Ta Dựa Vào Bán Cơm Hộp Ở Vùng Đất Hoang Trở Thành Người Thắng Nhân Sinh
Chương 11
Edit: Min
Giữa chừng Doãn Thu Trì tỉnh dậy một lần, ăn mấy miếng bánh, rồi lại ngủ tiếp.Cho đến rạng sáng hôm sau, khi bị tài xế gọi dậy, Doãn Thu Trì mới phát hiện, những người khác đã xuống xe từ lâu.Doãn Thu Trì dụi mắt, khẽ nói cảm ơn với tài xế.Vì định ở lại lâu dài, nên anh phải đi đăng ký thân phận.Giấy tạm trú dành cho người từ nơi khác đến không hề rẻ, Doãn Thu Trì nhìn bảng giá một lúc, cuối cùng quyết định chỉ mua gói một tháng.Số tiền còn lại phải để mua nguyên liệu nấu ăn ở khu chợ nơi này.Theo địa chỉ Vương Phương cho, Doãn Thu Trì tìm tới khu dân cư ở khu ngoài số 3.Khu ngoài số 3 chủ yếu là người có dị năng, cuộc sống của họ rõ ràng tốt hơn hẳn khu ngoài số 1.Nhà xây bằng đá, có sân nhỏ phía trước, vài nhà còn trồng cây. Trước cửa có người lát đường sạch sẽ, có nhà còn đắp cả người tuyết.Doãn Thu Trì tới trước cửa nhà Vương Phương, gõ cửa.Vương Phương nhanh chóng ra mở, cô đang mặc tạp dề, trên tạp dề dính đủ loại vết bẩn. Thấy Doãn Thu Trì, cô thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức phản ứng lại, lau tay rồi mời anh vào nhà.Lúc nãy chắc cô đang chia thịt, dưới đất đặt đầy thịt gia cầm. Trong sân có ba hộ, phòng của Vương Phương nằm đối diện cổng chính. Trước phòng kê một chiếc bàn, tường ngoài đóng đầy móc treo, treo đủ loại dụng cụ. Sân được lát đá sạch sẽ, tuyết đã được quét hết, thịt để trong chậu lớn, không có máu tràn ra ngoài.Vương Phương thấy Doãn Thu Trì thì mừng ra mặt: "Em quay lại nhanh thế, định ổn định ở khu ngoài số 3 à?"Doãn Thu Trì gật đầu: "Em thấy ở đây có đội khai thác gỗ, định bán cơm hộp quanh đây."Vương Phương ngẩn ra: "Đội đó thường ăn ở quán gần khu này, nếu em tranh mất khách, có khi họ không vui đâu."Doãn Thu Trì gật đầu, tới nơi mới tất nhiên phải va chạm chút ít."Ông chủ quán đó nổi tiếng là nhỏ mọn lắm đấy, em cẩn thận thì hơn."Vương Phương thì không lo lắng gì về tay nghề nấu nướng của anh.Doãn Thu Trì cười nhẹ, hỏi: "Chị có biết quanh đây có sân hoặc nhà nào đang cho thuê không?""Em cần chỗ để đậu xe bán đồ ăn."Vương Phương nghĩ một lúc, hình như không có ai cho thuê nguyên sân riêng cả."Không có sân riêng cho thuê đâu, nhưng phòng bên phía Tây này bảo chuẩn bị chuyển về khu ngoài số 1, phòng nhỏ thôi, chắc tiền thuê cũng rẻ.""Ở đây đa phần là tự mua đất, tự dọn rồi dựng nhà lấy."Chả trách mỗi nhà đi ngang đều có kiểu dáng khác nhau.Vương Phương gõ cửa phòng đó, không ai trả lời, cô bỗng đập trán: "Chết rồi, quên mất, anh ta đi làm từ sáng rồi! Làm ở đội khai thác gỗ đấy, công việc cực lắm.""Tuy chỉ làm vài tiếng ban ngày, nhưng dùng dị năng liên tục, kể cả dị năng sức mạnh mà thể chất tốt thì cũng khó trụ được lâu!"oãn Thu Trì gật đầu. Trước đây anh từng thử dùng dị năng để lọc sạch một cốc nước, cảm giác sau đó không dễ chịu gì. Tuy nhiên hiệu quả sau khi dùng dị năng còn phụ thuộc vào loại dị năng.Anh vẫn chưa dùng dị năng để lọc nguyên liệu trước khi nấu, một phần vì dị năng này có phạm vi nhỏ, tác dụng chậm, phần khác là muốn thử xem công thức nấu ăn có hiệu quả thật không.Dù sao anh cũng không định bán xe cơm cả đời, mục tiêu của anh là để mọi người đều được ăn cơm ngon.Muốn vậy thì phải thuê nhiều người, và cần một phương pháp nấu nướng mà ai cũng học được.Vương Phương hỏi xe bán đồ ăn của anh ở đâu, đã đặt làm chưa?Doãn Thu Trì lập tức lấy ra cho xem, nếu định ở lại đây thì xe bán đồ ăn chắc chắn phải cho họ thấy.Chiếc xe bán đồ ăn từ một tấm thẻ nhỏ mở rộng ra, nhanh chóng biến thành xe bán đồ ăn hoàn chỉnh.Vương Phương tròn mắt trầm trồ: "Có dùng dị năng không gian à, tốn kha khá quặng tinh nhỉ!"Chức năng gấp gọn này đúng là thiết yếu, chứ đường ở đây xấu lắm, không thể cứ đang đi thì phải dừng lại sửa đường được.Doãn Thu Trì biết cái gọi là "gian lận bàn tay vàng" của mình ở thế giới này chẳng đáng là gì, nên cũng không lo lắng nhiều."Giờ mình đi gặp người hàng xóm kia luôn không?" Vương Phương hỏi.Doãn Thu Trì lắc đầu: "Đợi anh ấy tan làm đã, em muốn đi chợ quanh đây xem thử. Ở khu ngoài số 1 chẳng có nguyên liệu gì cả.""Em muốn mua nguyên liệu à? Ở chợ này đều là người trong vùng tự hái, tự săn được đấy."Vương Phương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nhưng chắc chắn nhiều hơn ở khu ngoài số 1. Bên đó toàn là hàng thủ công hoặc đồ nhà máy.""Đi chung luôn đi, chị cũng định mua ít than." Vương Phương nói, "Mua xong chắc đội khai thác gỗ cũng tan ca rồi, em có thể ghé qua xem."Nói xong, cô cởi tạp dề ra, treo lên tường ngoài.Doãn Thu Trì hỏi cô có cần mang xe bán đồ ăn theo không."Không cần đâu, bên đó đường trơn lắm, đóng băng cả rồi." Vương Phương đáp, "Nếu mua nhiều thì bọn họ có thể giúp chở về cho em."Doãn Thu Trì gật đầu, nhưng anh vẫn thu xe bán đồ ăn lại mang theo bên người.Gần như nhà nào trong khu dân cư cũng đã quét sạch tuyết trước cửa, nên đi bộ không khó. Chưa đi bao xa, cả hai đã đến khu chợ.Khu chợ là một dãy lều được dựng riêng, dù không giữ ấm được bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng chắn được gió lạnh.Người ở chợ không nhiều, phần lớn thanh niên đều làm ở đội khai thác gỗ, chỉ có mấy đứa trẻ con và người già trông hàng.Vương Phương tìm được chỗ bán than củi, đặt mua mười bao, dặn người giao đến tận nhà. Người bán ghi địa chỉ của cô lại vào sổ.Chợ có khá nhiều người bán các loại cây dại không rõ tên do người nhà họ tự đi hái về, Doãn Thu Trì lại khá thích cái cảm giác "săn kho báu" này.Hơn nữa, anh có cuốn sách dạy nấu ăn kiêm bách khoa toàn thư, những thứ ở đây chẳng có món nào mà anh không nhận ra.Anh lôi sách ra khỏi ba lô, vừa đi vừa đối chiếu, Vương Phương đi bên cạnh, liếc nhìn vài lần.Doãn Thu Trì không ngại người khác xem, nhưng Vương Phương chỉ lướt qua rồi cười ngượng ngùng: "Ha ha, chị không biết chữ, chỉ xem được hình thôi.""Đây là... sách bách khoa à?"Doãn Thu Trì: "...""Cũng gần như vậy..." Anh nói, nhưng lúc này đã tìm thấy thứ mình muốn.Một túi lá cây màu xanh xám, mặt dưới có lớp lông mịn xám, mùi hơi nồng nhưng khá đặc biệt. Trên cây còn có vài quả nhỏ, không phải trái mùa đông, nên đã khô lại.Người bán cũng không rõ đây là cây gì, nhưng thấy Doãn Thu Trì có vẻ rất thích, nên thử dò giá: "Một túi này... 100 viên quặng đen được không?"Doãn Thu Trì nhận ra đây là thù du biến dị, trông khác hẳn loại thông thường, nên không ai nhận ra cũng phải.Theo như sách hướng dẫn, toàn bộ cây thù du biến dị đều có thể dùng làm gia vị. Ở vùng này gia vị hiếm như vàng, nên 100 viên quặng đen cho cả túi lớn thế này, thật ra cũng không đắt.Chỉ là loại cây này vốn mọc ở nơi ấm áp ẩm ướt, trong khi vùng này lạnh buốt quanh năm, nghe nói mùa hè cũng chẳng ấm mấy.Vậy thì cây này mọc ở đâu ra nhỉ?Dù có thắc mắc thì Doãn Thu Trì cũng biết người bán không thể nói cho anh biết được.Anh lục trong túi, đang định đếm ra 200 viên quặng đen để đưa.Thì một giọng the thé chen ngang khiến Doãn Thu Trì khựng lại.Xong, quên mất mình đếm đến đâu rồi.Nhưng cái giọng đó vốn không định để cậu đếm tiếp, một gã đàn ông gầy còm ném túi quặng đen ra: "150 viên, tôi mua!"Doãn Thu Trì hơi ngạc nhiên, nơi này là căn cứ phía Bắc, hầu như không ai có thể nhận ra loại cây này mới đúng...Doãn Thu Trì đứng thẳng dậy. Thế giới này người ta cao thật, anh cao m8 mà ở đây chỉ được coi là trung bình.Nhưng người đàn ông thấp kia thì rõ ràng thấp hơn anh rất nhiều, Doãn Thu Trì nhìn đỉnh đầu lưa thưa tóc của ông ta, nghi hoặc mở miệng: "Vị... đại ca này? Tôi đã định mua món này rồi."Gã đàn ông thấp lùn ngẩng đầu liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: "Bán hay không còn phải xem chủ sạp muốn bán cho ai.""Tôi mở nhà hàng đấy, thân quen với chủ sạp lâu rồi." Ông ta liếc sang cô bé bán hàng, "Con nít buôn bán cực khổ, tất nhiên phải bán cho ai trả giá cao hơn chứ."Chủ sạp rõ ràng rất sợ hãi. Cô bé chỉ tầm 7 - 8 tuổi, làm theo lời ba mẹ dặn bán hàng, chưa từng gặp tình huống thế này!Hóa ra gã thấp lùn này là ông chủ quán cơm nhỏ có tính tình nhỏ mọn kia sao?Nếu là người mở nhà hàng, nhận ra cũng không kỳ lạ.Nhưng Doãn Thu Trì không muốn làm khó trẻ con: "Ồ? Vậy là ai ra giá cao hơn thì bán cho người đó à? Vậy tôi ra giá 200 quặng đen!"Gã thấp lùn ghét nhất là thấy người khác ra vẻ: "Tôi ra 250!"Doãn Thu Trì nhướng mày khiêu khích: "Chỉ 250 (đồ ngốc)? Tôi ra 500!"Giữa mùa đông lạnh buốt, cô bé bán hàng đã toát hết mồ hôi...Doãn Thu Trì nhìn cô bé ra hiệu bằng ánh mắt, lúc này cô bé mới hiểu ra anh đẹp trai đang có ý giúp mình.Cô bé khẽ gật đầu.Gã thấp lùn đang trong cơn tức giận, hoàn toàn không nhận ra mấy động tác nhỏ kia: "Tôi ra 800!"Doãn Thu Trì khựng lại: "Một quặng tinh! Tôi bao trọn tất cả đồ trên sạp!"Mấy món còn lại trên sạp cộng lại vốn cũng cỡ 200 quặng đen, gã đàn ông kia bật cười khẩy: "Một quặng tinh cộng thêm 500 quặng đen! Tôi bao hết!""Một quặng tinh cộng 600 quặng đen!""Hai quặng tinh!" Ông ta nói xong, còn liếc xéo Doãn Thu Trì một cái.Doãn Thu Trì làm như đang kiểm tra lại xem trong túi còn bao nhiêu quặng, đợi một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Hai quặng tinh cộng 50 quặng đen!"Bắt đầu lên giá từng chút rồi à? Gã thấp lùn thấy buồn cười: "Hai quặng tinh cộng 500 quặng đen!"Chủ sạp hít một hơi lạnh.Doãn Thu Trì lại cúi đầu lục trong túi, rồi dậm chân, xoay người chạy mất.Vương Phương cũng chạy theo.Doãn Thu Trì chạy sang phía bên kia, tiếp tục thong thả dạo quanh.Chờ thấy gã thấp lùn kia rời đi, anh mới quay lại bên cạnh cô bé chủ sạp.Cô bé đã bán hết hàng, nhưng vẫn chưa rời đi, như đang chờ ai đó.Thấy Doãn Thu Trì quay lại, cô bé khẽ vẫy tay. Hai người cùng ra khỏi khu chợ, cô bé lấy quặng ra, nói với Doãn Thu Trì: "Anh cứ lấy tùy ý!"Đùa sao, người này ăn mặc sang trọng thế, cô bé đâu dám giữ tiền đó.Doãn Thu Trì chỉ lấy một viên quặng tinh, cô bé không ngờ anh đẹp trai lại để lại cho mình nhiều như vậy.Doãn Thu Trì thì lại cảm thấy nguồn gốc của loại thù du biến dị kia đáng để tìm hiểu hơn.Cô bé hình như không nghĩ ngợi nhiều, hỏi: "Anh ơi, anh còn muốn cái đó không? Mẹ em biết chỗ mọc, có thể hái thêm đấy.""Chỉ cần tính giá 100 viên quặng đen một túi là được rồi." Cô bé gãi gãi đầu, làm rối cả bím tóc đã được tết gọn.Ban đầu Doãn Thu Trì còn nghi ngờ đây là hàng lậu vận chuyển đến, nhưng nghe cô bé nói là tự hái thì có vẻ không phải.Vì vậy, anh gật đầu: "Nếu còn nữa thì tốt quá."Cô bé vui mừng ra mặt: "Tất nhiên là còn! Mẹ em hái đấy, bà ấy thấy mùi nó thơm thơm nên mới lấy về. Nhà em còn một túi nữa cơ!"
Giữa chừng Doãn Thu Trì tỉnh dậy một lần, ăn mấy miếng bánh, rồi lại ngủ tiếp.Cho đến rạng sáng hôm sau, khi bị tài xế gọi dậy, Doãn Thu Trì mới phát hiện, những người khác đã xuống xe từ lâu.Doãn Thu Trì dụi mắt, khẽ nói cảm ơn với tài xế.Vì định ở lại lâu dài, nên anh phải đi đăng ký thân phận.Giấy tạm trú dành cho người từ nơi khác đến không hề rẻ, Doãn Thu Trì nhìn bảng giá một lúc, cuối cùng quyết định chỉ mua gói một tháng.Số tiền còn lại phải để mua nguyên liệu nấu ăn ở khu chợ nơi này.Theo địa chỉ Vương Phương cho, Doãn Thu Trì tìm tới khu dân cư ở khu ngoài số 3.Khu ngoài số 3 chủ yếu là người có dị năng, cuộc sống của họ rõ ràng tốt hơn hẳn khu ngoài số 1.Nhà xây bằng đá, có sân nhỏ phía trước, vài nhà còn trồng cây. Trước cửa có người lát đường sạch sẽ, có nhà còn đắp cả người tuyết.Doãn Thu Trì tới trước cửa nhà Vương Phương, gõ cửa.Vương Phương nhanh chóng ra mở, cô đang mặc tạp dề, trên tạp dề dính đủ loại vết bẩn. Thấy Doãn Thu Trì, cô thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức phản ứng lại, lau tay rồi mời anh vào nhà.Lúc nãy chắc cô đang chia thịt, dưới đất đặt đầy thịt gia cầm. Trong sân có ba hộ, phòng của Vương Phương nằm đối diện cổng chính. Trước phòng kê một chiếc bàn, tường ngoài đóng đầy móc treo, treo đủ loại dụng cụ. Sân được lát đá sạch sẽ, tuyết đã được quét hết, thịt để trong chậu lớn, không có máu tràn ra ngoài.Vương Phương thấy Doãn Thu Trì thì mừng ra mặt: "Em quay lại nhanh thế, định ổn định ở khu ngoài số 3 à?"Doãn Thu Trì gật đầu: "Em thấy ở đây có đội khai thác gỗ, định bán cơm hộp quanh đây."Vương Phương ngẩn ra: "Đội đó thường ăn ở quán gần khu này, nếu em tranh mất khách, có khi họ không vui đâu."Doãn Thu Trì gật đầu, tới nơi mới tất nhiên phải va chạm chút ít."Ông chủ quán đó nổi tiếng là nhỏ mọn lắm đấy, em cẩn thận thì hơn."Vương Phương thì không lo lắng gì về tay nghề nấu nướng của anh.Doãn Thu Trì cười nhẹ, hỏi: "Chị có biết quanh đây có sân hoặc nhà nào đang cho thuê không?""Em cần chỗ để đậu xe bán đồ ăn."Vương Phương nghĩ một lúc, hình như không có ai cho thuê nguyên sân riêng cả."Không có sân riêng cho thuê đâu, nhưng phòng bên phía Tây này bảo chuẩn bị chuyển về khu ngoài số 1, phòng nhỏ thôi, chắc tiền thuê cũng rẻ.""Ở đây đa phần là tự mua đất, tự dọn rồi dựng nhà lấy."Chả trách mỗi nhà đi ngang đều có kiểu dáng khác nhau.Vương Phương gõ cửa phòng đó, không ai trả lời, cô bỗng đập trán: "Chết rồi, quên mất, anh ta đi làm từ sáng rồi! Làm ở đội khai thác gỗ đấy, công việc cực lắm.""Tuy chỉ làm vài tiếng ban ngày, nhưng dùng dị năng liên tục, kể cả dị năng sức mạnh mà thể chất tốt thì cũng khó trụ được lâu!"oãn Thu Trì gật đầu. Trước đây anh từng thử dùng dị năng để lọc sạch một cốc nước, cảm giác sau đó không dễ chịu gì. Tuy nhiên hiệu quả sau khi dùng dị năng còn phụ thuộc vào loại dị năng.Anh vẫn chưa dùng dị năng để lọc nguyên liệu trước khi nấu, một phần vì dị năng này có phạm vi nhỏ, tác dụng chậm, phần khác là muốn thử xem công thức nấu ăn có hiệu quả thật không.Dù sao anh cũng không định bán xe cơm cả đời, mục tiêu của anh là để mọi người đều được ăn cơm ngon.Muốn vậy thì phải thuê nhiều người, và cần một phương pháp nấu nướng mà ai cũng học được.Vương Phương hỏi xe bán đồ ăn của anh ở đâu, đã đặt làm chưa?Doãn Thu Trì lập tức lấy ra cho xem, nếu định ở lại đây thì xe bán đồ ăn chắc chắn phải cho họ thấy.Chiếc xe bán đồ ăn từ một tấm thẻ nhỏ mở rộng ra, nhanh chóng biến thành xe bán đồ ăn hoàn chỉnh.Vương Phương tròn mắt trầm trồ: "Có dùng dị năng không gian à, tốn kha khá quặng tinh nhỉ!"Chức năng gấp gọn này đúng là thiết yếu, chứ đường ở đây xấu lắm, không thể cứ đang đi thì phải dừng lại sửa đường được.Doãn Thu Trì biết cái gọi là "gian lận bàn tay vàng" của mình ở thế giới này chẳng đáng là gì, nên cũng không lo lắng nhiều."Giờ mình đi gặp người hàng xóm kia luôn không?" Vương Phương hỏi.Doãn Thu Trì lắc đầu: "Đợi anh ấy tan làm đã, em muốn đi chợ quanh đây xem thử. Ở khu ngoài số 1 chẳng có nguyên liệu gì cả.""Em muốn mua nguyên liệu à? Ở chợ này đều là người trong vùng tự hái, tự săn được đấy."Vương Phương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nhưng chắc chắn nhiều hơn ở khu ngoài số 1. Bên đó toàn là hàng thủ công hoặc đồ nhà máy.""Đi chung luôn đi, chị cũng định mua ít than." Vương Phương nói, "Mua xong chắc đội khai thác gỗ cũng tan ca rồi, em có thể ghé qua xem."Nói xong, cô cởi tạp dề ra, treo lên tường ngoài.Doãn Thu Trì hỏi cô có cần mang xe bán đồ ăn theo không."Không cần đâu, bên đó đường trơn lắm, đóng băng cả rồi." Vương Phương đáp, "Nếu mua nhiều thì bọn họ có thể giúp chở về cho em."Doãn Thu Trì gật đầu, nhưng anh vẫn thu xe bán đồ ăn lại mang theo bên người.Gần như nhà nào trong khu dân cư cũng đã quét sạch tuyết trước cửa, nên đi bộ không khó. Chưa đi bao xa, cả hai đã đến khu chợ.Khu chợ là một dãy lều được dựng riêng, dù không giữ ấm được bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng chắn được gió lạnh.Người ở chợ không nhiều, phần lớn thanh niên đều làm ở đội khai thác gỗ, chỉ có mấy đứa trẻ con và người già trông hàng.Vương Phương tìm được chỗ bán than củi, đặt mua mười bao, dặn người giao đến tận nhà. Người bán ghi địa chỉ của cô lại vào sổ.Chợ có khá nhiều người bán các loại cây dại không rõ tên do người nhà họ tự đi hái về, Doãn Thu Trì lại khá thích cái cảm giác "săn kho báu" này.Hơn nữa, anh có cuốn sách dạy nấu ăn kiêm bách khoa toàn thư, những thứ ở đây chẳng có món nào mà anh không nhận ra.Anh lôi sách ra khỏi ba lô, vừa đi vừa đối chiếu, Vương Phương đi bên cạnh, liếc nhìn vài lần.Doãn Thu Trì không ngại người khác xem, nhưng Vương Phương chỉ lướt qua rồi cười ngượng ngùng: "Ha ha, chị không biết chữ, chỉ xem được hình thôi.""Đây là... sách bách khoa à?"Doãn Thu Trì: "...""Cũng gần như vậy..." Anh nói, nhưng lúc này đã tìm thấy thứ mình muốn.Một túi lá cây màu xanh xám, mặt dưới có lớp lông mịn xám, mùi hơi nồng nhưng khá đặc biệt. Trên cây còn có vài quả nhỏ, không phải trái mùa đông, nên đã khô lại.Người bán cũng không rõ đây là cây gì, nhưng thấy Doãn Thu Trì có vẻ rất thích, nên thử dò giá: "Một túi này... 100 viên quặng đen được không?"Doãn Thu Trì nhận ra đây là thù du biến dị, trông khác hẳn loại thông thường, nên không ai nhận ra cũng phải.Theo như sách hướng dẫn, toàn bộ cây thù du biến dị đều có thể dùng làm gia vị. Ở vùng này gia vị hiếm như vàng, nên 100 viên quặng đen cho cả túi lớn thế này, thật ra cũng không đắt.Chỉ là loại cây này vốn mọc ở nơi ấm áp ẩm ướt, trong khi vùng này lạnh buốt quanh năm, nghe nói mùa hè cũng chẳng ấm mấy.Vậy thì cây này mọc ở đâu ra nhỉ?Dù có thắc mắc thì Doãn Thu Trì cũng biết người bán không thể nói cho anh biết được.Anh lục trong túi, đang định đếm ra 200 viên quặng đen để đưa.Thì một giọng the thé chen ngang khiến Doãn Thu Trì khựng lại.Xong, quên mất mình đếm đến đâu rồi.Nhưng cái giọng đó vốn không định để cậu đếm tiếp, một gã đàn ông gầy còm ném túi quặng đen ra: "150 viên, tôi mua!"Doãn Thu Trì hơi ngạc nhiên, nơi này là căn cứ phía Bắc, hầu như không ai có thể nhận ra loại cây này mới đúng...Doãn Thu Trì đứng thẳng dậy. Thế giới này người ta cao thật, anh cao m8 mà ở đây chỉ được coi là trung bình.Nhưng người đàn ông thấp kia thì rõ ràng thấp hơn anh rất nhiều, Doãn Thu Trì nhìn đỉnh đầu lưa thưa tóc của ông ta, nghi hoặc mở miệng: "Vị... đại ca này? Tôi đã định mua món này rồi."Gã đàn ông thấp lùn ngẩng đầu liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: "Bán hay không còn phải xem chủ sạp muốn bán cho ai.""Tôi mở nhà hàng đấy, thân quen với chủ sạp lâu rồi." Ông ta liếc sang cô bé bán hàng, "Con nít buôn bán cực khổ, tất nhiên phải bán cho ai trả giá cao hơn chứ."Chủ sạp rõ ràng rất sợ hãi. Cô bé chỉ tầm 7 - 8 tuổi, làm theo lời ba mẹ dặn bán hàng, chưa từng gặp tình huống thế này!Hóa ra gã thấp lùn này là ông chủ quán cơm nhỏ có tính tình nhỏ mọn kia sao?Nếu là người mở nhà hàng, nhận ra cũng không kỳ lạ.Nhưng Doãn Thu Trì không muốn làm khó trẻ con: "Ồ? Vậy là ai ra giá cao hơn thì bán cho người đó à? Vậy tôi ra giá 200 quặng đen!"Gã thấp lùn ghét nhất là thấy người khác ra vẻ: "Tôi ra 250!"Doãn Thu Trì nhướng mày khiêu khích: "Chỉ 250 (đồ ngốc)? Tôi ra 500!"Giữa mùa đông lạnh buốt, cô bé bán hàng đã toát hết mồ hôi...Doãn Thu Trì nhìn cô bé ra hiệu bằng ánh mắt, lúc này cô bé mới hiểu ra anh đẹp trai đang có ý giúp mình.Cô bé khẽ gật đầu.Gã thấp lùn đang trong cơn tức giận, hoàn toàn không nhận ra mấy động tác nhỏ kia: "Tôi ra 800!"Doãn Thu Trì khựng lại: "Một quặng tinh! Tôi bao trọn tất cả đồ trên sạp!"Mấy món còn lại trên sạp cộng lại vốn cũng cỡ 200 quặng đen, gã đàn ông kia bật cười khẩy: "Một quặng tinh cộng thêm 500 quặng đen! Tôi bao hết!""Một quặng tinh cộng 600 quặng đen!""Hai quặng tinh!" Ông ta nói xong, còn liếc xéo Doãn Thu Trì một cái.Doãn Thu Trì làm như đang kiểm tra lại xem trong túi còn bao nhiêu quặng, đợi một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Hai quặng tinh cộng 50 quặng đen!"Bắt đầu lên giá từng chút rồi à? Gã thấp lùn thấy buồn cười: "Hai quặng tinh cộng 500 quặng đen!"Chủ sạp hít một hơi lạnh.Doãn Thu Trì lại cúi đầu lục trong túi, rồi dậm chân, xoay người chạy mất.Vương Phương cũng chạy theo.Doãn Thu Trì chạy sang phía bên kia, tiếp tục thong thả dạo quanh.Chờ thấy gã thấp lùn kia rời đi, anh mới quay lại bên cạnh cô bé chủ sạp.Cô bé đã bán hết hàng, nhưng vẫn chưa rời đi, như đang chờ ai đó.Thấy Doãn Thu Trì quay lại, cô bé khẽ vẫy tay. Hai người cùng ra khỏi khu chợ, cô bé lấy quặng ra, nói với Doãn Thu Trì: "Anh cứ lấy tùy ý!"Đùa sao, người này ăn mặc sang trọng thế, cô bé đâu dám giữ tiền đó.Doãn Thu Trì chỉ lấy một viên quặng tinh, cô bé không ngờ anh đẹp trai lại để lại cho mình nhiều như vậy.Doãn Thu Trì thì lại cảm thấy nguồn gốc của loại thù du biến dị kia đáng để tìm hiểu hơn.Cô bé hình như không nghĩ ngợi nhiều, hỏi: "Anh ơi, anh còn muốn cái đó không? Mẹ em biết chỗ mọc, có thể hái thêm đấy.""Chỉ cần tính giá 100 viên quặng đen một túi là được rồi." Cô bé gãi gãi đầu, làm rối cả bím tóc đã được tết gọn.Ban đầu Doãn Thu Trì còn nghi ngờ đây là hàng lậu vận chuyển đến, nhưng nghe cô bé nói là tự hái thì có vẻ không phải.Vì vậy, anh gật đầu: "Nếu còn nữa thì tốt quá."Cô bé vui mừng ra mặt: "Tất nhiên là còn! Mẹ em hái đấy, bà ấy thấy mùi nó thơm thơm nên mới lấy về. Nhà em còn một túi nữa cơ!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com