Chương 67
Thần Dực chỉ tay về phía Linh Yên:
-"Ả ta nói đến tìm ngươi có việc"
-"Tìm ta để làm gì?"
-"Ta không biết,ngươi đuổi ả về đi". Thần Dực không vui: "Dục Hành,chân ta giờ mỏi lắm"
Linh Yên bị đá gần chết nằm dưới đất: "!!!!!!!!!"
Ả dùng sức hơi sức lòm còm bò dậy
Khoé miệng còn dính chút máu tươi
Ả mới là người bị đá,bị nắm tóc,bị đập đầu
Tại sao không ai để ý đến ả???????
-"Dục Hành công tử". Sắc mặt Linh Yên lạnh lùng: "Ta bị người trong phủ của công tử đánh,công tử giải quyết chuyện này như thế nào?"
Ánh mắt Dục Hành lơ đãng liếc nhìn Linh Yên:
- "Đừng gọi ta là Dục Hành công tử nữa,ta không dám nhận. Từ đây về sau,nếu có chuyện gì quan trọng cứ sai người hầu đến phủ thông báo. Ta không muốn để người ngoài hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai chúng ta"
Sắc mặt Dục Hành bình thản nhưng lời nói ra từng câu từng chữ lại như cây gai nhọn đâm Linh Yên đến máu thịt đầm đìa: "Mong Linh Yên phu nhân giữ lại chút tự trọng cuối cùng"
Cơ thể Linh Yên cứng đờ,vẻ mặt ảm đạm thấy rõ,ánh mắt tập trung vào gương mặt Dục Hành
Trên đời này còn gì đau khổ hơn việc "người bản thân thầm thương trộm nhớ,không một chút thương tiếc mà thẳng thừng vạch rõ ranh giới"
Càng nghĩ lòng Linh Yên càng đau đớn
Hai đời ả chỉ yêu một mình Dục Hành
Dùng mọi mưu kế để dụ dỗ Dục Hành
Đến cuối cùng nhận lại câu nói "mong Linh Yên phu nhân giữ lại một chút tự trọng cuối cùng"
Đánh cho hy vọng của ả tan nát
Linh Yên không cam tâm,ả cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong mắt Dục Hành. Nhưng Linh Yên phát hiện ra trong mắt Dục Hành hoàn toàn không phản chiếu hình bóng của ả
Linh Yên đau đớn thều thào nói:
-"Người của phủ ngươi vô cớ đánh ta,ngươi xử lý chuyện này như thế nào?"
Linh Yên vịn vào bàn đứng lên,giọng nói hung ác:
-"Nếu không xử lý hài lòng ta,ta sẽ đi báo quan phủ bắt hắn ta vào đại lao"
Linh Yên chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt
Lần này ả bị đánh đến trọng thương
Nhất định bằng mọi giá ả phải tống tên khốn này vào đại lao
Thần Dực tức giận xoắn tay áo hung hăng nói:
-"Ngươi dám đòi báo quan,vậy ngư-.."
-"Thần Dực". Dục Hành cắt ngang lời hắn: "Ngoan,để ta giải quyết chuyện này"
Cơn giận đang bùng phát của Thần Dực
Chỉ vì một câu nói của Dục Hành mà tắt ngúm
Thần Dực nhìn Dục Hành ngoan ngoãn gật nhẹ đầu
-"Linh Yên phu nhân nói người trong phủ ta ra tay đánh phu nhân". Dục Hành nhếch môi: "Vậy cho hỏi có ai làm nhân chứng không?"
-"Tất cả người hầu trong phủ đều nhìn thấy". Linh Yên cười gằn: "Không tin ngươi có thể hỏi bọn họ"
Linh Yên có chút choáng váng,máu trên trán tuôn ra ướt đẫm bên mặt ả. Dáng vẻ xinh đẹp ban đầu biến mất,thay vào đó là quần áo xốc xếch,đầu be bét máu
Dục Hành đưa mắt nhìn lão quản gia:
-"Lão quản gia,ngươi có thấy ai đánh Linh Yên phu nhân không"
-"Nô tài không thấy gì hết". Lão quản gia mở to mắt nói dối: "Nô tài chỉ thấy tiểu công tử đưa chum trà cho Linh Yên phu nhân"
Linh Yên: "......"
-"Vậy còn các ngươi".Dục Hành đưa mắt hỏi đám nô tì trong phủ: "Có thấy ai đánh Linh Yên phu nhân không?"
Đám nô tì đồng loạt lắc đầu
Linh Yên tức giận chỉ tay vào đám nô tì hét lớn:
-"Các ngươi bị mù hết rồi à"
Dục Hành nhìn hộ vệ tiếp tục hỏi:
-"Vậy còn ngươi,nói cho Linh Yên phu nhân biết,những gì ngươi đã thấy"
-"Thưa công tử,Linh Yên phu nhân chắc có thể bị trúng tà". Hộ vệ kể một câu chuyện do hắn ta tự bịa ra: "Linh Yên phu nhân đang nói chuyện với tiểu công tử thì đột nhiên tự đập đầu vào tường,sau đó té ngã xuống đất,lấy tay tự đánh vào bụng mình đến phun máu"
Hộ vệ ôm ngực: "Nhớ đến cảnh tượng lúc đó,nô tài vẫn còn sợ hãi"
-"Ta nghĩ Linh Yên phu nhân nên đi tìm đại phu thăm khám". Dục Hành từ tốn nói: "Tất cả đám người hầu trong phủ đều không thấy người của ta ra tay hành hung Linh Yên phu nhân"
Linh Yên: "......"..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com