TruyenHHH.com

[Vũ Cầm Cố Tung/Trans/Hoàn] Thay thế phẩm

Chương 8

MyNhan03

"Tôi nhớ hai người là bạn học cao trung." Trần Vũ nói, "Hơn nữa tôi không đậu vào trường cao trung đó."

"Ừm." Cố Ngụy cúi đầu đáp một tiếng, lần này không quan tâm mà trấn an sự tự giễu của mình: "Nhưng lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, là ở thời điểm sớm hơn."

"Sớm hơn là sớm hơn bao lâu? Thì ra hai người từ nhỏ đã có quan hệ quen biết. "

"Không có quen biết, chỉ là duyên gặp mặt." Cố Ngụy mỉm cười nói: "Lúc đó là kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc năm lớp tám, anh trai em đã cứu anh. "

Trần Vũ trong lòng cả kinh, sau đó càng cảm thấy chua xót.

"Như vậy..." Cậu nói, "Thảo nào anh..."

Thảo nào anh có thể thích anh ấy trong mười năm.

Cố Ngụy dường như không để ý cậu nói gì, không quấy rầy mà tiếp tục nói: "Một đêm nghỉ hè năm đó, anh đi học xong về nhà, bị ba nam sinh cùng lớp chặn ở trong ngõ. Bởi vì trong kỳ thi cuối cùng không đồng ý lén lút truyền đáp án cho bọn họ, cho nên muốn trả thù anh, định cởi quần của anh chụp ảnh, sau đó dán vào trường. Vốn anh đánh không lại, anh trai em vừa vặn đi ngang qua, giúp anh một phen, bọn anh hai đánh ba, cư nhiên cũng đánh cho bọn họ chạy. Lúc đó cậu ấy còn chưa cao bằng anh, thấy anh không sao liền đi, anh cũng không đến hỏi tên cậu ấy, chỉ nhặt được sách giáo khoa ngữ văn của cậu ấy, có thể là lúc đánh nhau rơi ra, trên đó viết 'Lớp tám (5) Trần Trụ'. Sau đó, anh đã cố tình đến trường để hỏi, bọn anh không có học sinh được gọi là tên. Một năm sau, lớp mười khai giảng, ngày đầu tiên trong lớp điểm danh, anh biết là cậu ấy, cậu ấy cũng nhận được cuốn ngữ văn kia, nhưng không nhớ đã từng giúp anh. "

Trái tim đập thình thịch, Trần Vũ không hiểu sao cảm thấy hình ảnh trong miệng Cố Ngụy vô cùng quen thuộc, chỉ là không thể xác định, đã qua quá lâu, mà khi còn bé cậu cũng thật sự đánh nhau quá nhiều lần, cậu xoay người, muốn đi nhìn ánh mắt bác sĩ, nhưng Cố Ngụy đã nằm trở lại.

Trần Vũ thăm dò nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không biết anh trai tôi biết đánh nhau..."

Sách giáo khoa, còn có sách giáo khoa, khi còn bé cậu và anh trai ở chung một phòng, làm bài tập đều ở cùng một chỗ, quả thật thỉnh thoảng sẽ lấy nhầm sách giáo khoa của đối phương, cho nên người kia là cậu sao? Người Cố Ngụy gặp đầu tiên có phải là mình không?

"Kỳ thật sau này anh cũng chưa từng thấy lại." Cố Ngụy nói, "Cậu ấy rất biết hóa giải xung đột, cũng rất biết kỹ xảo thuyết phục người khác, không ai muốn đánh nhau với cậu ấy."

Không sai, Trần Vũ nghĩ, bởi vì người đánh nhau mà cách năm ngày bị gọi phụ huynh chính là mình, cậu cũng không phải thích đánh nhau, chỉ là nhìn không được người khác bị khi dễ, cho dù là người không quen biết, chỉ cần nhìn thấy, liền nhịn không được muốn xen vào việc của người khác. Phụ huynh tuy rằng cũng đồng ý với tâm địa hiệp nghĩa của cậu, nhưng luôn bị giáo viên gọi đến trường cũng quả thật rất làm cho bọn họ đau đầu. Nhưng về Cố Ngụy... cậu thực sự không thể nhớ rõ.

"Vậy sau này anh trai tôi có nhớ tới không? Giúp anh đánh nhau?"

"Sau đó trải qua miêu tả các loại chi tiết, cậu ấy mới ước chừng nhớ tới một chút."

"A..." Đó hẳn là anh trai đi, cũng không đến mức nói dối trong loại chuyện này.

"Kỳ thật nhớ không ra cũng không sao." Cố Ngụy lại cười nói: "Cho dù không có chuyện đó, bọn anh cũng ở chung rất tốt, cùng nhau tham gia cuộc thi olympic toán học, thi hóa học, còn đoạt giải thưởng đoàn đội, anh trai em thật sự rất thông minh, cậu ấy học chuyên ngành bách khoa cũng sẽ rất ưu tú, chỉ là chính cậu ấy càng thích học thương nghiệp hơn. "

Đúng vậy, cho dù người kia là mình, Trần Vũ nghĩ, cậu cũng không có biện pháp giống như anh trai cùng Cố Ngụy trở thành bạn tốt, không có biện pháp cùng Cố Ngụy tham gia cuộc thi toán học và hóa học, càng không có khả năng đoạt giải, thành tích toán học của cậu bình thường, mỗi lần thi câu hỏi khó cuối cùng đều sẽ trực tiếp buông tha, vật lý hóa học lại càng không được, thậm chí cậu không thi đậu được trường trung học tốt nhất thành phố thậm chí cả tỉnh.

Cậu mãi mãi không thể hòa nhập vào thế giới học bá.

"Anh trai tôi rất ưu tú, nhưng anh cũng không kém, cho nên không cần phải ngửa mặt nhìn anh ấy." Trần Vũ nằm trên mặt đất, giọng nói rất chậm: "Nếu anh ấy không có đối tượng, tôi sẽ giúp anh đuổi theo anh ấy, đáng tiếc anh ấy sẽ kết hôn, nếu anh ấy đã chọn người khác, anh cũng buông anh ấy xuống đi về phía trước." Dừng một chút, cậu nói thêm, "Anh sẽ tìm thấy một người tốt hơn anh ấy, điều quan trọng là, sẽ toàn tâm toàn ý trân trọng, thích anh."

Cố Ngụy mơ hồ nở nụ cười: "Cảm ơn em, tiểu Vũ." Bác sĩ nói, "Anh đang cố gắng."

"Ừm, vậy anh đi ngủ sớm một chút."

Chăn trên giường giật giật, Cố Ngụy một lần nữa xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống cậu.

"Tiểu Vũ, thật sự cảm ơn em nghe anh nói những chuyện này, trước kia anh không biết có thể tìm ai nói, hôm nay nói ra anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."

"Không sao," Trần Vũ nói, "Sau này anh muốn nói chuyện phiếm, cũng có thể tới tìm tôi, dù sao tôi cũng ở dưới lầu, cửa bị hỏng anh có thể bò vào từ cửa sổ. "

Cố Ngụy chế nhạo nói: "Nơi này là lầu năm, anh cũng không phải người nhện."

"Đúng vậy, anh thích Iron Man."

Vừa nói ra khỏi miệng đã bắt đầu hối hận, Trần Vũ nghĩ, vì sao cậu luôn nhịn không được đi chọc chỗ đau của Cố Ngụy? Chân chính chọc trúng cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, nhìn thấy Cố Ngụy khổ sở, cậu chỉ biết càng thêm đau lòng.

"Đương nhiên Iron Man cũng rất tốt." Trần Vũ nói, "Nó mạnh mẽ hơn một chút."

Cố Ngụy nở nụ cười, "Cái móc khóa kia của anh dùng quá lâu, phỏng chừng ẩn giấu không ít vi khuẩn, anh muốn thay. Cảnh sát Trần có thêm móc khóa người nhện để chia cho anh không?"

Trần Vũ lập tức đứng lên, căn bản không bật đèn, liền quen thuộc từ trong ngăn kéo bàn làm việc, trong bộ sưu tập của mình sờ được một người nhện phiên bản Q tròn trịa, xoay người đưa bác sĩ, "Đưa cái này cho anh đi."

Cố Ngụy ngồi trên giường, tháo Iron Man ban đầu ra khỏi chìa khóa, khóa người nhện này, mượn ánh trăng thưởng thức trong chốc lát, mới cười đánh giá: "Vừa ngầu vừa đáng yêu. "

Ngày hôm sau Cố Ngụy xin nghỉ nửa ngày, bởi vì hẹn thợ sửa buổi chiều đến xây tường, đến trời tối thợ sửa muốn về nhà, nói ngày hôm sau lại tiếp tục làm.

Tiễn thợ đi, Cố Ngụy bắt đầu cân nhắc chuyện cơm tối, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Vũ hỏi cậu có về ăn hay không, điện thoại của Trần Trụ cũng đến trước.

Trần Trụ hẹn anh ăn cơm, lý do là vì chuyện lần trước mà bồi tội, Cố Ngụy vốn không muốn đi, từ chối nói mình đã về nhà, không ngờ Trần Trụ lại nói: "Tôi đã ở dưới lầu nhà cậu, từ bệnh viện tới đây, đồng nghiệp của cậu nói buổi chiều cậu nghỉ phép."

Hẹn ăn cơm hoàn toàn có thể gọi điện thoại trước, cố ý xuống dưới lầu mới gọi, là đoán là như vậy anh sẽ không cách nào cự tuyệt. Cố Ngụy không khỏi buồn cười nghĩ, tuy rằng anh càng ngày càng không hiểu Trần Trụ, nhưng lại bị Trần Trụ nghiên cứu phi thường thấu triệt.

"Để tránh hiểu lầm, chúng ta không nên ăn cơm một mình." Cố Ngụy nói, "Nếu Đường tiểu thư lại suy nghĩ nhiều..."

"Cô ấy sẽ không! Cô ấy đi với tôi." Trần Trụ sốt ruột nói: "Thật ra Đường Thanh bảo tôi hẹn cậu, cô ấy muốn tự mình xin lỗi cậu. Chúng ta sẽ ăn một chút ở gần đây, trò chuyện, được chứ?"

Cố Ngụy cầm điện thoại di động nghĩ, nếu là Trần Vũ, sẽ dùng phương pháp gì cự tuyệt đây?

"Bác sĩ Cố," Trong điện thoại đột nhiên thay đổi giọng nữ, "Tôi là Đường Thanh. Lần trước tôi nhất thời mơ màng nói sai, mạo phạm đến mức anh rất xấu hổ, hy vọng anh đừng giận a Trụ. Nếu tôi ở đây làm cho anh cảm thấy không thoải mái, tôi có thể về nhà trước."

Lương thiện thông minh quan tâm chu đáo như vậy, mình nếu không nhượng bộ lại giống như là được một tấc tiến một thước vậy. Cố Ngụy âm thầm thở dài, "Đường tiểu thư, tôi không tức giận, cô cũng không cần xin lỗi." Anh nói, "Tôi sẽ đi xuống ngay bây giờ."

Chính là giờ tan tầm ăn cơm, tìm mấy nhà hàng đều xếp hàng, cuối cùng chỉ có thể ăn ở quán ngoài trời. Cố Ngụy kỳ thật không quan tâm ăn cái gì, chỉ muốn ăn sớm về nhà sớm, luận văn còn lại hai phần chưa viết, hồ sơ bệnh án hội chẩn ngày mai còn chưa kịp đọc, cũng không biết Trần Vũ có ăn cơm hay không...

Sau khi Cố Ngụy ngồi xuống, đặt chìa khóa điện thoại lên bàn, Trần Trụ liếc mắt một cái liền phát hiện anh thay móc khóa, vô cùng bất ngờ hỏi: "Cậu đổi Iron Man thành Spider-man?"

Đầu ngón tay vuốt ve cái đầu tròn trịa của người nhện, Cố Ngụy cười gật gật đầu.

"Cậu thích Spider-man từ khi nào vậy?"

"Mới thích." Cố Ngụy nói: "Spider-man rất ngầu, vừa ngầu vừa đáng yêu."

Trong quá trình gọi món, bàn bên cạnh có một đôi nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông kia từ giây đầu tiên ngồi xuống, không ngừng oán giận, đơn giản là một ít chuyện ngắn ngủi trong gia trưởng, Cố Ngụy cũng không muốn cẩn thận dò xét, bất đắc dĩ giọng đàn ông càng lúc càng lớn, bạn gái ngẫu nhiên phản bác một câu, ngược lại khơi dậy lửa giận lớn hơn của hắn.

Khách xung quanh lần lượt ném tới tầm mắt bất mãn, nhưng nơi này là hàng quán ngoài trời không phải nhà hàng Michelin, ông chủ bất quá mở một mắt nhắm một mắt, khách ăn cũng lười xen vào việc của người khác, người đàn ông liền càng thêm không coi ai ra gì, mắng đến hưng phấn cư nhiên đưa tay cho người phụ nữ kia một cái tát.

Biên độ giơ tay của hắn rất lớn, mà Đường Thanh vừa vặn ngồi ở phía sau người đàn ông, Trần Trụ nhanh tay lẹ mắt ôm vị hôn thê vào trong ngực mình, Đường Thanh mới không bị bạo nam làm bị thương.

"Em đến bên này ngồi." Trần Trụ dời ghế nhựa sang bên kia, bảo vệ vị hôn thê ngồi xuống, đối diện với tầm mắt Cố Ngụy, Trần Trụ bất đắc dĩ lắc đầu: "Bên này môi trường rất kém, sớm biết như vậy, tình nguyện đi nhà hàng xếp hàng."

Người phụ nữ phía sau đang khóc, người đàn ông còn giận dữ chưa hết kéo tóc cô, mà Cố Ngụy chỉ cảm thấy Trần Trụ đang oán giận môi trường vô cùng xa lạ, giống như một người mình căn bản chưa từng biết.

Anh đứng lên, quay đầu liền nắm chặt cổ tay bạo nam, "Có chuyện gì từ từ nói, không nên động thủ đánh người."

Người đàn ông dáng người mập mạp, cánh tay so với đùi hắn còn thô hơn, mạnh mẽ hất tay anh ra, há mồm liền mắng: "Lão tử giáo huấn vợ mình liên quan đến mày à!"

"Đánh phụ nữ trên đường phố anh còn cảm thấy mình đặc vô cùng uy phong đúng không?" Cố Ngụy lớn tiếng cảnh cáo: "Anh không dừng tay, tôi sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ!"

Người đàn ông giơ tay lên đẩy anh một cái, "Có tin lão tử ngay cả mày cũng đánh luôn không?"

Cố Ngụy cầm lấy điện thoại di động định gọi 110, bị người đàn ông đẩy ngã xuống đất, một chân đặt dưới thân liền đánh tới, những khách hàng nam xung quanh lúc này mới nhao nhao tiến lên, giúp đỡ kéo ra, báo cảnh sát, cuối cùng cũng kéo hai người ra được.

Sau khi lệnh truy nã của lão Mã được phát đi, mỗi ngày trong đội đều có thể nhận được vô số cuộc gọi của người dân, nói mình đã nhìn thấy lão Mã, trừ bỏ những người có sơ hở logic rõ ràng vừa nghe liền biết là đang nói bậy, những manh mối còn lại cảnh sát đều phải tự mình đi xác minh. Trần Vũ và Hàn Diệu bận rộn đến hơn bảy giờ mới kịp đến Mcdonald's mua hamburger làm bữa tối, vừa cắn hai miếng, nhận được điện thoại của đồn cảnh sát.

Bọn họ và mấy đồn cảnh sát gần đó đều có công việc lui tới, cho nên rất quen thuộc với nhau, đối phương liền nói: "Cảnh sát tiểu Trần, tôi là Chu Chu của đồn cảnh sát đường Vong Tiên kia, tìm anh xác minh, Trần Trụ là anh trai anh đúng không?"

"Đúng." Trần Vũ uống một ngụm nước cam, đùa giỡn nói: "Sao vậy anh Chu? Anh trai tôi sẽ không phạm tội đi ha ha ha."

"Vậy thì không có. Như vậy a, anh ấy ăn cơm với bạn ở bên ngoài không biết đánh nhau với người khác như thế nào, hiện tại người đánh người bị đánh đều ở chỗ chúng tôi, anh có muốn tới xem giải quyết riêng hay là làm như thế nào."

"Để cho anh trai tôi tự quyết định đi." Trần Vũ nhớ tới hỏi: "Anh ấy bị đánh à? Bị thương ở đâu?"

"Anh ấy không bị đánh."

Mẹ kiếp, Trần Vũ nghĩ thầm, Trần Đại Trụ anh có tiền đồ nha...

"Anh ấy đánh người khác?"

"Không phải không phải, là bạn của anh ấy bị đánh, cũng không phải rất nghiêm trọng, có thể có chút ảnh hưởng đến thắt lưng. Anh ấy tên là... Cố Ngụy, anh có biết không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com