TruyenHHH.com

Thần muốn cưới...không phải gả ! (FULL)

Tập 52

trustfriendtran

Thành Nghị đang đi trên con đường sỏi đá trong phố, tiếng nước tí tách tí tách từ bốn phương tám hướng truyền đến, gió lạnh vi vút, cả bầu trời yên tĩnh đến lạ thường.

Hồng Quảng Bình đang cầm chiếc ô đi bên cạnh, từ lúc ra khỏi nơi của Bùi Triều hắn ta cứ luôn trầm lặng không nói gì. Thành Nghị có thể cảm nhận được hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Màn nước dường như ngăn cách toàn bộ phiền muộn của thế gian: "Ngươi muốn nói gì cứ nói đi."

Hồng Quảng Bình khàn giọng, lúc lâu sau mới cụp mắt xuống, che đi vành mắt đỏ hoe: "...Đại nhân, thuộc hạ vẫn luôn suy nghĩ, nếu, nếu thuộc hạ có thể đến sớm hơn...Hoặc nếu thuộc hạ có thể sáng suốt hơn trong mọi việc như đại nhân, hoặc nếu có thể lần theo chút manh mối mà lão gia để lại, hoặc nếu có thể tìm được bọn họ sớm hơn, thì có phải là sẽ...sẽ..."

Nói xong lời cuối cùng, Hồng Quảng Bình nắm chặt tay cầm của chiếc ô đến nỗi khớp ngón tay của hắn ta trở nên trắng bệch.

Nhưng cho dù có "nếu" hay "hoặc" gì đi chăng nữa, thì hiện tại đã quá muộn rồi, không thể quay đầu lại.

Thành Nghị: "Đây là con đường cậu ta lựa chọn, cho dù biết là vô vọng nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng."

Cậu ta có chấp niệm của cậu ta. Biết bao mạng người ra đi trong oan khuất như gông cùm đeo bám cậu ta từ khi mới năm tuổi, khiến cậu ta không ngại thay đổi bản thân để báo thù.

Hắn ta không quên được, khi bọn họ rời đi, khuôn mặt bị màn nước che khuất của Bùi Triều không còn lộ ra khí chất ốm yếu trầm lặng bằng lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy "Thiếu phu nhân". Thời khắc đó, cậu ta trở nên thanh thản, từ thân thể đến linh hồn đều nhẹ nhàng thanh thản.

Cậu ta không muốn lừa Xương Văn Bách, nhưng lại lừa; cậu ta không muốn lợi dụng Xương Văn Bách, nhưng vẫn lợi dụng...

Mấy năm gần đây cậu ta có chần chừ, nhưng từ nửa năm trước khi bắt đầu động thủ, cậu ta đã biết một là buông bỏ hoàn toàn thù hận, hai là, giữa cậu ta và Xương Văn Bách sẽ chỉ có lừa gạt lẫn lợi dụng, thậm chí là thù hận.

Thế nến, việc tước bỏ xưng hô "Thiếu phu nhân" là việc làm khiến cậu ta trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Hồng Quảng Bình biết Thành Nghị nói đúng, nhưng hắn ta cảm thấy rất đáng tiếc: "...Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy sức khỏe của Bùi Triều không tốt, liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Hắn ta mơ hồ bất an, sợ Bùi Triều sẽ làm chuyện xấu với cơ thể cậu ta để trả thù...

Trước khi trở thành thiếu phu nhân cậu ta đã làm tỳ nữ một năm trời, nhưng lại chưa bị phát hiện, có phải rất là...kỳ quái hay không?

Đây là điều mà Hồng Quảng Bình vẫn luôn thắc mắc không hiểu từ khi biết Bùi Triều là nam tử. Nếu đối phương là nữ thì bình thường, một nữ tử có thân hình nhỏ nhắn không thu hút nhiều sự chú ý, nhưng nếu là nam tử thì lại...Quá mức gầy yếu, rất giống một cậu thiếu niên chưa phát dục, khó phân nam nữ.

Hắn ta đã từng gặp Bùi Hùng, trong ấn tượng đối phương cao to, cho dù khi Bùi Triều sinh ra sức khỏe yếu thì cũng không đến mức...giống y như nữ tử như vậy.

Đây cũng là lý do mà hắn ta không hề nghi ngờ khi lần đầu tiên gặp thiếu phu nhân.

Thành Nghị trầm mặc một hồi lâu, mãi đến khi tới gần Xương phủ mới thở dài một tiếng: "Đại khái là cậu ta đã dùng...thuốc."

Hồng Quảng Bình sửng sốt: "Uống thuốc?"

Đó chỉ là suy đoán của Thành Nghị, nhưng nếu Kinh đại phu là cữu phụ của Bùi Triều thì không phải không có khả năng có được loại thuốc này.

Đại Hy quốc đã có nam nam thành hôn, tất nhiên trừ thanh lâu, cũng sẽ có tiểu quan quán. Trong những nơi tương tự như vậy, vì để duy trì vóc dáng mềm mại của thiếu niên và kéo dài thời gian được săn đón mà sẽ bắt đầu thay đổi giọng nói, bắt đầu dùng một số loại thuốc từ khi còn nhỏ, ức chế sự phát triển của bản thân.

Nếu Kinh đại phu là đại phu, đến nơi đó lấy loại thuốc kia cũng không phải là không thể, chỉ e rằng Kinh đại phu sợ thân thể cậu ta vốn đã yếu lại uống mấy loại thuốc này thì rất có hại nên cho cậu ta uống liều lượng vừa phải. Do đó giọng nói cậu ta bây giờ vẫn duy trì thời kỳ trước khi vỡ giọng nhưng dị hơn chút.

Đây cũng là nguyên nhân khiến lần đầu tiên gặp mặt, hắn cảm thấy giọng nói của "Thiếu phu nhân" có hơi khàn khàn.

Hồng Quảng Bình nghe đến đây thì trợn mắt há hốc mồm: "Vậy cậu ta...Chẳng phải là, về sau cậu ta sẽ...sẽ..."

Hồng Quảng Bình muốn hỏi hắn sau này liệu cậu ta có giống như vậy không, là nam hay nữ, dẫu sao nam tử sao có vóc người nhỏ xinh như vậy, so với nữ tử còn...Chẳng qua hắn ta lại nghĩ đến khi vụ án này hoàn toàn được phơi bày, còn không biết đối phương sẽ sống hay chết, vậy hỏi câu đó còn có ích lợi gì?

Thành Nghị lắc đầu: "Có lẽ Kinh đại phu cho cậu ta dùng thuốc chưa lâu lắm đâu. Bắt đầu từ thời kỳ vỡ giọng, cũng chính là năm sáu năm trước, nếu liều lượng vừa phải thì sau khi ngưng thuốc có lẽ sẽ khôi phục lại...Chỉ là..." Hắn không có cơ hội để đợi rồi.

Dù Thành Nghị chưa nói ra câu cuối nhưng Hồng Quảng Bình cũng đã hiểu.

Cho đến khi trở về thiên viện Xương phủ, cũng may Xương Vinh Hoan biết được hắn đang tra án nên không hỏi gì, chỉ đinh ninh rằng hắn vừa trở về từ châu nha, cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Đêm đến Thành Nghị nằm trên giường, nước mưa đã ngừng lại, thỉnh thoảng rơi xuống một hai giọt mưa. Thành Nghị gặp ác mộng, hắn mơ thấy mình quay về mười lăm năm trước, trở lại hậu viện Xương phủ Giang Tê trấn.

Nhìn thấy tiểu Bùi Triều trốn trong góc phòng run bần bật mà chờ tiểu Xương Văn Bách. Nhưng cậu ấy không chờ được, ngược lại có một tên đàn ông không nhìn rõ mặt xuất hiện, há cái miệng đẫm máu về phía cậu, ép cậu khiến cho không thở nổi...

Thành Nghị không thở nổi mà hoàn hồn tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy có một cái bóng đen đang đè hắn trong bóng đêm.

Thành Nghị theo bản năng tính nhấc chân đá một cái, kết quả mắt cá chân bị nắm lại, sau đó nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc chậm rãi vang lên trong đêm tối: "Trước kia ngươi...Có phải đã thừa dịp ta uống say mà đá ta như vậy hay không? Hử? Có phải không?"

Âm cuối hừ nhẹ, sự nhàn nhã khó nói thành lời, còn mang theo một loại ý vị khó tả.

Thành Nghị: "......"

Thành Nghị đột nhiên nằm xuống, khẽ rên một tiếng.

Tăng Thuấn Hy hoảng sợ, cho rằng tay mình lớn quá làm cậu chàng da thịt non mịn này bị đau, nhanh chóng buông lỏng tay ra, lo lắng hỏi han: "Ngươi sao thế, ta không cố ý nắm mạnh như vậy, để ta xoa giúp ngươi..."

Tăng Thuấn Hy còn chưa nói hết câu thì nghe "Rầm" một tiếng, Tăng Thuấn Hy trực tiếp bị Thành Nghị một cước đạp ngã xuống đất.

Lần này vì không có phòng bị trước, cú đá lưu loát, tư thế rơi cũng rất mạnh mẽ, cho dù phòng tối đen như mực thấy không rõ lắm nhưng Thành Nghị nghe tiếng "Rầm" cũng cảm thấy hả cơn giận.

Tăng Thuấn Hy không ngờ Thành Nghị sẽ xảo quyệt như vậy, y nửa nằm dưới đất, tựa đầu vào chân bàn, lấy lại tinh thần. Lòng bàn tay ấn vào phía sau đầu, đau đến mức thiếu chút nữa làm y thay đổi sắc mặt: "Ngươi..." Làm y còn tưởng đã làm đau hắn, hóa ra...

Quả nhiên, quãng đường xa nhất mà y đã đi trong đời này, chính là kịch bản của Thành đại nhân.

Sao y lại bị đối xử ghẻ lạnh như vậy chứ?

Thành Nghị chậm rãi ngồi dậy: "Xem ra 'quỷ áp giường' là tật xấu của ngươi, dù có tỉnh táo hay là say rượu thì cũng đều không sửa được. Một khi đã như thế, hãy để bản quan giúp ngươi tỉnh lại. Thế giờ đã tỉnh hẳn chưa?"

Tăng Thuấn Hy chậm rãi đứng lên, một lần nữa đi đến trước giường, thân cao thể lớn mà đứng ở nơi đó, trịch thượng nhìn xuống người thiếu niên đang ngồi thẳng tắp. Rõ ràng nhìn qua sẽ thấy hắn rất dễ bị bắt nạt, nhưng chạm vào rồi mới biết toàn thân phủ đầy gai nhọn.

"Ngươi không sợ một cước của ngươi sẽ đá ta trở lại làm Hắc Xà sao?" Thật ra Tăng Thuấn Hy cũng không giận, cảm thấy người này nhất định chưa thay đổi, y muốn làm gì thì làm. Y rất chờ mong chờ khoảnh khắc y lấy lại ngôi vị hoàng đế, để cho hắn biết hắn đã từng đá Hoang Thượng ngã xuống giường như thế nào. Thật đáng để mong chờ mà!

Nghĩ vậy, tâm tình của Tăng Thuấn Hy tốt hẳn lên, cúi người xuống, xuyên qua ánh sáng mờ nhạt bên ngoài nhìn dung mạo như ngọc của thiếu niên ở trong bóng đêm.

Thành Nghị nói: "Ngươi có thể biến thành người sao? Cửa bên kia, đi đi."

Tăng Thuấn Hy: "....."

Chẳng lẽ hắn không lo lắng y đi rồi sẽ mất một đồng minh sao?

Trực tiếp đuổi người như một đại trượng phu vậy sao?

Hắn không lo lắng mình đá làm y đau rồi sốt sắng hỏi han gì sao?

"Ngươi đúng là ăn cháo đá bát mà, ngươi đừng quên ta đã tốn bao nhiêu công sức cho vụ án trang chủ giả kia đấy."

"Giúp ngươi khôi phục hình người còn chưa đủ à?"

"Chưa đủ...Ai nói ta muốn khôi phục vậy?" Tăng Thuấn Hy xoay người thắp nến.

Khi nến được thắp sáng, Thành Nghị giơ tay lên che mắt, chờ mắt thích ứng với ánh sáng rồi hắn mới chầm chậm mở ra.

Cách đó không xa ba bước, Tăng Thuấn Hy từ trên cao nhìn xuống hắn, lông mày như tạc, mắt phượng, khuôn mặt tài hoa ngay thẳng, quanh thân tràn đầy khí thế cực kỳ bức người. Y cứ lẳng lặng rũ mắt như vậy nhìn hắn không nói lời nào, rất có uy nghiêm, do đó cái đầu tiên Thành Nghị trông thấy đó chính là ánh mắt, hơi sửng sờ, cứ cảm thấy đối phương nhìn rất quen mắt.

Chỉ là đối phương vừa mở miệng khiến cho ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu Thành Nghị tan biến, cuối cùng là nghĩ không ra.

"Sao vậy, bị dung mạo của ta làm cho choáng váng rồi? So với Xương Văn Bách thì như thế nào? Có phải cảm thấy ta đẹp trai đúng chứ?" Lúc trước ngắm Xương Văn Bách đắm đuối như thế, còn không phải bây giờ vẫn bị y làm cho choáng ngợp đó sao, giữa người với người vẫn cần sự so sánh đúng không?

Thành Nghị: "......."

Hắn trực tiếp phớt lờ lời đối phương nói, ánh mắt dừng trên y phục đơn giản của Tăng Thuấn Hy. Cho dù là y phục đơn giản nhất cũng không che giấu được lệ khí giữa mi tâm, là loại khí chất đã thật sự nhuốm qua máu.

Có điều nghĩ đến đối phương đã từng là lính cũ của hoàng đế Vân Hy, hoàng đế Vân Hy lập tức đánh giang sơn, có lẽ ngày trước y cũng vẫn luôn ở trên chiến trường.

Nhưng lúc trước y nói cần phải một thời gian rất lâu mới có thể biến trở lại thành người, giờ mới có vài lần, vậy mà lại biến trở lại rồi ư?

Ánh mắt Thành Nghị nhìn lên người Tăng Thuấn Hy: "Ngươi đã hoàn toàn khôi phục rồi à?"

Lần trước uống say, y còn ở trạng thái trong suốt, hiện tại ở trạng thái thực thể.

Tăng Thuấn Hy đứng đắn hơn một chút: "Không biết, cơ mà ta đã thay đổi được một nén nhang rồi mà vẫn chưa thấy biến trở về..."

Ngoại trừ vài lần say rượu thì đây là lần duy nhất.

Mỗi tội Tăng Thuấn Hy còn chưa nói dứt câu thì thân thể của Tăng Thuấn Hy trở nên trong suốt lần nữa, đối phương nhíu mày, mắt phượng thâm trầm, tỏa ra khí thế hơi dọa người. Y giương mắt mang theo vẻ đáng tiếc: "Xem ra để ngươi phải thất vọng rồi, vẫn không được."

Thành Nghị ừ một tiếng, vốn đang định khuyên giải an ủi đối phương hai câu, thì liền nghe được đối phương tiếp tục nói: "Đáng tiếc không thể để cho ngươi tiếp tục ngắm hình dáng oai hùng của ta, để ngươi đỡ phải nhớ thương những dung mạo khác không bằng ta..."

Lông mày Thành Nghị giật giật: "Ngươi mau biến trở lại thành rắn dùm."

Tăng Thuấn Hy đột nhiên nghiêng người lại gần, một tay chống ở trên giường, một tay nắm cổ tay Thành Nghị: "Tuyệt tình như thế là không tốt đâu, tốt xấu gì chúng ta cũng..."

Xong câu nói này, Thành Nghị định đẩy y ra, nhưng trong khoảnh khắc hắn vừa động, liền nhìn thấy thân thể vốn đã trong suốt của Tăng Thuấn Hy lại lần nữa biến trở về thực thể.

Thành Nghị: "....."

Tăng Thuấn Hy: "......" Đột nhiên phát hiện một chuyện khó lường.

Đôi mắt phượng của Tăng Thuấn Hy đột nhiên sáng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, chúng chuyển động sáng quắc, rực rỡ lấp lánh, làm Thành Nghị không nói nên lời mà giãy giụa, nhưng không thoát ra được.

Hắn cảm giác được bàn tay to kề sát lòng bàn tay mình càng ngày càng nóng, bên tai còn truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam tử nào đó: "Làm sao bây giờ? Thành đại nhân, xem ra...Chuyện này rất phiền toái đây."

Dù cho Thành Nghị ngốc như thế nào cũng có thể cảm giác được có cái gì không đúng, thằng nhãi này trước kia biến thành rắn chính là trở thành chuỗi hạt gỗ, kề sát trên cổ tay của hắn.

Cơ thể vừa rồi vẫn còn trong suốt đột nhiên trở thành thực thể một lần nữa vì đến gần hắn và chạm vào cổ tay hắn.

Chẳng lẽ, đây là điểm mấu chốt?

Nhưng dù như vậy, người bên tai cứ cười khiến hắn cực kỳ không được tự nhiên. Dáng vẻ hắn lạnh lùng như đóa sen tuyết trên cao nguyên băng giá, cho dù trong lòng có kích động, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: "Buông ra."

"Không buông." Tăng Thuấn Hy không chỉ không buông, ngược lại còn tiến lại càng gần: "Thành đại nhân, như chúng ta đã thỏa thuận trước đó, ta giúp ngươi thì ngươi giúp ta. Bây giờ thân thể của ta còn chưa hồi phục như cũ, chẳng lẽ Thành đại nhân không định chịu trách nhiệm cho thân thể của ta sao?"

Thành Nghị: "......" Chịu trách nhiệm cho thân thể của y?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com