TruyenHHH.com

Quỳ gối bên chân ngài [chủ nô-edit]

Chương 33 Nô lệ trong giấc mơ rất giống anh đấy

thinhthangnam

Chương 33 Nô lệ trong giấc mơ rất giống anh đấy

La Phong trở lại căn phòng trọ trước kia của mình. Nằm trên giường, anh vẫn có hơi sững sờ, chắc nó là một giấc mơ. Những điều đã xảy ra trong mấy tháng qua giống như một giấc mơ dài, làm anh khiến anh có chút sợ hãi.

Hóa ra đây chính là Triệu Vũ Hiên, người luôn ở vị trí cao nhìn xuống người khác. Nếu vậy, kiếp trước kia có thật sự tồn tại không? Những giấc mơ đó của rốt cuộc là cái gì?

La Phong nghĩ đến cái khuyên ngực kia, nó đã bị Triệu Vũ Hiên bóp nát. Anh rùng mình, nếu Triệu Vũ Hiên mà thật sự muốn mạng của anh thì cũng chỉ dễ như dí chết một con kiến mà thôi. Không được xuất hiện trước mặt Triệu Vũ Hiên nữa nếu còn muốn sống, nghĩ đến lời nói này, La Phong cười: "Coi như là đã mơ một giấc mơ dài đi." Anh nhắm mặt lại. Ban đầu chỉ muốn thư giãn một lúc ai ngờ lại ngủ luôn.

"Chủ nhân thật đẹp!" Nhìn chủ nhân mặc đồ tân lang, A Hiên khen một tiếng thật lòng. Nhưng chủ nhân lại chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái sau đó không hề để ý đến hắn.

A Hiên cũng không để ý mà chỉ vui vẻ mặc quần áo cho chủ nhân của hắn: "Chủ nhân, ngài thấy có chỗ nào không vừa không ạ? Nô lệ cho người sửa."

Hắn chủ nhân nhìn nhìn vì hắn quần áo người, thấp giọng nói: "Chủ nhân của hắn lại nhìn hắn, thấp giọng nói: "A Hiên thật là chu đáo. Xem ra, chuyện ta thành thân khiến ngươi thấy rất vui đúng không."

Đương nhiên là A Hiên sẽ gật đầu: "Chỉ mấy ngày nữa thôi là chủ nhân sẽ hoàn thành sự kiện quan trọng nhất trong đời rồi, đương nhiên A Hiên rất vui ạ. Trong yến hội lần trước, A Hiên còn may mắn gặp được chủ mẫu tương lai, rất xứng với ngài, có thể nói là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp."

Ánh mắt chủ nhân tối lại, lạnh lùng nói: "Ngươi còn thấy là trai tài gái sắc duyên trời tác hợp nữa sao."

Thấy cảm xúc của chủ nhân thay đổi, A Hiên vội vã quỳ xuống đất: "Rất xin lỗi chủ nhân. A Hiên sai rồi ạ, A Hiên không nên nhiều lời."

"Ha ha, tại sao lại là nhiều lời chứ? Rõ ràng A Hiên chỉ nói suy nghĩ của mình ra thôi mà."

"Chủ nhân, A Hiên... A Hiên biết sai rồi ạ."

Chủ nhân ngồi xổm trước mặt A Hiên, khóe miệng còn nhếch lên cười, chỉ là nụ cười này không phải thật lòng. Chủ nhân nhìn A Hiên đang sợ hãi tột độ, dồn nội lực vào bàn tay, tát vào mặt A Hiên.

"Trai tài nữ sắc? Ông trời tác hợp?" Mỗi một từ nói ra, A Hiên lại bị tát một cái. Nhìn khuôn mặt sưng đỏ, dáng vẻ sợ hãi và đáng thương của A Hiên, chủ nhân lạnh lùng cười: "Trong mấy ngày hôn lễ của ta, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa. Ngày vui như kết hôn này tốt nhất là ngươi nên tránh xa xa một chút để tránh làm chướng mắt ta." A Hiên cố nhịn đau. Hắn sợ hãi dập đầu, mãi đến khi chủ nhân rời khỏi phòng, hắn vẫn dập đầu...

Triệu Vũ Hiên tới nơi đã hẹn với Lâm Kiều thì thấy cậu ta đã đợi ở đó rồi. Vừa thấy hắn, Lâm Kiều đã vui vẻ gọi: "Triệu Hiên, tôi ở đây."

Triệu Vũ Hiên đáp lại rồi nở nụ cười. Hắn ngồi xuống trước mặt Lâm Kiều: "Ngại quá, lần này là tôi đến muộn."

Lâm Kiều lắc đầu: "Không sao, không quan trọng. Hôm nay chúng ta sẽ nói về giấc mơ của tôi. Triệu Hiên, giấc mơ lần này cực kỳ chân thực luôn. Tôi có cảm giác như mình lạc vào nơi đó vậy."

Triệu Vũ Hiên cũng cười, hắn nhẹ giọng hỏi: "Thật sao? Giấc mơ đó như thế nào vậy?"

"Trong mơ... Ừm... Lần này có vẻ là hai ngươi kia cãi nhau. Nô lệ kia liên tục dập đầu nhận sai nhưng trong mơ, tôi lại vô tình đánh chửi hắn. Lúc đấy không chỉ là đánh bằng roi đâu, mà còn dùng cả gậy gỗ. Nô lệ kia thì vẫn quỳ ở đó, chịu đánh chịu mắng không cử động. Nhìn hắn như sắp bị đánh chết tới nơi rồi ý. Nhưng kỳ lạ là, trong giấc mơ, tôi mặc một đồ màu đỏ, có thể là sắp thành thân."

Lâm Kiều càng nói càng kích động, Triệu Vũ Hiên thì bất giác cắn môi. Tuy rằng kiếp trước chủ nhân rất bạo nhưng ngài rất ít khi tự động tay phạt hắn mà chỉ đùa nghịch thân thể hắn thôi. Ngài luôn chơi tới mức hắn khóc cũng không ngừng được.

Nhưng kể từ sau khi chủ nhân có hôn ước, hắn rất hay khiến chủ nhân tức giận. Hình ảnh trong giấc mơ của Lâm Kiều rất có thể à khi chủ nhân ra lệnh cho hắn không được xuất hiện trước mặt ngài vào ngày thành thân. Hắn thì muốn nhìn chủ nhân lúc thành thân quá vì đây là một ngày quan trọng của chủ nhân nên hắn đã nhìn lén chủ nhân. Hắn bị phát hiện, chủ nhân vô cùng tức giận. Sau đó, chủ nhân đánh hắn bằng roi, rồi lại bằng gậy gỗ.

Kiếp này, Triệu Vũ Hiên còn dựa vào những ký ức ấy mà vẽ lại. Hắn đã vẽ rất nhiều tranh của chủ nhân kiếp trước và quãng thời gian hai người ở cùng nhau. Những ngày chưa gặp được chủ nhân, hắn đều nhìn những bức tranh đó, làm nguôi đi sự nhớ nhung.

Lâm Kiều nói xong, thấy Triệu Vũ Hiên không nói gì thì lại tiếp tục: "Triệu Hiên, còn nhớ lúc trước tôi nói về khuôn mặt của nô lệ kia không? Anh đoán xem, khuôn mặt nô lệ ấy trông như nào?"

Triệu Vũ Hiên cười không tự nhiên: "À... Cái này sao tôi đoán được chứ, cậu Lâm đừng có làm khó tôi chứ."

Lâm Kiều ra vẻ thần bí, cậu ta cười: "Tại sao tôi lại cứ bảo anh đoán làm gì chứ? Đó là vì nô lệ quỳ gối trong giấc mộng kia của tôi giống anh như đúc. Thật kỳ lạ đúng không?"

Hô hấp của Triệu Vũ Hiên nặng hơn. Lâm Kiều thật sự là chủ nhân! Đúng là Lâm Kiều rồi!!! Đôi tay hắn nắm chặt, hắn muốn nói nhưng lại không nói được mà chỉ có thể ngồi yên ở đó, không làm gì cả.

Triệu Vũ Hiên không có phản ứng gì nhưng Lâm Kiều cũng cảm giác được hắn không đúng lắm: "Triệu Hiên, anh sao thế hả?" Lúc cậu ta đang muốn nắm tay Triệu Vũ Hiên thì lại bị hắn gạt ra.

Lâm Kiều bị đẩy ra thì hơi xấu hổ nhưng vẫn nhẹ nhàng cười: "Rốt cuộc anh làm sao vậy Triệu Hiên? Không khỏe hả?"

Triệu Vũ Hiên không ngờ mình lại hất tay Lâm Kiều ra. Hành động đó như là hành động theo bản năng. Tại sao lại như thế chứ?

"Triệu Hiên, có phải vì tôi nói với anh rằng nô lệ bị tôi nhục nhã trong giấc mơ giống anh nên anh mới giận đúng không. Nếu đúng vậy thì tôi xin lỗi, anh cứ coi như ban nãy tôi đùa đi ha."

Triệu Vũ Hiên lắc đầu. Hắn nhìn Lâm Kiều, người này cư xử khéo léo, nói chuyện dễ gần, không giống như La Phong.

"Không phải, tôi không giận. Dù sao đấy cũng chỉ là một giấc mơ, không nói lên được gì. Hơn nữa, lỡ đâu tôi thật sự là nô lệ quỳ dưới đất kia thì sao?"

Như là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Lâm Kiều yên lặng một lúc mới cười nói: "Nếu vậy thì có phải anh cũng gặp chuyện giống tôi đúng không? Trong đầu anh đã bao giờ hiện lên những hình ảnh như vậy chưa?"

Triệu Vũ Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Chưa từng."

Lâm Kiều cũng không trả lời nhưng sau đó lại nói với Triệu Vũ Hiên: "Vậy cũng có khả năng là do mình thường hay gặp nhau nên anh mới xuất hiện trong mơ của tôi."

"Tôi cũng hy vọng cậu sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Để xem tôi có thể mơ cùng giấc mơ với cậu không."

Lâm Kiều nhìn Triệu Vũ Hiên, đột nhiên bật cười: "Trong mơ anh là nô lệ đấy. Còn là một nô lệ mà mắng không dám cãi, đánh im lặng chịu. Mơ như thế mà anh cũng muốn à."

Triệu Vũ Hiên cũng bật cười: "Chỉ là mơ thôi, đâu phải thật."

Triệu Vũ Hiên nói âm vừa ra, Lâm Kiều biểu tình thay đổi, hắn đột nhiên biểu tình nghiêm túc nhìn Triệu Hiên, ánh mắt càng là lăng lệ: "Ngươi nói, cái kia tiểu nô lệ có thể hay không bởi vì ta đời trước thường xuyên khi dễ hắn, đời này cố ý không nhận ta a?"

Lời nói của Lâm Kiều khiến Triệu Vũ Hiên rùng mình. Lý trí của hắn nói, lúc này hắn nên quỳ xuống đất, nhận chủ nhân. Sau đó hắn phải giải thích và kể lại với chủ nhân mọi chuyện, cho dù sau đó chủ nhân có ghét hắn, hắn cũng không thể giấu diếm chủ nhân. Nhưng bản năng của cơ thể hắn lại không chấp nhận chuyện này. Thậm chí, khi đối mặt với Lâm Kiều, hắn không thể nói ra hai tiếng chủ nhân...

【 tác giả muốn nói: 】

Thật ra thì Triệu tổng cũng rất đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com