Chương 30: Bữa Ăn Ngon Miệng
Dương Mẫn thở dốc dồn dập, đưa mắt nhìn Hoàng Dịch đang quỳ bên dưới, cảnh nóng bỏng mắt, nam nhân ướt át với quần áo không xô lệch, trên miệng còn ánh nước mà Dương Mẫn biết nó từ đâu ra. Nháy mắt cô không dám nhìn thêm nữa, quay đầu đi."Sao nào, em sướng rồi thì không quan tâm anh nữa?" Hoàng Dịch thấy Dương Mẫn đã quên đi xúc động vừa nãy của bản thân, liền lên tiếng đòi lại công bằng cho mình."Nào có. Em chỉ hơi mệt mỏi thôi." Dương Mẫn đỏ mặt trả lời Hoàng Dịch, ánh mắt vẫn né tránh."Nào, anh đến đi." Dương Mẫn nhắm chặt mắt, kêu lên đầy khí thế thấy chết không sờn. Dang tay ra, tư thế chào đón, mời gọi."Như ý em!" Hoàng Dịch mỉm cười, tiến đến ăn thịt con mồi của mình. Giây phút này, anh đã chuẩn bị hơi lâu rồi.Món chính đã lên bàn, thực khách Hoàng Dịch vui vẻ hẳn lên.Dây trói vẫn còn vương lại trên người, chỗ bị xiết vẫn còn nguyên đầy ướt át, cơ thể trắng nõn buổi sáng giờ đây đã chín hồng ngon mắt, 'nước sốt' bóng bẩy chính là những lớp mồ hôi tinh mịn từ không gian nóng bỏng vừa trải qua.Dương Mẫn dang rộng vòng tay mời gọi đầy ong bướm, trong mắt người xem chính là sự quyến rũ ngọt ngào nhất, Hoàng Dịch cũng khó lòng mà không vồ vập ôm lấy cô nàng đáng yêu này, những sợi dây quấn trên người cô, chính là món trang trí đầy bắt mắt."Ah ~ ưm, nhột quá, anh đừng hôn nữa ~ ngứa nữa." Dương Mẫn kháng nghị yếu ớt.Hoàng Dịch lao vào vòng tay đầy mị hoặc của Dương Mẫn, bắt đầu với nụ hôn tình tứ nơi cổ mảnh khảnh của cô, đi qua đi lại một hồi đã khiến cô có cho mình hẳn một sợi dây 'ngân hôn' dụ hoặc."Chút ~ chụt" âm thanh lặp đi lặp lại vô số lần, mỗi tiếng phát ra, một dấu hôn lại được đặt lên, đè lên vết hôn cũ vẫn còn tươi rói.Dương Mẫn từ lúc bị hôn đã thấy bồn chồn, cái hôn đầy tính chiếm đoạt nơi cổ cô của Hoàng Dịch khiến cho tâm trí Dương Mẫn thật sự rung động, ngực tê rần rần lên, bên dưới càng thêm nóng chảy ướt át.'Nếm tiên nữ' xong Hoàng Dịch chuẩn bị tiến vào phần ngon nhất của bữa ăn. Nhẹ nhàng kéo sợi dây lông nhung đã sớm ướt át ra khỏi nơi khiến nó ẩm ướt, kéo theo một sợi óng ánh nước đầy dụ hoặc, khán giả nhìn thấy là Hoàng Dịch trong đầu đã sớm nhảy ra vô số cách để ăn chúng một cách ngon miệng nhất rồiBên dưới đầy nước đã sớm chờ không được muốn vật kia an ủi nỗi niềm thầm kín. Dương Mẫn chủ động mở chân ra cho Hoàng Dịch càng dễ dàng tiến vào."Ah ~ Anh mau tiến vào đi, bên dưới sớm ướt rồi, đừng có nhìn mãi nó nữa... ưm ~ ngại lắm." Dương Mẫn ngượng ngùng quay mặt đi, mặt vừa đỏ vừa ngập ngừng nói ra lời kia."Hưm hưm" Hoàng Dịch bật cười vì sự đáng yêu của Dương Mẫn, nhưng nụ cười không có thoát ra khiến cho cô nàng kia càng ngượng chín cả mặt, như muốn úp mặt vào lưng ghế sofa không muốn nhìn đời nữa."Vậy anh tiến vào nhé!" Hoàng Dịch không có chọc ghẹo cô nữa, tập trung làm no bụng cô gái ngại ngùng kia mới tốt."Đã bảo là đừng hỏi nữa mà ~ ah." '~ ngại quá đi'. Lời nói đầu môi đầy dối lòng của Dương Mẫn.Sợi dây chính là vật đại diện cho một mối quan hệ trói buộc, nó xiết lấy cơ thể phổng phao của cô gái, khiến cho người đàn ông được nâng lên cái tôi đầy mạnh mẽ của phái mạnh, những người đàn ông dù có dịu dàng đến đâu nhưng khi ở trên giường đều muốn thể hiện một mặt mạnh mẽ đối với đối phương. Sợi dây gói gọn bản năng thú tính đó của đàn ông, khiến nó hiện rõ ra."Ah ~ nó vào trong rồi! Ưm, to quá ~ anh đừng đẩy mạnh thế ah... mà" Vừa vào dương vật thô to đã làm cho Dương Mẫn không ngừng rên la, dâm đãng."Miệng em cứ bảo dừng, nhưng bên trong em lại siết chặt lấy anh này. Chẳng thành thật gì cả!""Ưm, đừng có niết hột le... ưm... của em khi đang đâm... ah vào tử cung em chứ." ~ 'mình sướng quá, không ổn mất thôi'"Sao nào, bên dưới sướng quá, chịu không nổi sao? Đừng cắn môi nữa, anh thương!" Hoàng Dịch gian ác không buông tha mồi ngon của mình.Chẳng biết qua bao lâu, động tác ra vào vẫn không có dấu hiệu gì là chậm lại, chẳng những thế còn không ngừng tăng nhanh tốc độ, làm cho ai kia nằm dưới không ngừng rên rỉ kêu la."Ưm ư, anh... ah." ~ 'Đầu mình sắp trống rỗng rồi, đừng thêm nữa mà' Dương Mẫn bấn loạn hết cả lên, cắn chặt răng không muốn khuất phục."Được rồi! Không cần tức giận, vòng chân lên eo anh này, anh làm em sướng ngay." Hoàng Dịch lý giải cái nghiến răng kia của Dương Mẫn là giận dỗi vì không được sướng."Ah không phải vậy ưm... đâu... anh nghe em... nói đã ah." Dương Mẫn mất quyền lên tiếng vì bị một hung khí thô to đầy gân guốc chặn mất miệng dưới, miệng trên cũng bị anh ăn mất."Ah em ra tới rồi, đừng... dừng lại đi mà... ah ah... em sướng muốn chết rồi... tử cung bị đâm thủng rồi ah... hức..." dương vật như máy móc chạy hoài không biết ngừng nghỉ, liên tục thúc vào điểm yếu ớt nhạy cảm của cô."Ha... em sướng rồi... mau kẹp lấy eo anh... anh sắp bắn vào bên trong rồi... em chặt thật đấy... Anh ra đây! Nhận lấy.""Ahh ~ Em lại ra nữa rồi! ưm..."Nơi gắn kết hai người với nhau không chút kẽ hở kia vẫn chưa có dấu hiệu chia ra, vẫn đầy chặt chẽ. Phía trên, người đàn ông đã kéo thêm ra một nụ hôn đầy ướt át, môi lưỡi hòa quyện một chỗ, đầy dâm mỹ.Tiếng nước bọt trao đổi qua lại kích thích tinh thần, khơi lên sóng gió tình triều."Ôm cổ anh, vào phòng mình tiếp tục!" Hoàng Dịch chẳng để Dương Mẫn hồi sức, trực tiếp nhấc cô lên, nơi tư mật vẫn còn gắn chặt với nhau, trọng lượng cả cơ thể cô đặt lên người Hoàng Dịch, đặc biệt là nơi đó. Tử cung chống đỡ không nổi đã để đầu dương vật đi vào, khiến cho những âm thanh khác lạ không hẹn mà cùng phát ra."Ah ưm...tê..." Dương Mẫn một phát bị đưa lên đỉnh không kịp nhiều lời."Ha ~ Mẫn Mẫn thả lỏng chút! Anh sắp bị em kẹp gãy rồi!""Tại anh, hông em tê quá, không nhúc nhích nổi ah... hức." Dương Mẫn vừa lên đỉnh, chỉ có thể nhẹ giọng thều thào báo lên sự vô lực của bản thân, chực chờ bật khóc."Ngoan, anh không hối nữa, em từ từ thả lỏng ra, ha." Nước mắt người thương thật sự nặng mà, nên Hoàng Dịch vừa nhìn thấy là ngay lập tức dịu giọng ngay.Quãng đường từ phòng khách đến phòng ngủ chưa bao giờ Hoàng Dịch thấy xa đến vậy, Dương Mẫn cứ một bước lại siết lấy anh, nhưng sự ôm ấp, dựa dẫm này của cô khiến Hoàng Dịch yêu chết được, vẫn cứ không muốn đặt cô xuống mà tiếp tục dày vò lẫn nhau như vậy vừa thật lãng mạn.-JocastaQuà Tết đến đây thôi, bye mọi người. Nhớ thả ⭐ cho chủ nhà có động lực viết lách làm 'đồ ăn nha', iu mn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com