TruyenHHH.com

Than Muon Cuoi Khong Phai Ga Full

Có mỗi một câu, y không thể nói nghiêm túc hơn sao?

Thành Nghị hít sâu một hơi, ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng: "Ta nói ta không chịu trách nhiệm khi nào?"

Tăng Thuấn Hy nhướng mày, sau đó từ từ ngồi thẳng dậy, buông lỏng tay Thành Nghị ra, chỉ là khi buông ra y không nhịn được mà vuốt ve lòng bàn tay hắn.

Đều là nam nhân, tại sao làn da của nam tử này lại mịn màng như vậy, có cảm giác làm y yêu thích không muốn buông tay, thật là...không muốn buông tay chút nào.

Tăng Thuấn Hy cực kỳ tiếc nuối, nhưng cũng biết được nếu còn giỡn nữa thì nam tử này sẽ cắn y mất.

Tăng Thuấn Hy lùi ra phía sau hai bước ngồi xuống trước bàn. Thân y cao, chân y dài, cho dù đã ngồi xuống thấp hơn trước nhưng vẫn có cảm giác áp lực ngột ngạt.

Thành Nghị cố gắng không để ý đến cảm giác khó chịu trong lòng, hắn không thích dựa gần người như vậy. Nếu không phải đối phương đánh giá để tín nhiệm, thì chắc chắn lúc này sẽ không đơn giản chỉ là đá ngã xuống giường.

Tăng Thuấn Hy thấy hắn không nói nên lời: "Thành đại nhân muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"

Bờ môi mỏng của Thành Nghị mấp máy: "Chờ."

Tăng Thuấn Hy hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của đối phương: "Được thôi."

Ý của Thành Nghị rất đơn giản, bây giờ những gì họ nghĩ trước đây chỉ là phỏng đoán, có đúng hay không thì vẫn cần phải nghiệm chứng nữa.

Lần trước Tăng Thuấn Hy biến thân trong khoảng một nén nhang thì bắt đầu biến lại về trạng thái trong suốt một lần nữa. Bây giờ chỉ cần chờ hết một nén nhang, nếu sau khi chạm vào hắn vẫn có thể biến trở về thực thể như vừa nãy thì suy đoán của bọn họ sẽ thành sự thật.

Thành Nghị vừa muốn suy đoán của bọn họ là đúng, vừa không hy vọng.

Muốn là bởi vì như thế biểu thị cho người này đang trong quá trình hồi phục, chờ đến lúc hoàn toàn biến trở về hình người thì y có thể hoàn toàn rời đi; không hy vọng, cùng nghĩa là nếu sự tình thật sự như dự đoán của bọn họ, vậy sau này hắn sẽ có một đoạn thời gian như hình với bóng cùng người này.

Nhưng người này...Có tính chiếm hữu quá cao khiến Thành Nghị rất mất tự nhiên.

Kiểu cảm giác này rất vi diệu, khi đối phương ở dạng Hắc Xà thì không có cảm giác mấy, nhưng một khi đã biến thân trở lại thì loại cảm xúc này rất ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn.

Giống như là giờ phút này đây, rõ ràng người này chẳng làm gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn thôi cũng làm hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Thành Nghị ngước mắt lên, đôi mắt trong veo đối diện với đôi mắt phượng sâu hút của nam tử: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Ta kêu ngươi đợi mà."

Một tay Tăng Thuấn Hy chống trên bàn phía sau lưng hắn, tư thế lười biếng nhàn nhã, điệu bộ thì dương dương tự đắc: "Thành đại nhân, ta đã phải rất vất vả mới biến thành người. Vừa mới từ rắn biến thành người, đương nhiên ta cực kỳ tò mò đối với đồng loại nên muốn nhìn thêm một chút, không được sao? Hơn nữa, Thành đại nhân không nhìn ta, sao biết ta đang nhìn ngươi? Hử?"

Thành Nghị: "....."

Quả nhiên hắn không nên giảng đạo lý với đồ vô lại, kiểu gì y cũng cãi lại cho được.

Tò mò với con người? Chẳng phải trước đây y cũng là người sao?

Tăng Thuấn Hy bị đôi môi mỏng đang mím chặt của đối phương hấp dẫn, cảm thấy nam tử này nhìn gần cũng đẹp, nhìn xa cũng đẹp, nhìn đâu cũng đẹp.

Đương nhiên, nếu có thể được sờ sờ chạm chạm giống vừa rồi thì càng tốt. Đây là trải nghiệm hơn hai mươi năm y chưa bao giờ được trải qua khiến y thấy mới lạ không thôi.

Thành Nghị quyết định tìm tùy tiện một quyển trục, cố gắng không để ý đến sự tồn tại của đối phương, cuối cùng vất vả mãi mới đắm chìm trong đó thì hắn lại nghe thấy tiếng hét của nam tử. Thành Nghị ngước mắt lên thì thấy đối phương đã lấy chiếc ghế đến gần mình từ khi nào rồi, cách chưa đầy một bước.

Giờ phút này trông y lười biếng nhìn rất muốn đập. Thấy Thành Nghị ngước mắt lên thì nhún nhún vai: "Thành đại nhân, ngươi xem nè...Phải làm sao bây giờ?"

Chân y đã bắt đầu trong suốt được một nửa.

Dứt lời, dưới dáng vẻ bình tĩnh của Thành Nghị, y xòe bàn tay to của mình ra, làm Thành Nghị nghiến răng: "Làm phiền Thành đại nhân phải hạ mình rồi, xin mời."

Thành Nghị nhìn bàn tay to của đối phương đang xòe ra trước mặt lòng bàn tay của hắn, thực sự khiến hắn khó chịu hơn so với khi để hắn chủ động giơ lên.

Nhưng tại hắn, chính miệng hắn nói phải đợi. Hiện giờ đối phương chỉ đang tuân theo lễ nghĩa quân tử mà thôi, nếu như nói ra, sợ là sẽ bị xem như chơi đùa đối phương.

Thành Nghị giương mắt, mặt vô cảm liếc y một cái, bắt gặp ánh mắt bỡn cợt của Tăng Thuấn Hy, đột nhiên nở nụ cười. Vốn dĩ hắn đã đẹp rồi, dung mạo tinh xảo giãn ra, thật là đẹp  đến kinh tâm động phách. Tăng Thuấn Hy sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn, y liền cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, ngẩn người nhìn xuống thì đối phương đã bình tĩnh rút tay về.

Tăng Thuấn Hy nhìn cơ thể đã biến trở về thực thể, trong lòng có hơi ngứa ngáy: "Ngươi thân là huyện lệnh quan phụ mẫu, sao có thể keo kiệt như vậy? Có quan phụ mẫu nào cố ý đánh lạc hướng khiến người ta chú ý nhìn về phía khác, sau đó chơi xấu, có người như vậy sao?"

Thành Nghị bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ như này không tính là nghiệm chứng?"

Tăng Thuấn Hy nghẹn lại, cắn răng: "...Tính." Trong lòng lại âm thầm cân nhắc, một lần một nén nhang cứ cho hắn chờ.

Kết quả, Thành Nghị trực tiếp đứng lên, cuộn trục giấy lại, bình tĩnh nói: "Quy ước ba chương, nếu do ta phụ trách, như vậy phải để ta chủ động, ta sẽ dành thời gian để giúp ngươi khôi phục lại thân thể, nếu không..." Thành Nghị xoay người, đôi mắt phượng của nam tử trở nên u ám: "Vậy thì không bằng biến trở về thân rắn."

Câu nói cuối cùng làm nam tử nuốt lại câu nói đang định thốt ra: "...."

Y suy nghĩ một chút, nhịn không được đưa tay đỡ đầu, nhìn Thành Nghị, mắt phượng cười híp lại: "Thành đại nhân chính là Thành đại nhân, thật thông minh, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, cũng khá, ta nhận thua. Được rồi, cứ làm theo những gì Thành đại nhân nói đi."

Có điều, văn nhân có chiêu của văn nhân, võ tướng bọn họ cũng có biện pháp của võ tướng.

Thành đại nhân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới thấy rằng đêm đã khuya, cơn mệt mỏi kéo tới, liền nằm xuống giường một lần nữa. Nhưng vừa nằm xuống thì Tăng Thuấn Hy cũng nằm xuống theo.

Thành Nghị: "... Đi xuống."

Tăng Thuấn Hy chiếm một nửa cái giường, cái giường vốn không lớn, vóc dáng đối phương lại cực cao, nằm bên cạnh khiến da đầu Thành Nghị tê dại: "Ta nói lần nữa, đi xuống."

Tăng Thuấn Hy: "Ta...Không." Nhìn Thành Nghị sắp khó chịu, y chậm rãi nói: "Thành đại nhân ngươi thật là độc ác. Ta làm rắn lâu như vậy, thật vất vả mới có thể ngủ đàng hoàng như con người một lần, chẳng lẽ ngươi...Thật sự nhẫn tâm như vậy ư?"

Thành Nghị nổi gân xanh trên trán: "...Bản quan tàn nhẫn như thế đấy, hoặc là đi xuống, hoặc là biến trở về đi, cho ngươi chọn."

Tăng Thuấn Hy lại lật người đè lên trên thân Thành Nghị: "Thành đại nhân, ngươi đã nói sẽ chịu trách nhiệm với thân thể của ta mà, chẳng lẽ...Thật sự phụ người ta như vậy sao?"

Thành Nghị: "....." Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không?

Lúc này Tăng Thuấn Hy còn định nói thêm, đột nhiên mắt phượng lóe lên, thân ảnh y bay thoắt xuống đất. Thành Nghị ngồi dậy, nhìn đối phương đã gần bay vút đến trước cửa phòng, lúc này đột nhiên cửa phòng mở ra.

Ngay sau đó Thành Nghị bắt gặp khuôn mặt sững sờ của Hồng Quảng Bình, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú u ám của Tăng Thuấn Hy, hắn ta vội vàng luống cuống khoa tay múa chân nói: "Đại, đại nhân...Thuộc hạ, thuộc hạ không cố ý...Thuộc, thuộc hạ nhìn phòng ngài đột nhiên sáng lên, còn tưởng rằng vẫn muốn làm việc, vậy nên mới...mới...Đại nhân yên tâm! Thuộc hạ không hề nghe thấy gì cả! Tuyệt đối không hề nghe thấy ngài chiếm đoạt thân thể người khác mà không chịu trách nhiệm, phụ lòng nam nhân...À không, không phải..."

Hồng Quảng Bình choáng váng đầu óc, bỗng vỗ bốp vào trán: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!"

Hắn ta nói xong thì chạy mất.

Thành Nghị: "....."

Mà nhân vật chính kia lại dựa vào khung cửa, khoanh tay cười, khiến Thành Nghị tức tới nghiến răng nghiến lợi: "Còn, không, ra, đây?"

Tăng Thuấn Hy thở dài kéo dài âm thanh: "...Bằng hữu, cuối cùng ngươi cũng đã chịu nhận trách nhiệm rồi ư? Vậy để ta tới làm ấm giường cho ngươi!"

Thành Nghị: "....." Y vẫn nên làm rắn thì tốt hơn.

Hồng Quảng Bình chạy sang phòng đối diện, vừa bước qua ngưỡng cửa nghe thấy câu này loạng choạng suýt ngã, vội vã đóng sầm cửa lại, mặt đỏ tía tai: Không, không ngờ tới, Thành đại nhân lại có sở thích như thế này!

Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Thành đại nhân không chỉ là đoạn tụ (đồng tính), mà cái thân hình nhỏ bé đó còn...còn là...(ý Hồng Quảng Bình là không thể tin được người Thành Nghị nhỏ như thế mà lại làm công).

Hồng Quảng Bình đang rối bời nên đã quên mất một điều quan trọng nhất, bọn họ trở về cùng nhau, đối phương tiến vào Xương phủ bằng cách nào mà hắn ta không hề hay biết?

Hình như Tăng Thuấn Hy thực sự cảm thấy Thành Nghị đang cố kìm nén cơn giận dữ chuẩn bị bùng phát, nên ngoan ngoãn biến trở lại thành rắn.

Sáng sớm hôm sau khi Thành Nghị tỉnh dậy thì cảm giác ngực thở không nổi, cau mày tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, hắn nghiêng đầu liền bắt gặp dung mạo lạnh lùng của người nam nhân. Khi y nhắm mắt, môi mỏng lạnh lùng mím lại, khí thế uy nghiêm, lúc này một cánh tay vượn của y đang đặt ở trên ngực hắn, chính là thủ phạm khiến hắn khó thở.

Thành Nghị sửng sốt, lúc lâu vẫn chưa định thần lại, nhớ lại cảnh tượng tối qua, khóe miệng giật giật.

Hắn vừa định đẩy cánh tay đối phương ra thì nam tử chậm rãi mở mắt ra. Trong đôi mắt phượng ấy lóe lên cảm giác lạnh lẽo tàn bạo đầu tiên, đối mắt với ánh mắt trong trẻo lãnh đạm của Thành Nghị, biểu tình đó biến mất hết trong nháy mắt. Thay vào đó, trong mắt y hiện lên một tia vui vẻ, thậm chí y còn thu tay về: "Chào buổi sáng Thành đại nhân, đại nhân có hài lòng với dịch vụ làm ấm giường tối hôm qua không ạ?"

Thành Nghị cười với y, cười khiến y Tăng Thuấn Hy hơi sởn da gà: "Tốt nhất là ngươi đừng biến thành rắn nữa, nếu không, thứ bản quan am hiểu nhất...Chính là thắt nút cho rắn, đảm bảo ngươi sẽ trở thành bông hoa rắn đẹp nhất thế giới. Một nút thắt...Hợp với một nút thắt, thắt thắt buộc buộc thành bông hoa."

Tăng Thuấn Hy yên lặng nuốt nước bọt, cánh tay vừa rút lại: "Khụ, trêu tí thôi."

Thành Nghị: "Còn không đứng dậy nhanh lên?"

Tăng Thuấn Hy nhướng mày, không khỏi chậm rãi nở nụ cười: "Aizz! Thành đại nhân nói cái gì thì chính là cái đấy, đều nghe theo Thành đại nhân hết."

Thành Nghị bình tĩnh đứng dậy, rồi khi mặc quần áo chỉnh chu chuẩn bị đi ra ngoài thì hắn lại nghĩ đến ánh mắt đêm qua của Hồng Quảng Bình, không biết vì sao mà cứ có dự cảm xấu.

Hắn vừa đi ra ngoài thì gặp Hồng Quảng Bình đang ngồi trên ghế đá trong viện, trên mặt lộ ra vẻ do dự muốn nói lại thôi, thần sắc mê man nhìn sang bên này, ngơ ngác.

Thành Nghị: "..."

Ngay khi hắn ta đang nghĩ nên giải thích như thế nào thì giọng nói Tăng Thuấn Hy từ phía sau truyền đên: "Đừng đi nhanh như vậy mà, đi xa như thế thì ta làm sao bây giờ? Ta không thể rời xa ngài."

Thành Nghị: "..."

Hồng Quảng Bình: "..."

Hắn ta chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn ta bị Thành đại nhân rải cẩu lương trước mặt thế này.

Hồng Quảng Bình nhìn Tăng Thuấn Hy, còn chưa chờ Thành Nghị  mở miệng đã trực tiếp đứng vèo lên, ngay sau đó, bất thình lình cúi đầu thật sâu với Tăng Thuấn Hy: "Xin chào Thành phu nhân!"

Tăng Thuấn Hy: "......"

Thành Nghị: "....."

Khóe miệng Thành Nghị giật giật, sau khi nghe một câu kia đột nhiên hắn xoay người, đôi mắt trong trẻo hiếm khi xuất hiện ý cười: Đáp lại đi, sao không đáp lại? Không phải hôm qua trêu người ta rất vui sao?

Tuy nhiên, rõ ràng Thành Nghị đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của người nào đó rồi.

Tăng Thuấn Hy chỉ bị sững sờ như vậy trong nháy mắt, sau đó khi Hồng Quảng Bình ngồi dậy, y nói: "Ấy!"

Một tiếng kia, tràn trề tinh thần, Thành Nghị nghe mà da đầu tê dại, hai chân hơi mất sức, giờ đây hắn chỉ muốn chống vào tường để yên lặng trầm tư suy nghĩ mà thôi.

Một nén nhang sau, chờ Thành Nghị lấy lại tinh thần xong thì Hồng Quảng Bình và Tăng Thuấn Hy đã tám xong chuyện vì sao bọn họ quen nhau từ đời tổ tông nào rồi.

Thành Nghị vừa mới hoàn hồn lại đã nghe được Tăng Thuấn Hy đang cãi cọ với khuôn mặt nghiêm trọng: ".....Tên của ta rất dễ nhớ, sau này đừng gọi Thành phu nhân nữa, vì cũng chẳng phải...vẫn chưa thành hôn sao? Ta tên Tiểu Bảo, Phương Tiểu Bảo, từ nay về sau chúng ta thành huynh đệ, đừng khách khí như vậy..."

Hồng Quảng Bình: "Sao mà vẫn chưa..."

Hồng Quảng Bình nhớ tới câu "Không chịu trách nhiệm" mà đêm qua nghe được kia, hắn liếc nhìn Thành Nghị,  trong ánh mắt hiện lên rất rõ ràng sinh động - chính là ánh mắt nhìn một tên tra nam.

Thành Nghị: "..." Tiểu Bảo? Y dùng luôn biệt danh Hắc Xà là được mà, vì y đúng là con rắn lòng dạ hiểm độc.

Thành Nghị dứt khoát cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người họ: "Hồng Quảng Bình  bản quan không liên quan gì đến người này như ngươi nghĩ, hắn ta là nha dịch bản quan mới tìm để tạm thời tiếp nhận vị trí của Tang Bồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com