TruyenHHH.com

Sống sai [Hwanyoshi]

Giữa 0.4

Muuuuyyy


Dạo gần đây Haruto đột nhiên trở thành một tính đồ của Ngô Luộc.

Yoshi thì không tới nỗi chưa từng ăn qua loại củ quả dân dã này nhưng là ăn theo kiểu được chế biến sẵn, bày trí đẹp đẽ ở mấy nhà hàng có đầu bếp ba sao. Còn Haruto chỉ đơn giản là đun sôi một nồi nước rồi thả thứ thực vật kia vào, hôm nào có tâm tư lắm mới rắc thêm chút muối, thế là hoàn thành một món ăn.

Quan trọng nhất là Yoshi hiểu được khi con người ta đột nhiên tìm về những sở thích cũ kĩ, nghĩa là khi đó người ta đang bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn về những chuyện đã qua ở thì quá khứ. Và Yoshi cũng thấy được, gần đây đôi mắt của Haruto lại trống rỗng mỗi lần cậu ấy nhìn tới ngọn hải đăng ở ngoài khung cửa sổ.

Yoshi vẫn còn nhớ rất rõ, Haruto đã miệt mài thế nào để tìm cho bằng được ngôi nhà với tầm nhìn trọn vẹn tới ngọn hải đăng chỉ lên đèn khi ai đó đã say giấc. Và đương nhiên, Yoshi cũng biết Haruto hướng tới điều gì khi nhìn mải miết tới ngọn đèn giữa đêm tối mù kia.

"Nè Ruto, người cậu giống quả ngô lắm rồi."

"Hả? Chắc là chưa đâu. À nhưng mà, câu này nghe quen tai ghê." Haruto buột miệng nói, khi tay vẫn nắn nót viết từng con chữ xiêu vẹo lên trang giấy.

Yoshi nghe thoảng mùi ngô luộc ở đầu mũi, bỗng nhiên nhớ đến cái lần hai đứa đang cùng đi dạo phố, người bên cạnh đột ngột chạy thục mạng đi đâu mất, lúc nhìn lại mới thấy thứ khiến người nọ trốn đi lại là màu áo xanh quân đội.

Điện thoại trong túi Yoshi vang lên âm báo có tin nhắn đến, cậu chẳng buồn lục ra xem. Chỉ lẳng lặng đưa mắt về hướng ngọn đèn đang xoay vòng chiếu sáng phía sau lưng Haruto. Thêm một chút im lặng diễn ra, Yoshi lấy hết can đảm mới dám hỏi thẳng một câu dù đã gần như biết trước câu trả lời.

"Park Jeongwoo nói vậy phải không."

Yoshi thấy Haruto khựng tay, đôi mắt tròn dần hạ tầm xuống, tay cậu thì đang vô thức vân vê mặt dây chuyền hình cánh bướm, cái thứ Haruto chưa bao giờ chịu tháo ra. Sau một hồi như vậy, Ruto khịt mũi, cuối cùng cũng không đáp lại gì mà lại thẳng thừng lờ đi.

Nhưng dù sao thì Yoshi cũng đã biết câu trả lời chỉ là không chắc lắm và biểu cảm vừa rồi của Haruto đã khiến cho đáp án của Yoshi trở nên không thể nào sai được. Yoshi thở dài, chẳng biết nên nói gì thêm cho bầu không khí đỡ lúng túng chỉ có thể dúi tay tìm con dế yêu cứ run lên từ nãy giờ để khiến mình trở nên mất tâm trung về người đối diện.

"Hi."

Nhóc Bò Sữa đã gửi đến nhóm.

Yoshi cau mày ngay đi nhìn thấy một loạt tin nhắn được gửi đến từ một cái tên lạ hoắc. Cậu ấn vào khung chat, dòng tên nhóm chat dài quằn quại khiến vài mảnh kí ức nào đó trong Yoshi vừa được khai quật.

"Tìm ra câu trả lời rồi nha."

Trước cả khi Yoshi kịp nhắn lại gì đó để trả lời, di động lại hiện lên một số lạ đang gọi đến. Cậu kéo thanh Đồng ý, áp điện thoại đến tai mình.

"Cậu là cái đứa có quả giọng bén lẹm chua lè và cái mặt đẹp quá mức cần thiết mà Park Jeongwoo hay nhắc chứ gì."

"Park Jeongwoo nói vậy á?"

Người ở đối diện Yoshi vừa ngẩng đầu ngó sang, chỉ có mỗi một cái tên của người đó được bật ra thôi cũng khiến Haruto bận tâm. Yoshi cười nhạt, dù rõ ràng đã biết vị trí của mình và người kia còn rất xa nhưng cảm giác ghen tuông vẫn cứ không ngừng bộc phát.

"Ờ ờ, mà kệ đi, vấn đề là tôi tìm ra câu trả lời cho cậu rồi, cậu đáp ứng yêu cầu của tôi đi chứ."

"Trả lời gì? Yêu cầu gì? Tôi quên mất rồi."

"Nè, cái thằng giàu có này."

So Junghwan gần đây rất chăm chỉ luyện thanh, một phần vì rảnh, chín phần còn lại vì ghét cay khi nhìn thấy ai đó nói cậu chỉ là một ca sỹ biết diễn chứ không biết hát.

Giọng Junghwan gần như rống lên, Yoshi kéo xa di động ra khỏi tai mình để bảo tồn màng nhĩ. Vậy nhưng giọng nói bên kia vẫn vang vọng như nghệ sĩ opera đang lên note. Rồi di động trên tay Yoshi đột ngột bị cướp mất. Haruto thôi không ngó nghiêng sang hóng biến nữa mà vồ tới gia nhập cuộc vui.

"So Junghwan hả."

"Hả, hả, ừ So Junghwan đây."

"Tao đây, Haruto nè."

"Gì? Mày chưa ngừng sống hả."

"Ừ, sống dai hơn mày nhiều."

Rồi thì sau đó Yoshinori chính thức bị biến thành người ngoài cuộc và So Junghwan thì hình như đã quên béng về vụ trao đổi mà cậu cho là hệ trọng kia, vì Yoshi nghe thấy giọng Junghwan bây giờ hớn hở như một đứa trẻ cứ luyên thuyên đủ điều trên trời dưới đất với người bạn mà cậu tưởng chừng khó mà gặp lại.

"Vậy là năm ngoái mày gặp lại Kim Doyoung ở bệnh viện hả."

"Ừm, bữa đó bị xe tông, xém đi theo bà ngoại rồi."

Haruto cười cười nói, giọng điệu nghe nhẹ tênh chẳng hề hà gì khi nói về việc cái chết chỉ còn cách mình chừng đâu vài gan tấc. Yoshi day tâm mi, khó mà không nhớ tới bữa nọ hình như trời mưa rất lớn. Haruto nói thèm ăn kẹo cola gì đó, không biết là thèm cỡ nào mà đội ô đi suốt mấy con phố giữa cơn mưa tầm tã đổ trút. Cho tới lúc thấy được một quầy hàng trưng bày loại kẹo kia sau cửa kính, lại ngay cùng lúc có một con xe máy đang phóng ngang.

Đến cuối thì, kẹo không ăn được lại phải đi ăn cơm bệnh viện cả tháng trời, rồi đầu còn bị va đập để vào ngay đúng khoa thần kinh gặp lại Kim Doyoung. 

"Sao nó không nói gì tao hết vậy."

"À, thì do tao,..."

Yoshi lại nghe thấy Junghwan bên kia vừa thở dài một hơi, không biết bụng Junghwan rộng cỡ nào mà hơi thở ra cũng dài dằng dặc, nghe cứ như một cái máy thổi gió đang bật hết công suất. Đột nhiên khiến Yoshi bật cười thành tiếng.

"Thằng cậu ấm nó mới cười hả, mà thôi chuyện đó tính sau. Cho tao số mày đi, mày không muốn thì tao cũng không ép nhưng mà mày bỏ nó thì bỏ, bỏ bạn bè người thân làm gì."

Haruto mím môi nghĩ ngợi, thêm chút lát sau mới chịu lên tiếng.

"Số mày đây hả, để tao nhắn số tao sang."

Haruto đợi mãi không thấy Junghwan ậm ừ gì cũng không thấy cậu gác máy thế là đành trở thành người kết thúc cuộc gọi trước. Con dế yêu của Yoshi cuối cùng cũng được trả về với chủ nhân trong tình trạng nóng hổi và vừa có một tin nhắn được gửi đến từ Nhóc Bò Sữa.

"Ê, chuyện tôi với cậu thì không nói nữa, chuyện Haruto thì phải nhờ cậu rồi."

"Cái đó không cần nhờ vì tôi thích cậu ấy là thật."

"Ừ biết mà, chuyện đó ai mà không biết."

Thật ra là biết nhưng chỉ vừa mới nhớ ra gần đây, sau khi Junghwan dùng cả đêm dài xem đến tin nhắn đầu tiên được gửi vào nhóm chat. Cứ như xem tự bạch về thời còn non trẻ của ba con bồ câu neo đơn.

"Khi nào mở họp báo thì nhắn trước để sắp xếp lịch rảnh."

"Không phải vì Haruto đúng không, tôi không có thích nhờ mối quan hệ đâu nha." Nói cho oai là vậy chứ mấy hôm trước thôi cậu ca sỹ nào đó vừa dùng mối quan hệ của thành viên cùng nhóm để gặp được cậu ấm nhà Kane.

"Ừ, không phải, vì bọn tôi không có mối quan hệ nào như cậu nghĩ đâu."

Dù ý tứ trong câu nói của Junghwan không phải như Yoshi nghĩ nhưng cậu vẫn không giải thích thêm hay đáp lại điều gì mà chỉ nhắn tới một thời gian cụ thể để Yoshi có thể sắp xếp lịch trình như đã nói. Cuối cùng thì trong cả dãy tin nhắn dài quằn, Junghwan là người mở chuyện cũng đồng thời trở thành người đưa ra câu kết.

.

Mọi thứ cũng được xem như là yên ổn xong xuôi, Junghwan đem chuyện nói với giám đốc khiến ông mừng suýt khóc, còn vui vẻ ôm lấy vỗ lên vai cậu mấy cái dù mới hôm qua thôi người đàn ông tôn sùng chủ nghĩa tư bản này còn nhìn cậu với ánh mắt bắn ra tia lửa.

Sau khi gỡ bỏ được mối bận lòng về nỗi oan ức mình phải gánh. Junghwan có chút thảnh thơi để nghĩ ngợi về những chuyện đã diễn ra và chợt cảm thấy có gì đó không giống như sự cố hay là trùng hợp cho lắm.

Nhưng chuyện đó vẫn phải tạm gác lại vì họp báo sẽ diễn ra trong vài ngày tới và với quy mô không hề nhỏ so với sức ảnh hưởng truyền thông đến từ công ty chủ quản cộng thêm cả độ nổi tiếng của Junghwan ở hiện tại.

Giám đốc đại diện thật sự muốn chơi lớn. Ông thuê cả một tầng lầu trong toà nhà cao nhất thành phố. Gọi hết tất cả những tay báo từng đưa tin về vụ của Junghwan một cách hăng hái nhất. Junghwan rõ biết ông muốn làm gì nhưng bản thân cậu không để tâm nhiều việc lắm, chỉ chăm chăm vào một việc hôm đó Yoshi sẽ mặc loại quần áo nào.

.

"Xe của idol thường là loại kính từ ngoài nhìn vào không được và theo tôi biết xe của cậu Junghwan đây cũng không phải ngoại lệ, Vậy sao cậu Kanemoto có thể dám chắc người cầm lái hôm đó là ai?" Junghwan biết rõ mặt tên phóng viên vừa phát biểu, cậu cảm thán chất giọng đanh thép của người nọ và cả thứ lập luận sắc bén kia nữa, và vì bén quá nên Junghwan cũng cảm thấy mình bị thuyết phục bởi anh ta.

Có vẻ với Yoshinori thì không. Junghwan thấy Yoshi vừa nhếch môi, điệu bộ khiến Junghwan nhìn đến ngẩn ngơ, vừa thấy nguy hiểm lại vừa thấy cuốn hút khó rời mắt. Nhưng rồi tầm mắt của Junghwan bị buộc phải lia về nơi khác, ánh đèn phòng chập tắt, để làm rõ hơn hình ảnh được phát ra từ máy chiếu phía sau cậu.

Ảnh chụp không được rõ nét lắm, giống như được cắt ra từ một đoạn phim nào đó hơn. Bên trong ảnh thứ hiện lên rõ nhất là chiếc xe đen kịt của Junghwan và có một thứ khác tuy mờ đi đôi chút nhưng lại thừa khả năng làm rõ ràng những ẩn khuất của vụ việc.

Khi gã tài xế chật vật chuyển mình từ ghế lái để bước xuống khỏi xe bằng ghế phụ. Khoảng cách của cánh cửa xe vừa đủ tầm để nhìn thấy một So Junghwan đang nhắm mắt an tĩnh ở ghế sau.

"Xem cái này đủ rồi phải không? Chắc tôi không cần nói thêm gì đâu đúng chứ? Các vị nhớ là nhìn thấy gì thì viết đó, đừng cố vẽ vời thêm."

Kinh hồn bạc vía. Bốn từ ngắn gọn súc tích để diễn tả bộ mặt của những tay đưa tin ngồi bên dưới, và tính thêm cả So Junghwan. Cậu đánh mắt sang giám đốc đại diện và mơ hồ thấy biểu cảm của ông không hề có chút gì ngạc nhiên, như thể ông đã biết trước sự việc. Junghwan lại lia mắt sang người ngồi cạnh mình. Yoshi vẫn ngẩng cao đầu, không có ý như sẽ giải đáp bất cứ thắc mắc nào trong cậu.

.

"Cậu Kanemoto, hai người có quan hệ rất thân thiết đúng không? Theo tôi biết cậu không phải người dễ dàng ra mặt giúp đỡ ai đó."

Junghwan thở dài, báo giới thì lúc nào cũng thích vạch lá tìm sâu, tạo thêm nhiều vấn đề cho người khác giải quyết. Xong chuyện kia lại dẫn sang chuyện nọ. Cứ ngỡ buổi họp báo sẽ kết thúc trong thuận lợi vậy mà cuối cùng lại kết thúc bằng một câu hỏi không người trong cuộc nào muốn trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com