Wenrene Series Dong Dieu Cung Em Nhat Lang
Ngày thứ sáu.Trông Joohyun tiều tụy hẳn so với hôm qua. Nàng cũng chỉ ăn vài thìa cháo yến mạch rồi ngồi ngẩn ngơ ở phòng khách.Seungwan nghĩ chắc hẳn cuộc trò chuyện với bố đã ảnh hưởng rất lớn đến nàng, khiến nàng nhớ mẹ và đắm mình trong thời quá vãng.Nửa tiếng sau bữa sáng, trước mắt Joohyun bỗng xuất hiện mấy viên kẹo dâu.Nàng ngẩng đầu nhìn Seungwan, mà cô lại làm như không biết chuyện gì, mỉm cười nói:"Chị yên tâm, kẹo dâu bạn cùng nhà em gửi ạ.""Son Seungwan."Nếu là bình thường, chắc chắn Trưởng phòng Son sẽ nhảy dựng lên chấn chỉnh cách xưng hô. Tuy nhiên do bản thân động lòng trắc ẩn, nên cô chỉ ngập ngừng đáp:"V... vâng?"Joohyun khẽ hỏi:"Chúng ta tâm sự được không?""Ồ, được chứ thưa Giám đốc. Tất nhiên là được."Seungwan tự giác ngồi xuống cạnh Joohyun. Nhưng nàng không cất lời ngay mà mân mê món quà nhỏ vừa được tặng. Hồi lâu sau mới hỏi cô rằng:"Tôi nghe nói cô cũng từng định cư ở nước ngoài.""Vâng, em tốt nghiệp Đại học xong mới quyết định về quê hương.""Tại sao?"Seungwan không rõ ý sếp nên vẫn ăn ngay nói thật:"Ban đầu bố em có chuyến công tác ngắn hạn nên em khăn gói quả mướp theo ông. Sau đó mẹ và chị gái cũng về thăm bà con, họ hàng. Cuối cùng thì tự em muốn ở lại nên xin phép gia đình được ở lại thôi."Joohyun "ừ" một tiếng và không nói gì thêm. Sự trầm mặc của nàng dần kéo bầu không khí xuống mức âm, chỉ để lại xung quanh cảm giác nặng nề, u ám.Seungwan nghĩ ngần một lát rồi nói bông:"Hiếm thấy chị nghỉ ngơi như hôm nay."Nàng khẽ cười đáp:"Tôi không muốn cố gắng nữa. Trưởng phòng Son à, đã bao giờ cô dốc sức bảo vệ một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại nhận ra mình chỉ đang bốc một nắm cát chưa? Nghĩa là từng hạt cát sẽ chảy qua kẽ tay cô, cho tới khi lòng bàn tay chẳng còn gì cả."Đây là lần đầu tiên Seungwan chứng kiến Joohyun có vẻ tuyệt vọng thế này, và thái độ lạ lùng của nàng bỗng khiến cô cảm thấy bất an.Cô sợ cái cây tưởng chừng vững chãi nhất cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ trong bão dông."Sếp ơi, em nghĩ là... à, ý em là dù sao chị cũng đã tận lực bảo vệ rồi mà. Chẳng ai trách chị đâu.""Đúng thế, một người mẹ điên đâu thể trách móc đứa con duy nhất của mình?"Joohyun thản nhiên tiếp lời rồi đứng dậy tiến về phía quầy rượu. Seungwan chẳng dám tốn thời gian nghiền ngẫm lời nhắc đến "người mẹ điên" của nàng, vội chạy theo sau để khuyên ngăn:"Giám đốc Bae, bây giờ chị không thể uống rượu được.""Cô không cần bận tâm đến tôi. Hãy giữ vững quan điểm sống chung nhưng không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân. Hết ngày mai là cô rời khỏi đây nhỉ? Vì vậy cô càng không nên ra vẻ quan tâm tôi như vậy.""Ra vẻ với chị em được gì? Chị sẽ tăng lương hay đề xuất với hội đồng quản trị cho em lên làm Phó Giám đốc? Thôi đi chị. Chị mới là người không nên phủ nhận tấm lòng của người khác. Có thể chị phải trải qua quãng đời tối tăm, nhưng mong chị hiểu rằng không phải ai cũng vô tâm, vô cảm, đối xử hà khắc với chị."Seungwan lùi lại vài bước, khoanh tay mà rằng:"Được thôi, chị cứ làm những gì chị muốn. Chị định uống bao nhiêu thì tùy. Nếu chị không mở lòng đón nhận sự quan tâm chân thành, suốt đời chị sẽ không biết thế nào là yêu."Joohyun bỗng nhoẻn miệng cười. Nụ cười cùng ánh mắt nàng đều tràn đầy vẻ giễu cợt:"Tại sao tôi phải mở lòng? Ai dám yêu một người như tôi?"Cô hơi nhướng mày ngạc nhiên rồi dịu giọng giải thích:"Vấn đề nằm ở việc chị nghĩ tại sao chị phải mở lòng đấy thưa Giám đốc. Một nửa của chị có thể là người tài giỏi như chị, và cũng có thể là người chị chưa từng để vào mắt. Song điểm chung là chẳng ai hoàn hảo. Em nói huỵch toẹt thế này chị đừng giận, nhưng thực ra chị không hề hoàn hảo đâu. Tuy nhiên đó chính là điều đặc biệt của tình yêu. Hai con người xa lạ đến với nhau, mỗi người một tính nết nhưng lại cùng nhau thay đổi theo chiều hướng tích cực, khuyết điểm nào có thể bao dung được thì sẵn sàng bao dung. Đôi lúc, chấp nhận tật xấu của đối phương chính là một cách chấp nhận tương lai, rằng ta muốn gắn bó với họ thật lâu dài."Joohyun không nói gì thêm, chỉ cất chai rượu còn nguyên tem về chỗ cũ rồi mới quay sang bảo cô rằng:"Vậy cô đã gặp được họ chưa?""À thì..." Seungwan ngập ngừng giãi bày. "Mối tình đầu của em trôi qua nhiều năm rồi. Có khi bây giờ người ta đã xây dựng gia đình và đã đề huề con cái.""Còn những mối tình khác thì sao?""Em không yêu thêm ai kể từ dạo ấy."Đây là lần đầu tiên Seungwan chia sẻ đời sống cá nhân với một người không tính là thân thiết, bởi mối tình đầu của cô là một bạn nữ. Không phải vì cô ngại. Mà là vì sau vài lần nhận lại ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của đối phương, cô cũng vỡ vạc ra rằng cái gì cần kín thì nên kín, tránh cho mình hay mối tình đẹp đẽ của mình bị tổn thương.Joohyun quay về sô-pha, tự rót một tách trà hoa cúc Seungwan hãm lúc sáng và đưa lên môi nhấp một ngụm. Hơi ấm cùng hương trà thơm lần lượt dỗ dành tâm tình chẳng mấy tốt đẹp của nàng. Sau đó, nàng bóc chiếc kẹo cô tặng lúc nãy rồi cất lời:"Cảm ơn cô.""Vâng, em thì cảm ơn vì chị đã bỏ ý định uống rượu trong lúc dạ dày đau yếu nhất."Seungwan tự ví von rằng hiện tại Giám đốc Bae y hệt con nhím thu gai. Toàn thân nàng toát lên vẻ hiền lành, dịu dàng hơn bao giờ hết. Và cũng giống con thỏ mà lần trước cô từng liên tưởng hơn bao giờ hết.Tuy nhiên, Trưởng phòng Son chưa kịp ngắm dáng vẻ ngàn năm có một thêm ít lâu, thì đồng nghiệp đã gọi điện chất vấn rằng tại sao bây giờ cô vẫn chưa chịu vào họp? Cô để hơn chục người ngóng trông dài cả cổ.Thế là Trưởng phòng Son đành vội vã trở về phòng.
---7.8.2024
***
Nguồn cơn của bảy ngày cách ly - gã đàn ông trung niên bụng phệ hói đầu tính tình quái gở họ Lee bất ngờ liên lạc với Joohyun. Mặc dù gã lấy lý do hỏi thăm sức khỏe, tuy nhiên thực chất là muốn chốt lịch "làm ăn" riêng.Cô tình cờ thấy miệng sếp yêu giật giật trong khi đi ngang qua phòng khách. Tiếp theo vừa đứng chờ cà phê vừa rướn người nghe lỏm do Joohyun mở loa ngoài."Bên anh đã soạn xong hợp đồng rồi. Hôm nào em rảnh... chúng ta có thể gặp nhau để em kiểm tra thoải mái. Anh sẽ tới đón em vào bữa trưa hoặc tối, ưu tiên lịch trình của em, được chứ?"Nàng khiêm tốn đáp:"Cảm ơn đãi ngộ mà Giám đốc Lee dành cho tôi. Chỉ là hiện tại tôi vẫn chưa hết thời gian cách ly, cơ thể lại hâm hấp sốt. Tôi nghĩ nếu ta cứ chờ đợi nhau thế này sẽ gây trễ nãi cho cả hai bên. Chính vì vậy, tôi vừa thông báo tình hình với Tổng Giám đốc, ngài ấy cũng bảo sẽ sớm liên hệ với anh. Tôi mong chúng ta có thể hợp tác thành công, cùng nhau đạt được thắng lợi."Seungwan bĩu môi, thầm mắng: "Thằng cha già mà không nên nết."Trong lúc cô mải lên án đối tác, thì Giám đốc Lee đã tỏ rõ thái độ không bằng lòng."Joohyun ơi, văn hóa công ty em là làm việc vượt quyền à?""Thế nào là làm việc vượt quyền, thưa Giám đốc?" Joohyun thờ ơ giải thích. "Vì tôi biết hợp đồng này rất quan trọng, nên việc mời một người quan trọng như Tổng Giám đốc của chúng tôi tới thẩm định sẽ tốt cho cuộc hợp tác này hơn. Tôi không nghĩ mình đang làm việc vượt quyền..."Seungwan chẳng thể nghe lọt tai những lời tiếp theo, vì tâm trí hoàn toàn tập trung vào câu: "nên việc mời một người quan trọng như Tổng Giám đốc của chúng tôi tới thẩm định sẽ tốt cho cuộc hợp tác này hơn".Một chốc, cô tự gật gù khen quả thực Bae Joohyun rất giỏi trong việc thiết lập các mối quan hệ với lãnh đạo. Hoặc cũng có khi Tổng Giám đốc quen ông bố tỷ phú của nàng nên mới đồng ý đi gặp đối tác thay."Ôi, kệ đi kệ đi." Seungwan lẩm bẩm. "Việc mình mình làm thôi."Joohyun bất ngờ đi nước cờ hiểm khiến Giám đốc Lee chẳng kịp trở tay. Nguyên do vì hắn không dám đụng đến cháu trai của thị trưởng. Cho nên chỉ còn cách mỉa mai nàng để hả giận:"Hiếm khi thấy Tổng Giám đốc của em nể tình cấp dưới như thế đấy. Chắc là em rất quan trọng với cậu ấy nhỉ? Chà, Giám đốc Bae, Bae Joohyun, quả nhiên phụ nữ luôn cần một chỗ dựa vững chắc. Đúng không em?"Nàng nhoẻn miệng cười:"Dạ không. Phụ nữ nên dựa vào bản thân và càng tự lập càng tốt mới đúng. Dù sao thì tôi hy vọng cuộc gặp gỡ sắp tới sẽ thành công, thưa Giám đốc."Chờ đối phương tắt máy, Seungwan mới cầm tách cà phê nóng hổi bước thật nhanh về phòng. Trong khi Joohyun chỉ liếc qua cô, cũng chẳng bận tâm tới lời chế nhạo mà kẻ vừa ăn không được thì đạp đổ kia gán cho mình. Nàng tiếp tục đọc đề án rồi hí hoáy ghi chú những phần cần cần lưu ý để trình bày trong cuộc họp sắp tới. Tay càng cử động nhanh, chữ càng tuôn ra nhiều.Nếu Seungwan biết chuyện này, chắc chắn cô sẽ liên tục cảm tạ trời đất vì đó không phải đề án của nhóm mình.***
Ngày cách ly thứ sáu trôi qua nhanh hơn mọi ngày. Chẳng mấy chốc mặt trời đã xuống núi. Ban quản lý dịch bệnh cũng gửi tin nhắn vào nhóm, động viên mọi người giữ gìn sức khỏe và thông báo rằng tối nay sẽ kiểm tra lần nữa. Bên cạnh đó, nhằm bảo đảm tối đa quy định về hoạt động giãn cách, thì mọi người sẽ tập trung đi xét nghiệm theo từng tầng hoặc bốn phòng một lần.Seungwan chủ động truyền đạt lại thông tin cho Joohyun vì biết từ chập tối đến giờ nàng chưa từng động vào điện thoại, thay vào đó là ngồi đọc sách ngoài phòng khách.Hiếm khi thấy sếp xa lánh công việc như vậy nên cô đành dặn lòng chỉ được tìm nàng khi thực sự cần thiết.Joohyun ung dung cắn miếng sườn hầm và ăn kèm cơm nóng, gật gù tỏ ý nghe Trưởng phòng Son cập nhật tình hình.Cũng hiếm khi thấy sếp kiên nhẫn chịu đựng như vậy nên Seungwan lập tức tranh thủ lấy lòng:"Có vừa miệng không ạ?"Người phụ nữ tiết kiệm lời khen Bae Joohyun bất ngờ đáp: "Ừm, ngon lắm," khiến cô suýt há hốc miệng. Tuy nhiên để bản thân không trở thành người mất liêm sỉ, Trưởng phòng Son lại tủm tỉm cười dặn:"Ngon là tốt rồi ạ, chị phải cố gắng ăn nhiều thì mới chóng khỏe được.""Cô có việc gì muốn nhờ tôi thì cứ nói thẳng. Đừng đon đả thế nữa, tôi không quen.""Em sợ sức khỏe chị tụt dốc gây ảnh hưởng đến tiến độ công việc và chính chị thôi. Chứ giờ nhờ chị tăng lương chị cũng đâu thể giúp đỡ em, đúng không nào?""Nếu năng lực của cô xứng đáng với mức lương cô muốn đề xuất, chắc là tôi sẽ giúp cô đấy. Có điều tôi chưa thấy sự xứng đáng trong mong muốn này, cho nên mong muốn mãi chỉ là mong muốn."Seungwan bĩu môi, tự nhủ: "Ai thèm chị giúp?" Mặc dù lòng cũng rung động, cũng lưu luyến.Cũng thèm thật.***
Sau bữa tối, Joohyun hì hục dọn bếp theo thói quen, còn Seungwan tranh thủ tắm rửa và đánh một giấc thật ngon do sợ lát nữa xuống xét nghiệm lại gà gật.Thế rồi Seungwan nằm mơ.Giấc mơ ấy vô cùng lạ lùng. Cô thấy Giám đốc Bae ghé sát vào mặt mình, gọi từng tiếng: "Son Seungwan" rất đỗi dịu dàng.Chính sự dịu dàng này mới khiến cô khẳng định mình đang mơ. Bởi chỉ có chiêm bao thì người phụ nữ kiêu ngạo Bae Joohyun mới có đủ kiên nhẫn để giao tiếp với đồng loại bằng thái độ mềm mỏng.Cuối cùng, cô tủm tỉm cười trong giấc mơ. Vừa cười vừa liễu lĩnh xướng tên nàng:"Ồ, Joohyun, Giám đốc Bae xinh đẹp. Chị đẹp thật đấy. Chị làm bừng sáng mọi nơi chị xuất hiện. Chị đã đẹp lại còn giỏi, ông trời thật ưu ái chị."Joohyun đáp:"Vậy ư?""Vâng. Em còn từng muốn hôn chị nữa, hahaha...""Lúc nào?""Trong buổi tất niên năm đầu tiên chị về nhậm chức, lúc chị mặc cái váy màu đỏ mận.""Còn bây giờ thì sao?""Em chịu thôi. Hôn chị để chị thù em đến chết à?"Seungwan thức giấc vì cảm thấy ngột ngạt. Toàn thân nóng bừng, còn đôi môi lại hơi hé ra đầy khiêu gợi.Cô xoa mặt cho tỉnh táo, đồng thời tự phê phán bản thân vì dám nằm mộng tục tĩu với cấp trên. Cuối cùng đổ lỗi cho mùi nước xả vải thoang thoảng trong không khíTại dùng chung nước xả vải với chị ta nên mới ra nông nỗi này.Gần mười hai giờ đêm, Trưởng phòng Son khẽ thở dài rồi miễn cưỡng rời khỏi phòng. Giấc chiêm bao kinh hoàng ban nãy khiến cô mất tập trung, cứ tiến thẳng về phía huyền quan và lúi húi thay giày."Son Seungwan.""A đù má."Cô hét lên một tiếng vì thót tim, sau đó vấp chân ngã chúi dụi xuống sàn.Joohyun lại gần kéo cô lên, mà Trưởng phòng Son bắt đầu la lối om sòm:"Đùa chứ, chị làm em suýt chết thật đấy. Em đã bảo bao nhiêu lần rồi, thiếu gì cách gọi lịch sự mà chị cứ năm lần bảy lượt hô hoán tên cúng cơm của em? Nếu chị thích cái tên này đến vậy thì hãy đổi đi. Đổi thành Bae Seungwan, không vấn đề gì hết.""Tại tôi đã gọi cô vài lần nhưng cô không nghe."Seungwan sững sờ:"Có ạ?""Phải, từ lúc cô đặt chân ra cửa."Cô ngượng ngùng cười, song nụ cười nhạt dần bởi tâm trí dần xuất hiện khuôn mặt dịu dàng của Joohyun trong giấc mơ ban nãy.Không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ thành kẻ đê tiện!Seungwan liên tục nhắc nhở bản thân. Thậm chí còn phê bình rằng rõ là ngớ ngẩn. Mơ cái gì không mơ, lại đi mơ sếp đối xử với mình ân cần, gần gũi như một người bạn gái.Đào đâu ra tự tin mà nghĩ rằng Bae Joohyun kiêu ngạo, đỏng đảnh sẽ yêu người dưới quyền mình?Cuối cùng, do hôm nay Seungwan không còn húc đầu vào cửa kính hay lời qua tiếng lại với cấp trên, cho nên cô đã đứng xếp hàng ngay sau nàng.Khoảnh khắc Joohyun kéo khẩu trang xuống, để lộ nửa khuôn mặt xinh xắn. Hai tai Seungwan lập tức ngập tràn tiếng trầm trồ.Cô nghĩ họ phản ứng như vậy cũng không hề quá đáng, vì chính cô đã từng trải qua."Người tiếp theo."Trưởng phòng Son nhận ra đến lượt mình liền tung tăng chạy tới vị trí lấy mẫu xét nghiệm, chẳng mấy bận tâm đến Giám đốc Bae. Cô đinh ninh rằng đối phương sẽ về nhà trước, nào ngờ Joohyun lại đứng gọn sang một bên, khoanh tay nhìn cô chằm chằm, bỏ ngoài tai mọi lời tán tỉnh, hỏi han:"Em gái xinh đẹp chờ ai thế?""Này, người đẹp ơi."Một cậu thanh niên bạo dạn nhất còn bước ra khỏi hàng, tiến thẳng về phía nàng. Cậu ta chìa mã QR ra trước mặt nàng và cười nói:"Chúng ta thêm bạn bè được không em?"Joohyun nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói chẳng mấy thân thiện:"Không."Cậu trai đã hơi thẹn, song vẫn cố câu kéo rằng:"Đừng ngại, trước lạ sau quen mà."Nàng liếc hắn từ trên xuống dưới rồi đáp:"Tôi không muốn quen cậu.""Chậc, cô nghĩ mình là ai mà kênh kiệu vậy chứ?"Joohyun bất ngờ giơ tay gọi cán bộ y tế:"Cán bộ ơi, ở đây có người không tuân thủ quy định giãn cách."Trong phút chốc, cậu trai trở thành trò cười cho đám đông. Mà Joohyun không hề bận tâm hắn lầu bầu chửi mình, đôi mắt đẹp chăm chú dõi theo người phụ nữ nhỏ nhắn vừa đứng dậy, bước sang bên cạnh rút khăn lau mũi. Cuối cùng chạy đến bên nàng với dáng điệu hết sức ngớ ngẩn."Hê hê hê, em nể chị thật đấy.""Chứ cô định giải quyết thế nào?""Ờ thì... em tránh xa hoặc làm lơ họ thôi.""Có một vài người không đủ tinh tế để hiểu rằng đối phương đang muốn làm lơ đâu." Joohyun vừa nói vừa cất bước. "Mau về thôi.""Vâng ạ. Nhưng chị chờ em hả? Haha, hôm nay sếp tốt bụng quá.""Không, tôi đứng chụp lại khuôn mặt nhăn nhó xấu xí của cô để có cơ hội thì đăng lên SNS."Seungwan dành tặng nàng khuôn mặt ghét bỏ. Gọi là cô bé xấu tính quả không sai. Không bao giờ sai.---7.8.2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com