TruyenHHH.com

Sasunaru Anh Sang Trong Bong Toi

Tối hôm đó.

Naruto ngồi im lặng trước mâm cơm thịnh soạn với ánh mắt vô hồn, dường như không còn nhìn thấy gì nữa.
Trước mặt là một mâm cơm đầy ắp, hơi nóng vẫn còn tỏa lên nghi ngút. Cơm trắng, súp miso, cá nướng... tất cả đều là những món ăn yêu thích của cậu.
Ở đầu bàn, Sasuke đang nhẹ nhàng múc từng muỗng cháo. Không phải chiếc áo cao cổ quen thuộc, không phải phong thái lạnh lùng thường thấy. Thay vào đó là một chiếc yukata mỏng màu đen, vạt áo hững hờ để lộ xương quai xanh sắc bén, và phần lồng ngực nhô cao dưới lớp vải mỏng manh. Tóc hắn xõa nhẹ, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt...
Đen, sâu, và đói khát.

Hắn đến gần, đặt bát cháo xuống, rồi ngồi bên cạnh Naruto – gần đến mức không cần phải như vậy.
Mùi thảo mộc nhè nhẹ xộc vào tận mũi cậu, khiến cậu không thể cưỡng lại .
Phải thừa nhận rằng lúc này cậu rất đói và mệt nữa
"Nào, ăn đi. Để tớ đút cho." – Sasuke nhẹ nhàng đưa muỗng cháo lên.

Naruto gần như  né tránh.
"Cậu vẫn còn yếu lắm, đừng cố tỏ ra cứng đầu." – Hắn thì thầm, vén nhẹ một lọn tóc ướt dính mồ hôi khỏi trán Naruto.

Naruto nghiêng đầu, vẫn cố gắng tránh né. Nhưng mắt cậu không thể không lướt qua đường xương quai xanh lộ rõ khi Sasuke nghiêng người múc cháo.
Cơ thể đó – vẫn mang nhiều vết trầy xước chiến đấu, nhưng giờ đây lại... gần như khiêu khích.
Khuôn mặt Naruto dần nóng lên, khuôn mặt đỏ như quả cà chua

"Cậu đang đỏ mặt à?" – Sasuke chầm chậm hỏi, miệng khẽ nở một nụ cười mỉa mai-"Tớ không cố tình đâu... à mà không, có lẽ là có một chút."

Tiếng cười của hắn nhẹ nhàng nhưng lại đầy khoái cảm.
Nụ cười của hắn – không dịu dàng, không điên loạn, mà là thứ cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy con mồi mắc kẹt giữa ham muốn và sợ hãi.

"Cậu nghĩ tớ giữ cậu ở đây chỉ để ngắm thôi à? Tớ đã chờ đủ lâu rồi, Naruto à..."

Sasuke cúi sát hơn, hơi thở ấm nóng vờn quanh tai cậu.
Phần yukata trượt xuống một chút, để lộ phần vai trần lạnh lẽo.
Hắn nói, giọng ma mị, đầy dụ dỗ:
"Ăn đi. Hoặc.. tớ sẽ tìm một cách khác... để miệng cậu bận rộn hơn."

Naruto giật nảy mình như bị điện giật. Cậu đã để lộ điểm yếu của mình.
Cậu quay mặt đi, cảm xúc chồng chất, vừa giận vừa sợ, nhưng sợ vẫn nhiều hơn là giận. Nhưng có một điều cậu không thể phủ nhận – trái tim cậu đang đập nhanh hơn bình thường...
----------------------------
Đang di chuyển về phía Đông của rừng, Neji bỗng dừng lại.

"Có gì đó ở hướng 2 giờ." – Neji căng thẳng dùng chakra quan sát.
"Mau đến đó." – Shikamaru ra lệnh, giọng vẫn lạnh như đá.

Sakura cau mày, lập tức kết nối chakra với mọi người.
"Chakra của Sasuke... rất mờ... nhưng kết cấu không gian ở đó đã bị bẻ cong..."
"Không lẽ nào..." – Neji nghi ngờ, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
"Đúng vậy, đó chính là Tsukuyomi." – Sai khẳng định, đôi mắt trở nên sắc lạnh.
"Không phải... tôi cảm nhận được như thể đó là một bong bóng không gian giả lập." – Sakura ngập ngừng, đôi mắt sáng ngời.
"Vậy thì chỉ có thể là Tsukuyomi... dạng nâng cấp thôi..." – Shikamaru mím môi, rồi cả đám đồng loạt im lặng.

Một lát sau, Neji quay lại, ánh mắt cảnh giác.
"Ai đó? Mau ra mặt đi không thì  đừng có trách!"
Một giọng nói nhẹ vang lên từ phía sau – Hinata.
Trong lúc cả nhóm không để ý, cô đã lén lút đuổi theo vì không thể ngồi yên khi người yêu mình gặp nguy hiểm.
"E-em xin lỗi mọi người... nhưng nhìn anh Naruto-kun như vậy, em thật sự... thật sự không thể đứng nhìn." – Hinata nghẹn ngào.

Sakura bước tới định ngăn cản, cô không thể để Hinata gặp nguy hiểm được. Nhưng Shikamaru nhanh chóng suy tính và gật đầu:
"Được rồi. Cậu đi sau cùng, quan sát từ xa. Tuyệt đối không được manh động."
-----------------------------

Cả đội 5 người tiếp tục di chuyển về phía phát ra luồng chakra.
Chakra của Sasuke càng lúc càng rõ nét.
"Mọi người ơi..." – Hinata lên tiếng, giọng hơi run rẩy. "Em cảm thấy có cái gì đó ở đằng kia, phát ra một luồng chakra... không rõ là của Sasuke hay không, nhưng nó có vẻ... rất hắc ám."
"Đó là... một cái vách vô hình, hình như nó có một khe nhỏ." – Neji cố định lại tình hình.
"Tôi có thể chắc chắn rằng đó là chakra của Sasuke." – Sai nói, ánh mắt cứng rắn.

Khi đến đủ gần, Sakura xác định được một điểm yếu – nơi chakra dao động nhẹ, như thể một cánh cửa sinh học.
Cô dùng một phong ấn nhỏ, đặt vào điểm đó. Nó lập tức phát sáng.
Shikamaru nhanh chóng nhận ra, hét lên:
"Giữ chặt lấy nhau! Khi lớp không gian mở ra, chúng ta sẽ bị kéo vào ngay lập tức – không thể phản kháng!"
Một tiếng "rục" phát lên, như âm thanh của dây kim loại bị kéo căng – rồi một cái vết nứt đen mở ra như cửa xoáy, hút cả nhóm vào.
( Mình tự bịa ra đó chứ mình cũng không biết cách vào Tsukuyomi =)






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com