TruyenHHH.com

THỰC TOÀN THỰC MỸ

43. KÝ KẾT HỢP ĐỒNG

bacom2

43. KÝ KẾT HỢP ĐỒNG

Buổi sáng sau hôm về nhà, Sư Nhạn Hành lấy ra bánh trôi nhân đậu đỏ làm trước khi đi, hấp vài cái và chiên vài cái.

Nếu muốn xa xỉ một phen, khi ăn có thể chấm đường, mặt vỏ ngoài giòn xốp, bên trong mềm dẻo, nhân đậu đỏ thơm ngọt, bánh nhai hơi dính răng, ăn vừa ngon vừa thú vị.

Ngư Trận ăn lần đầu là thích ngay, một cái không đủ còn muốn cái thứ hai, bị Giang Hồi ngăn lại.

"Bánh này làm bằng nếp nên dễ đầy, khó tiêu, chờ lát nữa con đói bụng lại ăn."

Quách Miêu đúng hạn tới làm công, thuận tiện mang theo chút củi và mấy quả trứng gà nhặt bên này mấy hôm trước.

"Mẹ nói các vị vừa trở về chắc hẳn không rảnh ra ngoài gom củi. Hai ngày trước đổ tuyết, e rằng củi đã bị ướt hết, trước tiên dùng tạm chỗ này mấy ngày."

"Cho củi là tốt quá rồi, trứng gà sao không giữ lại mà ăn?" Sư Nhạn Hành cảm tạ, lấy ra bánh kẹo của Trịnh gia đưa cho Quách Miêu.

Ngư Trận đang đúng tuổi thích ăn ngọt, thấy thế vội sà tới, ôm chân Quách Miêu giới thiệu: "Cái này là bánh sữa ngon lắm!"

Thời này không có chất phụ gia linh tinh, bò sữa cũng chỉ nuôi bằng cỏ và ngũ cốc, bánh sữa màu vàng nhạt còn bỏ thêm nho khô cắt nhỏ, rất thơm ngọt.

Đều là nguyên liệu tự nhiên, hương vị đặc biệt lắm!

Đừng nói Ngư Trận, thậm chí Sư Nhạn Hành kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy ăn ngon cực kỳ.

Giang Hồi xách nhóc con ra chỗ khác: "Đừng cho là mẹ không biết con giở trò gì, hôm nay đã ăn ngọt nhiều quá rồi, mai mới được ăn nữa."

Cô nhóc này dần dần lớn, cũng bắt đầu lắm chiêu lắm trò, quen làm nũng, lúc này sà lại gần chắc chắn muốn dụ Quách Miêu đút cho một miếng!

Mưu kế bị vạch trần, Ngư Trận xụ mặt, lầu bầu: "Con đói mà!"

Giang Hồi chẳng hề du di, lạnh lùng nói: "Đói sao? Để mẹ hấp cho con cái bánh bao cuộn hành."

Ngư Trận: ". . ."

Hu hu, ai thèm ăn bánh bao cuộn!

Người ta muốn ăn bánh sữa ngọt ngào cơ!

Qua một lát, Ngư Trận rưng rưng gặm hết bánh bao.

Hức!

Thấy các loại bánh đều tinh xảo, nào là hình hoa nào là hình khối, vô cùng thơm ngọt, chắc hẳn dùng rất nhiều đường, Quách Miêu không nỡ ăn hết.

Cô nàng chỉ nhấm hai miếng nhỏ, lấy khăn tay gói hết chỗ dư lại, cười ngượng ngùng: "Cháu mang về cho mẹ và mọi người ăn thử."

Sư Nhạn Hành nói: "Cháu cứ ăn trước, còn rất nhiều, lát về thím sẽ gói cho cháu một chút."

Quách Miêu lắc đầu nguầy nguậy: "Đồ tốt như vậy chỉ nếm cho biết mùi vị là được, đâu thể nào đã ăn còn đem về?"

Nhất định không chịu.

Ăn bánh xong, Quách Miêu vội vàng đi dắt con la ra kéo cối xay, trong sân thực mau vang lên tiếng đá mài quen thuộc.

Rời đi mấy ngày, có lẽ bao bột kho của Vương Đào đã dùng gần hết.

Nếu cuộc đàm phám với tửu lầu Lục gia thành công, dĩ nhiên cần cung ứng bột kho, mấy ngày nay Sư Nhạn Hành chuẩn bị xay nhiều một chút.

Nguyên liệu cần phối hợp cho bột kho tương đối phức tạp, sau khi có tiền, Sư Nhạn Hành lại mua thêm vài thứ ở huyện thành, lúc này mới chế tạo ra phiên bản hoàn mỹ.

Hiện giờ ngoại trừ hành gừng tỏi hồi và những gia vị thường thấy, còn có thêm hai mươi loại gia vị mà người bình thường ít khi dùng, tất cả đều phải nghiền thành bột.

Phân lượng của các nguyên liệu mỗi lần Sư Nhạn Hành xay đều không giống nhau, lần trước thứ này nhiều chút, lần sau thứ kia nhiều chút, cho dù có người đứng nhìn cũng đoán không ra tỷ lệ.

Thật ra không phải vì đề phòng Quách Miêu, cô nàng là người thành thật, chỉ vùi đầu làm việc, không xem không hỏi.

Nhưng vì Quách Miêu quá thành thật nên Sư Nhạn Hành lo lắng có người lừa cô nàng, chỉ cần dùng vài lời khôn khéo là cho cô nàng vào tròng ngay.

Có Quách Miêu giúp đỡ, Giang Hồi và Sư Nhạn Hành thực sự thoải mái hơn rất nhiều.

Hai người thay phiên phụ một chút, còn có thể tranh thủ thời gian làm gà vịt hong khô.

Sư Nhạn Hành có tay nghề nêm gia vị, dòng sản phẩm hong khô mà nàng làm hàng năm rất nổi tiếng, nàng đã thèm ăn từ lâu.

Hiện giờ món kho đã giao cho Vương Đào, nàng cũng lười ra đầu đường rao hàng, bèn mổ bụng tất cả gà vịt chị em họ Quách thu mua, móc ra nội tạng rửa sạch, chuẩn bị lát nữa kho ăn.

Còn lòng vịt lấy riêng ra rửa sạch, ngày mai nhúng lẩu!

Ăn lẩu mà thiếu lòng vịt thì đâu còn đúng là lẩu?

Chờ sau này đi huyện thành phải tìm một ít lá sách và cổ họng vàng mới được, đấy mới gọi là đầy đủ.

Đúng rồi, nên mua tôm sông, lột vỏ, rút chỉ, quết thành chả tôm. . .

Chậc chậc, thèm quá!

Nói đến lẩu, đúng lúc trời lạnh, thích hợp để tự hầm cốt lẩu cô đặc.

Nước cốt cô đặc để đông lạnh xong cắt thành từng viên nhỏ, dùng giấy dầu bọc lại, hoặc để vào bình nhỏ rồi dán kín bằng giấy đỏ, làm quà tặng trông lịch sự hoặc để nhà mình ăn cũng tiện.

Đáng tiếc ở thôn trấn chi phí tiêu thụ thấp nên hiếm có người bán thịt bò, phải chờ đến huyện thành xem sao.

Gà vịt rửa sạch sẽ xong, xoa đều gia vị khắp trong ngoài, ướp một đêm cho thấm, ngày hôm sau dùng gậy gỗ căng phẳng ra rồi treo dưới mái hiên.

Mùa đông ở phương bắc vừa khô vừa lạnh, chỉ cần có nắng nhẹ vài ngày là khô, tạo thành hương vị đặc biệt.

Bắt đầu vào đông, động vật tích trữ một lớp mỡ dày dưới da, nếu đem đi hầm thì rất mỡ màng, nhưng hong gió xong da co thắt lại, khi ăn đem hấp lên, mỡ béo sẽ chảy ra hết, không hề ngán, còn có độ dai đặc biệt, càng nhai càng ngon.

Có thể dùng tay xé, cũng có thể chặt thành từng miếng, vị ướp đã đậm đà rồi, cứ thế mà thưởng thức.

Nếu muốn mất công hơn thì có thể pha thêm nước chấm, ăn với cháo hay để nhậu đều ngon đặc biệt.

Sau hai ngày, Sư Nhạn Hành ướp một hơi hai thau lớn tràn đầy gà vịt, ước chừng năm mươi con, đều dùng dây cột quanh cổ treo lên.

Gió thổi qua, một mùi thơm phức tạp bay khắp sân.

Giang Hồi nhìn đám gà vịt đung đưa theo gió, trầm trồ một phen.

Thật đã ghiền!

Sư Nhạn Hành rửa tay: "Coi vậy chứ không nhiều đâu, nhà này đưa mấy con, nhà kia đưa mấy con, e rằng chúng ta không còn đủ ăn."

Nhà trưởng thôn, nhà chị em họ Quách đều tặng hai con, rồi đến nhà Hoàng Binh, nhà Vương Đào ở thị trấn, nếu đạt thành hợp đồng với tửu lầu Lục gia thì cũng nên tặng.

Sau đó là nhà họ Trịnh, nhà Bùi Viễn Sơn ở huyện thành, đặc biệt là Trịnh gia nhân khẩu đông đúc, phỏng chừng phải cần mười con.

Chu Khai cũng nên thêm vào.

Tuy người ta nhận lời ủy thác của Trịnh Nghĩa mà hỗ trợ nhưng vẫn rất tận tâm tận lực, về sau chắc hẳn phải còn giao tiếp, cũng có thể tặng hai con biểu lộ tâm ý.

Ngoài ra không thể thiếu nhà Tôn Huyện thừa Tôn Lương Tài.

Lão phu nhân có bệnh tiểu đường, đồ ăn chứa tinh bột và đường không nên dùng, thực đơn khá nhàm chán chắc hẳn cũng thèm lắm rồi. Đặc biệt vị giác người già thoái hóa, nghiêng về khẩu vị nặng, món gà vịt hong khô rất thích hợp.

Đến lúc đó nấu chín, chỉ chọn thịt ức mềm nhất cho cụ ăn, là một lựa chọn rất tốt.

Chỉ tính sơ vậy thôi mà đã cần khoảng bốn mươi con!

Mấy ngày nữa bên Trương đồ tể tìm được lợn béo, nàng sẽ làm thêm lạp xưởng, thịt heo khô, giò heo nấu đông, thịt quay, v.v. . . Đó sẽ là món quà năm mới khá phong phú.

Chà, mới nghĩ vậy thôi mà coi bộ hai con heo chưa chắc đủ!

Quách Miêu cũng trầm trồ một hồi, thuận tiện nhắc nhở: "Dạo này có mèo hoang đấy! Hôm kia nhà thím Thẩm phơi cá mặn bị ngậm đi rồi, thím ấy tức đến nỗi khóc suốt cả ngày."

Giang Hồi chợt hoàn hồn, vội đi kiếm cái lồng, treo ngược từ phía trên.

Bằng cách này, bất kể là chuột hay mèo rừng đều với không tới.

Lao động suốt một ngày mệt quá sức, Sư Nhạn Hành nấu một nồi chè tuyết lê đường phèn, mỗi người bưng một chén nhấm nháp, tuyết lê mềm mại ngọt mát.

Hai ngày sau, cả nhà Sư Nhạn Hành mới chậm rãi đi thị trấn.

Thật xa đã thấy đám người đông đúc vây quanh sạp Vương Đào, giọng cô ta trong trẻo cao vút, không hề do dự xuyên qua tia nắng ban mai.

"Nào nào nào, hôm qua ai đã đặt trước thì làm phiền xếp hàng bên phải của tôi, ai không đặt trước thì chờ bên này. . ."

Sư Nhạn Hành cười khúc khích, Vương Đào phát hiện nàng tới nhưng không thể thoát thân được, đành phải vẫy tay lia lịa ý bảo nàng qua đây.

Giang Hồi dẫn Ngư Trận qua nói chuyện với thím Lưu, Sư Nhạn Hành đến gần khen Vương Đào: "Đào Nhi tỷ, buôn bán không tệ nhỉ!"

Không chỉ Vương Đào, cô ta thậm chí kéo luôn cha mẹ chồng và hai đứa con nhỏ tới phụ. Hai người một tổ: một tổ chuyên lấy tiền, một tổ chuyên giao hàng cho người đặt trước.

Vương Đào phụ trách múc đồ ăn và kêu gọi, hết thảy đều có vẻ trật tự rành mạch.

"Chà, nhờ phúc của muội đấy!" Đôi mắt Vương Đào sáng long lanh, trong mắt tràn đầy thỏa mãn, "Muội về chậm hơn thì bột kho sẽ dùng hết rồi!"

Giọng điệu khó nén tự hào.

Vương Đào là người dám nghĩ dám làm, sau khi nhận mối buôn bán này bèn đi quảng cáo khắp thị trấn, còn kéo vài người bạn thân nhập bọn, học theo Sư Nhạn Hành lúc trước làm ăn với mình, để mấy người bạn chào hàng ở thành tây và các thôn trấn xung quanh, sau đó chia hoa hồng cho họ.

Kể từ đó, cục diện hoàn toàn mở ra, trong nhà lại thêm một cái nồi to, một người không thể lo liệu xuể.

Sư Nhạn Hành cười chúc mừng.

Bên kia hai ông bà cụ thấy nàng tới, vội đến mời ngồi xuống uống nước, Sư Nhạn Hành uyển chuyển từ chối.

"Tôi mang theo lượng bột kho dùng đại khái nửa tháng, nhưng chiếu theo độ đông khách như hiện giờ của các vị, e rằng chỉ mười ngày là có thể dùng hết."

Mọi người nói chuyện vui vẻ một hồi, bà cụ tranh thủ dẫn bọn họ về nhà cất bao gia vị, thấy trên đường bốn bề vắng lặng bèn nhỏ giọng nói: "Tiểu chưởng quầy, tửu lầu Lục gia đã học được cách làm món phụ trúc của cháu rồi đấy!"

Phương pháp làm phụ trúc đã bị phá giải, điều này Sư Nhạn Hành sớm đã chuẩn bị tinh thần, nghe xong cũng không ngạc nhiên.

"Ồ? Bọn họ bán công khai rồi ạ?"

Phá giải là một chuyện, lẳng lặng đem ra bán lại là chuyện khác.

Bà cụ lắc đầu: "Vậy thì không có."

Bà cụ có người họ hàng làm tạp vụ trong tửu lầu Lục gia, mấy hôm trước đây tới thăm đã ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này.

"Hắn nói thấy vị Lục chưởng quầy làm món đó nhắm rượu, nhưng trên thực đơn quả thật không có, thực khách cũng không biết bọn họ có thể làm món kia."

Sư Nhạn Hành cười cười: "Đa tạ bà nhắc nhở ạ!"

Không có bán công khai, chứng tỏ Lục Chấn Sơn vẫn chưa hồ đồ.

Bà cụ xua tay: "Có gì đâu chứ? Đều là người một nhà!"

Giao bột kho cho Vương Đào xong, Sư Nhạn Hành mới đi tửu lầu Lục gia.

Vừa thấy nàng tới, quản lý Ngô cứ như gặp thân nhân, vô cùng nhiệt tình.

Nói lời thành thật, mấy ngày qua trơ mắt nhìn Vương Đào hô mưa gọi gió, nói bọn họ không ghen tị là xạo.

Ngay từ đầu rõ ràng là bọn họ chiếm ưu thế, ai ngờ chải vuốt một hồi lại để cho một bà thím vượt mặt, ôi, thật là thế sự khó lường!

Đã hẹn trước là năm ngày sẽ quay lại, quản lý Ngô đếm từng ngày, ai ngờ lại trễ, trong lòng khó tránh khỏi bất an.

Ông ta lo lắng Sư Nhạn Hành đổi ý, rồi lo lắng nàng quyết định ở luôn trên huyện không quay về, cứ lo được lo mất suốt mấy ngày.

Hai bên ngồi xuống đàm phán lần nữa, một bên thành tâm muốn mua, một bên thành tâm muốn bán, không khí hài hòa một cách quỷ dị, dường như tất cả những khúc mắc trước đó không tồn tại.

Lần này Lục Chấn Sơn không để Lục Minh ra mặt. Ông ta mời một vị bô lão rất có danh vọng ở địa phương tới làm chứng, tự mình cò kè mặc cả với Sư Nhạn Hành từng chi tiết, hai bên thực mau đạt thành hiệp ước.

Trước khi ký văn bản, Sư Nhạn Hành bỗng nói: "Lục chưởng quầy, có chuyện muốn thương lượng với ngài, về vụ phụ trúc và cải chua. . ."

Lục Chấn Sơn thót tim, mặt già hơi quẫn bách, có chút xấu hổ.

Trước đó ông ta coi thường Sư Nhạn Hành, nhưng sau khi nhìn thấu bí quyết của món phụ trúc bèn kêu đầu bếp Trần làm thử.

Còn món cải chua cũng mất mấy ngày mới nghĩ ra, vốn còn có chút tự đắc, nhưng ngay sau đó bị Sư Nhạn Hành tung chiêu hoàn toàn không theo lẽ thường đánh bọn họ trở tay không kịp, phần tự đắc biến thành củ khoai nướng phỏng tay.

Nếu lỡ người ta biết được, người ta sẽ nghĩ bọn họ không có thành ý hợp tác thì sao?!

Thật là sợ cái gì tới cái đó, Lục Chấn Sơn cười gượng: "Chuyện này thật không dám giấu giếm, ta thực sự thích món đó nên thèm quá không nhịn được. . . Nhưng ta hiểu quy tắc, không hề bán ra ngoài!"

Thời đại này không có khái niệm về độc quyền, nhưng các ngành nghề đều tuân thủ theo quy định ngầm. Ví dụ như bắt chước, tất nhiên ngươi có thể bắt chước, nhưng tóm lại vẫn là đuối lý.

Nói đến cùng, đấy đâu khác gì ăn trộm?!

Ai biểu ngươi bất cẩn, bị trộm thì đành chịu thôi, ngươi có thể làm khó dễ ta sao?

Nhưng Lục Chấn Sơn nhận ra tiềm lực của Sư Nhạn Hành, hiện giờ thật tình muốn họp tác lâu dài với nàng, loại "Trộm" này đương nhiên không thể làm công khai.

Sư Nhạn Hành cười nói: "Dĩ nhiên tôi tin tưởng nhân cách của Lục chưởng quầy."

Không nói lời này còn đỡ, vừa nói ra, Lục Chấn Sơn tức khắc như bị lửa đốt.

Lục Chấn Sơn vừa định tìm lời lấp liếm, thấy Sư Nhạn Hành giơ tay cản lại, tiếp tục nói: "Xin ngài nghe tôi trình bày cho hết lời. Nếu ngài làm được món đó thì chắc cũng biết, đấy thực sự là công việc vất vả tốn công tốn sức. Chúng ta đều là người làm buôn bán lâu dài, e rằng không thể làm được việc kia một mình."

Lục Chấn Sơn trầm ngâm một lát: "Đúng vậy."

Cách làm phụ trúc kia không khó, song quá phiền toái!

Đầu tiên là ngâm đậu, xay thành sữa đậu nành, lọc hết bã, nấu sữa đậu nành, vớt từng lớp váng đậu, phơi khô. . .

Đầu bếp Trần làm vài lần đã chịu không nổi.

Tốn nhiều công như vậy, làm món gì chả được?!

Sư Nhạn Hành nói tiếp: "Cho nên tôi muốn dạy hai phương pháp này cho thôn dân, để họ sản xuất, chúng ta mua lại. Cho nên tôi muốn thêm một điều kiện trong hợp đồng, trước tháng giêng sang năm, tửu lầu Lục gia không được bán phụ trúc và cải chua của nhà mình làm ra."

Lời vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc.

Lục Chấn Sơn hô thất thanh: "Ngươi nguyện ý chủ động dạy cho người khác?"

Thời đại này, ai có tay nghề độc môn mà không muốn cất giấu?

Ông ta xác thật đã phá giải được cách làm phụ trúc, nhưng người bên ngoài vẫn chưa biết, chỉ cần Sư Nhạn Hành không chủ động nói ra, đó chính là món độc nhất!

Đưa ra quyết định này, Sư Nhạn Hành đã nghiêm túc suy tính, cẩn thận so sánh kỹ lưỡng tỷ lệ giá cả và hiệu suất.

Trước kia nàng lập nghiệp với hai bàn tay trắng, ngay cả vốn ban đầu đều do Giang Hồi bán vòng tay mà có, khi đó các nàng chỉ có thể bán sức lao động và thời gian.

Nhưng hiện tại không giống nhau, nàng đã được thăng cấp thành công từ lao động phổ thông lên giá trị gia tăng.

Nói trắng ra, hiện tại thời gian cùng tinh lực của nàng đã đáng giá, thay vì mệt chết mệt sống làm phụ trúc, ngâm cải chua, chi bằng dùng thời gian đó để làm việc khác, kiếm được giá trị gia tăng cao hơn.

Huống hồ khi các thôn dân có tay nghề, họ có thể hình thành một chuỗi sản nghiệp cố định. Không chỉ là nguồn cung cấp thực phẩm cho riêng nàng mà còn có thể giúp mọi người cùng nhau làm giàu. Đây chẳng phải là một điều tốt sao?

Sau khi Lục Chấn Sơn nghe xong, im lặng một lúc lâu mới thở dài một tiếng: "Sư chưởng quầy rất cao thượng."

Nếu đổi lại là mình, ông tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ.

Bất luận Sư Nhạn Hành làm kiểu này để giúp người khác hay là vì bản thân, nàng quả thật đã làm được.

Chỉ điều này thôi cũng đáng kính nể rồi!

Hai bên không có ý kiến gì khác, sảng khoái ký kết hợp đồng.

Nhìn tờ hợp đồng nét mực vẫn chưa khô, cuối cùng Lục Chấn Sơn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là xong rồi!

"Người đâu, mang trà ra đây, trà thượng hạng đấy nhé!"

Quẩn lý Ngô cười nhận việc.

"Hiện giờ không còn sớm, chi bằng Sư chưởng quầy và lệnh từ, lệnh muội lưu lại dùng cơm với chúng tôi. Từ nay về sau mọi người đều là bằng hữu, nên tụ lại chúc mừng."

Lục Chấn Sơn nhiệt tình mời mọc.

Sư Nhạn Hành không cự tuyệt.

Lần này Lục Chấn Sơn xác thật bỏ tâm, còn đặc biệt dặn phòng bếp làm bánh nhân đậu hình thỏ con bọn nhỏ thích ăn, Ngư Trận quả nhiên rất thích.

Ăn cơm xong, mọi người ngồi chậm rãi uống trà, tán chuyện.

Lục Chấn Sơn hỏi thử chuyến đi huyện thành kỳ này của Sư Nhạn Hành thế nào? Thứ nhất có thể thăm dò, thứ hai là tìm đề tài để nói.

Sư Nhạn Hành hiểu ý ông ta, cũng không giấu diếm.

"Nhờ Trịnh đại lão gia thưởng thức nên tôi có cơ hội nấu cỗ chiêu đãi các quý nhân. Ấy mà không ngờ tôi quá may mắn được Tôn Huyện thừa coi trọng, tháng sau là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, lại muốn kêu tôi đi nấu cỗ."

Nàng và Tôn Lương Tài, Trịnh Nghĩa đều bàn bạc với nhau rồi, nhất trí không cần sử dụng nguyên liệu nấu ăn quá quý báu, chỉ tận lực theo đuổi mỹ vị là được.

Chủ yếu là đến lúc đó ngay cả Huyện lệnh cũng có thể xuất hiện. Dẫu ông ta không tới nhưng nhiều người thì nhiều tai mắt, nếu đầy bàn toàn là sơn hào hải vị, truyền ra thì danh tiếng của Tôn Lương Tài bị mài mòn.

Dù sao Sư Nhạn Hành đã từng nấu cỗ cho Trịnh gia, bên ngoài không ai biết tiền thù lao bao nhiêu, đến lúc đó hoàn toàn có thể nói giá cả bình thường trên thị trường, hoặc dứt khoát dùng chiêu bài "Cảm động vì tấm lòng hiếu thảo của Tôn đại nhân, xin biểu lộ chút tâm ý".

Vậy thì không thể coi là nhận hối lộ hoặc dùng quyền lực giải quyết chuyện riêng, cho nên hiện giờ không sợ người ngoài biết.

Lục Chấn Sơn siết chặt chung trà, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc: "Tôn Huyện thừa? Chính là vị Tôn đại nhân Tôn Lương Tài?"

Sư Nhạn Hành gật đầu: "Phải, tin tức của Lục chưởng quầy quả nhiên tinh thông, không giống tôi, bị kêu đi mà còn mù mờ chẳng biết gì."

Lục Chấn Sơn ngẩn ra, lắc đầu bật cười, "Sư chưởng quầy đừng chọc quê ta, ta bao nhiêu tuổi, còn Sư chưởng quầy bao lớn? Đây đâu thể coi là 'tin tức linh thông', chỉ là sống ngu ngốc đến mấy chục tuổi thôi."

Sau vài lần đối đầu trước đó, Lục Chấn Sơn tự nhiên hiểu rõ cô gái nhỏ này lợi hại đến mức nào! Thật đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, giao tiếp với mọi người đều uyển chuyển nhịp nhàng như điệu múa.

Nhưng lần thứ hai vào thành đã leo được lên tới Tôn Huyện thừa. . . Có phải thật quá đáng hay không?!

Ông sống hơn nửa đời người, ấy mà gặp đám tiểu tốt của nha môn đều phải cẩn thận tiếp đãi, còn vài vị lão gia có tên tuổi, ngay cả mặt mũi thế nào cũng chưa gặp qua.

Nhưng người ta thì sao?

Mới đó mà đã quen biết Nhị lão gia của nha môn?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com