Ta Dựa Vào Bán Cơm Hộp Ở Vùng Đất Hoang Trở Thành Người Thắng Nhân Sinh
Chương 17
Edit: Min
Doãn Thu Trì chuẩn bị sơ sơ vài món ăn cho ngày mai. Mùa săn xuân sẽ bắt đầu từ tuần sau, nên phải tranh thủ để Kỳ An làm quen công việc sớm.Nếu Kỳ An lại làm được vài hôm rồi bỏ, anh lại phải tốn công tìm người mới...Thật sự mà nói, nhìn thế nào cũng thấy hắn không phải người đáng tin!Nhưng thực tế thì anh đã lo lắng hơi quá, Kỳ An bắt nhịp công việc khá nhanh.Anh bảo hắn thái rau thì hắn thái rau, bảo rửa rau thì hắn rửa rau, chưa bảo gì mà có việc là hắn xông vào làm liền. Lên xe làm việc là không nghỉ một phút nào, rảnh tay thì đi lau xe cho sạch bóng.Chiếc xe bán đồ ăn bị hắn lau đến sáng bóng luôn rồi!Vừa lau xe, Kỳ An vừa hát, hát cũng khá hay.Nhưng hắn cao quá, đứng lắc lư trước xe nhìn rất vướng víu, nên Doãn Thu Trì bảo hắn đi tính tiền.Tính tiền xong, hắn lại phóng đi đổi quặng đen lấy quặng tinh.Doãn Thu Trì hết cách, đành để hắn đứng xem mình nấu ăn.Anh vốn chẳng ngại bị lộ bí quyết gì, vì chuyện định lượng nguyên liệu, kiểm soát lửa lò đâu phải chuyện một sớm một chiều là học được.Kỳ An thì xem rất chăm chú, chỉ là hỏi hơi nhiều."Củ khoai này sao phải cắt khúc?""Gia vị này là gì thế?""Tại sao phải cho rau này trước? Anh cho tôi thử cho cơm vào trước được không..."Doãn Thu Trì cạn lời, người khác hỏi kiểu này thì như đang moi bí mật thương mại, còn Kỳ An hỏi chỉ thấy đúng kiểu... nhiều chuyện quá độ.Mắt hắn thật sự rất to, tròn xoe, long lanh như phát sáng, đảo qua đảo lại tò mò khắp nơi. Doãn Thu Trì có cảm giác, hắn chẳng quan tâm gì đến nấu nướng, mà là việc gì cũng nhìn chăm chú như thế cả.Nhưng cũng nhờ cái tính ham học hỏi đó mà Kỳ An tiến bộ rất nhanh.Ban đầu, Doãn Thu Trì chỉ định tiếp cận để hỏi thăm tin tức về con gấu mèo.Định bụng khi hỏi được rồi sẽ lấy cớ nói thử việc không đạt để cho hắn nghỉ, nhưng nhìn hắn nghiêm túc như vậy... Doãn Thu Trì lại muốn giữ lại thật.Buổi trưa, khi thấy Kỳ An đã chính thức trở thành người làm công, Kỷ Minh Minh hét toáng lên: "Á! Em thật sự phản bội rồi!"Kỳ An chớp mắt: "Phản bội gì chứ, chỉ là công việc trả lương theo ngày thôi mà.""Chị cũng đừng đi chặt cây nữa, qua đây làm chân sai vặt cho ông chủ bọn em đi!"Doãn Thu Trì: "..."Đừng tự tiện tuyển người thay tôi được không?Doãn Thu Trì đưa cho hắn một quyển sổ, bảo ghi lại hết số quặng đen nhận được. Quặng đen nhỏ li ti, đếm mệt chết đi được.Cứ đang đếm mà bị ai chen ngang là quên mất mình đếm tới đâu rồi, Kỳ An phải đếm đi đếm lại mấy lần, cuối cùng cũng chịu ngưng tám chuyện trong giờ làm việc.Hắn yên lặng lại, tai Doãn Thu Trì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.Tối đó, Kỳ An theo Doãn Thu Trì về chỗ trọ, Doãn Thu Trì sắp xếp cho hắn một căn phòng nhỏ chất đầy đồ linh tinh.So với ngủ trên cây thì ngủ với rau củ vẫn hơn, Kỳ An chẳng có gì bất mãn.Còn giúp phòng trộm nữa chứ!Từ khi trở thành nhân viên xe bán đồ ăn, tinh thần trách nhiệm tập thể trong người Kỳ An bỗng bùng nổ!Kỳ An biến thành gấu mèo.Không phải chính là con mà Doãn Thu Trì từng cưu mang sao!Gấu mèo Kỳ An bắt đầu đi một vòng kiểm tra lãnh địa mới của mình.Đậu que, khoai đất, gạo mì... Kỳ An gật đầu hài lòng.Xem này! Ông chủ không chỉ thuê hắn làm phụ bếp, còn tin tưởng đến mức để hắn ngủ chung với đồ ăn nữa!Hắn phải chủ động làm người canh cửa mới được!À nhầm — là gấu mèo canh cửa mới đúng!"Lại đây rửa rau!"Là ông chủ mới gọi hắn đi làm rồi, Kỳ An liền biến lại thành người, chạy lon ton tới.Doãn Thu Trì bảo Kỳ An rửa rau, nên Kỳ An liền cởi áo khoác ngoài.Nhưng hình như bên trong vẫn còn mặc hai lớp, Doãn Thu Trì liếc qua, có vẻ không thấy hắn mang theo gì.Không được, phải bảo hắn cởi thêm một lớp nữa."Kéo tay áo lên đi." Doãn Thu Trì nói, "Bên trong còn mặc đồ không?"Kỳ An: "...?""Cởi ra."Kỳ An cởi luôn cả áo ngoài lẫn trong....Hóa ra là áo kiểu "giả hai lớp"!Gì mà ở đây cũng có mấy kiểu thiết kế quái đản này vậy?Doãn Thu Trì: "...Mặc lại đi." Kỳ An lại ngoan ngoãn mặc lại áo.Nhìn thế này, đúng kiểu dân công sở có xu hướng... không đứng đắn gì cả. Dù thật ra Kỳ An hoàn toàn không có ý đó.Doãn Thu Trì thở dài trong lòng.Kỳ An đúng là không đeo vòng cổ, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợi dây chuyền trên cổ mình đang âm ấm...Rốt cuộc là sao chứ! Không lẽ viên đá chết tiệt này bị hỏng rồi?!Tất nhiên, dây chuyền thì cũng không nhất định phải đeo, biết đâu hắn nhét vào túi rồi.Lục túi người ta thì quá vô duyên, lỡ mà lại nhét trong túi quần thì càng không tiện...Doãn Thu Trì liếc mắt nhìn lần nữa, Kỳ An đã mặc lại áo, tay áo xắn lên, nghiêm túc rửa rau.Vẫn phải nghĩ cách khác để điều tra thôi, nhưng anh thật sự không giỏi mấy chuyện kiểu này...Chỉ mới âm thầm quan sát một lần, mà anh đã thấy mình như tên biến thái rồi...Doãn Thu Trì lại liếc thêm cái nữa, Kỳ An vẫn chẳng có biểu hiện gì lạ, xắn tay áo, vừa làm vừa khe khẽ hát.Nhìn hắn có vẻ hơi lơ đễnh, đầu óc không quá nhanh nhạy, chắc cũng chẳng để ý mấy chuyện linh tinh đâu ha...Mấy ngày tiếp theo mọi chuyện đều yên ổn. Kỳ An cũng chính thức trở thành nhân viên chính thức. Hai người ký hợp đồng lao động: lương tháng 5 viên quặng tinh, mỗi tuần nghỉ một ngày, không có bảo hiểm gì hết.Điều bất ngờ nhất là, Kỷ Minh Minh đã rủ vài khách quen đến đây đặt cơm theo tháng. Như vậy, Doãn Thu Trì có được một nguồn thu nhập cố định rồi!Đã có khách quen thì ngày mua đất cất nhà còn xa sao?Có đất rồi thì có thể trồng rau, mà dị năng tinh lọc của Doãn Thu Trì gần như chưa từng dùng đến, nếu mùa xuân có sẵn đất để canh tác...Vậy thì cứ chọn vài loại hạt giống, lọc sạch rồi trồng thôi...Chỉ nghĩ đến thôi, mà Doãn Thu Trì đã không dám tưởng tượng tương lai sẽ sướng cỡ nào!Còn cái ông chủ quán ăn lần trước tới gây chuyện thì không hiểu vì sao sau đó chẳng thấy quay lại nữa. Đúng kiểu "chó sủa to nhưng không dám cắn".Kỳ An rất hay nói, tính cách nhiệt tình dễ gần, thậm chí có phần bám người. Doãn Thu Trì cũng không biết, có phải ai hắn cũng dính vào vậy, hay là do hắn gay, nên tự nhiên dính lấy anh...Tốt nhất là đừng phải lòng vì vụ "hiểu lầm" lần trước...Ừ! Quan hệ giữa hai người họ tuyệt đối trong sáng, chỉ là sếp với nhân viên thôi!Dù Kỳ An là một nhân viên rất tốt, nhưng anh vẫn thấy hắn có điểm khả nghi, nên quyết định cứ tiếp tục âm thầm điều tra.Có người phụ việc rồi, nên Doãn Thu Trì cũng rảnh rang được một chút.Hôm nay anh định làm tương từ đậu cá.Tương là một trong những gia vị lên men truyền thống của Hoa Hạ, có nhiều loại, và tương đậu là loại dễ làm nhất.Sách dạy nấu ăn có rất nhiều công thức làm tương, phần lớn đều cần dùng đến men rượu hoặc nấm mốc.Với điều kiện hiện tại thì chỉ có thể làm loại đơn giản nhất.Thực ra với món này Doãn Thu Trì cũng hơi lăn tăn.Vì ở thế giới cũ của anh, không ít người không quen ăn tương, nhiều người cảm thấy nó nhìn như... chất thải, mùi vị lên men thì cũng... khá đặc biệt, dưới video làm tương lúc nào cũng đầy comment chê bai.Nhưng thực tế, rất nhiều loại gia vị quen thuộc đều được biến tấu từ nền tảng của tương đậu.Có được tương rồi thì mới có thể dần dần phát triển ra các loại sốt có mùi vị nhẹ hơn, dễ ăn hơn.Vả lại, nếu anh đem tương đi xào hay trộn vào món ăn thì cũng không ai thấy được nguyên bản nó trong chum như thế nào, không thấy thì sẽ đỡ liên tưởng đến... chất thảiDù vậy, trước khi bắt tay làm tương, Doãn Thu Trì vẫn đi hỏi thử một số người bản địa về cảm nhận của họ với các sản phẩm đậu lên men.Kỷ Minh Minh vốn thích đồ ăn đậm vị, cô mê ăn dưa muối, mà dưa muối thì mùi lên men lại càng nặng. Thế nên, cô cho rằng mình chắc chắn ăn được tương đậu.Những người làm công việc nặng nhọc dường như đều có xu hướng thích đồ ăn mặn, nặng mùi. Doãn Thu Trì quan sát mấy khách quen cũng thấy họ rất chuộng món nặng vị.Kỳ An thì từng ăn qua loại tương tương tự, nhưng hắn lại thích món thiên về vị ngọt.Tuy vậy hắn bảo, trong căn cứ có không ít người thích kiểu đồ ăn thế này, bởi đồ lên men yêu cầu tay nghề cao, nên được xem là thứ quý giá. Trong mắt nhiều người, có đồ lên men để ăn cũng là một kiểu biểu tượng thân phận.Hiện tại, người đứng đầu căn cứ rất thích đồ ăn đậm vị.Vương Phương thì không quá quan trọng, chỉ yêu cầu lúc làm tương đậu đừng để mùi nặng quá là được.Doãn Thu Trì đảm bảo sẽ để chum tương trong phòng của Kỳ An, người ngoài hoàn toàn không ngửi thấy mùi.Kỳ An: "..."Việc Kỳ An có quan hệ với căn cứ cũng nằm trong dự đoán.Hắn ăn mặc khá chỉn chu, còn có phần kỹ tính hơn cả Doãn Thu Trì. Dị năng hệ hỏa không sợ lạnh, vậy mà hắn lúc nào cũng mặc áo len và khoác ngoài mỏng.Áo quần được may rất tỉ mỉ, đường kim mũi chỉ chỉnh tề, viền áo được xử lý kỹ, không sót một sợi chỉ nào, vai áo may phẳng phiu như đồ đặt may riêng.Cúc áo khoác sáng bóng, nhìn như được mài từ sừng dã thú, còn được khâu thành hai hàng. Dây thắt lưng không có công năng thực tế, chỉ để làm đẹp, làm bằng da dị thú, xử lý rất tinh tế.Trong khi người ở đây nếu quần tụt thì chỉ tùy tiện kiếm sợi dây cột lại...Áo len còn có hoa văn rắc rối, phối đến mấy màu chỉ khác nhau.Thiết kế giả hai lớp tạo cảm giác nhiều tầng lớp mà không bị cồng kềnh.Quần dài màu đen ôm gọn dáng, phối với giày da nâu sẫm...Từ đời trước đến đời này, Doãn Thu Trì chưa từng mặc đẹp đến vậy!Kỳ An mặc thế hiệu quả quá rõ ràng, vừa khoe được vai rộng chân dài, lại còn đẹp trai sẵn, thành ra dù suốt ngày cười tươi như ngốc cũng chẳng ai nỡ nói gì, y như một cậu ấm ngây thơ chưa hiểu sự đời.Kỷ Minh Minh cũng hay cười ngốc, nhưng lại giống kiểu "đứa ngốc làng bên"...Tóc đỏ là do Kỳ An tự nhuộm. Lần trước Doãn Thu Trì còn thấy hắn đang dặm chân tóc.Kỳ An nói: mỗi tuần hắn dặm lại một lần.Mỗi tuần!Doãn Thu Trì suýt nghẹn máu.Cậu ấm à! Cậu từ đâu rơi xuống vậy?Tỉ mỉ tới tận sợi tóc rồi còn gì!Nếu đúng là người từ căn cứ thì Kỳ An ít nhất cũng là "nam thần" hạng top ở đó, bị quy tắc ngầm của tầng lớp đặc quyền ép tới mức không chịu nổi, thế là vùng lên tố cáo rồi rời đi trong uất ức.—Ừm, đúng là một kịch bản hợp với ngoại hình và tính cách vừa rạng rỡ vừa vô tư của hắn...Dù sao thì, người đẹp luôn có lợi. Khả năng Kỳ An từng giết gấu mèo để cướp kho báu, từ 80% tụt thẳng xuống còn 10%.Doãn Thu Trì gọi hắn tới để cùng nhặt đậu cá.Vài bao tải lớn, phải nhặt hết, loại bỏ từng hạt hỏng.Trước đó anh đã tranh thủ thời gian rảnh để nhặt được kha khá rồi, nên giờ cũng không còn nhiều.Nhặt mất gần một tiếng đồng hồ mới xong, Doãn Thu Trì đau vai muốn gãy.Anh đứng dậy giãn gân cốt, còn tranh thủ tập vài động tác thể dục phát thanh ngay trong xe.Kỳ An thấy vậy thì hứng thú muốn bắt chước, nhưng xe bán đồ ăn quá nhỏ, không đủ chỗ cho hai người lớn duỗi tay chân cùng lúc."Anh mệt không?""Nếu mệt thì để tôi rang đậu cá cho!"Thật là biết quan sát!Phải thưởng!Doãn Thu Trì âm thầm khen ngợi trong lòng: thưởng lớn luôn!Rang đậu cá cũng là một việc khá tốn sức, mấy bao đậu cá nặng lắm chứ chẳng đùa.Lúc này mới thấy một nhân viên có cường hoá sức mạnh thật sự rất cần thiết.Tuy rằng, Kỳ An nói hắn chặt không nổi cây, đến cả việc cơ bản còn làm chưa xong, đừng nói đến việc nhận thêm phần trăm thưởng.Nhưng rang đậu thì vẫn xử lý được.Việc rửa đậu hắn cũng bao luôn, tay chân nhanh nhẹn, còn tự tin bảo rằng mai xay đậu một mình hắn làm là đủ!Thiếu gia đúng là đứa nhỏ ngoan, ông chủ xúc động rơi lệ.Nhân viên tốt như vậy, sao có thể đi làm mấy chuyện trộm cắp được chứ!Ngày mai là cuối tuần, đội khai thác gỗ được nghỉ, Doãn Thu Trì dự tính đi mua thêm ít nguyên liệu để chuẩn bị cho mùa săn xuân.Tối nay anh đi nằm sớm, có thể vì hơi háo hức nên cứ trằn trọc mãi không ngủ được.Mắt cứ mở trừng trừng, không biết là mấy giờ rồi thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng "rầm".Doãn Thu Trì giật nảy người, lập tức tỉnh táo.Phòng chứa đồ hiện giờ là chỗ Kỳ An ở tạm, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết đến rung trời!
Doãn Thu Trì chuẩn bị sơ sơ vài món ăn cho ngày mai. Mùa săn xuân sẽ bắt đầu từ tuần sau, nên phải tranh thủ để Kỳ An làm quen công việc sớm.Nếu Kỳ An lại làm được vài hôm rồi bỏ, anh lại phải tốn công tìm người mới...Thật sự mà nói, nhìn thế nào cũng thấy hắn không phải người đáng tin!Nhưng thực tế thì anh đã lo lắng hơi quá, Kỳ An bắt nhịp công việc khá nhanh.Anh bảo hắn thái rau thì hắn thái rau, bảo rửa rau thì hắn rửa rau, chưa bảo gì mà có việc là hắn xông vào làm liền. Lên xe làm việc là không nghỉ một phút nào, rảnh tay thì đi lau xe cho sạch bóng.Chiếc xe bán đồ ăn bị hắn lau đến sáng bóng luôn rồi!Vừa lau xe, Kỳ An vừa hát, hát cũng khá hay.Nhưng hắn cao quá, đứng lắc lư trước xe nhìn rất vướng víu, nên Doãn Thu Trì bảo hắn đi tính tiền.Tính tiền xong, hắn lại phóng đi đổi quặng đen lấy quặng tinh.Doãn Thu Trì hết cách, đành để hắn đứng xem mình nấu ăn.Anh vốn chẳng ngại bị lộ bí quyết gì, vì chuyện định lượng nguyên liệu, kiểm soát lửa lò đâu phải chuyện một sớm một chiều là học được.Kỳ An thì xem rất chăm chú, chỉ là hỏi hơi nhiều."Củ khoai này sao phải cắt khúc?""Gia vị này là gì thế?""Tại sao phải cho rau này trước? Anh cho tôi thử cho cơm vào trước được không..."Doãn Thu Trì cạn lời, người khác hỏi kiểu này thì như đang moi bí mật thương mại, còn Kỳ An hỏi chỉ thấy đúng kiểu... nhiều chuyện quá độ.Mắt hắn thật sự rất to, tròn xoe, long lanh như phát sáng, đảo qua đảo lại tò mò khắp nơi. Doãn Thu Trì có cảm giác, hắn chẳng quan tâm gì đến nấu nướng, mà là việc gì cũng nhìn chăm chú như thế cả.Nhưng cũng nhờ cái tính ham học hỏi đó mà Kỳ An tiến bộ rất nhanh.Ban đầu, Doãn Thu Trì chỉ định tiếp cận để hỏi thăm tin tức về con gấu mèo.Định bụng khi hỏi được rồi sẽ lấy cớ nói thử việc không đạt để cho hắn nghỉ, nhưng nhìn hắn nghiêm túc như vậy... Doãn Thu Trì lại muốn giữ lại thật.Buổi trưa, khi thấy Kỳ An đã chính thức trở thành người làm công, Kỷ Minh Minh hét toáng lên: "Á! Em thật sự phản bội rồi!"Kỳ An chớp mắt: "Phản bội gì chứ, chỉ là công việc trả lương theo ngày thôi mà.""Chị cũng đừng đi chặt cây nữa, qua đây làm chân sai vặt cho ông chủ bọn em đi!"Doãn Thu Trì: "..."Đừng tự tiện tuyển người thay tôi được không?Doãn Thu Trì đưa cho hắn một quyển sổ, bảo ghi lại hết số quặng đen nhận được. Quặng đen nhỏ li ti, đếm mệt chết đi được.Cứ đang đếm mà bị ai chen ngang là quên mất mình đếm tới đâu rồi, Kỳ An phải đếm đi đếm lại mấy lần, cuối cùng cũng chịu ngưng tám chuyện trong giờ làm việc.Hắn yên lặng lại, tai Doãn Thu Trì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.Tối đó, Kỳ An theo Doãn Thu Trì về chỗ trọ, Doãn Thu Trì sắp xếp cho hắn một căn phòng nhỏ chất đầy đồ linh tinh.So với ngủ trên cây thì ngủ với rau củ vẫn hơn, Kỳ An chẳng có gì bất mãn.Còn giúp phòng trộm nữa chứ!Từ khi trở thành nhân viên xe bán đồ ăn, tinh thần trách nhiệm tập thể trong người Kỳ An bỗng bùng nổ!Kỳ An biến thành gấu mèo.Không phải chính là con mà Doãn Thu Trì từng cưu mang sao!Gấu mèo Kỳ An bắt đầu đi một vòng kiểm tra lãnh địa mới của mình.Đậu que, khoai đất, gạo mì... Kỳ An gật đầu hài lòng.Xem này! Ông chủ không chỉ thuê hắn làm phụ bếp, còn tin tưởng đến mức để hắn ngủ chung với đồ ăn nữa!Hắn phải chủ động làm người canh cửa mới được!À nhầm — là gấu mèo canh cửa mới đúng!"Lại đây rửa rau!"Là ông chủ mới gọi hắn đi làm rồi, Kỳ An liền biến lại thành người, chạy lon ton tới.Doãn Thu Trì bảo Kỳ An rửa rau, nên Kỳ An liền cởi áo khoác ngoài.Nhưng hình như bên trong vẫn còn mặc hai lớp, Doãn Thu Trì liếc qua, có vẻ không thấy hắn mang theo gì.Không được, phải bảo hắn cởi thêm một lớp nữa."Kéo tay áo lên đi." Doãn Thu Trì nói, "Bên trong còn mặc đồ không?"Kỳ An: "...?""Cởi ra."Kỳ An cởi luôn cả áo ngoài lẫn trong....Hóa ra là áo kiểu "giả hai lớp"!Gì mà ở đây cũng có mấy kiểu thiết kế quái đản này vậy?Doãn Thu Trì: "...Mặc lại đi." Kỳ An lại ngoan ngoãn mặc lại áo.Nhìn thế này, đúng kiểu dân công sở có xu hướng... không đứng đắn gì cả. Dù thật ra Kỳ An hoàn toàn không có ý đó.Doãn Thu Trì thở dài trong lòng.Kỳ An đúng là không đeo vòng cổ, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợi dây chuyền trên cổ mình đang âm ấm...Rốt cuộc là sao chứ! Không lẽ viên đá chết tiệt này bị hỏng rồi?!Tất nhiên, dây chuyền thì cũng không nhất định phải đeo, biết đâu hắn nhét vào túi rồi.Lục túi người ta thì quá vô duyên, lỡ mà lại nhét trong túi quần thì càng không tiện...Doãn Thu Trì liếc mắt nhìn lần nữa, Kỳ An đã mặc lại áo, tay áo xắn lên, nghiêm túc rửa rau.Vẫn phải nghĩ cách khác để điều tra thôi, nhưng anh thật sự không giỏi mấy chuyện kiểu này...Chỉ mới âm thầm quan sát một lần, mà anh đã thấy mình như tên biến thái rồi...Doãn Thu Trì lại liếc thêm cái nữa, Kỳ An vẫn chẳng có biểu hiện gì lạ, xắn tay áo, vừa làm vừa khe khẽ hát.Nhìn hắn có vẻ hơi lơ đễnh, đầu óc không quá nhanh nhạy, chắc cũng chẳng để ý mấy chuyện linh tinh đâu ha...Mấy ngày tiếp theo mọi chuyện đều yên ổn. Kỳ An cũng chính thức trở thành nhân viên chính thức. Hai người ký hợp đồng lao động: lương tháng 5 viên quặng tinh, mỗi tuần nghỉ một ngày, không có bảo hiểm gì hết.Điều bất ngờ nhất là, Kỷ Minh Minh đã rủ vài khách quen đến đây đặt cơm theo tháng. Như vậy, Doãn Thu Trì có được một nguồn thu nhập cố định rồi!Đã có khách quen thì ngày mua đất cất nhà còn xa sao?Có đất rồi thì có thể trồng rau, mà dị năng tinh lọc của Doãn Thu Trì gần như chưa từng dùng đến, nếu mùa xuân có sẵn đất để canh tác...Vậy thì cứ chọn vài loại hạt giống, lọc sạch rồi trồng thôi...Chỉ nghĩ đến thôi, mà Doãn Thu Trì đã không dám tưởng tượng tương lai sẽ sướng cỡ nào!Còn cái ông chủ quán ăn lần trước tới gây chuyện thì không hiểu vì sao sau đó chẳng thấy quay lại nữa. Đúng kiểu "chó sủa to nhưng không dám cắn".Kỳ An rất hay nói, tính cách nhiệt tình dễ gần, thậm chí có phần bám người. Doãn Thu Trì cũng không biết, có phải ai hắn cũng dính vào vậy, hay là do hắn gay, nên tự nhiên dính lấy anh...Tốt nhất là đừng phải lòng vì vụ "hiểu lầm" lần trước...Ừ! Quan hệ giữa hai người họ tuyệt đối trong sáng, chỉ là sếp với nhân viên thôi!Dù Kỳ An là một nhân viên rất tốt, nhưng anh vẫn thấy hắn có điểm khả nghi, nên quyết định cứ tiếp tục âm thầm điều tra.Có người phụ việc rồi, nên Doãn Thu Trì cũng rảnh rang được một chút.Hôm nay anh định làm tương từ đậu cá.Tương là một trong những gia vị lên men truyền thống của Hoa Hạ, có nhiều loại, và tương đậu là loại dễ làm nhất.Sách dạy nấu ăn có rất nhiều công thức làm tương, phần lớn đều cần dùng đến men rượu hoặc nấm mốc.Với điều kiện hiện tại thì chỉ có thể làm loại đơn giản nhất.Thực ra với món này Doãn Thu Trì cũng hơi lăn tăn.Vì ở thế giới cũ của anh, không ít người không quen ăn tương, nhiều người cảm thấy nó nhìn như... chất thải, mùi vị lên men thì cũng... khá đặc biệt, dưới video làm tương lúc nào cũng đầy comment chê bai.Nhưng thực tế, rất nhiều loại gia vị quen thuộc đều được biến tấu từ nền tảng của tương đậu.Có được tương rồi thì mới có thể dần dần phát triển ra các loại sốt có mùi vị nhẹ hơn, dễ ăn hơn.Vả lại, nếu anh đem tương đi xào hay trộn vào món ăn thì cũng không ai thấy được nguyên bản nó trong chum như thế nào, không thấy thì sẽ đỡ liên tưởng đến... chất thảiDù vậy, trước khi bắt tay làm tương, Doãn Thu Trì vẫn đi hỏi thử một số người bản địa về cảm nhận của họ với các sản phẩm đậu lên men.Kỷ Minh Minh vốn thích đồ ăn đậm vị, cô mê ăn dưa muối, mà dưa muối thì mùi lên men lại càng nặng. Thế nên, cô cho rằng mình chắc chắn ăn được tương đậu.Những người làm công việc nặng nhọc dường như đều có xu hướng thích đồ ăn mặn, nặng mùi. Doãn Thu Trì quan sát mấy khách quen cũng thấy họ rất chuộng món nặng vị.Kỳ An thì từng ăn qua loại tương tương tự, nhưng hắn lại thích món thiên về vị ngọt.Tuy vậy hắn bảo, trong căn cứ có không ít người thích kiểu đồ ăn thế này, bởi đồ lên men yêu cầu tay nghề cao, nên được xem là thứ quý giá. Trong mắt nhiều người, có đồ lên men để ăn cũng là một kiểu biểu tượng thân phận.Hiện tại, người đứng đầu căn cứ rất thích đồ ăn đậm vị.Vương Phương thì không quá quan trọng, chỉ yêu cầu lúc làm tương đậu đừng để mùi nặng quá là được.Doãn Thu Trì đảm bảo sẽ để chum tương trong phòng của Kỳ An, người ngoài hoàn toàn không ngửi thấy mùi.Kỳ An: "..."Việc Kỳ An có quan hệ với căn cứ cũng nằm trong dự đoán.Hắn ăn mặc khá chỉn chu, còn có phần kỹ tính hơn cả Doãn Thu Trì. Dị năng hệ hỏa không sợ lạnh, vậy mà hắn lúc nào cũng mặc áo len và khoác ngoài mỏng.Áo quần được may rất tỉ mỉ, đường kim mũi chỉ chỉnh tề, viền áo được xử lý kỹ, không sót một sợi chỉ nào, vai áo may phẳng phiu như đồ đặt may riêng.Cúc áo khoác sáng bóng, nhìn như được mài từ sừng dã thú, còn được khâu thành hai hàng. Dây thắt lưng không có công năng thực tế, chỉ để làm đẹp, làm bằng da dị thú, xử lý rất tinh tế.Trong khi người ở đây nếu quần tụt thì chỉ tùy tiện kiếm sợi dây cột lại...Áo len còn có hoa văn rắc rối, phối đến mấy màu chỉ khác nhau.Thiết kế giả hai lớp tạo cảm giác nhiều tầng lớp mà không bị cồng kềnh.Quần dài màu đen ôm gọn dáng, phối với giày da nâu sẫm...Từ đời trước đến đời này, Doãn Thu Trì chưa từng mặc đẹp đến vậy!Kỳ An mặc thế hiệu quả quá rõ ràng, vừa khoe được vai rộng chân dài, lại còn đẹp trai sẵn, thành ra dù suốt ngày cười tươi như ngốc cũng chẳng ai nỡ nói gì, y như một cậu ấm ngây thơ chưa hiểu sự đời.Kỷ Minh Minh cũng hay cười ngốc, nhưng lại giống kiểu "đứa ngốc làng bên"...Tóc đỏ là do Kỳ An tự nhuộm. Lần trước Doãn Thu Trì còn thấy hắn đang dặm chân tóc.Kỳ An nói: mỗi tuần hắn dặm lại một lần.Mỗi tuần!Doãn Thu Trì suýt nghẹn máu.Cậu ấm à! Cậu từ đâu rơi xuống vậy?Tỉ mỉ tới tận sợi tóc rồi còn gì!Nếu đúng là người từ căn cứ thì Kỳ An ít nhất cũng là "nam thần" hạng top ở đó, bị quy tắc ngầm của tầng lớp đặc quyền ép tới mức không chịu nổi, thế là vùng lên tố cáo rồi rời đi trong uất ức.—Ừm, đúng là một kịch bản hợp với ngoại hình và tính cách vừa rạng rỡ vừa vô tư của hắn...Dù sao thì, người đẹp luôn có lợi. Khả năng Kỳ An từng giết gấu mèo để cướp kho báu, từ 80% tụt thẳng xuống còn 10%.Doãn Thu Trì gọi hắn tới để cùng nhặt đậu cá.Vài bao tải lớn, phải nhặt hết, loại bỏ từng hạt hỏng.Trước đó anh đã tranh thủ thời gian rảnh để nhặt được kha khá rồi, nên giờ cũng không còn nhiều.Nhặt mất gần một tiếng đồng hồ mới xong, Doãn Thu Trì đau vai muốn gãy.Anh đứng dậy giãn gân cốt, còn tranh thủ tập vài động tác thể dục phát thanh ngay trong xe.Kỳ An thấy vậy thì hứng thú muốn bắt chước, nhưng xe bán đồ ăn quá nhỏ, không đủ chỗ cho hai người lớn duỗi tay chân cùng lúc."Anh mệt không?""Nếu mệt thì để tôi rang đậu cá cho!"Thật là biết quan sát!Phải thưởng!Doãn Thu Trì âm thầm khen ngợi trong lòng: thưởng lớn luôn!Rang đậu cá cũng là một việc khá tốn sức, mấy bao đậu cá nặng lắm chứ chẳng đùa.Lúc này mới thấy một nhân viên có cường hoá sức mạnh thật sự rất cần thiết.Tuy rằng, Kỳ An nói hắn chặt không nổi cây, đến cả việc cơ bản còn làm chưa xong, đừng nói đến việc nhận thêm phần trăm thưởng.Nhưng rang đậu thì vẫn xử lý được.Việc rửa đậu hắn cũng bao luôn, tay chân nhanh nhẹn, còn tự tin bảo rằng mai xay đậu một mình hắn làm là đủ!Thiếu gia đúng là đứa nhỏ ngoan, ông chủ xúc động rơi lệ.Nhân viên tốt như vậy, sao có thể đi làm mấy chuyện trộm cắp được chứ!Ngày mai là cuối tuần, đội khai thác gỗ được nghỉ, Doãn Thu Trì dự tính đi mua thêm ít nguyên liệu để chuẩn bị cho mùa săn xuân.Tối nay anh đi nằm sớm, có thể vì hơi háo hức nên cứ trằn trọc mãi không ngủ được.Mắt cứ mở trừng trừng, không biết là mấy giờ rồi thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng "rầm".Doãn Thu Trì giật nảy người, lập tức tỉnh táo.Phòng chứa đồ hiện giờ là chỗ Kỳ An ở tạm, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết đến rung trời!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com