2. Khiến nàng rơi xuống
Tên gốc: 让她降落Tác giả: 我想藏起来_
-----------------------------------------------------------
[Chỉ là con diều miễn cưỡng bay đi, vì sợ người si mê nên phải cất cánh.]Thứ hai, sáu giờ sáng, lại một lần nữa tỉnh lại.Nghiêm túc mà nói, thì Đường An Kỳ không phải người khó ngủ, nhưng cứ mỗi thứ hai, khi người bên cạnh vén chăn chuẩn bị rời giường nàng cũng sẽ bừng tỉnh.Dù người nọ rõ ràng đã hết sức nhẹ nhàng để không phát ra âm thanh, nhưng Đường An Kỳ cũng không cách nào ngủ lại được nữa.Nằm ở trên giường, đập vào tầm mắt chính là trần nhà trắng tinh như tuyết, cực kỳ giống suy nghĩ của nàng giờ phút này.Thanh tỉnh rồi lại trống rỗng, điềm nhiên như không mà lại buồn vô cớ như mất đi điều gì.Người nọ nhanh chóng rửa mặt rồi lại vội vàng nhét gì đó trong tủ vào túi áo, sau đó đi đến trước giường kéo chiếc vali đã chuẩn bị từ tối hôm trước, lại liếc đồng hồ trên điện thoại xác nhận lại thời gian, mới thở dài một hơi."Đi đường cẩn thận." An Kỳ nghĩ nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng vẫn là lên tiếng."Ah, lại làm chị tỉnh giấc hả." Người nọ có chút ảo não gãi gãi đầu, tiếp theo lại lo lắng dặn dò "Đồ ăn vặt em mua từ tuần trước vẫn còn rất nhiều, em đều để ở trong tủ, nếu chị lười ra ngoài thì nhớ lấy ra ăn nha! Lười giặt quần áo thì cứ để trong sọt nhà tắm ấy, đừng ném lên giường, chờ em về em giặt cho. Còn nữa, quả bưởi kia nhớ bổ ra ăn hết đi nhé."Đường An Kỳ lẳng lặng nhìn cô nói xong, ngay cả đầu cũng không gật, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, "Ừ."Cũng không so đo thái độ của An Kỳ có hơi lạnh lùng, người nọ cười cười kéo rương hành lý vẫy tay với An Kỳ "Sắp không kịp rồi, em phải lên xe bây giờ, em không ở đây nhưng nhất định vẫn phải sống thật tốt nha, An Kỳ, thứ sáu gặp lại!"Đường An Kỳ nằm ở trên giường chớp chớp hai mắt xem như trả lời.Người nọ cảm thấy hài lòng, liền kéo vali đến trước cửa ra vào, lưu lại cho Đường An Kỳ chỉ còn bóng lưng với chiếc áo khoác bóng chày size lớn.Thẳng đến khi nghe được tiếng cửa trầm đục mở ra rồi đóng lại, Đường An Kỳ mới một lần nữa dùng sức kéo chăn qua đỉnh đầu, đem tất cả buồn bực tự mình gặm nhấm.Có bao nhiêu người đã từng tiến vào cuộc đời của nàng, rồi sau đó lại vội vàng quay người bỏ đi.
-----------------------------------------------------------------
[Nếu như Người có thể khiến nàng rơi xuống, bầu trời sẽ tự do vô tận không điểm kết]Thứ ba, giữa trưa 12 giờ, An Kỳ miễn cưỡng tỉnh lại giữa tiếng đập cửa lộn xộn."An Kỳ, chị dậy chưa?"Âm thanh tràn đầy sức sống của Lâm Tư Ý truyền tới qua cánh cửa gỗ dày.Đường An Kỳ tùy ý sửa sang áo ngủ nhăn nhó trên người, kéo cửa ra, "Làm sao vậy?""Trưa rồi, cùng đi ăn cơm không?"Đường An Kỳ nhìn nhìn bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ của Cúc Tịnh Y đang bám lấy Lâm Tư Ý, nhẹ nhàng lắc đầu, "Hai đứa đi đi, chị không đói bụng, đang muốn ngủ thêm một lát.""Ah, như vậy, bọn em đi trước, chị ngủ tiếp nha."Đường An Kỳ lập tức đóng cửa, vẫn có thể nghe được tiếng cãi lộn từ hành lang truyền đến."Mặc kệ, em muốn ăn lẩu! Lâm! Tư! Ý! Em! Muốn! Ăn! Lẩu!""Nghe lời, không được ăn! Em dữ dằn thế này rồi còn ăn ăn ăn!"Lắc đầu, Đường An Kỳ một lần nữa cuộn mình vào trong chăn.Nhất định là bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, cho nên mới buồn ngủ thế này, nhất định là như vậy rồi.
--------------------------------------------------------------------
[Tôi nguyện làm con thuyền nếu em là biển cả, để nó lênh đênh trôi trong tim em.]Thứ tư, hai giờ chiều, tự nhiên tỉnh.Không có lịch đi tập luyện, nên dường như giờ giấc của Đường An Kỳ đều chênh lệch so với thế giới.Tối hôm qua lại mất ngủ, khó khăn lắm đến tận lúc hừng đông mới chợp mắt được, thế nên hôm nay nàng ngủ một giấc thẳng đến trưa.Không vội rời giường, Đường An Kỳ tiện tay sờ sờ điện thoại bên gối, ngồi ở đầu giường lướt Weibo.Phần theo dõi đặc biệt, nàng còn chưa kịp xem qua.Mà lại ấn vào một cái tên, là giọng điệu viết văn quen thuộc rất giống của một đứa học sinh tiểu học, chỉ khác là đăng hai ảnh chụp chung với bạn cùng phòng.Đường An Kỳ chớp mắt nhìn hai lần, yên lặng thoát khỏi giao diện.Để điện thoại di động xuống, đi tới chiếc tủ nơi người kia đã cất rất nhiều đồ ăn vặt, lấy ra một bao khoai tây chiên lớn, sau đó không khách khí xé ra, nhét vào trong miệng.Đường An Kỳ rất nhanh liền giải quyết xong hơn phân nửa đồ ăn vặt, nghĩ nghĩ một chút rồi lấy quần áo thay ra hai ngày trước ném lên cạnh giường.Sau đó vứt túi đồ ăn vặt xuống đống quần áo lộn xộn, chụp lại rồi đăng weixin.Như dự đoán, người nọ rất nhanh liền hồi âm."Ấy da da, sao phòng lại thành bộ dạng như thế rồi ~ "Đường An Kỳ dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng người nọ ôm điện thoại nửa bất đắc dĩ nửa kinh ngạc há to mồm, nàng nhếch nhếch khóe miệng, hồi âm một sticker vô tội."Thôi kệ đi, không có việc gì, hai ngày nữa em sẽ về. Đợi em về dọn dẹp lại sau nha.""Được."
---------------------------------------------------------------
[Thế gian này phồn hoa quá nhiều, bóng người đan xen vai chạm vai.]Thứ năm, sáng sớm tám giờ, tiếng chuông báo thức vang lên, Đường An Kỳ miễn cưỡng mở mắt.Sáng hôm nay có lớp vũ đạo, nàng máy móc rời giường, rửa mặt sau đó đi ra ngoài.Khi đến phòng tập thì các thành viên đã gần như đông đủ, nếu các thành viên team N mà ở với nhau, một giây cũng không yên tĩnh được.Phùng Tân Đóa bụm tay, miệng mếu mếu, đi tới chỗ Lục Đình làm nũng, "Đóa Đóa không cẩn thận làm mảnh gỗ cắt vào tay, đau quá."Lục Đình ghét bỏ liếc nàng một cái, "Đáng đời, ai bảo cậu ngốc như vậy chứ.""Nhưng mà Đóa Đóa thật sự rất đau nha."Âm thanh làm nũng thái quá của Phùng Tân Đóa khiến Đường An Kỳ không nhịn được rùng mình một cái, nàng dường như đang mong chờ Lục Đình dạy bảo kẻ ngốc kia.Nhưng Lục Đình chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua tay Phùng Tân Đóa một cái rồi kêu lên, "Thật đúng là chảy máu, sao cậu lại bất cẩn như vậy hả, mau đi với mình tới phòng y tế xử lý một chút đi."Đường An Kỳ nhìn thoáng qua lòng bàn tay Phùng Tân Đóa vẫn chưa tới một ngón tay bị thương tổn gì, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Lục Đình, yên lặng phóng ra một cái liếc mắt...
----------------------------------------------------
[Em lướt qua, duy chỉ có em, mới khiến tôi dừng bước.]Thứ sáu, 10h sáng, một loại mong chờ không thể hiểu được khiến Đường An Kỳ tỉnh lại.Vừa mở mắt ra, điện thoại giống như đã được dự tính trước reo lên.Thần tốc cầm lấy điện thoại, nhìn tên người gọi trên màn hình, vui vẻ trong mắt tựa hồ giảm đi một nửa."A Hoàng, có chuyện gì?""An Kỳ, hôm nay mình đi dạo phố cùng Hiểu Ngọc, không phải cậu nói muốn mua quần áo sao? Cùng đi không?""Không được, hôm nay mình... Hôm nay mình không muốn đi dạo phố" chần chừ một chút, Đường An Kỳ vẫn ngượng ngùng từ chối."Ah... Vậy được rồi."Bốn tiếng sau khi cúp điện thoại, Đường An Kỳ ngoại trừ nghe nhạc và nhìn kim đồng hồ nhích từng bước, thì cái gì cũng không làm.Khi phát đến bài hát quen thuộc, đồng thời, âm thanh mở cửa cũng vang lên.Người nọ kéo vali đứng ở cửa ra vào, cười tủm tỉm với nàng, "An Kỳ, em đã về rồi."Giống như khi rời đi mỗi thứ hai, người này, cũng sẽ đúng giờ trở về vào mỗi thứ sáu.Đường An Kỳ đột nhiên nở nụ cười, tháo xuống tai nghe ôn nhu nói, "Chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đi?""Được, vừa vặn em cũng đói bụng."Bài hát chưa phát xong bị dừng lại, đặt ở trên giường, đó là bài hát "Khiến nàng rơi xuống" của Hà Lộ.
-------------------------------------------------------------------------------
[Hai trái tim trầm lặng, đã thôi không trầm lặng nữa]"An Kỳ, coi chừng."Vừa ra khỏi cửa kí túc, một chiếc xe taxi phi như bay lướt qua góc áo An Kỳ đang thất thần.Người nọ gấp gáp giữ chặt tay nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực.Đường An Kỳ nhìn người đang kề bên, đột nhiên cảm giác đượcHóa ra người ấy ở bên nàng, giống như con diều được buộc ở một đoạn dây dài.Có đoạn dây ấy trong tay, nàng cũng không cần điều gì quá xa vời.
END.
Merry Christmas !!!
-----------------------------------------------------------
[Chỉ là con diều miễn cưỡng bay đi, vì sợ người si mê nên phải cất cánh.]Thứ hai, sáu giờ sáng, lại một lần nữa tỉnh lại.Nghiêm túc mà nói, thì Đường An Kỳ không phải người khó ngủ, nhưng cứ mỗi thứ hai, khi người bên cạnh vén chăn chuẩn bị rời giường nàng cũng sẽ bừng tỉnh.Dù người nọ rõ ràng đã hết sức nhẹ nhàng để không phát ra âm thanh, nhưng Đường An Kỳ cũng không cách nào ngủ lại được nữa.Nằm ở trên giường, đập vào tầm mắt chính là trần nhà trắng tinh như tuyết, cực kỳ giống suy nghĩ của nàng giờ phút này.Thanh tỉnh rồi lại trống rỗng, điềm nhiên như không mà lại buồn vô cớ như mất đi điều gì.Người nọ nhanh chóng rửa mặt rồi lại vội vàng nhét gì đó trong tủ vào túi áo, sau đó đi đến trước giường kéo chiếc vali đã chuẩn bị từ tối hôm trước, lại liếc đồng hồ trên điện thoại xác nhận lại thời gian, mới thở dài một hơi."Đi đường cẩn thận." An Kỳ nghĩ nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng vẫn là lên tiếng."Ah, lại làm chị tỉnh giấc hả." Người nọ có chút ảo não gãi gãi đầu, tiếp theo lại lo lắng dặn dò "Đồ ăn vặt em mua từ tuần trước vẫn còn rất nhiều, em đều để ở trong tủ, nếu chị lười ra ngoài thì nhớ lấy ra ăn nha! Lười giặt quần áo thì cứ để trong sọt nhà tắm ấy, đừng ném lên giường, chờ em về em giặt cho. Còn nữa, quả bưởi kia nhớ bổ ra ăn hết đi nhé."Đường An Kỳ lẳng lặng nhìn cô nói xong, ngay cả đầu cũng không gật, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, "Ừ."Cũng không so đo thái độ của An Kỳ có hơi lạnh lùng, người nọ cười cười kéo rương hành lý vẫy tay với An Kỳ "Sắp không kịp rồi, em phải lên xe bây giờ, em không ở đây nhưng nhất định vẫn phải sống thật tốt nha, An Kỳ, thứ sáu gặp lại!"Đường An Kỳ nằm ở trên giường chớp chớp hai mắt xem như trả lời.Người nọ cảm thấy hài lòng, liền kéo vali đến trước cửa ra vào, lưu lại cho Đường An Kỳ chỉ còn bóng lưng với chiếc áo khoác bóng chày size lớn.Thẳng đến khi nghe được tiếng cửa trầm đục mở ra rồi đóng lại, Đường An Kỳ mới một lần nữa dùng sức kéo chăn qua đỉnh đầu, đem tất cả buồn bực tự mình gặm nhấm.Có bao nhiêu người đã từng tiến vào cuộc đời của nàng, rồi sau đó lại vội vàng quay người bỏ đi.
-----------------------------------------------------------------
[Nếu như Người có thể khiến nàng rơi xuống, bầu trời sẽ tự do vô tận không điểm kết]Thứ ba, giữa trưa 12 giờ, An Kỳ miễn cưỡng tỉnh lại giữa tiếng đập cửa lộn xộn."An Kỳ, chị dậy chưa?"Âm thanh tràn đầy sức sống của Lâm Tư Ý truyền tới qua cánh cửa gỗ dày.Đường An Kỳ tùy ý sửa sang áo ngủ nhăn nhó trên người, kéo cửa ra, "Làm sao vậy?""Trưa rồi, cùng đi ăn cơm không?"Đường An Kỳ nhìn nhìn bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ của Cúc Tịnh Y đang bám lấy Lâm Tư Ý, nhẹ nhàng lắc đầu, "Hai đứa đi đi, chị không đói bụng, đang muốn ngủ thêm một lát.""Ah, như vậy, bọn em đi trước, chị ngủ tiếp nha."Đường An Kỳ lập tức đóng cửa, vẫn có thể nghe được tiếng cãi lộn từ hành lang truyền đến."Mặc kệ, em muốn ăn lẩu! Lâm! Tư! Ý! Em! Muốn! Ăn! Lẩu!""Nghe lời, không được ăn! Em dữ dằn thế này rồi còn ăn ăn ăn!"Lắc đầu, Đường An Kỳ một lần nữa cuộn mình vào trong chăn.Nhất định là bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, cho nên mới buồn ngủ thế này, nhất định là như vậy rồi.
--------------------------------------------------------------------
[Tôi nguyện làm con thuyền nếu em là biển cả, để nó lênh đênh trôi trong tim em.]Thứ tư, hai giờ chiều, tự nhiên tỉnh.Không có lịch đi tập luyện, nên dường như giờ giấc của Đường An Kỳ đều chênh lệch so với thế giới.Tối hôm qua lại mất ngủ, khó khăn lắm đến tận lúc hừng đông mới chợp mắt được, thế nên hôm nay nàng ngủ một giấc thẳng đến trưa.Không vội rời giường, Đường An Kỳ tiện tay sờ sờ điện thoại bên gối, ngồi ở đầu giường lướt Weibo.Phần theo dõi đặc biệt, nàng còn chưa kịp xem qua.Mà lại ấn vào một cái tên, là giọng điệu viết văn quen thuộc rất giống của một đứa học sinh tiểu học, chỉ khác là đăng hai ảnh chụp chung với bạn cùng phòng.Đường An Kỳ chớp mắt nhìn hai lần, yên lặng thoát khỏi giao diện.Để điện thoại di động xuống, đi tới chiếc tủ nơi người kia đã cất rất nhiều đồ ăn vặt, lấy ra một bao khoai tây chiên lớn, sau đó không khách khí xé ra, nhét vào trong miệng.Đường An Kỳ rất nhanh liền giải quyết xong hơn phân nửa đồ ăn vặt, nghĩ nghĩ một chút rồi lấy quần áo thay ra hai ngày trước ném lên cạnh giường.Sau đó vứt túi đồ ăn vặt xuống đống quần áo lộn xộn, chụp lại rồi đăng weixin.Như dự đoán, người nọ rất nhanh liền hồi âm."Ấy da da, sao phòng lại thành bộ dạng như thế rồi ~ "Đường An Kỳ dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng người nọ ôm điện thoại nửa bất đắc dĩ nửa kinh ngạc há to mồm, nàng nhếch nhếch khóe miệng, hồi âm một sticker vô tội."Thôi kệ đi, không có việc gì, hai ngày nữa em sẽ về. Đợi em về dọn dẹp lại sau nha.""Được."
---------------------------------------------------------------
[Thế gian này phồn hoa quá nhiều, bóng người đan xen vai chạm vai.]Thứ năm, sáng sớm tám giờ, tiếng chuông báo thức vang lên, Đường An Kỳ miễn cưỡng mở mắt.Sáng hôm nay có lớp vũ đạo, nàng máy móc rời giường, rửa mặt sau đó đi ra ngoài.Khi đến phòng tập thì các thành viên đã gần như đông đủ, nếu các thành viên team N mà ở với nhau, một giây cũng không yên tĩnh được.Phùng Tân Đóa bụm tay, miệng mếu mếu, đi tới chỗ Lục Đình làm nũng, "Đóa Đóa không cẩn thận làm mảnh gỗ cắt vào tay, đau quá."Lục Đình ghét bỏ liếc nàng một cái, "Đáng đời, ai bảo cậu ngốc như vậy chứ.""Nhưng mà Đóa Đóa thật sự rất đau nha."Âm thanh làm nũng thái quá của Phùng Tân Đóa khiến Đường An Kỳ không nhịn được rùng mình một cái, nàng dường như đang mong chờ Lục Đình dạy bảo kẻ ngốc kia.Nhưng Lục Đình chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua tay Phùng Tân Đóa một cái rồi kêu lên, "Thật đúng là chảy máu, sao cậu lại bất cẩn như vậy hả, mau đi với mình tới phòng y tế xử lý một chút đi."Đường An Kỳ nhìn thoáng qua lòng bàn tay Phùng Tân Đóa vẫn chưa tới một ngón tay bị thương tổn gì, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Lục Đình, yên lặng phóng ra một cái liếc mắt...
----------------------------------------------------
[Em lướt qua, duy chỉ có em, mới khiến tôi dừng bước.]Thứ sáu, 10h sáng, một loại mong chờ không thể hiểu được khiến Đường An Kỳ tỉnh lại.Vừa mở mắt ra, điện thoại giống như đã được dự tính trước reo lên.Thần tốc cầm lấy điện thoại, nhìn tên người gọi trên màn hình, vui vẻ trong mắt tựa hồ giảm đi một nửa."A Hoàng, có chuyện gì?""An Kỳ, hôm nay mình đi dạo phố cùng Hiểu Ngọc, không phải cậu nói muốn mua quần áo sao? Cùng đi không?""Không được, hôm nay mình... Hôm nay mình không muốn đi dạo phố" chần chừ một chút, Đường An Kỳ vẫn ngượng ngùng từ chối."Ah... Vậy được rồi."Bốn tiếng sau khi cúp điện thoại, Đường An Kỳ ngoại trừ nghe nhạc và nhìn kim đồng hồ nhích từng bước, thì cái gì cũng không làm.Khi phát đến bài hát quen thuộc, đồng thời, âm thanh mở cửa cũng vang lên.Người nọ kéo vali đứng ở cửa ra vào, cười tủm tỉm với nàng, "An Kỳ, em đã về rồi."Giống như khi rời đi mỗi thứ hai, người này, cũng sẽ đúng giờ trở về vào mỗi thứ sáu.Đường An Kỳ đột nhiên nở nụ cười, tháo xuống tai nghe ôn nhu nói, "Chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đi?""Được, vừa vặn em cũng đói bụng."Bài hát chưa phát xong bị dừng lại, đặt ở trên giường, đó là bài hát "Khiến nàng rơi xuống" của Hà Lộ.
-------------------------------------------------------------------------------
[Hai trái tim trầm lặng, đã thôi không trầm lặng nữa]"An Kỳ, coi chừng."Vừa ra khỏi cửa kí túc, một chiếc xe taxi phi như bay lướt qua góc áo An Kỳ đang thất thần.Người nọ gấp gáp giữ chặt tay nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực.Đường An Kỳ nhìn người đang kề bên, đột nhiên cảm giác đượcHóa ra người ấy ở bên nàng, giống như con diều được buộc ở một đoạn dây dài.Có đoạn dây ấy trong tay, nàng cũng không cần điều gì quá xa vời.
END.
Merry Christmas !!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com