Chap26: Bắt cóc
"Là tại tớ đã liên luỵ đến cậu. Không biết bọn chúng sẽ hành hạ chúng ta như thế nào..." Cô cúi gằm mặt
"Đồ ngốc! Hai vẫn hơn một!" Thảo Linh khẽ mắng
Ngọc Lam bây giờ mới nhận ra ngữ khí của nó ngày càng giống Vương Tuấn Khải, thậm chí ngoại hình cũng có một số nét tương đồng.
Cô chun mũi. "Vậy bây giờ mau nghĩ cách thoát ra đi Thảo Linh."
Nó gật đầu nhưng rất khó khăn nhích lại gần cô. "Bọn chúng trói chặt quá. Sẽ vất vả để gỡ ra!"
"Ừ!" Cô tán thành
Cạch.
Cánh cửa gỗ mục nát mở ra, một đám người bước vào. Ngọc Lam tròn mắt kinh ngạc, Thảo Linh lạnh lùng nhìn kẻ dẫn đầu.
"Chị ăn phải gan hùm à? Nếu không thả chúng tôi, chưa nói đến việc ba tôi sẽ san bằng tập đoàn nhà chị, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng cho chị xong đời."
"Haha. Em chồng ơi~ Em nghĩ ai sẽ nói được với Tiểu Khải?" Trương Vũ Thư cười man rợ, ánh mắt thù hận chĩa về phía Ngọc Lam. "Nếu không vì mày không an phận, lại chạy đi quyến rũ cậu ấy thì bây giờ đâu phải khổ sở ở đây?"
Cô ta vẫn nhớ lúc trước mình từng hâm mộ Dương Ngọc Lam như thế nào. Nhờ có tiểu thuyết của nhà văn nổi tiếng kia, cô ta mới nuôi hy vọng cuộc đời mình sẽ giống những nữ chính trong sách, sớm muộn gì cũng được sánh đôi với Vương Tuấn Khải.
Nhưng sau đó, chính Dương Ngọc Lam mới trở thành công chúa, thành báu vật được anh nâng niu. Thậm chí ngay cả Thảo Linh cũng có cảm tình với cô, trong khi cô ta dùng bao nhiêu năm nịnh nọt dỗ dành mà chẳng được nó liếc mắt một cái...
Trương Vũ Thư chính là hận Ngọc Lam, cho rằng cô đã cướp mọi thứ của mình. Cô ta bắt đầu chơi xấu, tuy nhiên hậu quả vẫn chỉ có bản thân bị tất cả xa lánh, căm ghét.
"Chị sai rồi." Trầm mặc hồi lâu, Ngọc Lam lên tiếng. "Tình cảm của Tiểu Khải dành cho chị chưa bao giờ vượt mức bạn thân. Dù tôi có xuất hiện hay không, người mà anh ấy yêu mãi mãi không phải chị... Hãy dừng lại đi!"
"Mày nghĩ tao có thể quay đầu được sao?" Cô ta nhếch miệng, đáy mắt thoáng qua tia bi thương, ném lại cho đàn em một câu rồi quay người ra ngoài. "Canh chừng chúng nó cẩn thận. Ngày mai tôi sẽ tới!"
Khi bọn tay sai đã đóng cửa, canh chừng ở bên ngoài, khi mọi thứ đã yên ắng như lúc đầu, Ngọc Lam mới thở dài một hơi...
"Chị ta trở nên biến thái thật rồi!"
Dù không chuyên về thể loại trinh thám, nhưng tiểu thuyết của cô ít nhiều cũng có mùi vị tâm lý tội phạm. Vì vậy, qua biểu hiện, rất dễ nhận thấy Trương Vũ Thư đã bị rối loạn, tâm lý méo mó...
Thảo Linh đồng tình. "Tốt nhất đừng chọc giận chị ta, cố gắng cầm cự tới lúc mọi người đến cứu. Chúng ta nên nghỉ ngơi đi."
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Hai người lùi về sát bức tường, dựa vào nhau. Tuy rất mệt mỏi nhưng cả hai đều không chợp mắt, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng...
Ngọc Lam nhớ lại ngày đầu tiên nhìn thấy anh, đó là thời điểm TFBOYS mới debut, cô đã bị anh hớp hồn. Tình cảm diễn ra rất tự nhiên, cô gom góp những cảm xúc nhỏ nhặt của mình để viết nên câu chuyện tình yêu như trong mộng.
Tiểu thuyết của một đứa trẻ có thể lay động trái tim hàng chục triệu độc giả trên toàn thế giới, phải nói hoàn mỹ tới mức nào. Cô hạnh phúc vì yêu anh, lại đau đớn vì không thể quang minh chính đại được gặp anh... Cứ thế, cô vừa sáng tác truyện vừa miệt mài học tập, cuối cùng cũng tới ngày vào Bát Trung.
Cô và anh không đến với nhau bằng một cuộc cãi vã kiểu oan gia ngõ hẹp, cũng không tình cờ trúng tiếng sét ái tình như cô viết. Mọi thứ đều được sắp đặt bởi bàn tay của số phận. Cô biết anh, anh âm thầm bên cô, rồi hai người yêu... Nhẹ nhàng!
Mặc dù phải chịu uỷ khuất, cực khổ nhưng mỗi khi nghĩ đến nụ cười của anh, cô lập tức yên lòng...
Đêm dài, Ngọc Lam qua khe cửa ngắm bầu trời tối đen, không biết giờ này anh đang thế nào, có vì sự mất tích của cô mà điên cuồng lo lắng, lùng sục khắp nơi không?
Cô đã biết Trương Vũ Thư là chủ mưu vụ bắt cóc, vì vậy một là cô ta bị ngồi tù mọt gông, hai là cô và Thảo Linh sẽ chết...
Trước nay Ngọc Lam không hề sợ chết, điều duy nhất cô sợ là chưa kịp yêu thương anh nhiều hơn.
"Xin lỗi đã kéo cậu vào chuyện này, Thảo Linh..." Cô nhỏ giọng
Người bên cạnh rõ ràng nghe được, nhưng không trả lời. Giờ phút này, ngoài việc tính kế thoát ra, nó còn nghĩ tới vấn đề khác...
"Nếu không thành công, tôi biết nói với anh bằng cách nào?"
"Tôi...sẽ chết! Và mọi thứ đều bị chôn vùi ư?"
"TFBOYS! Nhanh lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com