44. CÙNG NHAU LÀM GIÀU
44. CÙNG NHAU LÀM GIÀU
Lục Chấn Sơn bị sốc như thế nào tạm thời không đề cập tới, Sư Nhạn Hành chỉ biết sau khi ký hợp đồng, nàng thực sự có thể thở phào nhẹ nhõm và nghỉ ngơi một thời gian.Thậm chí nếu nàng không có dã tâm, quãng đời còn lại chẳng cần phải phấn đấu.Nhưng tính tình Sư Nhạn Hành bẩm sinh thích lao lực, đầu óc không chịu yên ắng một khắc nào.Nghỉ ngơi ba ngày năm ngày thậm chí mười ngày thì không sao, nhưng nếu nghỉ ngơi lâu dài không làm chút gì, nàng sẽ bị khủng hoảng vô cớ.Cũng giống như bây giờ, ngay cả khi nàng không làm bất kỳ công việc thể chất nào, nhưng bộ não vẫn vận chuyển liên tục để nghĩ về kế hoạch cho tương lai.Vương Đào là đại biểu của xưởng nhỏ trong phạm vi gia đình, năng lực về mọi mặt còn hạn chế, chỉ riêng ba loại sản phẩm chính là thịt kho và gà vịt kho cũng đủ để cô ta tiêu hóa mấy năm.Mà tửu lầu Lục gia thì lại khác, họ hoàn toàn có năng lực phát triển các món ăn từ nguyên liệu tàu hủ ky và cải chua.Lục Chấn Sơn đã nói rõ việc sản xuất hai nguyên liệu này rất rườm rà và không có ý định sản xuất quy mô lớn; còn Sư Nhạn Hành lại tỏ ý định sẽ tổ chức sản xuất đại tràng.Điều này cũng có nghĩa là, trong một thời gian dài, nguồn cung cấp hai loại nguyên liệu này chỉ có ở thôn Quách Trương.Sư Nhạn Hành muốn biến thôn Quách Trương thành nơi chuyên sản xuất tàu hủ ky và cải chua.Giang Hồi vốn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, những ý tưởng này đều do Sư Nhạn Hành nghĩ ra, chỉ cần không quá điên cuồng thì cô sẽ không phản đối."Đây là một ý kiến hay," Giang Hồi vừa giúp Sư Nhạn Hành thái thịt vừa nói, "Nhưng nếu tự làm thì phải đến từng nhà, tuyển chọn ai tham gia và ai không tham gia đâu phải là điều dễ dàng, chưa chừng lại vơ vào người bao nhiêu câu oán hận, chuyện tốt hóa thành chuyện xấu."Trương đồ tể thu được hai con lợn béo đưa đến.Sau khi ông ta đưa hàng cũng không vội đi, giúp nhà họ Sư mổ xẻ thành từng phần gọn gàng, dù gì dao của nhà bình thường đâu sắc bén bằng của người bán thịt."Đúng là lý lẽ này," Sư Nhạn Hành lóc thịt heo ra khỏi xương để vào thau gỗ lớn, kéo Quách Miêu cùng làm, "Cho nên tôi định hai ngày sau đến nhà trưởng thôn một chuyến."Loại trường hợp quan trọng này vẫn nên để người có uy vọng đứng ra!Đến lúc đó cho dù ai có ý kiến ý cò thì cũng không dám quậy.Xương heo tạm thời không dùng hết, đều bao kỹ bằng giấy dầu rồi cất dưới hầm, mấy ngày cũng không hư.Phần thịt được cắt thành miếng hay thành khối, làm thịt khô hoặc làm lạp xưởng.Ruột heo thì bóp bằng bột mì vài lần rồi rửa sạch, chính là vỏ bọc tự nhiên.Giò heo đem hầm với nước sâm sấp, hầm rục thì rút xương, vớt đi lớp mỡ trên mặt, để ngoài sân một đêm thành món chân giò nấu đông hoàn mỹ.Khi ăn dùng vá xắn một khối, lớp thạch đông trong suốt bao quanh thịt giò heo mềm rục, ăn vừa ngon vừa đẹp.Nếu có khách đến chơi, còn có thể cắt thành lát bày ra đĩa, ăn không hoặc làm nước chấm ăn kèm.Hai cái đầu heo to và các loại nội tạng đã được làm sạch bỏ vào nồi kho, hầm nhừ mềm mại thành món phá lấu, trông có vẻ đáng sợ nhưng ăn rất ngon!Có điều kiện nên nướng ít bánh mì ruột xốp, bánh vàng rộm thì rạch một đường ở giữa, nhét vào thịt phá lấu và ớt băm nhỏ, nhất định phải rưới thêm nước sốt sền sệt, sẵn nóng ăn ngay, vỏ bánh mì giòn rụm, cắn một cái là vụn bánh rớt ra!Thật tuyệt vời, chỉ nghĩ đến thôi là đã thèm quá mức, tối nay phải ăn đỡ bánh hấp kẹp thịt kho mới được, ha ha!Mấy ngày kế tiếp, Sư gia đều sấy thịt khô, nhồi lạp xưởng, nấu phá lấu, mùi thơm nồng nàn không cách gì diễn tả!Đến nối thậm chí Quách Miêu đi làm về mà không còn thiết ăn thịt!Chồng Quế Hương vô cùng ngạc nhiẻn: "Con bé này lạ nhỉ, hiện giờ bày thịt ra trước mắt mà cũng không thèm?"Quách Miêu nghĩ thầm, cha thử mỗi ngày vọc cả trăm cân thịt tươi xem có ngán không?Thật ra nhồi lạp xưởng rất thú vị, tròng ruột sấy vào một đầu của ống tre, đầu kia nối với một cái phễu, từ từ nhét thịt đã ướp gia vị qua phễu.Cứ cách mỗi đoạn thì vặn khúc ruột đã nhồi theo một chiều, thế là thành cây lạp xưởng.Dùng xong một khúc ruột sấy, thắt đầu lại rồi treo lên đây thừng, hong gió vài ngày là ruột sấy định hình, sẽ không sợ bung ra.Bà chủ nhỏ nói sẽ làm ba vị: ngũ vị hương, cay xé và cay ngọt.Chờ khô đến độ thích hợp thì cắt mấy cấy hấp lên ăn, phần mỡ trắng trong, phần thịt nâu đỏ, cắn "phập" một cái là mỡ ứa ra, thật sự xuất sắc!Cha Quách Miêu chưa thử qua, chỉ nghe tả vậy thôi là cảm thấy cuộc sống như thần tiên."À phải, cha mẹ ơi," Quách Miêu nói, "Tiểu chưởng quầy bảo năm sau sẽ đi huyện thành mở tiệm, kêu con về hỏi ý cha mẹ có cho phép con đi theo hay không?"Ai ngờ phản ứng đầu tiên của cả Quế Hương và chồng đều là:Có loại chuyện tốt vậy sao?!Quế Hương lời ít mà ý nhiều: "Đi!"Chồng cô càng kích động hơn, vừa mở miệng là đã tính toán lâu dài: "Người ta đối xử tốt với con thì con phải sáng suốt hồi báo, nói ít làm nhiều. . ."Huyện thành tốt đến thế, vì sao mọi người không đi, do không thích à?Vì đi không được đấy thôi!Hiện giờ có người muốn đưa con gái nhà mình đến huyện thành, nào khác gì bầu trời rơi xuống bánh có nhân?Đứa ngốc mới không đi!Được ra ngoài mở rộng tầm mắt, cũng học bao nhiêu đạo lý đối nhân xử thế, còn thêm một phần thu nhập, tương lai tốt hơn nhiều so với còng lưng làm ruộng.Quách Miêu đã có ý trung nhân thanh mai trúc mã, hai nhà đều rất hài lòng, song hiện giờ bọn nó đều còn nhỏ, phải chờ thêm mấy năm.Nếu có thể được, cha Quách Miêu thậm chí hy vọng vợ chồng son thành thân xong sẽ ổn định cuộc sống ở huyện thành.Khi đó, cháu ngoại sinh ra chẳng phải sẽ là người thành phố?!Vài ngày sau, Sư Nhạn Hành xách theo đôi gà hong gió đi đến nhà trưởng thôn.Trưởng thôn không chịu nhận: "Đưa đồ làm gì, đem về đi!"Sư Nhạn Hành cười: "Sáp đến Tết rồi, nhà cháu xin biếu chút quà Tết."Trưởng thôn nhìn nhìn Hoàng lịch treo trên tường, thầm nghĩ con nhóc này quả thực nói hươu nói vượn, cách ăn Tết còn cả tháng kìa!Con dâu của trưởng thôn vào rót trà, hỏi thăm Sư Nhạn Hành vài câu rồi cũng không nán lại, đi vô buồng trong may vá với mẹ chồng. Tuy nhiên gian nhà không lớn, nếu có ý hóng chuyện đều có thể nghe rõ ràng.Sư Nhạn Hành đi thẳng vào vấn đề, nói muốn chọn sáu người từ sáu hộ nhà để dạy nghề."Trước kia các hương thân giúp nhà chúng cháu không ít, hiện giờ có việc làm, đương nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, phải để dành cho người trong thôn chúng ta."Bất cứ chuyện gì phần lớn đều là thoạt nhìn dễ hơn làm, ví dụ như muối cải chua, người ngoài xem Sư Nhạn Hành làm chắc hẳn sẽ cảm thấy công việc này quá đơn giản?Đúng là chỉ bỏ vào vại rồi thêm nước sôi, để mấy chú cẩu làm cũng còn được.Nhưng chờ đến khi bọn họ thật sự nhúng tay vào, sẽ phát hiện hoàn toàn không dễ ăn như vậy.Lên mốc biến chất thì khỏi cần phải nói, có khi miễn cưỡng thành công nhưng mùi vị lại kém xa vạn dặm, nhà mình ăn thì không tính, đem bán ra ngoài chắc chắn không được.Ánh mắt trưởng thôn nhìn Sư Nhạn Hành tràn ngập vui mừng.Đứa nhỏ này tốt bụng quá!Sư Nhạn Hành liệt kê mấy yêu cầu cụ thể: "Làm thức ăn thì cần người thích sạch sẽ, tay chân lanh lẹ và cần mẫn, danh tiếng tốt."Trưởng thôn cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, nếu khởi đầu tốt, về sau cả thôn làm giàu không phải giấc mộng, nghe vậy gật đầu lia lịa: "Đúng thế."Chỉ mới vài tháng ngắn ngủn, gia đình mẹ góa con côi vốn suýt không còn đường sống phải cần người ngoài giúp đỡ, ấy mà không những trở mình một cách xinh đẹp khắc phục khó khăn, hiện giờ lại còn thừa sức giúp đỡ thôn dân.Ông làm trưởng thôn mà không thể làm chuyện gì thực tế cho thôn làng, khó tránh ngẫm lại mà thẹn.Nhưng chuyện này cũng phải xem khả năng thiên phú của mỗi cá nhân, cưỡng cầu không được.Nếu chính mình chưa làm được, hiện giờ có người đứng ra, vậy thì ông có lết bộ xương già cũng phải giúp đỡ làm việc này thật hoàn hảo.Chị em họ Quách dĩ nhiên không cần phải nói, dư lại bốn hộ cần tuyển chọn.Con dâu ở phòng bên dỏng tai nghe xong, nhỏ giọng thì thầm với mẹ chồng: "Mẹ xem nhà ta được không?"Mẹ chồng hỏi ngược: "Con còn rảnh tay à?"Con dâu há miệng ngắc ngứ, thật đúng là không hề rảnh tay.Trong nhà người nhiều, việc nhiều, mỗi ngày chỉ nấu nướng dọn dẹp nhà cửa chăm sóc con cái đã bận quá sức, còn giờ rảnh đâu để làm chuyện gì khác!Thấy con dâu không lên tiếng, mẹ chồng yên lặng khâu vài mũi rồi nói: "Huống chi chuyện như vậy không nên chọn nhà chúng ta trước, bằng không truyền ra thật khó nghe."Bà biết ông lão nhà mình, bản lĩnh không lớn nhưng nhờ bối phận cao và luôn xử sự công chính mới được bầu vào chức vị này, thật sự chưa cống hiến gì cho người trong thôn.Hiện giờ Táp Táp muốn giúp mọi người cùng phát tài, nhà họ đâu thể nào đoạt lấy cơ hội đầu tiên!Trưởng thôn nhàn rỗi cả đời, bỗng nhiên xuất hiện một sự kiện lớn, đêm đó lăn qua lộn lại suy nghĩ suốt, không ngủ được.Sáng sớm hôm sau, ông tống cổ mấy đứa con trai con dâu đi từng nhà thông báo, kêu mọi người đều tụ họp ở sân phơi trước cửa thôn.Toàn thôn có khoảng trăm hộ, mỗi nhà cử ra một hai đại biểu đến đó góp mặt là được.Trưởng thôn tuy cao tuổi nhưng vẫn mạnh khỏe lắm, giọng nói vẫn sang sảng.Ông thậm chí không cần con cả nâng đỡ, tự
mình leo lên cối xay đá khổng lồ ở giữa sân phơi rồi hô to: "Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây vì có chuyện cực kỳ tốt muốn thông báo! Mẹ con Táp Táp trong thôn chúng ta. . ."Ông trình bày đại khái xong, đám người phía dưới đầu tiên là im lặng, sau đó tiếng thảo luận nổ tung như nước rớt vào chảo dầu chiên.Khoảng thời gian trước, mẹ con Sư gia thu mua rau xanh gà vịt khắp nơi, mọi người đều biết đến, trên dưới trong thôn ai mà không đi bán?Nhà mình không đủ bán, còn kêu bạn bè thân thích từ thôn khác lại đây bán, ai cũng kiếm rủng rỉnh.Vốn dĩ mọi người đang nếm mùi ngon ngọt, còn định sang năm trồng rau nuôi gà vịt nhiều hơn, ai dè Sư gia đột nhiên không muốn nữa. Mọi người đang tiếc nuối, bỗng dưng lại nghe chuyện tốt thế này, ý nghĩ kiếm tiền vừa tàn lụi nháy mắt lại bùng cháy.Có người nhịn không được hỏi: "Tại sao chỉ cần bốn hộ? Thôn chúng ta đông như vậy, tuyển chọn thế nào?"Một đám người sôi nổi phụ họa.Trưởng thôn cúi đầu đưa mắt ra hiệu cho người con cả, anh ta hung hăng gõ mạnh vào chiếc chiêng đồng trong tay "Cheng!" một tiếng vang dội.Hiện trường nháy mắt im lặng như tờ.Trưởng thôn gật đầu hài lòng, lúc này mới rành mạch nói tiếp: "Cũng như mọi người đều trồng trọt, tại sao có người chăm sóc tốt, có người chăm sóc không tốt?"Ông đưa ví dụ này, thôn dân mơ hồ hiểu ra.Chuyện kiếm tiền đương nhiên ai cũng đỏ mắt trông mong, nhưng kiếm được hay không phải xem thiên phú, có người trời sinh thiếu căn cơ, sốt ruột cũng vô dụng.Hơn nữa người ta đã nói, đây là việc làm cần sự nhẫn nại, phải có thời gian rảnh rỗi và có kiên nhẫn mới làm được."Giả sử có mấy chục người đều thích hợp làm việc này thì sao?"Có người hỏi.Trưởng thôn đã sớm chuẩn bị câu trả lời, nghe vậy không chút hoang mang đáp: "Đương nhiên đều đến lượt. Táp Táp nói nó còn nhỏ nên sức lực có hạn, một lần không thể dạy được quá nhiều người. Trước tiên sẽ truyền nghề cho một nhóm nhỏ, chờ khi dạy xong và làm thành công thì nhóm đó sẽ tuyển mấy hộ dạy tiếp, cứ lần lượt truyền xuống như thế. . ."Mô hình xúc tiến giống kim tự tháp này là đơn giản và hiệu quả nhất, có thể nhanh chóng bao phủ toàn bộ thôn làng trong khoảng thời gian ngắn mà không bỏ sót bất kỳ hộ gia đình nào.Sau khi sàng lọc toàn bộ, Sư Nhạn Hành sẽ biết rõ ai giỏi ở bộ phận nào. Nếu sau này có công việc tương tự sẽ ưu tiên cho những nhân tài phù hợp để nâng cao hiệu suất.Tuy trưởng thôn không có bản lĩnh lớn nhưng trên cơ bản có đủ uy vọng, vô cùng nhiệt tình chạy tới chạy lui mấy ngày, thuận lợi tuyển ra bốn người, ba nữ một nam.Ban đầu anh chàng kia còn có điểm xấu hổ, cảm thấy đường đường là một đấng nam nhi mà phải trộn chung với nhóm phụ nữ coi sao đặng?Trong khi y còn đang do dự, một đám lạc tuyển cứ như cá mập ngửi được mùi máu ào tới, mắt tỏa tia sáng xanh, dồn dập hỏi: "Ngươi muốn bỏ phải không?!"Biết đâu mình có thể may mắn điền vào?!Gã kia hết hồn, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Ai nói?! Không bỏ không bỏ!"Mẹ kiếp, chỉ cần có thể kiếm tiền, dẫu phải quây quần với thái giám cũng được mà!
Lục Chấn Sơn bị sốc như thế nào tạm thời không đề cập tới, Sư Nhạn Hành chỉ biết sau khi ký hợp đồng, nàng thực sự có thể thở phào nhẹ nhõm và nghỉ ngơi một thời gian.Thậm chí nếu nàng không có dã tâm, quãng đời còn lại chẳng cần phải phấn đấu.Nhưng tính tình Sư Nhạn Hành bẩm sinh thích lao lực, đầu óc không chịu yên ắng một khắc nào.Nghỉ ngơi ba ngày năm ngày thậm chí mười ngày thì không sao, nhưng nếu nghỉ ngơi lâu dài không làm chút gì, nàng sẽ bị khủng hoảng vô cớ.Cũng giống như bây giờ, ngay cả khi nàng không làm bất kỳ công việc thể chất nào, nhưng bộ não vẫn vận chuyển liên tục để nghĩ về kế hoạch cho tương lai.Vương Đào là đại biểu của xưởng nhỏ trong phạm vi gia đình, năng lực về mọi mặt còn hạn chế, chỉ riêng ba loại sản phẩm chính là thịt kho và gà vịt kho cũng đủ để cô ta tiêu hóa mấy năm.Mà tửu lầu Lục gia thì lại khác, họ hoàn toàn có năng lực phát triển các món ăn từ nguyên liệu tàu hủ ky và cải chua.Lục Chấn Sơn đã nói rõ việc sản xuất hai nguyên liệu này rất rườm rà và không có ý định sản xuất quy mô lớn; còn Sư Nhạn Hành lại tỏ ý định sẽ tổ chức sản xuất đại tràng.Điều này cũng có nghĩa là, trong một thời gian dài, nguồn cung cấp hai loại nguyên liệu này chỉ có ở thôn Quách Trương.Sư Nhạn Hành muốn biến thôn Quách Trương thành nơi chuyên sản xuất tàu hủ ky và cải chua.Giang Hồi vốn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, những ý tưởng này đều do Sư Nhạn Hành nghĩ ra, chỉ cần không quá điên cuồng thì cô sẽ không phản đối."Đây là một ý kiến hay," Giang Hồi vừa giúp Sư Nhạn Hành thái thịt vừa nói, "Nhưng nếu tự làm thì phải đến từng nhà, tuyển chọn ai tham gia và ai không tham gia đâu phải là điều dễ dàng, chưa chừng lại vơ vào người bao nhiêu câu oán hận, chuyện tốt hóa thành chuyện xấu."Trương đồ tể thu được hai con lợn béo đưa đến.Sau khi ông ta đưa hàng cũng không vội đi, giúp nhà họ Sư mổ xẻ thành từng phần gọn gàng, dù gì dao của nhà bình thường đâu sắc bén bằng của người bán thịt."Đúng là lý lẽ này," Sư Nhạn Hành lóc thịt heo ra khỏi xương để vào thau gỗ lớn, kéo Quách Miêu cùng làm, "Cho nên tôi định hai ngày sau đến nhà trưởng thôn một chuyến."Loại trường hợp quan trọng này vẫn nên để người có uy vọng đứng ra!Đến lúc đó cho dù ai có ý kiến ý cò thì cũng không dám quậy.Xương heo tạm thời không dùng hết, đều bao kỹ bằng giấy dầu rồi cất dưới hầm, mấy ngày cũng không hư.Phần thịt được cắt thành miếng hay thành khối, làm thịt khô hoặc làm lạp xưởng.Ruột heo thì bóp bằng bột mì vài lần rồi rửa sạch, chính là vỏ bọc tự nhiên.Giò heo đem hầm với nước sâm sấp, hầm rục thì rút xương, vớt đi lớp mỡ trên mặt, để ngoài sân một đêm thành món chân giò nấu đông hoàn mỹ.Khi ăn dùng vá xắn một khối, lớp thạch đông trong suốt bao quanh thịt giò heo mềm rục, ăn vừa ngon vừa đẹp.Nếu có khách đến chơi, còn có thể cắt thành lát bày ra đĩa, ăn không hoặc làm nước chấm ăn kèm.Hai cái đầu heo to và các loại nội tạng đã được làm sạch bỏ vào nồi kho, hầm nhừ mềm mại thành món phá lấu, trông có vẻ đáng sợ nhưng ăn rất ngon!Có điều kiện nên nướng ít bánh mì ruột xốp, bánh vàng rộm thì rạch một đường ở giữa, nhét vào thịt phá lấu và ớt băm nhỏ, nhất định phải rưới thêm nước sốt sền sệt, sẵn nóng ăn ngay, vỏ bánh mì giòn rụm, cắn một cái là vụn bánh rớt ra!Thật tuyệt vời, chỉ nghĩ đến thôi là đã thèm quá mức, tối nay phải ăn đỡ bánh hấp kẹp thịt kho mới được, ha ha!Mấy ngày kế tiếp, Sư gia đều sấy thịt khô, nhồi lạp xưởng, nấu phá lấu, mùi thơm nồng nàn không cách gì diễn tả!Đến nối thậm chí Quách Miêu đi làm về mà không còn thiết ăn thịt!Chồng Quế Hương vô cùng ngạc nhiẻn: "Con bé này lạ nhỉ, hiện giờ bày thịt ra trước mắt mà cũng không thèm?"Quách Miêu nghĩ thầm, cha thử mỗi ngày vọc cả trăm cân thịt tươi xem có ngán không?Thật ra nhồi lạp xưởng rất thú vị, tròng ruột sấy vào một đầu của ống tre, đầu kia nối với một cái phễu, từ từ nhét thịt đã ướp gia vị qua phễu.Cứ cách mỗi đoạn thì vặn khúc ruột đã nhồi theo một chiều, thế là thành cây lạp xưởng.Dùng xong một khúc ruột sấy, thắt đầu lại rồi treo lên đây thừng, hong gió vài ngày là ruột sấy định hình, sẽ không sợ bung ra.Bà chủ nhỏ nói sẽ làm ba vị: ngũ vị hương, cay xé và cay ngọt.Chờ khô đến độ thích hợp thì cắt mấy cấy hấp lên ăn, phần mỡ trắng trong, phần thịt nâu đỏ, cắn "phập" một cái là mỡ ứa ra, thật sự xuất sắc!Cha Quách Miêu chưa thử qua, chỉ nghe tả vậy thôi là cảm thấy cuộc sống như thần tiên."À phải, cha mẹ ơi," Quách Miêu nói, "Tiểu chưởng quầy bảo năm sau sẽ đi huyện thành mở tiệm, kêu con về hỏi ý cha mẹ có cho phép con đi theo hay không?"Ai ngờ phản ứng đầu tiên của cả Quế Hương và chồng đều là:Có loại chuyện tốt vậy sao?!Quế Hương lời ít mà ý nhiều: "Đi!"Chồng cô càng kích động hơn, vừa mở miệng là đã tính toán lâu dài: "Người ta đối xử tốt với con thì con phải sáng suốt hồi báo, nói ít làm nhiều. . ."Huyện thành tốt đến thế, vì sao mọi người không đi, do không thích à?Vì đi không được đấy thôi!Hiện giờ có người muốn đưa con gái nhà mình đến huyện thành, nào khác gì bầu trời rơi xuống bánh có nhân?Đứa ngốc mới không đi!Được ra ngoài mở rộng tầm mắt, cũng học bao nhiêu đạo lý đối nhân xử thế, còn thêm một phần thu nhập, tương lai tốt hơn nhiều so với còng lưng làm ruộng.Quách Miêu đã có ý trung nhân thanh mai trúc mã, hai nhà đều rất hài lòng, song hiện giờ bọn nó đều còn nhỏ, phải chờ thêm mấy năm.Nếu có thể được, cha Quách Miêu thậm chí hy vọng vợ chồng son thành thân xong sẽ ổn định cuộc sống ở huyện thành.Khi đó, cháu ngoại sinh ra chẳng phải sẽ là người thành phố?!Vài ngày sau, Sư Nhạn Hành xách theo đôi gà hong gió đi đến nhà trưởng thôn.Trưởng thôn không chịu nhận: "Đưa đồ làm gì, đem về đi!"Sư Nhạn Hành cười: "Sáp đến Tết rồi, nhà cháu xin biếu chút quà Tết."Trưởng thôn nhìn nhìn Hoàng lịch treo trên tường, thầm nghĩ con nhóc này quả thực nói hươu nói vượn, cách ăn Tết còn cả tháng kìa!Con dâu của trưởng thôn vào rót trà, hỏi thăm Sư Nhạn Hành vài câu rồi cũng không nán lại, đi vô buồng trong may vá với mẹ chồng. Tuy nhiên gian nhà không lớn, nếu có ý hóng chuyện đều có thể nghe rõ ràng.Sư Nhạn Hành đi thẳng vào vấn đề, nói muốn chọn sáu người từ sáu hộ nhà để dạy nghề."Trước kia các hương thân giúp nhà chúng cháu không ít, hiện giờ có việc làm, đương nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, phải để dành cho người trong thôn chúng ta."Bất cứ chuyện gì phần lớn đều là thoạt nhìn dễ hơn làm, ví dụ như muối cải chua, người ngoài xem Sư Nhạn Hành làm chắc hẳn sẽ cảm thấy công việc này quá đơn giản?Đúng là chỉ bỏ vào vại rồi thêm nước sôi, để mấy chú cẩu làm cũng còn được.Nhưng chờ đến khi bọn họ thật sự nhúng tay vào, sẽ phát hiện hoàn toàn không dễ ăn như vậy.Lên mốc biến chất thì khỏi cần phải nói, có khi miễn cưỡng thành công nhưng mùi vị lại kém xa vạn dặm, nhà mình ăn thì không tính, đem bán ra ngoài chắc chắn không được.Ánh mắt trưởng thôn nhìn Sư Nhạn Hành tràn ngập vui mừng.Đứa nhỏ này tốt bụng quá!Sư Nhạn Hành liệt kê mấy yêu cầu cụ thể: "Làm thức ăn thì cần người thích sạch sẽ, tay chân lanh lẹ và cần mẫn, danh tiếng tốt."Trưởng thôn cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, nếu khởi đầu tốt, về sau cả thôn làm giàu không phải giấc mộng, nghe vậy gật đầu lia lịa: "Đúng thế."Chỉ mới vài tháng ngắn ngủn, gia đình mẹ góa con côi vốn suýt không còn đường sống phải cần người ngoài giúp đỡ, ấy mà không những trở mình một cách xinh đẹp khắc phục khó khăn, hiện giờ lại còn thừa sức giúp đỡ thôn dân.Ông làm trưởng thôn mà không thể làm chuyện gì thực tế cho thôn làng, khó tránh ngẫm lại mà thẹn.Nhưng chuyện này cũng phải xem khả năng thiên phú của mỗi cá nhân, cưỡng cầu không được.Nếu chính mình chưa làm được, hiện giờ có người đứng ra, vậy thì ông có lết bộ xương già cũng phải giúp đỡ làm việc này thật hoàn hảo.Chị em họ Quách dĩ nhiên không cần phải nói, dư lại bốn hộ cần tuyển chọn.Con dâu ở phòng bên dỏng tai nghe xong, nhỏ giọng thì thầm với mẹ chồng: "Mẹ xem nhà ta được không?"Mẹ chồng hỏi ngược: "Con còn rảnh tay à?"Con dâu há miệng ngắc ngứ, thật đúng là không hề rảnh tay.Trong nhà người nhiều, việc nhiều, mỗi ngày chỉ nấu nướng dọn dẹp nhà cửa chăm sóc con cái đã bận quá sức, còn giờ rảnh đâu để làm chuyện gì khác!Thấy con dâu không lên tiếng, mẹ chồng yên lặng khâu vài mũi rồi nói: "Huống chi chuyện như vậy không nên chọn nhà chúng ta trước, bằng không truyền ra thật khó nghe."Bà biết ông lão nhà mình, bản lĩnh không lớn nhưng nhờ bối phận cao và luôn xử sự công chính mới được bầu vào chức vị này, thật sự chưa cống hiến gì cho người trong thôn.Hiện giờ Táp Táp muốn giúp mọi người cùng phát tài, nhà họ đâu thể nào đoạt lấy cơ hội đầu tiên!Trưởng thôn nhàn rỗi cả đời, bỗng nhiên xuất hiện một sự kiện lớn, đêm đó lăn qua lộn lại suy nghĩ suốt, không ngủ được.Sáng sớm hôm sau, ông tống cổ mấy đứa con trai con dâu đi từng nhà thông báo, kêu mọi người đều tụ họp ở sân phơi trước cửa thôn.Toàn thôn có khoảng trăm hộ, mỗi nhà cử ra một hai đại biểu đến đó góp mặt là được.Trưởng thôn tuy cao tuổi nhưng vẫn mạnh khỏe lắm, giọng nói vẫn sang sảng.Ông thậm chí không cần con cả nâng đỡ, tự
mình leo lên cối xay đá khổng lồ ở giữa sân phơi rồi hô to: "Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây vì có chuyện cực kỳ tốt muốn thông báo! Mẹ con Táp Táp trong thôn chúng ta. . ."Ông trình bày đại khái xong, đám người phía dưới đầu tiên là im lặng, sau đó tiếng thảo luận nổ tung như nước rớt vào chảo dầu chiên.Khoảng thời gian trước, mẹ con Sư gia thu mua rau xanh gà vịt khắp nơi, mọi người đều biết đến, trên dưới trong thôn ai mà không đi bán?Nhà mình không đủ bán, còn kêu bạn bè thân thích từ thôn khác lại đây bán, ai cũng kiếm rủng rỉnh.Vốn dĩ mọi người đang nếm mùi ngon ngọt, còn định sang năm trồng rau nuôi gà vịt nhiều hơn, ai dè Sư gia đột nhiên không muốn nữa. Mọi người đang tiếc nuối, bỗng dưng lại nghe chuyện tốt thế này, ý nghĩ kiếm tiền vừa tàn lụi nháy mắt lại bùng cháy.Có người nhịn không được hỏi: "Tại sao chỉ cần bốn hộ? Thôn chúng ta đông như vậy, tuyển chọn thế nào?"Một đám người sôi nổi phụ họa.Trưởng thôn cúi đầu đưa mắt ra hiệu cho người con cả, anh ta hung hăng gõ mạnh vào chiếc chiêng đồng trong tay "Cheng!" một tiếng vang dội.Hiện trường nháy mắt im lặng như tờ.Trưởng thôn gật đầu hài lòng, lúc này mới rành mạch nói tiếp: "Cũng như mọi người đều trồng trọt, tại sao có người chăm sóc tốt, có người chăm sóc không tốt?"Ông đưa ví dụ này, thôn dân mơ hồ hiểu ra.Chuyện kiếm tiền đương nhiên ai cũng đỏ mắt trông mong, nhưng kiếm được hay không phải xem thiên phú, có người trời sinh thiếu căn cơ, sốt ruột cũng vô dụng.Hơn nữa người ta đã nói, đây là việc làm cần sự nhẫn nại, phải có thời gian rảnh rỗi và có kiên nhẫn mới làm được."Giả sử có mấy chục người đều thích hợp làm việc này thì sao?"Có người hỏi.Trưởng thôn đã sớm chuẩn bị câu trả lời, nghe vậy không chút hoang mang đáp: "Đương nhiên đều đến lượt. Táp Táp nói nó còn nhỏ nên sức lực có hạn, một lần không thể dạy được quá nhiều người. Trước tiên sẽ truyền nghề cho một nhóm nhỏ, chờ khi dạy xong và làm thành công thì nhóm đó sẽ tuyển mấy hộ dạy tiếp, cứ lần lượt truyền xuống như thế. . ."Mô hình xúc tiến giống kim tự tháp này là đơn giản và hiệu quả nhất, có thể nhanh chóng bao phủ toàn bộ thôn làng trong khoảng thời gian ngắn mà không bỏ sót bất kỳ hộ gia đình nào.Sau khi sàng lọc toàn bộ, Sư Nhạn Hành sẽ biết rõ ai giỏi ở bộ phận nào. Nếu sau này có công việc tương tự sẽ ưu tiên cho những nhân tài phù hợp để nâng cao hiệu suất.Tuy trưởng thôn không có bản lĩnh lớn nhưng trên cơ bản có đủ uy vọng, vô cùng nhiệt tình chạy tới chạy lui mấy ngày, thuận lợi tuyển ra bốn người, ba nữ một nam.Ban đầu anh chàng kia còn có điểm xấu hổ, cảm thấy đường đường là một đấng nam nhi mà phải trộn chung với nhóm phụ nữ coi sao đặng?Trong khi y còn đang do dự, một đám lạc tuyển cứ như cá mập ngửi được mùi máu ào tới, mắt tỏa tia sáng xanh, dồn dập hỏi: "Ngươi muốn bỏ phải không?!"Biết đâu mình có thể may mắn điền vào?!Gã kia hết hồn, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Ai nói?! Không bỏ không bỏ!"Mẹ kiếp, chỉ cần có thể kiếm tiền, dẫu phải quây quần với thái giám cũng được mà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com