Ta Dua Vao Ban Com Hop O Vung Dat Hoang Tro Thanh Nguoi Thang Nhan Sinh
Edit: Min
Ánh mắt của gấu mèo trước khi chạy đi chất chứa cả nghìn loại cảm xúc.Doãn Thu Trì: "?"Anh thò đầu ra ngoài cửa sổ, hô về phía gấu mèo bỏ trốn: "Nhớ quay về trước khi trời tối đấy!"Không biết nó có nghe hiểu không nữa.....Cảm ứng từ sợi dây chuyền lập tức biến mất, để lại trong lòng Doãn Thu Trì một nỗi hụt hẫng không tên.Phải đóng kín cửa sổ lại! Sau này nhất định phải niêm phong cửa sổ!Không hiểu sao, anh thấy bồn chồn trong dạ. Dù sao, đây cũng là người bạn đầu tiên anh gặp được ở thế giới này...Ban đầu anh còn định hôm nay sẽ quay lại khu ngoài số 3 nữa...Doãn Thu Trì đi vòng vòng trong xe cả buổi, cả buổi chiều đều trong trạng thái bất an, đứng ngồi không yên.Anh vào phòng ngủ lôi sách ra đọc, nhưng đọc đi đọc lại mấy lần cũng không vào nổi đầu.Dù có ép mình đọc thành tiếng thì mấy câu chữ ấy vẫn cứ trượt qua óc.Cảm giác này, đã lâu lắm rồi anh không gặp phải...Trời bắt đầu tối, Doãn Thu Trì khoác áo, quấn khăn, đội mũ, quyết định ra ngoài tìm gấu mèo......Anh tìm rất lâu, tay chân lạnh cóng, mặt cũng tê dại vì gió.Có người mở cửa sổ ra mắng anh, bảo nửa đêm nửa hôm rồi còn hét loạn.Doãn Thu Trì đành phải xin lỗi, rồi giải thích rằng mình đang tìm một con gấu mèo.
Người kia lại càng khó hiểu: "Không phải linh thú ký khế, tìm nó làm gì?"Lại thêm một cánh cửa nữa mở ra, Doãn Thu Trì phản xạ có điều kiện, cúi người xuống chuẩn bị xin lỗi."Á! Quả nhiên là anh!"Người mở cửa là Điền Tiếu, hóa ra cô sống ở đây?Điền Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Doãn Thu Trì đứng thẳng dậy, có chút ngượng ngùng, "Ách......" Anh quyết định bỏ qua phần trước, "Con gấu mèo vẫn luôn đi theo anh... nó chạy mất rồi."Điền Tiếu không hề tỏ ra bất ngờ: "Có thể là... sắp tới mùa xuân rồi đó."Doãn Thu Trì: "..."Với cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt thế này, mùa xuân ít nhất cũng phải một tháng nữa mới đến."Động vật hoang dã mà không ký khế thì chạy là chuyện bình thường!" Điền Tiếu tỏ vẻ không có gì đáng ngạc nhiên, "Không chừng vài hôm nữa nó lại tự quay về."Nhưng Doãn Thu Trì thì không thể ở lại khu ngoài số 1 chờ mãi được.Điền Tiếu cũng nhớ ra chuyện này, liền hỏi: "Hay là em để ý giúp anh nhé?"Thấy Doãn Thu Trì vẫn chưa yên lòng, Điền Tiếu ngập ngừng một chút rồi nói thêm: "Ừm... em chưa nói với anh về dị năng của em nhỉ...""Em thuộc nhóm dị năng tiên tri."Điền Tiếu nói: "Tuy không mạnh lắm, nhưng em nhìn ra được con gấu mèo đó... mạng nó rất cứng."Cô lại do dự rồi nói tiếp: "...Có thể hai người rất có duyên với nhau?"Thật ra, cô đã thấy được một viễn cảnh khá kỳ quái, Doãn Thu Trì với con gấu mèo sẽ yêu nhau. Nhưng kết luận này quá khó tin, mà độ chính xác trong tiên đoán của cô cũng không cao, nên cô tự an ủi là chắc chỉ là "rất có duyên" thôi... chắc vậy.Doãn Thu Trì vẫn cau mày, anh vốn không tin mấy chuyện thầy bói, còn dị năng tiên tri... có đáng tin không?......"Haizz..." Doãn Thu Trì nằm vật xuống giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.Thôi... ở lại khu ngoài số 1 thêm một ngày nữa đi...Nếu mai nó vẫn chưa quay lại, thì anh sẽ tự đến khu ngoài số 3 tìm.Doãn Thu Trì cố gắng tự trấn an mình, chắc là anh đang quá phụ thuộc vào con gấu mèo rồi. Chẳng phải trước khi gặp anh, nó vẫn sống tốt đấy thôi?Có lẽ là vì đây là sinh vật đầu tiên anh kết bạn sau khi đến thế giới này...Mà thế giới này, dù là người với người hay người với thú, việc liên lạc đều quá khó khăn.Giá mà có một cái điện thoại bàn cố định thôi cũng được, nếu ai nhặt được nó, biết đâu còn gọi điện báo cho anh.Doãn Thu Trì lăn qua lăn lại trên giường, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì.Cả đêm, chỉ cần có tiếng động là anh giật mình tỉnh giấc, liên tục bật dậy ra cửa sổ ngó xem có phải gấu mèo quay về không.Một đêm trằn trọc nửa tỉnh nửa mơ.Anh lại nhớ đến chuyện cũ.Nhớ về con chó vàng khi còn nhỏ, nhớ lúc mình bị ép uống nước bùa, nhớ lời mắng của thầy pháp...Con chó đó... cuối cùng đã đi đâu?Anh từng đi nhờ người bói, họ nói rằng nó sẽ quay về. Nhưng rồi, tối hôm đó anh ăn tối và phát hiện... món thịt có gì đó lạ lắm...Con chó ấy... mãi mãi không quay về nữa.Từ sau chuyện đó, Doãn Thu Trì bắt đầu nghĩ rằng tất cả những thứ gọi là bói toán, dự đoán... chỉ là bỏ tiền ra để nghe những gì mình muốn nghe mà thôi.Trời còn chưa sáng, Doãn Thu Trì đã thức dậy.Không nghỉ ngơi đủ, đầu đau như búa bổ, choáng váng uể oải, nhưng anh cũng không nằm tiếp được nữa.Doãn Thu Trì tiện tay tráng mấy cái bánh.Nấu ba bữa một ngày thật sự rất hao sức. Những việc vụn vặt cứ bào mòn ý chí từng chút một, lúc chỉ có một mình, Doãn Thu Trì không muốn lãng phí thời gian vào chuyện nấu nướng.Bột thô trộn với đậu cá theo tỉ lệ 1:1, cậu cảm thấy một mình thì cũng chẳng cần ăn gì quá cầu kỳ.Bánh tráng ra khá ổn, cầm tay ăn luôn, khỏi phải rửa bát.Anh ăn mà lòng để tận đâu đâu, cũng chẳng biết bánh này ngon hay dở, giờ cho dù có sơn hào hải vị bày ra trước mặt thì cũng chẳng khác gì nhau.Tâm trạng có tệ đến mấy, việc cần làm vẫn phải làm.Không thể để thời gian trôi đi vô ích.Doãn Thu Trì lấy thịt từ tủ lạnh ra, định chế biến một phần thành thịt khô.Chỗ thịt này không thể để đông mãi trong tủ, cần dọn bớt không gian để trữ những thứ quan trọng hơn.Doãn Thu Trì bắt đầu cắt thịt một cách máy móc. Anh nắm chặt cán dao, lưỡi dao sắc bén đều đặn hạ xuống từng lát thịt, mỗi miếng đều mỏng đều như một, kích cỡ chuẩn xác. Mép thịt cắt gọn gàng, lưỡi dao lướt đi nhẹ như bay, những động tác lặp đi lặp lại thế này rất dễ khiến người ta tĩnh tâm.Thở ra một hơi, Doãn Thu Trì dần thoát khỏi cảm giác bực bội, tập trung vào công việc trước mắt.Năm mươi cân cắt sợi, ba mươi cân cắt lát.Rửa sạch, ướp với đường và muối rồi trộn đều, sau đó cho thêm gừng cùng vài loại gia vị, để ngấm bốn tiếng.Trong thời gian đó, Doãn Thu Trì bắt đầu xử lý nội tạng dị thú.Vừa lôi ra đã bốc lên mùi tanh nồng nặc, không trách người ở đây lại thích ăn thịt dị thú ăn cỏ loại nhỏ hơn.May mà mớ nội tạng này được cấp đông sẵn, Doãn Thu Trì không đợi rã đông, tranh thủ cắt nhanh và phân loại ngay.Nội tạng được cất riêng một ngăn.Xử lý hết chỗ nội tạng, cuối cùng Doãn Thu Trì cũng thấy tâm trạng mình khá hơn chút.Dựa vào việc... xả thịt để giải tỏa tâm trạng, nghe có vẻ hơi rợn.Nhưng tâm trạng của anh đúng là tốt lên thật. Giờ anh đã có hứng để làm tiếp việc tiếp theo.Châm lửa, cái bếp này đã được chuyển thành dùng quặng tinh để đốt, còn an toàn hơn gas hóa lỏng nhiều.Trước tiên đun nước, cho rêu vào để khử mùi, nước sôi thì vớt rêu ra, sau đó đổ thịt đã ướp cùng gia vị vào nồi, đun nhỏ lửa.Bắt đầu luộc thịt lát trước. Trong lúc đó thì làm nóng lò nướng. Thịt lát cắt mỏng nên chỉ cần đun vài phút là được, vớt ra dàn đều lên vỉ nướng, tăng nhiệt để hơi nước bay nhanh.Trong lúc chờ thịt lát khô, anh bắt đầu luộc thịt sợi.Mỗi lần chỉ luộc ba mươi cân.Thịt dị thú vốn dai và có vị chua nhẹ, đường ở đây thì lại quá thô, nên Doãn Thu Trì gọt thêm vài củ củ cải hang núi, cho vào nồi áp suất ninh cùng.Lúc này, từ lò nướng bắt đầu tỏa ra mùi thịt nướng thơm phức, Doãn Thu Trì đeo găng tay, lấy vỉ ra.Miếng thịt lát mỏng như cánh ve, ăn giòn rụm, mùi vị thơm lừng.Rất giống khoai tây chiên, nhưng không phải chiên dầu, lại có hương vị thịt rõ rệt.Ngậm trong miệng đến khi mềm cũng rất ngon, tuy cách ăn này nghe có vẻ không mấy văn minh, nhưng lại có thể cảm nhận được trọn vẹn vị thịt.Vì thịt được cắt mỏng, kết cấu cơ cũng bị phá vỡ, độ xơ vốn khó chịu lại trở thành điểm cộng, giúp tăng thêm độ giòn đặc biệt cho món thịt khô.Gia vị cũng được nêm vừa vặn, Doãn Thu Trì vốn giỏi kiểm soát chi tiết, nên tỉ lệ hương liệu cực kỳ chính xác, vừa khử được mùi tanh của thịt, vừa làm nổi bật mùi thơm riêng.Một nửa thịt lát được nhấc khỏi vỉ, Doãn Thu Trì chia thành từng túi giấy riêng biệt.Phần còn lại thì rưới đều nước đường được pha bằng củ cải núi và đường thô, để yên nửa tiếng rồi đem nướng thêm nửa phút nữa.Nước đường thấm vào từng miếng thịt, tạo thành hương vị mật ong, vừa át vị xơ, vừa làm tăng độ mềm ngọt.Loại thịt mật này ăn còn giống snack hơn, kiểu ăn một miếng là không dừng lại được.Phần thịt lát tẩm sốt mật ong đã chia xong, còn thịt sợi thì cũng đã nấu chín.Thịt sợi cũng được cho vào lò nướng, nhưng lần này phải nướng chậm bằng lửa nhỏ. Nếu để lửa lớn thì mặt ngoài cháy đen mà bên trong vẫn còn sống.Hai mươi cân thịt còn lại được xâu bằng dây, treo lên để hong khô.Trong lúc nướng, phải trở mặt thịt nhiều lần để đảm bảo nhiệt phân bố đều.Tranh thủ lúc trở mặt, Doãn Thu Trì rửa sạch hết đống nồi bát vừa dùng.Thịt sợi nướng khá lâu, nhưng cũng không cần khô hoàn toàn, chỉ cần đạt khoảng bảy phần khô là được.Doãn Thu Trì cũng thử một miếng.Thịt nướng mềm dai, vẫn giữ được chút độ ẩm bên trong, do hầm lâu nên nhai không quá vất vả.Răng của Doãn Thu Trì trắng đều, chưa từng gặp phải chuyện mắc thịt vào kẽ răng, nên món này với anh chẳng hề khó nhằn.Nhưng người khác thì... chưa chắc.Dù vậy, số thịt này không phải để ăn liền, Doãn Thu Trì cố ý không nêm mặn quá, anh sẽ dùng nó để xào cùng các nguyên liệu khác, rồi nêm thêm gia vị đậm đà sau.Khi được cắt nhỏ lại, thịt khô sẽ càng dễ ăn hơn.Doãn Thu Trì nhìn thành quả sau một ngày lao động mà lòng đầy thỏa mãn.Gấu mèo vẫn chưa quay về, khiến anh hơi thất vọng.Nhưng anh biết, sâu trong lòng mình, anh đã hơi tin vào lời Điền Tiếu nói. Dị năng tiên tri... chắc cũng đáng tin phần nào?Anh dọn dẹp lại lò nướng, rửa sạch vỉ, làm nốt mấy việc cuối cùng.Mặt trời đã gần lặn, Doãn Thu Trì biết mình không thể chần chừ thêm nữa, anh phải quay lại khu ngoài số 3.Gấu mèo... haiz...Doãn Thu Trì khẽ thở dài trong lòng, nhưng chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác.Anh gói bánh vào túi, nhét vào balô, thu gọn xe bán đồ ăn lại chỉ bằng kích cỡ một tấm thẻ, rồi lại lên đường đến bến xe.Lần này chỉ có mình anh, trời vẫn lạnh như cắt, gió vẫn thổi vù vù không chút nương tay.Lòng Doãn Thu Trì không tránh khỏi cảm giác cô đơn.Anh tự trả tiền vé, chọn một chỗ gần cửa sổ, nhưng lần này không còn hứng thú nhìn phong cảnh nữa. Anh nhắm mắt lại, chỉ chờ xe khởi hành, chờ nó rời khỏi khu ngoài số 1.Chẳng mấy chốc xe đã lăn bánh ổn định, không khí trên xe cũng dần yên tĩnh lại, Doãn Thu Trì lại ngủ thiếp đi.Ngủ trên xe luôn khiến người ta mất cảm giác về thời gian và không gian.Ban đêm ở đây dài lê thê, mười mấy tiếng di chuyển gần như toàn bộ đều trôi qua trong bóng tối.Lần trước đến khu ngoài số 3, Doãn Thu Trì vẫn còn hào hứng, háo hức khám phá điều chưa biết, mong chờ tương lai. Nhưng lần này cũng là cùng một hành trình, tâm trạng lại nhiều thêm một phần lo lắng, một phần mông lung.Doãn Thu Trì hiểu rất rõ bản thân mình không phải người dễ giữ bình tĩnh, cảm xúc của anh rất dễ bị tác động bởi người hay vật xung quanh. Vài năm sống tự lập đã dạy anh cách giả vờ bình thản, ít nói không phải vì không quan tâm, mà vì không biết nói sao cho đúng, sợ lỡ lời.Chắc là vì dạo này chuyện nhiều quá...Đó là ý nghĩ cuối cùng của Doãn Thu Trì trước khi chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt của gấu mèo trước khi chạy đi chất chứa cả nghìn loại cảm xúc.Doãn Thu Trì: "?"Anh thò đầu ra ngoài cửa sổ, hô về phía gấu mèo bỏ trốn: "Nhớ quay về trước khi trời tối đấy!"Không biết nó có nghe hiểu không nữa.....Cảm ứng từ sợi dây chuyền lập tức biến mất, để lại trong lòng Doãn Thu Trì một nỗi hụt hẫng không tên.Phải đóng kín cửa sổ lại! Sau này nhất định phải niêm phong cửa sổ!Không hiểu sao, anh thấy bồn chồn trong dạ. Dù sao, đây cũng là người bạn đầu tiên anh gặp được ở thế giới này...Ban đầu anh còn định hôm nay sẽ quay lại khu ngoài số 3 nữa...Doãn Thu Trì đi vòng vòng trong xe cả buổi, cả buổi chiều đều trong trạng thái bất an, đứng ngồi không yên.Anh vào phòng ngủ lôi sách ra đọc, nhưng đọc đi đọc lại mấy lần cũng không vào nổi đầu.Dù có ép mình đọc thành tiếng thì mấy câu chữ ấy vẫn cứ trượt qua óc.Cảm giác này, đã lâu lắm rồi anh không gặp phải...Trời bắt đầu tối, Doãn Thu Trì khoác áo, quấn khăn, đội mũ, quyết định ra ngoài tìm gấu mèo......Anh tìm rất lâu, tay chân lạnh cóng, mặt cũng tê dại vì gió.Có người mở cửa sổ ra mắng anh, bảo nửa đêm nửa hôm rồi còn hét loạn.Doãn Thu Trì đành phải xin lỗi, rồi giải thích rằng mình đang tìm một con gấu mèo.
Người kia lại càng khó hiểu: "Không phải linh thú ký khế, tìm nó làm gì?"Lại thêm một cánh cửa nữa mở ra, Doãn Thu Trì phản xạ có điều kiện, cúi người xuống chuẩn bị xin lỗi."Á! Quả nhiên là anh!"Người mở cửa là Điền Tiếu, hóa ra cô sống ở đây?Điền Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Doãn Thu Trì đứng thẳng dậy, có chút ngượng ngùng, "Ách......" Anh quyết định bỏ qua phần trước, "Con gấu mèo vẫn luôn đi theo anh... nó chạy mất rồi."Điền Tiếu không hề tỏ ra bất ngờ: "Có thể là... sắp tới mùa xuân rồi đó."Doãn Thu Trì: "..."Với cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt thế này, mùa xuân ít nhất cũng phải một tháng nữa mới đến."Động vật hoang dã mà không ký khế thì chạy là chuyện bình thường!" Điền Tiếu tỏ vẻ không có gì đáng ngạc nhiên, "Không chừng vài hôm nữa nó lại tự quay về."Nhưng Doãn Thu Trì thì không thể ở lại khu ngoài số 1 chờ mãi được.Điền Tiếu cũng nhớ ra chuyện này, liền hỏi: "Hay là em để ý giúp anh nhé?"Thấy Doãn Thu Trì vẫn chưa yên lòng, Điền Tiếu ngập ngừng một chút rồi nói thêm: "Ừm... em chưa nói với anh về dị năng của em nhỉ...""Em thuộc nhóm dị năng tiên tri."Điền Tiếu nói: "Tuy không mạnh lắm, nhưng em nhìn ra được con gấu mèo đó... mạng nó rất cứng."Cô lại do dự rồi nói tiếp: "...Có thể hai người rất có duyên với nhau?"Thật ra, cô đã thấy được một viễn cảnh khá kỳ quái, Doãn Thu Trì với con gấu mèo sẽ yêu nhau. Nhưng kết luận này quá khó tin, mà độ chính xác trong tiên đoán của cô cũng không cao, nên cô tự an ủi là chắc chỉ là "rất có duyên" thôi... chắc vậy.Doãn Thu Trì vẫn cau mày, anh vốn không tin mấy chuyện thầy bói, còn dị năng tiên tri... có đáng tin không?......"Haizz..." Doãn Thu Trì nằm vật xuống giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.Thôi... ở lại khu ngoài số 1 thêm một ngày nữa đi...Nếu mai nó vẫn chưa quay lại, thì anh sẽ tự đến khu ngoài số 3 tìm.Doãn Thu Trì cố gắng tự trấn an mình, chắc là anh đang quá phụ thuộc vào con gấu mèo rồi. Chẳng phải trước khi gặp anh, nó vẫn sống tốt đấy thôi?Có lẽ là vì đây là sinh vật đầu tiên anh kết bạn sau khi đến thế giới này...Mà thế giới này, dù là người với người hay người với thú, việc liên lạc đều quá khó khăn.Giá mà có một cái điện thoại bàn cố định thôi cũng được, nếu ai nhặt được nó, biết đâu còn gọi điện báo cho anh.Doãn Thu Trì lăn qua lăn lại trên giường, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì.Cả đêm, chỉ cần có tiếng động là anh giật mình tỉnh giấc, liên tục bật dậy ra cửa sổ ngó xem có phải gấu mèo quay về không.Một đêm trằn trọc nửa tỉnh nửa mơ.Anh lại nhớ đến chuyện cũ.Nhớ về con chó vàng khi còn nhỏ, nhớ lúc mình bị ép uống nước bùa, nhớ lời mắng của thầy pháp...Con chó đó... cuối cùng đã đi đâu?Anh từng đi nhờ người bói, họ nói rằng nó sẽ quay về. Nhưng rồi, tối hôm đó anh ăn tối và phát hiện... món thịt có gì đó lạ lắm...Con chó ấy... mãi mãi không quay về nữa.Từ sau chuyện đó, Doãn Thu Trì bắt đầu nghĩ rằng tất cả những thứ gọi là bói toán, dự đoán... chỉ là bỏ tiền ra để nghe những gì mình muốn nghe mà thôi.Trời còn chưa sáng, Doãn Thu Trì đã thức dậy.Không nghỉ ngơi đủ, đầu đau như búa bổ, choáng váng uể oải, nhưng anh cũng không nằm tiếp được nữa.Doãn Thu Trì tiện tay tráng mấy cái bánh.Nấu ba bữa một ngày thật sự rất hao sức. Những việc vụn vặt cứ bào mòn ý chí từng chút một, lúc chỉ có một mình, Doãn Thu Trì không muốn lãng phí thời gian vào chuyện nấu nướng.Bột thô trộn với đậu cá theo tỉ lệ 1:1, cậu cảm thấy một mình thì cũng chẳng cần ăn gì quá cầu kỳ.Bánh tráng ra khá ổn, cầm tay ăn luôn, khỏi phải rửa bát.Anh ăn mà lòng để tận đâu đâu, cũng chẳng biết bánh này ngon hay dở, giờ cho dù có sơn hào hải vị bày ra trước mặt thì cũng chẳng khác gì nhau.Tâm trạng có tệ đến mấy, việc cần làm vẫn phải làm.Không thể để thời gian trôi đi vô ích.Doãn Thu Trì lấy thịt từ tủ lạnh ra, định chế biến một phần thành thịt khô.Chỗ thịt này không thể để đông mãi trong tủ, cần dọn bớt không gian để trữ những thứ quan trọng hơn.Doãn Thu Trì bắt đầu cắt thịt một cách máy móc. Anh nắm chặt cán dao, lưỡi dao sắc bén đều đặn hạ xuống từng lát thịt, mỗi miếng đều mỏng đều như một, kích cỡ chuẩn xác. Mép thịt cắt gọn gàng, lưỡi dao lướt đi nhẹ như bay, những động tác lặp đi lặp lại thế này rất dễ khiến người ta tĩnh tâm.Thở ra một hơi, Doãn Thu Trì dần thoát khỏi cảm giác bực bội, tập trung vào công việc trước mắt.Năm mươi cân cắt sợi, ba mươi cân cắt lát.Rửa sạch, ướp với đường và muối rồi trộn đều, sau đó cho thêm gừng cùng vài loại gia vị, để ngấm bốn tiếng.Trong thời gian đó, Doãn Thu Trì bắt đầu xử lý nội tạng dị thú.Vừa lôi ra đã bốc lên mùi tanh nồng nặc, không trách người ở đây lại thích ăn thịt dị thú ăn cỏ loại nhỏ hơn.May mà mớ nội tạng này được cấp đông sẵn, Doãn Thu Trì không đợi rã đông, tranh thủ cắt nhanh và phân loại ngay.Nội tạng được cất riêng một ngăn.Xử lý hết chỗ nội tạng, cuối cùng Doãn Thu Trì cũng thấy tâm trạng mình khá hơn chút.Dựa vào việc... xả thịt để giải tỏa tâm trạng, nghe có vẻ hơi rợn.Nhưng tâm trạng của anh đúng là tốt lên thật. Giờ anh đã có hứng để làm tiếp việc tiếp theo.Châm lửa, cái bếp này đã được chuyển thành dùng quặng tinh để đốt, còn an toàn hơn gas hóa lỏng nhiều.Trước tiên đun nước, cho rêu vào để khử mùi, nước sôi thì vớt rêu ra, sau đó đổ thịt đã ướp cùng gia vị vào nồi, đun nhỏ lửa.Bắt đầu luộc thịt lát trước. Trong lúc đó thì làm nóng lò nướng. Thịt lát cắt mỏng nên chỉ cần đun vài phút là được, vớt ra dàn đều lên vỉ nướng, tăng nhiệt để hơi nước bay nhanh.Trong lúc chờ thịt lát khô, anh bắt đầu luộc thịt sợi.Mỗi lần chỉ luộc ba mươi cân.Thịt dị thú vốn dai và có vị chua nhẹ, đường ở đây thì lại quá thô, nên Doãn Thu Trì gọt thêm vài củ củ cải hang núi, cho vào nồi áp suất ninh cùng.Lúc này, từ lò nướng bắt đầu tỏa ra mùi thịt nướng thơm phức, Doãn Thu Trì đeo găng tay, lấy vỉ ra.Miếng thịt lát mỏng như cánh ve, ăn giòn rụm, mùi vị thơm lừng.Rất giống khoai tây chiên, nhưng không phải chiên dầu, lại có hương vị thịt rõ rệt.Ngậm trong miệng đến khi mềm cũng rất ngon, tuy cách ăn này nghe có vẻ không mấy văn minh, nhưng lại có thể cảm nhận được trọn vẹn vị thịt.Vì thịt được cắt mỏng, kết cấu cơ cũng bị phá vỡ, độ xơ vốn khó chịu lại trở thành điểm cộng, giúp tăng thêm độ giòn đặc biệt cho món thịt khô.Gia vị cũng được nêm vừa vặn, Doãn Thu Trì vốn giỏi kiểm soát chi tiết, nên tỉ lệ hương liệu cực kỳ chính xác, vừa khử được mùi tanh của thịt, vừa làm nổi bật mùi thơm riêng.Một nửa thịt lát được nhấc khỏi vỉ, Doãn Thu Trì chia thành từng túi giấy riêng biệt.Phần còn lại thì rưới đều nước đường được pha bằng củ cải núi và đường thô, để yên nửa tiếng rồi đem nướng thêm nửa phút nữa.Nước đường thấm vào từng miếng thịt, tạo thành hương vị mật ong, vừa át vị xơ, vừa làm tăng độ mềm ngọt.Loại thịt mật này ăn còn giống snack hơn, kiểu ăn một miếng là không dừng lại được.Phần thịt lát tẩm sốt mật ong đã chia xong, còn thịt sợi thì cũng đã nấu chín.Thịt sợi cũng được cho vào lò nướng, nhưng lần này phải nướng chậm bằng lửa nhỏ. Nếu để lửa lớn thì mặt ngoài cháy đen mà bên trong vẫn còn sống.Hai mươi cân thịt còn lại được xâu bằng dây, treo lên để hong khô.Trong lúc nướng, phải trở mặt thịt nhiều lần để đảm bảo nhiệt phân bố đều.Tranh thủ lúc trở mặt, Doãn Thu Trì rửa sạch hết đống nồi bát vừa dùng.Thịt sợi nướng khá lâu, nhưng cũng không cần khô hoàn toàn, chỉ cần đạt khoảng bảy phần khô là được.Doãn Thu Trì cũng thử một miếng.Thịt nướng mềm dai, vẫn giữ được chút độ ẩm bên trong, do hầm lâu nên nhai không quá vất vả.Răng của Doãn Thu Trì trắng đều, chưa từng gặp phải chuyện mắc thịt vào kẽ răng, nên món này với anh chẳng hề khó nhằn.Nhưng người khác thì... chưa chắc.Dù vậy, số thịt này không phải để ăn liền, Doãn Thu Trì cố ý không nêm mặn quá, anh sẽ dùng nó để xào cùng các nguyên liệu khác, rồi nêm thêm gia vị đậm đà sau.Khi được cắt nhỏ lại, thịt khô sẽ càng dễ ăn hơn.Doãn Thu Trì nhìn thành quả sau một ngày lao động mà lòng đầy thỏa mãn.Gấu mèo vẫn chưa quay về, khiến anh hơi thất vọng.Nhưng anh biết, sâu trong lòng mình, anh đã hơi tin vào lời Điền Tiếu nói. Dị năng tiên tri... chắc cũng đáng tin phần nào?Anh dọn dẹp lại lò nướng, rửa sạch vỉ, làm nốt mấy việc cuối cùng.Mặt trời đã gần lặn, Doãn Thu Trì biết mình không thể chần chừ thêm nữa, anh phải quay lại khu ngoài số 3.Gấu mèo... haiz...Doãn Thu Trì khẽ thở dài trong lòng, nhưng chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác.Anh gói bánh vào túi, nhét vào balô, thu gọn xe bán đồ ăn lại chỉ bằng kích cỡ một tấm thẻ, rồi lại lên đường đến bến xe.Lần này chỉ có mình anh, trời vẫn lạnh như cắt, gió vẫn thổi vù vù không chút nương tay.Lòng Doãn Thu Trì không tránh khỏi cảm giác cô đơn.Anh tự trả tiền vé, chọn một chỗ gần cửa sổ, nhưng lần này không còn hứng thú nhìn phong cảnh nữa. Anh nhắm mắt lại, chỉ chờ xe khởi hành, chờ nó rời khỏi khu ngoài số 1.Chẳng mấy chốc xe đã lăn bánh ổn định, không khí trên xe cũng dần yên tĩnh lại, Doãn Thu Trì lại ngủ thiếp đi.Ngủ trên xe luôn khiến người ta mất cảm giác về thời gian và không gian.Ban đêm ở đây dài lê thê, mười mấy tiếng di chuyển gần như toàn bộ đều trôi qua trong bóng tối.Lần trước đến khu ngoài số 3, Doãn Thu Trì vẫn còn hào hứng, háo hức khám phá điều chưa biết, mong chờ tương lai. Nhưng lần này cũng là cùng một hành trình, tâm trạng lại nhiều thêm một phần lo lắng, một phần mông lung.Doãn Thu Trì hiểu rất rõ bản thân mình không phải người dễ giữ bình tĩnh, cảm xúc của anh rất dễ bị tác động bởi người hay vật xung quanh. Vài năm sống tự lập đã dạy anh cách giả vờ bình thản, ít nói không phải vì không quan tâm, mà vì không biết nói sao cho đúng, sợ lỡ lời.Chắc là vì dạo này chuyện nhiều quá...Đó là ý nghĩ cuối cùng của Doãn Thu Trì trước khi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com