TruyenHHH.com

[Vũ Cầm Cố Tung/Trans/Hoàn] Thay thế phẩm

Chương 9

MyNhan03



Trần Vũ nhanh như chớp chạy tới đồn cảnh sát đường Vong Tiên, vừa vào đại sảnh phá án đã nhìn thấy Cố Ngụy ngồi trên băng ghế, cùng với một bên khóe miệng bầm tím rõ ràng của bác sĩ, cậu bước nhanh lên phía trước, ngay cả chính mình cũng không ý thức được hai tay buông xuống bên cạnh đã nắm thành nắm đấm trong cơn phẫn nộ và đau lòng cực độ.

Trần Trụ dẫn đầu đứng dậy nghênh đón cậu, bắt lấy cánh tay cậu dường như rất sốt ruột, "Aizz tiểu Vũ em cuối cùng cũng đến rồi! Người đàn ông kia quá đáng cư nhiên động thủ đánh người, em nhất định phải giúp bọn anh chủ trì công đạo, rất nhiều người đều có thể làm chứng.”

Trần Vũ lạnh lùng nhìn anh cả thoạt nhìn xù lông không bị thương, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? ”

“Chính là bọn anh ngồi ăn cơm yên lành, người đàn ông kia đột nhiên động thủ đánh vợ hắn, lão Cố nhìn không nổi liền nói hắn hai câu, kết quả hắn cư nhiên đánh cả lão Cố, còn thiếu chút nữa làm Đường Thanh bị thương." Trần Trụ tức giận đánh giá: "Xã hội văn minh, ở đâu ra tên vô văn hóa như vậy không biết? Quả thực không có quốc pháp!”

Cố gắng kiềm chế không ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn xem tình huống của Cố Ngụy đến tột cùng xúc động như thế nào, Trần Vũ chỉ đứng ở nơi đó, nhìn đỉnh đầu bác sĩ xoay tròn, thấp giọng hỏi: "Anh bị thương ở đâu? ”

Cố Ngụy giống như vừa mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói: "Thắt lưng trẹo một chút, không có gì. ”

Cảnh sát  Chu Chu xen vào nói: "Tôi đề nghị nên đi giám định thương tích, như vậy chúng ta mới có thể giam giữ người làm bị thương theo quy định của pháp luật. Người như vậy không giam giữ mấy ngày, chỉ biết vênh váo. ”

"Vợ anh ta đâu?" Trần Vũ hỏi, "Hành vi của anh ta đã cấu thành bạo hành gia đình, vợ anh ta không báo cảnh sát sao? ”

Chu Chu bất đắc dĩ cười cười, "Người ta chẳng những không có ý định báo cảnh sát, còn vội vàng về nhà lấy tiền muốn cùng hai người giải quyết riêng. ”

"Không có khả năng giải quyết riêng." Trần Vũ nói, "Bây giờ chúng ta đến bệnh viện kiểm tra vết thương, làm phiền anh Chu. ”

"Không có gì, hôm nay vừa vặn tôi trực, vậy tôi chờ các cậu đưa giấy giám định thương tích tới đây."

Trần Vũ nhìn Cố Ngụy một tay vịn ghế dài tựa lưng, rất gian nan mới có thể đứng lên, cơn tức giận vô danh nhịn không được nổi lên, cậu kéo Trần Trụ đến một góc, chất vấn hắn: "Cố Ngụy bị người đánh, vì sao anh không giúp anh ấy? Anh ấy không phải là anh em tốt sao? Anh chỉ trơ mắt nhìn những người khác làm tổn thương anh ấy?!”

Biểu tình Trần Trụ vừa áy náy vừa vô tội, "Anh không để ý ... em không phát hiện động tác của người kia nhanh bao nhiêu, biên độ lớn bao nhiêu, phản ứng đầu tiên của anh khẳng định sẽ che chở Đường Thanh a. Mấu chốt lão Cố cũng không nói anh một tiếng liền đứng lên... nói như thế nào cũng là chuyện nhà người khác, anh căn bản không nghĩ tới cậu ấy sẽ đi quản a. Hiện tại em nhìn xem, lão Cố vì cứu người mà tự mình bị thương, vợ người ta căn bản không coi trọng việc bị đánh, người như vậy em nói chúng ta quản  làm gì..."

Đối với quan điểm biểu đạt của anh trai, Trần Vũ hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì cậu biết rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nếu không trong một hàng ghế lớn náo nhiệt như vậy, cũng sẽ không chỉ có Cố Ngụy dũng cảm đứng ra ngăn cản hành vi xấu xa. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn anh trai, lẳng lặng hỏi: "Anh có nghĩ tới, vợ anh ta sở dĩ không dám báo cảnh sát, chính là bởi vì gặp quá nhiều người có suy nghĩ như anh, sự lạnh lùng của anh đã thúc đẩy sự kiêu ngạo của chồng cô ấy, nếu mỗi lần anh ta ở bên ngoài đánh vợ đều có thể bị người như Cố Ngụy ngăn cản, hôm nay anh ta  không dám làm càn như vậy.”

Trần Trụ hỏi ngược lại: "Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, bản thân cô ấy cũng không biết bảo vệ mình, còn trông cậy vào người ngoài bảo vệ cô ấy sao?Mỗi người đều là một cá nhân độc lập, người lớn có nghĩa vụ xử lý công việc của mình, nói cách khác, người khác không có nghĩa vụ giúp cô ấy thoát khỏi biển cay đắng, em có thể nói rằng hành vi của lão Cố là rất cao thượng, nhưng để chỉ trích sự thờ ơ của người khác anh cảm thấy không thích hợp.”

Trần Vũ lắc đầu, khẽ cười một tiếng, nói: "Vậy em chỉ có thể chúc phúc anh cả đời này vĩnh viễn sẽ không gặp phải cửa ải khó khăn, vĩnh viễn sẽ không gặp được thời khắc cần người khác thậm chí là người xa lạ giúp đỡ và ủng hộ.”

Chưa từng có tiền lệ, Trần Trụ khi tranh cãi với cậu một chuyện nào đó thì ngậm miệng lại trước, Trần Vũ lại không cảm giác được niềm vui chiến thắng, cậu nói: "Anh đưa Đường Thanh về nhà đi, em dẫn Cố Ngụy đi kiểm tra thương tích.”

Trần Trụ gật đầu đáp ứng, "Nếu sau đó cảnh sát còn cần nhân chứng làm chứng, nói bọn họ liên lạc với anh bất cứ lúc nào.”

Cố Ngụy biết rõ mình bị trẹo thắt lưng cấp tính, đi bệnh viện cũng chỉ là kê đơn thuốc mỡ vốn có trong nhà, bất đắc dĩ giám định thương tích cần có chữ ký của bác sĩ ngoại trừ bản thân mình, cho nên anh vẫn phải cùng Trần Vũ đến bệnh viện một chuyến.

Lấy được giấy giám định, Trần Vũ trước tiên đưa đến đồn cảnh sát, sau khi trở về nói cho anh biết, vợ của người đàn ông kia nguyện ý gánh toàn bộ tiền thuốc men, cũng trả thêm ba ngàn nhân dân tệ bồi thường, hy vọng có thể hòa giải. Trần Vũ nói: "Nếu anh muốn, tôi gọi cho đồn cảnh sát, sau khi người nhà chuyển khoản họ sẽ thả người."

Cố Ngụy chỉ nghĩ đến hỏi: "Nếu như anh không đồng ý, người đàn ông kia sau khi bị giam giữ về nhà, có thể đánh vợ anh ta hung dữ hơn hay không? ”

"Anh  đồng ý rồi cô ấy sẽ không bị đánh nữa sao?" Trần Vũ nói với khuôn mặt không chút thay đổi: "Tôi đã nói với cô ấy cơ sở của vụ bạo lực gia đình và phương pháp thu thập bằng chứng, cho dù cô ấy có thể tự cứu mình kịp thời hay không chỉ có thể được quyết định bởi chính cô ấy."

"Anh không muốn hòa giải." Cố Ngụy nói, "Anh cảm thấy người ta làm sai thì nên bị trừng phạt, nếu không sẽ không học được cách sửa sai. ”

Trần Vũ "Ừ" một tiếng, "Vậy về nhà đi.”

Cố Ngụy hỏi: "Em không cần trả lời đồn cảnh sát sao? ”

"Vừa rồi tôi trả lời như vậy, không hòa giải. Hỏi anh là sợ anh không đồng ý, vì anh không, nên có thể về nhà.”

Trần Vũ đi rất chậm, hiển nhiên là vì chờ anh, anh đi đường cũng được, chỉ là không có biện pháp cất bước giống như lúc trước, thắt lưng khó chịu dường như cũng tăng thêm nội tâm mất mát cùng ngạc nhiên, anh nhịn không được hỏi: "Tiểu Vũ, hôm nay anh có phải có chút xen vào việc của người khác hay không?”

"Không phải." Trần Vũ không quay đầu lại, ngữ khí chắc chắn, "Anh đã làm một việc rất ít người có dũng khí đi làm. Nhưng anh thật sự phải cẩn thận hơn một chút, lần sau có thể liên lạc với tôi trước, ừm, ý của tôi là báo cảnh sát trước, dù sao người kia mạnh hơn anh nhiều như vậy, dám làm việc nghĩa điều kiện tiên quyết là bảo vệ tốt bản thân. ”

Cố Ngụy cúi đầu nhìn mũi chân mình, thanh âm rất nhẹ, “Anh tưởng anh trai em sẽ đứng ra.”

Bước chân Trần Vũ hơi dừng lại, lạnh lùng nói: "Anh ấy có bạn gái phải bảo vệ, anh  không phải là vị trí đầu tiên của anh ấy. ”

Cố Ngụy trầm mặc, kỳ thật anh cũng không để ý Trần Trụ vì bảo vệ Đường Thanh mà bỏ bê mình, có thể là đã quen hoặc là chết lặng. Trần Vũ kích thích anh như vậy, anh cũng không cảm thấy khổ sở nữa, anh chỉ nghĩ không ra, vì sao Trần Trụ khi còn bé còn có thể vì người xa lạ bất lực mà đứng lên, sau khi lớn lên lại trở nên lạnh lùng như thế, đôi mắt mười năm trước rõ ràng trong trẻo bức người, mười năm sau lại dường như thủy chung ngăn cách một tầng thủy tinh phủ bụi bặm. Đột nhiên không giống, Cố Ngụy không tự chủ được cảm thấy, Trần Trụ và đứa nhỏ mười năm trước cứu mình, đột nhiên không còn giống nhau nữa.

Anh nhận lấy mũ bảo hiểm từ trong tay Trần Vũ, thanh niên lại không kịp buông tay, anh mờ mịt nhìn về phía Trần Vũ, nhìn thấy đôi mắt rất sáng bởi vì phẫn nộ mà có vẻ sáng hơn.

"Tại sao anh lại đi ăn cơm với anh trai tôi?" Trần Vũ hỏi, "Vô luận như thế nào anh cũng không đành lòng từ chối anh ấy,luyến tiếc lợi dụng hết thảy cơ hội tới gần anh ấy, có phải hay không? ”

"Anh không..."

"Cho dù anh ấy mang theo vị hôn thê đâm tim anh, cho dù lúc  nguy hiểm không quan tâm bảo vệ anh, cho dù anh ấy căn bản không thích anh cũng sẽ không quan tâm anh." Ánh mắt thanh niên sáng quắc nhìn chằm chằm anh, "Đây chính là anh nói 'đang cố gắng' sao?”

"Anh là đàn ông, không cần bất kì ai bảo vệ quan tâm." Cố Ngụy nói, "Anh chỉ cảm thấy không cần phải nghiêm mặt ầm ĩ như vậy, càng không muốn có vẻ giống như đang trốn tránh cậu ấy, anh chỉ có thể không sợ nhìn thấy cậu ấy và vị hôn thê của cậu ấy, mới có thể chân chính buông xuống. ”

"Vậy anh ấy không ra tay giúp anh, anh cũng không cần buồn."

"Anh không buồn."

Trần Vũ nhét mũ bảo hiểm vào tay anh, "Lười nói chuyện với anh. ”

Khóe miệng còn sưng lên, lúc đội mũ bảo hiểm có chút đau, đặt ở ngày thường nhịn cũng qua được, nhưng anh nhìn biểu tình có chút phiền não của Trần Vũ, đột nhiên liền nhíu mày, oán giận một tiếng: "Miệng anh đau. ”

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trần Vũ hỏi, "Gọi điện thoại cho anh trai tôi bảo anh ấy đến thổi cho anh sao? ”

Cố Ngụy yên lặng đội mũ bảo hiểm, "Hiện tại không đau nữa, chúng ta trở về đi. ”

Thân là cảnh sát phòng chống ma túy, trong hành động va chạm là chuyện thường ngày, cho nên các loại dầu và thuốc mỡ bị thương là thường xuyên trong nhà Trần Vũ. Cậu thừa dịp Cố Ngụy tắm rửa lấy ra chai lọ, lon, lại lấy ra hai cái khăn lau tay chưa từng dùng, lấy túi nilon bỏ vào tủ đông, chuẩn bị đợi lát nữa đưa cho Cố Ngụy đắp lên khóe miệng.

Cố Ngụy tắm rửa rất lâu, lúc ý thức được điểm này Trần Vũ cảm giác tiếng vòi sen đã dừng lại lâu rồi, cậu lo lắng đi tới đang muốn gõ cửa, lại nghe Cố Ngụy gọi: "Cảnh sát trần, em có ở đó không? ”

Cậu cố tình chờ vài giây trước khi trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Cố Ngụy có một loại rất cố ý thản nhiên, "Quần chúng nhân dân gặp chút khó khăn, cần sự giúp đỡ của em.”

Trong nhà vệ sinh thì có khó khăn gì? Trần Vũ không khỏi buồn cười, "Không có giấy vệ sinh? Tôi đi lấy”

“Không phải!” Bác sĩ tức giận nói, "Giấy vệ sinh anh vừa đổi vào buổi sáng!"

"Vậy anh bị sao vậy?" Cậu cố ý trêu chọc người ta, "Kéo không được?”

"Em mới kéo không được!!"

Trần Vũ che miệng tựa vào bên cửa  cười điên cuồng, nói thật, cậu còn chưa phát hiện có chuyện gì thú vị hơn chọc con thỏ ngốc Cố Ngụy này.

"Anh khom lưng không xuống được, em có thể hay không..." Thanh âm thỏ ngốc càng ngày càng nhỏ, "Có thể vào giúp anh mặc quần hay không..."

Nụ cười cứng đờ trên mặt, Trần Vũ nhìn thấy mặt mình trên cửa phòng bếp đối diện, giờ phút này biểu tình rất giống một tên ngốc. Cố Ngụy tắm rửa cũng không khóa cửa, cho nên cậu chỉ nhẹ nhàng ấn tay cầm, cơ hồ không dùng lực đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bác sĩ mặc áo phông trắng và hai đùi lộ ra ngồi trên nắp bồn cầu, áo thun rất dài, hoàn toàn che kín bộ phận riêng tư, nhưng căn bản không thể cứu được Trần Vũ.

Khi cậu ở trong sương mù nhìn thấy tóc Cố Ngụy còn đang nhỏ giọt, con ngươi ngậm theo thủy quang, khóe mắt hơi phiếm hồng, đôi môi bị hơi nước mạnh mẽ làm trơn bóng, cùng với nốt ruồi nhỏ nhắn dưới môi, khi tất cả những thứ này ở trong lúc cậu không hề phòng bị xông vào tầm mắt, cậu liền đã định trước chân bùn lún sâu, không có thứ gì có thể cứu vãn.

Cậu trốn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không còn đường trốn.

Cố Ngụy giơ tay đưa quần đùi tới, biểu tình cùng ngữ điệu nghiêm túc thản nhiên lại không cách nào che dấu lỗ tai đỏ ửng.

"Làm phiền em."

Bác sĩ mặc quần đùi góc phẳng màu xám, Trần Vũ ngồi xổm xuống, giúp Cố Ngụy đưa chân vào ống quần, hai tay kéo lên đến đầu gối, sau đó dùng phương pháp tương tự giúp anh mặc quần. Sau khi kết thúc, Trần Vũ đứng dậy  hỏi: "Như vậy được không?"

Bác sĩ gật gật đầu, "Được rồi, cám ơn. ”

"Anh có thể đứng dậy không?"

Cậu nói như vậy, đã vươn tay nâng đỡ, mà Cố Ngụy cũng cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay cậu, thuận lợi đứng thẳng người. Hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, một giây sau, hai ống quần không chống lại được lực hút của trái đất, trượt xuống một chút, lần thứ hai trượt xuống chân.

Cố Ngụy: "..."

Trần Vũ ngược lại cười ra tiếng, vừa tức vừa buồn cười, "Anh cố ý đúng không? ”

Bộ dáng xấu hổ của Cố Ngụy có chút đáng thương: "Anh không có...!”

"Đứng yên đừng nhúc nhích." Trần Vũ lần nữa ngồi xổm xuống, lần này cậu quyết định làm người thản nhiên, hai người đều là đàn ông, Cố Ngụy có mình cũng có, có gì ngượng ngùng chứ? Công an nhân dân giúp đỡ những người khó khăn, tất nhiên, nên giúp đến cùng, giống như kéo quần nên được kéo đến thắt lưng vậy.

Chỉ là dưới thắt lưng chính là mông, ngón tay thản nhiên của cậu khó tránh đụng phải một chút trắng mịn, chỉ cảm thấy vừa mềm vừa mịn, không sờ hai cái quả thực phung phí của trời, nhưng dù sao đó cũng là mông của người khác, Trần Vũ rất có ý chí kiềm chế xúc động kì lạ, chỉ là tiếng tim đập sắp nổ mạnh bay khỏi phòng tắm, vụng trộm sờ sờ của mình, cũng rất mềm, nhưng tim đập khôi phục như thường lệ, hiển nhiên nội tâm không hề gợn sóng.

Mình quả nhiên thật sự thích Cố Ngụy, Trần Vũ đầy bụng thương tiếc nghĩ, không chỉ thích nốt ruồi nhỏ dưới môi, mắt, tóc Cố Ngụy, mà còn thèm cái mông của anh.

Nhưng những thứ này đều sẽ không thuộc về mình.

Bởi vì trái tim thuộc về người khác, vì vậy ngay cả nốt ruồi dưới môi đáng yêu đó, cũng sẽ luôn luôn tỏa sáng vì anh trai của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com