TruyenHHH.com

[ Vong Tiện ][ MĐTS ] Phượng Hoàng

Chương 22

Erlsath

Phượng Ly Điện tọa lạc ở trên một hòn đảo duy nhất ở hồ Phượng Ly trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nước hồ quanh năm trong vắt nhìn thấy đáy. Nếu ai đã từng lặn xuống biển đều sẽ kinh ngạc vì dưới đáy hồ không khác gì một vùng biển. Những sinh vật thuộc về biển cả đều tồn tại ở đây.

Nhìn từ trên xuống, đảo Phượng Ly ngăn cách với đất liền. Không có con đường nào có thể đi thẳng tới đảo ngoại trừ ngự kiếm và bơi lội. Thế nhưng cũng không thể nào vào đặt chân được đến hòn đảo ấy nếu không có sự cho phép của chủ nhân. Đảo Phượng Ly rất khó bị ngoại giới phát hiện vì luôn luôn có một tầng kết giới bảo hộ. Nhìn qua sẽ cảm thấy Phượng Ly hồ không có một hòn đảo nào.

Hồ nước lạnh bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ nối liền với hồ Phượng Ly, không nhưng thế, suối nước nóng ở Viêm Hỏa Điện của Ôn thị, Huyết Trì bên trong hang động của Loạn Táng Cương đều đến cùng một chỗ.

Ngụy Vô Tiện dừng chân bên một cây ngọc lan cổ thụ ở bờ hồ. Hắn khẽ vuốt ve thân cây mà nhìn lên trời. Kỳ thật Phượng Ly hồ không những được bảo hộ bởi một tầng kết giới mà còn quanh năm ẩn hiện trong màn mây mù. Này là Thượng Cổ và Lam An lúc xây lên đảo Phượng Ly mà tính toán tỉ mỉ. Không muốn thế ngoại tìm tới. Bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ có một mật đạo dẫn tới nơi này. Nếu không đều phải nhảy xuống từ vách núi Vân Thâm xuống. Nhưng có rơi xuống thì chỉ có thể một con đường chết.

" Ái Mệnh, ngân khố của ta năm đó rời đi vẫn còn chứ ?" Ngụy Vô Tiện chỉ pháp ngón trỏ và giữa lại với nhau. Linh lực màu xích hồng bao quanh thân cây ngọc lan rồi từ từ hóa thành những con bướm Thủy Tinh với viền cánh màu xích hồng đặc biệt nổi bật dưới ánh mặt trời.

!!!

Thôi chết rồi!

Ái Mệnh cùng Mộng Hề bốn mắt nhìn nhau mà đổ mồ hôi lạnh.

" Điện hạ..."

Ngụy Vô Tiện nhìn mặt hồ bị Thủy Tinh Điẹp lay động, dưới mặt nước dần dần lộ ra những bông Xích Liên đỏ rực nối từ bờ hồ đến thẳng hòn đảo ở giữa hồ.

Hắn im lặng chăm chú nhìn những cành lá sen xanh tươi kết lại với nhau thành một cây cầu, những bông Xích Liên đan xen uốn lên thân cầu tạo nên một cây cầu đỏ rực bởi hoa.

" Đi thôi. " hắn cầm tay Ái Mệnh và Mộng Hề tiến lên cây cầu. Mặt nước trong vắt ánh lên những đợt lấp lánh như chào mừng.

Vì hắn chỉ nhìn phía trước nên hắn không có chú ý tới một thân ảnh màu trắng ở phía sau. Người nọ một thân bạch y với đường nét vân văn tô điểm. Đai buộc trán hoạt tiết vân văn nói lên xuất thân của hắn. Hắn vén từng nhành cây sang một bên để không bị vướng phải. Cho tới khi đi đến tận bờ hồ. Hắn nhìn người phía trước mà khẽ hô.

" A Tiện."

Ngụy Vô Tiện cứng người dừng lại. Hắn quay người nhìn kẻ xâm nhập kia.

" Đại..ca ca? "

" A Tiện...đây là?"

" Huynh là tông chủ của Lam thị, chắc cũng được biết về nơi này đi."

" Ân, ta đoán nơi này là cấm địa của Vân Thâm Bất Tri Xứ. " Lam Hi Thần vịn tay lên thành cầu từng bước tiến lên phía trước. Hắn nhìn nghiêng xuống mặt nước, ánh mắt lấp lánh nhìn Ngụy Vô Tiện: " A Tiện, đệ thực sự là..."

" Ừm, nếu huynh không chê thì đi theo ta, sau khi ra ngoài đừng tiết lộ cho ai, kể cả Lam Trạm."

" Được."

Lam Hi Thần một đường đi theo Ngụy Vô Tiện cho đến hết cây cầu, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện rồi lại nhìn tới một lớp kết giới màu lam kia.

Mộng Hề cầm trong tay cây quạt nàng ôm hàng ngày, quạt nhẹ lên ở trước. Kết giới dần lộ ra một lỗ hổng lớn theo đó là mùi hương thơm ngọt từ bên kia kết giới xông thẳng ra.

Ngụy Vô Tiện bước vào trong rồi nhìn tới bên trái. Tiếng nước chảy róc rách không ngừng vang bên tai. Lam Hi Thần kinh ngạc, nhìn tới một tòa núi đang lơ lửng trên không trung hắn không khỏi sửng sốt. Kia hắn không thể không biết. Tòa núi ấy không khác gì Vân Thâm Bất Tri Xứ từ ngoại giới nhìn vào. Những dòng nước từ thác nước chảy xuống tạo thành một hồ nước chứa đủ vài toà nhà. Hồ nước ấy đủ mọi sắc hoa sen, có trắng, đỏ, tím, hồng, xanh. Nhiều nhất là Lam Liên và Xích Liên. Bên kia hồ đối diện với nhóm Ngụy Vô Tiện là một tòa tiên phủ tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Bên này và bên kia hồ lại được nối liền bởi một cây cầu được làm bằng ngọc Phỉ Thúy.

Nhìn sang bên phải là một toàn gia phủ không lớn nhưng đủ có thể thấy đặc trưng của Vân Mộng, so với Liên Hoa Ổ còn cầu kỳ mà đẹp hơn.

Ngụy Vô Tiện đi lên phía trước một chút lại nhìn thấy bóng dài một con vật chạy tới. Bên kia Vân Thâm Bất Tri Xứ thu nhỏ cũng có động tĩnh, một đạo lam quang xuất hiện bao phủ tới toàn tiên phủ Vân Thâm.

" Đại ca ca. Như huynh biết tới, đây là đảo Phượng Ly. Cấm địa của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chỉ có dòng chính Lam thị mới biết tới nơi này. " Ngụy Vô Tiện xoay người cười lên thật rạng rỡ. Lam Hi Thần ngây ngẩn nhìn hắn.

Lam Hi Thần biết, từ khi sinh ra, phụ thân của hắn đã chỉ dạy cho hắn cùng Lam Vong Cơ về nơi này. Vì đặc thù dòng tộc nên Lam thị cùng được xem là gia tộc canh giữ nơi đây.

Phượng Ly đảo nếu không được cho phép, không ai có thể bước chân tới. Lam Dực tiền bối từng có ghi chép rằng Phượng Ly đảo cất chứa toàn bộ Tu chân giới. Nàng đã từng được diện kiến qua tổ tiên khi vùea đặt chân lên Phượng Ly hồ.

" Sư tôn. " Một giọng nói trầm nhẹ nhưng chứa nhiều sự kích động gấp gáp vang lên từ phía sau hắn. Người nọ thân hình to lớn, một thân huyền y với viền màu vàng. Họa tiết bắt mắt được thêu bởi chỉ vàng xa xỉ, bên hông mang bội đao, tóc được phát quan cố định gọn gàng lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.

" Ân."

Ngụy Vô Tiện bất động nhìn người nọ. Lam Hi Thần đứng phía sau hắn có chút kích động.

Từ nhỏ tới lớn hắn cùng tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Minh Quyết là huynh đệ chi gian, xem nhau lớn lên. Đối với những tông chủ các đời đều biết rõ.

Thanh Hà Nhiếp thị là một gia tộc đặc biệt trong số các gia tộc tu tiên. Tổ tiên vốn xuất thân là đồ tể, nên Thanh Hà Nhiếp thị luyện đao chứ không luyện kiếm như hầu hết các gia tộc khác. Do đao tính có phần hung dữ, người luyện đao ở Thanh Hà Nhiếp có tính khí thất thường, mãnh liệt, không dung túng cái ác.

" Đại ca ca, chắc huynh cũng biết vị này đi " Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần.

" Nhiếp...tiền bối " Lam Hi Thần chắp tay hành lễ với người nọ.

Người nọ cùng vì thế mà chú ý tới sự hiện diện của hắn.

" Trán đeo mạt ngạch, là môn sinh Lam thị sao? Không đúng, nhìn gia bào và vân văn đai buộc trán. Hắn là dòng chính. Ngươi là hậu nhân của Lam An ?" Người nọ nhìn một thân trắng tinh của hắn mà đánh giá.

Hừm...Lam gia người sao lại đến đây?

" Là, vãn bối Lam Hi Thần, là tông chủ Lam gia. Diện kiến Nhiếp tiền bối. " Lam Hi Thần lại chắp lễ một lần nữa.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ lưng Ái Mệnh và Mộng Hề, hai đứa nhỏ cũng lặp tức biến mất tại chỗ.

" Minh Lễ, không được đối với y làm bậy. Đi, ta có chuyện muốn tìm ngươi. Đại ca ca, huynh cứ đi dạo tự nhiên nhưng đừng đến năm tiên phủ này. Không được phép bước vào sẽ bị thương. Lam Trạm sẽ lo lắng. "

" Được." Lam Hi Thần gật đầu.

Nhận được cái gật đầu của hắn, Ngụy Vô Tiện cũng cùng Nhiếp Minh Lễ rời đi. Là đi đến một tòa thành trông giống với Bất Tịnh Thế hiện tại.

========

" Ngụy huynh, Hàm Quang Quân, các huynh tới rồi. Hoan nghênh hoan nghênh nha!" Nhiếp Hoài Tang dùng quạt che mặt híp mắt cười.

Hôm qua Nhiếp Hoài Tang nhận được thư của Ngụy Vô Tiện liền nhanh chóng chuẩn bị chờ đón bạn tốt. Cũng hiếm được ngày hắn không bị đại ca càm đao rượt đòi đánh gãy chân. Nhiếp Hoài Tang trong lòng chúc mừng đem Ngụy Vô Tiện đương bạn tốt.

Ngụy Vô Tiện bá vai Nhiếp Hoài Tang cười lớn: " Nhiếp huynh a Nhiếp huynh, mấy ngày phiền ngươi chiếu cố nỹ nam tử yếu đuối là ta đây nha!"

" Ngụy huynh, ngươi nói lời này sai rồi. Ngươi yếu đuối thế ta đây là gì a" Nhiếp Hoài Tang gấp quạt đánh lên bàn tay Ngụy Vô Tiện đang choàng qua cổ hắn. Bỗng hắn cảm thấy lạnh hết cả sống lưng run rẩy mà nhìn Lam Vong Cơ.

Phải. Là nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ mămt lạnh tỏa hàn khí nhìn chằm chằm cái tay đang ôm vai của Ngụy Vô Tiện như muốn đâm thunhr ra hai cái lỗ. Ấy vậy mà Ngụy Vô Tiện vẫn không phát giác ra.

Nhiếp Hoài Tang sợ hãi dùng quạt gỡ tay Ngụy Vô tiện ra rồi lùi lùi mấy bước trước sự ngỡ ngàng của hắn.

" Đi...đi thôi. Ta dẫn các ngươi vào trong." Nói rồi Nhiếp Hoài Tang lại mở quạt che mămt mà liếc nhìn Lam Vong Cơ đã thu liễm áp suất.

Hàm Quang Quân thật đáng sợ nga~.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com