TruyenHHH.com

Song Sai Hwanyoshi


"Anh giải quyết được rồi thì sao phải kêu em nhờ thêm người ta làm gì?"

"Thì giúp cậu tạo dựng thêm nhiều mối quan hệ không phải là chuyện tốt à."

"Tốt cái nỗi gì."

Tuyệt đối là hoạ chứ không phải phúc. Cái tên So Junghwan đã lên mặt đầu của mấy trang báo về thị phi showbiz trong suốt nhiều ngày liền. Junghwan cứ ngỡ sau khi dẹp được chuyện tai nạn xe kia thì bản thân sẽ được yên ổn. Vậy mà không ngờ sau đó tên mình vẫn nằm chễm chệ trên trang đầu mặt báo và còn đi kèm thêm tên của cậu ấm nhà Kanemoto. Nhưng cái màn hay ho nhất vẫn là khi Junghwan biết người có công không hề nhỏ trong chuyện này lại là tay giám đốc đại diện của mình.

Con trai duy nhất của tập đoàn Kanemoto, ra mặt bảo vệ người tình. Idol nổi tiếng nhờ việc đá sân sang diễn xuất.

Được rồi, nói Junghwan là tình nhân gì đó của Yoshi thì cũng được đi, mắc cái mớ gì phải lôi thành tích sự nghiệp của cậu ra nói. Junghwan nhớ cái hồi Junkyu bị khui ra tin tức qua lại với con trai út nhà Takata. Mấy con mọt gỗ kia rảnh đến nỗi tra ra cả gia thế nhà Kim Junkyu, thậm chí chuyện Junkyu từng yêu bao nhiêu người ở những năm trung học mà cũng biết để đem ra nói. Đáng ra Junghwan phải nhìn được bài học nào đó từ chuyện của Junkyu, nhưng ngặt nỗi Junkyu với cậu thiếu gia kia dây dưa là thật. Còn Junghwan với Yoshinori thì như mặt trăng với mặt trời bị chen ngang bởi trái đất có hình quả ngô luộc. Nên Junghwan thấy tức tưởi vô cùng vì có tiếng chứ chẳng có miếng nào.

Thà là Junghwan có cái gì gì đó đó với Yoshi rồi bị người ta đem ra soi mói thì Junghwan cũng không thấy đến nỗi nào vì ít ra khi đó còn có tình yêu chống lưng để mà đấu tranh với miệng lưỡi người đời. Nhưng sự thật vẫn là giữa hai người đâu có bị dính vô nhau với chút mập mờ dan díu nào.

Vào cái lúc khi họp báo đã đi đến đoạn kết. Lúc Junghwan nghĩ mọi chuyện đã được dẹp yên. Đột nhiên từ góc căn phòng, một cánh tay sừng sững giơ cao đòi lên tiếng, Junghwan vốn muốn phớt lờ người nọ nhưng tay giám đốc của cậu không biết giở cái chứng khỉ gió gì lại vui vẻ mời người ta lên phát biểu. Thế là sau câu hỏi về mối quan hệ của cả hai, bầu không khí trong phòng đã nhanh chóng sôi nổi hẳn ra.

Junghwan không muốn và chắc chắn cũng không hề thích kéo Yoshinori vào mấy rắc rối thuộc về mình. Cậu cố gắng nhẹ nhàng từ tốn hết cỡ để nói khẽ vào công cụ phóng đại âm thanh trước mặt, rằng mình và thiếu gia nhà Kanemoto chỉ mới quen biết gần đây và địa điểm gặp mặt đầu tiên là khi vụ tai nạn không ai trong cả hai có lỗi diễn ra. Yoshi cũng ậm ừ không nói vào thêm gì. Và lẽ ra Junghwan phải sớm nhận ra có gì đó không ổn từ nụ cười cuối cùng trước khi rời đi của tay phóng viên nọ.

Rồi sau đó thì mặt mũi Junghwan lại nằm trọn vẹn trên bìa của tạp chí thị phi bắt đầu bằng chữ D kết thúc bằng chữ H. Ờ thì cũng không có gì ghê gớm lắm, chỉ là bọn họ không biết lấy từ đâu ra được tấm ảnh chụp lúc cậu và Yoshi nói chuyện sau hành lang của vũ hội từ thiện, lại còn đúng ngay cái khoảnh khắc khi Junghwan áp sát Yoshinori để bỏ chiếc bật lửa vào túi áo người nọ. Tự Junghwan nhìn cũng cảm thấy mờ ám, nói chi là mấy con người không biết chút gì của sự việc ngoài kia.

.

"Haruto nói thế nào?"

Junghwan hỏi ngay sau khi bóc máy nhận cuộc gọi bất chợt lúc hai giờ sáng từ Yoshi. Đầu dây bên kia im lặng không đáp gì, trong cơn buồn ngủ mơ màng, Junghwan chẳng thèm cố để nâng mi mắt lên chút nào. Cậu vẫn nhắm tịt mắt, thế nhưng di động vẫn áp bên tai chứ chẳng gác máy dù đã nghĩ đến chuyện có khi là người kia chỉ gọi nhầm số.

Rồi khi cơn buồn ngủ gần kéo được Junghwan đi, cậu mới được nghe giọng nói khàn đặc bên kia cất lên. Junghwan choàng tỉnh.

"Cậu ấy hỏi chúng ta bắt đầu khi nào." Tiếng cười khùng khục từ Junghwan bật ra, Yoshi lại kéo di động khỏi tai để đỡ ồn, sau một hồi thấy Junghwan không có dấu hiệu còn muốn cười nữa mới áp tai như ban đầu.

Junghwan bên này cười đến tỉnh như sáo, giọng cũng lạc đi chút đỉnh, cậu thở mấy hóp lấy hơi để nhịp tim đều đặn lại rồi mới lên tiếng.

"Nó bị điên chắc."

"Ừ, phải."

"Chúng ta làm sao mà có thể được chứ."

"Tại sao không?"

Junghwan khựng cười, vẻ mặt trở thành kinh ngạc rồi lại chuyển sang bỡn cợt như cũ.

"Đùa à, cậu thích Haruto còn tôi thì không thích cậu chút nào."

"Ừm, cũng đúng."

Vì vẫn không biểu tại sao Yoshi lại đi nối máy vào lúc hai giờ sáng và cũng không biết vì sao bản thân lại bỏ qua giấc ngủ quý hơn vàng của mình để buôn mấy câu không đầu đuôi với người nọ. Nên Junghwan tự cho rằng thần kinh của Yoshi đang bất ổn vì tin tức giật gân của sớm nay, còn Junghwan thì lại là người liên hệ nhiều nhất đến sự cố nọ. Thế là Junghwan đành ậm ờ thêm mấy câu vẫn chẳng đầu đuôi gì với Yoshi đến tận khi mặt trời mộc.

Không biết điện thoại đã mất đi dấu hiệu sự sống từ khi nào vì khi tỉnh dậy, Junghwan thấy trong tay mình chiếc màn hình tối đen lạnh ngắt. Sau khi cắm sạc được đâu đó vài chục phút, Junghwan ấn khởi đồng và nhận được một vài tin nhắn từ Yoshinori - Người Giàu.

"Ba tôi rất vui khi biết tôi cuối cùng cũng chịu dính tin đồn tình ái."

"Nhưng là vui vì cuối cùng cũng thấy tôi giống như mấy đứa cậu ấm khác xung quanh ông."

"Ông ấy hỏi mỗi tháng tôi tốn bao nhiêu cho cậu."

"Tôi vẫn chưa trả lời ông ấy."

"Hay cậu cho tôi một cái giá đi."

Junghwan không bán mình nên cậu không đáp lại tin nhắn của Yoshi bằng một con số cụ thể nào. Junghwan cũng không biết mình đáng giá bao nhiêu vì lẽ ra chuyện này tự bản thân cậu thì khó định đoạt, Junghwan tính đưa ra một cái giá cao ngất ngưởng như toà nhà của ngài Kanemoto nhưng lại sợ người ta không thấy mình đáng từng ấy giá trị, cậu cũng định bông đùa đôi chút với Yoshi rằng sẽ đổi mình bằng một cây kẹo bông gòn hình trái tim, nhưng cũng lại cảm thấy mình với Yoshi không thân thiết tới mức có thể nói mấy câu kiểu vậy mà không sợ người ta tưởng mình đang bóng gió. Và cuối cùng thì vẫn là Junghwan chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán mình bằng bất cứ cái giá nào.

"Mấy tin tức kia thì sao, nghe nói người giàu thích dùng tiền bịt miệng." Vì không thể trả lời lại gì cho câu hỏi được gửi đi lúc năm giờ sáng của Yoshi, Junghwan đành bẻ lái sang chủ đề khác vào lúc hai giờ chiều.

"Ba tôi nói cũng thú vị, khen cậu diễn cái vai khờ trong bộ nào đó chiếu đầu năm nay rất hay."

Sau tin nhắn đầu tiên Junghwan lại bị vòng xoáy công việc cuốn đi mất, lúc trở lại đã là chiều tối, có một tin nhắn được gửi thêm từ Yoshi vào lúc ba rưỡi chiều.

"Tôi nói với ông ấy, cậu không diễn, cậu là như vậy thật."

Junghwan bước khỏi phòng tắm với mớ tóc chưa kịp lau cho ráo, nước nhỏ giọt dọc theo đường xương hàm đến xuống bả vai, may là Junghwan vẫn chưa kịp mặc áo. Cậu đứng tần ngần trước gương, nhìn mãi không thấy mình có chỗ nào khờ như lời ai kia nói. Junghwan quyết định chụp một tấm ảnh với bộ dạng hiện tại, đăng lên tài khoản cá nhân với một dòng chú thích khó ai hiểu được, mà hầu như ít ai quan tâm ý của câu nói không đầu đuôi kia vì bận tập trung vào mớ cơ bắp lấp ló sau chiếc khăn bông vắt ngang vai hửng hờ của cậu idol kiêm diễn viên hơn.

"Tôi có chỗ nào trông giống bị khờ à?"

Anh khờ thì em vẫn yêu anh ạ.

Em có kinh nghiệm chăm sóc người kém phát triển về mặt trí tuệ.

Cảm phiền ngài vứt cái khăn bông kia đi có được không?

Cho xin một miếng.

"Cậu không có trông giống bị khờ, cậu thật sự như vậy."

Junghwan lại nhận được tin nhắn từ Yoshi lúc hai giờ sáng. Nhưng vì tập luyện đến tối muộn nên lần này Junghwan không có mơ màng ngái ngủ chút nào và cũng nhanh chóng bắt được trọng tâm của vấn đề.

"Cậu theo dõi tài khoản cá nhân của tôi?"

"Tôi đọc báo điện tử, cậu lại lên báo rồi."

Junghwan ậm ừ thấy hơi quê độ, biết trước vậy thì không nên thẳng thừng quá. Thiếu gia nhà Kanemoto có một cái tài khoản trên mạng xã hội nhưng nó mốc meo chỉ có mấy người hâm mộ vào tự nói chuyện với nhau. Và ừm, Junghwan vừa làm một buổi stalk nho nhỏ cách đây vài hôm để biết chuyện này.

"Khoe thân ít thôi."

"Mấy khối cơ đó lấy đâu ra nhiều vậy?"

"PT của tôi bảo tôi không có khả năng."

Ba tin nhắn được gửi đến cách nhau chừng vài phút trong lúc Junghwan vẫn còn mải miết với suy nghĩ liệu Yoshinori có cái tài khoản không muốn phơi sáng nào đó để đi dòm ngó người ta như mình không. Junghwan vứt vội suy nghĩ kia sau đầu, người ta bận rộn như vậy làm sao rảnh rỗi sinh nông nổi, và idol So Junghwan vừa quên mình bản thân cũng rất bận nhưng vẫn sản sinh ra hàng tá sự nông nổi mỗi ngày.

"Gọi anh đi, tôi chỉ cách cho."

"Cảm ơn, tôi từ bỏ ý định rồi."

Sau một hồi đánh đu, cuối cùng Junghwan lại rơi vào ngõ cụt của câu chuyện, khi mà người ta thường sẽ gửi đi một cái nhãn dán để kết thúc tất cả trong êm đẹp. Thế nhưng với đầu óc không được giống với đa số nhân loại ngoài kia, Junghwan bật lại một câu rồi khiến câu chuyện kết thúc tạm thời trong lúng túng.

"Như cậu cũng đẹp, eo nhỏ tôi vòng một tay vẫn thừa để ôm, nhét thêm vào đó một con mèo thì vẫn còn thừa chỗ, cậu muốn nhét thêm gì nữa không?"

Yoshi seen nhưng không rep.

Junghwan biết mình vừa hớ miệng, thế nhưng lại không có ý định sửa chữa sai lầm. Nói với Yoshi có mấy câu mà trời đã tờ mờ sáng, Junghwan ngoan ngoãn lên giường, kéo chăn trùm kín để ngón chân không lọt ra ngoài, trấn yểm thêm hai cái gối ôm dài mới yên tâm chìm vào giấc ngủ. Trước lúc ngủ sâu, Junghwan mơ màng nghe bên tai vang lên âm báo có tin nhắn nhưng cơn mơ mộng đã kéo cậu đi hơi xa để trở lại.

"Tôi có người mình thích rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com