Poohpavel Ho Yeu
Thần Dực đứng chống nạnh nhìn Linh Yên lê cái thân đầy thương tích ra khỏi phủ,trong lòng vui vẻ,hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha hai tiếng:-"Đáng đời nhà ngươi,sau này ta sẽ nghĩ cách rọc cái bụng ngươi ra rồi lấy nội đan của ta lại"Thần Dực cười xong lại suy tưCó cách nào giết người mà tránh được sự trừng phạt của Thiên đạo không?Nếu có cách lách luậtNgười mà hắn muốn giết là con tiện tì Linh Yên kia-"Tiểu công tử thật là lợi hại". Lão quản gia bước lên hai bước khen ngợi: "Linh Yên phu nhân kia bị đánh đến đi khập khiễng,động tác của tiểu công tử thật sự rất đẹp mắt"Cũng không phải là lão quản gia tâng bốc tiểu công tử Thần Dực lên trờiTrong lời ông nói có 7 phần là sự thậtCòn 3 phần kia là nịnh nọtThần Dực phấn khởi trong lòng,lão quản gia tuy già nhưng được cái nói đúng,hắn nghiêng đầu nở một nụ cười thiện lành với lão quản gia-"Tiểu công tử ra tay quá là dứt khoát". Một nô tì tiếp lời lão quản gia: "Nô tì còn chưa nhìn thấy rõ tiểu công tử quật ngã Linh Yên phu nhân thế nào nữa,động tác quá nhanh quá nguy hiểm"-"Công tử có muốn học võ công không?". Hộ vệ không bỏ qua cơ hội nhận đệ tử: "Bái ta làm sư phụ đi,ta dạy võ công cho công tử,võ công của ta rất lợi hại,công tử thấy rồi đó,ta toàn bay vèo vèo trên trời,chân không chạm đất"Thần Dực mím môi suy nghĩ,hắn đang bị lung lay bởi lời nói của hộ vệHắn mất nội đanNếu không học được một chút võ công phòng thânE rằng sau này sẽ làm gánh nặng cho Dục Hành-"Thần Dực,qua đây". Dục Hành lên tiếng gọi Thần DựcMắt thấy Thần Dực còn đứng yên,Dục Hành mở miệng hối thúc: "Nhanh lên,qua đây với ta"Thần Dực chỉ kịp bỏ lại một câu với hộ vệ: "Để ta suy nghĩ lại". Rồi xoay người nhanh chóng đi đến bên cạnh Dục HànhHộ vệ không vui nhìn Dục Hành,công tử Dục Hành là đang phá chuyện tốt của hắn ta,chuyện nhận đồ đệ chỉ còn chờ một chữ "Được" của tiểu công tử Thần Dực nữa thôiLà hoàn thành nghi thứcHắn ta sẽ có được đồ đệ đầu tiên trong cuộc đờiĐột nhiên,hộ vệ có cảm giác công tử Dục Hành đang cố ýCản trở người khác nhận đồ đệ là tội ác tày trời-"Chuyện gì?". Thần Dực sà xuống ngồi lên đùi Dục Hành hai tay ôm lấy eo cậuVừa nghe thấy giọng nói nũng nịu của tiểu công tử Thần Dực,lão quản gia,đám nô tì và hộ vệ đứng thẳng người,ánh mắt sáng như sao nhìn lom lom về phía hai vị công tử nhà mìnhHộ vệ dùng ánh mắt nói chuyện với lão quản gia và đám người hầu"Sẵn sàng chưa"Lão quản gia và đám người hầu gật đầuBọn họ xếp nhanh thành một hàng ngangĐứng nghiêm túcChuẩn bị ăn cẩu lương của hai vị công tử nhà mìnhDục Hành rất hiểu ý đám người hầu trong phủ,nghiêm túc như thế này là muốn chứng kiến cảnh ân ái giữa cậu và Thần DựcThái độ và biểu cảm y như đang chuẩn bị xem một vở kịch hayNhưng trên đời làm gì có chuyện dễ dàng đến như vậy,cảnh ân ái đâu phải ai muốn xem cũng được-"Các người không đi làm việc?".Dục Hành dập tắt hy vọng của đám người hầu trong phủ: "Đứng xếp hàng làm gì?"-"Thưa công tử,công việc đã làm xong hết rồi". Lão quản gia không cam tâm đáp lại lời công tử Dục Hành: "Những gì công tử căn dặn,nô tài đã làm đúng ý công tử"Đám nô tì phụ hoạ: "Đúng vậy thưa công tử"Hộ vệ đứng im lặng gật đầu như gà mổ thóc-"Vậy còn những gì ta không căn dặn,là các ngươi sẽ không làm à?"Lão quản gia cùng đám nô tì nhìn nhau lộ ra biểu cảm mờ mịt,nhất thời không hiểu Dục Hành công tử đang nói đến chuyện gì?Lau dọn,quét tước,nấu ăn,giặt giũ,tỉa cành cây,tưới cây,thậm chí là bắt chuộtChuyện gì cũng làm hết rồiCòn muốn bọn họ làm gì nữa?Hộ vệ cũng ngẩn người,hắn ta thực hiện trọng trách canh gác rất chuyên nghiệpChỉ ngồi trên mái nhàĐu trên câyCông tử Dục Hành dặn dò bất cứ chuyện gìHắn ta đều hoàn thành xuất sắcHộ vệ nhìn công tử Dục Hành đang ôm tiểu hồ ly trong lòngCông tử nhà hắn đang nói tiếng ngườiHay nói tiếng hồ lyMà hắn ta nghe không hiểu-"Còn đứng đó,không có việc gì làm thì đi kiếm việc mà làm". Dục Hành trầm giọng: "Đứng ở đây làm gì,muốn bị trừ lương"Lời Dục Hành còn chưa dứt,đám người hầu trong phủ tản nhanh đi kiếm việc làmBọn họ không vuiNhưng ngoại trừ không vui cũng không biết nên làm gì?Chẳng lẽ mắng công tửThôiChuyện đó không thể làm đượcHộ vệ ngó nghiêng xung quanhMọi người đi hết chỉ còn lại một mình hắn taĐúng là hèn nhát màHắn ta chậc lưỡiBay vèo lên mái nhà ngồi canh gác..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com