoàn thiện báo cáo một cách chính xác nhất. Đừng cóp nhặt vô tội vạ nữa, trông cực kỳ nham nhở và thậm chí tôi phải nghi ngờ mức độ phù hợp của cô với vị trí Trưởng phòng. Cheers!"Seungwan dần cảm thấy miệng mình mọc da non.Thực ra cô từng nghe qua câu chuyện gắn liền với chiếc bánh Pelmeni mềm mại, nhỏ xinh. Ấy là người làm bánh sẽ cho nhiều loại nhân khác nhau vào một mẻ bánh. Mỗi loại lại mang một ý nghĩa riêng. Khi thì chứa đựng niềm hạnh phúc, lúc thì tình yêu gõ cửa hay chúc cho người ăn sẽ giàu sang, sung túc...Seungwan cắn trúng chiếc bánh nhân thịt và ớt, sau đó xuýt xoa rằng:"Cay thế này thì mang ý nghĩa gì ạ?"Joohyun thản nhiên giải thích:"Mong cô dù cay đắng đến đâu cũng có thể vượt qua.""Thôi mà, chị phải tình cảm hơn chứ? Nào, em kính chị một ly. Chị chú ý dạ dày nhé, cũng đừng trăm phần trăm.""Tôi đã uống thuốc rồi.""Thuốc thang chỉ đỡ một phần thôi, quan trọng là ý chí của người bệnh kia kìa."Nàng híp mắt cảnh cáo:"Son Seungwan, giá mà cô cố gắng nâng cao chuyên môn như cách cô cố gắng dập tắt niềm vui thì tốt biết mấy.""Tùy chị vậy. Dù sao em rất mong sếp luôn mạnh khỏe, đừng làm tổn thương bản thân. Mọi sinh mệnh đều đáng quý nên đó là lý do các cơ quan lập pháp trên thế giới đều đề cao quyền sống và nguyên tắc nhân đạo.""Cô làm ơn ngừng tỏ vẻ thông thái giúp tôi. Hoặc tôi có thể dành cho cô hai tiếng đồng hồ để tự đứng trước gương diễn thuyết lịch sử hình thành và phát triển nhánh quyền này.""Cheers cheers cheers..."Tất nhiên Seungwan không đủ mạnh mẽ để có thể đứng trước gương diễn thuyết theo đề xuất của cấp trên. Thay vào đó, cô vui vẻ thưởng thức toàn bộ món ăn do đằng ấy làm, chốc chốc lại gật gù khen và nhận về lời cự tuyệt đầy ghét bỏ: "Đủ rồi, Son Seungwan."Đây là lần thứ hai sau buổi tất niên cô thấy Joohyun ngà ngà say. Đôi má nàng ửng hồng, ánh mắt dịu hơn thường ngày vì chứa đựng vẻ đờ đẫn.Sự lả lơi, quyến rũ ấy khiến cô phải liếc chai champagne gần chạm đáy mấy lần rồi tự hỏi: "Chẳng lẽ chị ta vui tới mức này ư?"---Chú thích:(1) Robbie Williams, "Love My Life"---10.8.2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com