TruyenHHH.com

[Phong Dư Đồng Châu] [Threesot] Dirty Mind

1

hoaiweantran

Dạo gần đây Dư Cảnh Thiên hay có những giấc mơ kì lạ.

Cậu mơ về bàn tay to lớn khẽ mơn trớn cơ thể mình dưới lớp quần áo mỏng, từng cái chạm nhẹ nhưng mang đến nhiều xúc cảm, những cái hôn vụn vặt rơi nhẹ trên môi, trên má. Mỗi khi thức dậy, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng khi nhìn xuống thứ dưới đũng quần đang dựng đứng.

Dư Cảnh Thiên thề với trời đất, cậu không phải là biến thái đâu! Là do giấc mơ đó cứ xuất hiện chứ cậu không có lỗi!

Vài ngày liên tiếp trải qua giấc mơ kì lạ, cộng với tần suất luyện tập điên cuồng, Dư Cảnh Thiên bơ phờ thấy rõ. Thập Thất nhìn sắc mặt kém cỏi của cậu, lo lắng hỏi thăm khi cả hai ngồi nghỉ ở góc phòng tập:

- Cậu ốm hả? Cần xuống phòng y tế không?

Dư Cảnh Thiên lắc đầu, vùi mình vào cánh tay mà gục xuống đầu gối. Bỏ qua giấc mơ kia đi, tiết sau là tiết vũ đạo của Lisa lão sư, cậu cần phải nghỉ ngơi một lát.

Bỗng từ sống lưng truyền đến một cảm giác như điện giật khiến Dư Cảnh Thiên giật nảy mình bật dậy. Ánh mắt cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, bắt gặp đôi mắt hai mí sâu thăm thẳm.

- A, anh làm em thức giấc sao?

La Nhất Châu hơi tội lỗi nhìn cậu, bàn tay vừa vỗ lưng chưa kịp thu về. Dư Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, chớp mắt vài cái rồi quay đi:

- Không sao đâu.

Cái đầu nhỏ tiếp tục gục xuống gầu gối. La Nhất Châu liếc nhìn Thập Thất, Thập Thất lắc đầu, đành vuốt lại tóc cho Dư Cảnh Thiên đỡ lòa xòa, để lại vài chai nước rồi trở về phòng tập Người thuần hóa.

Dư Cảnh Thiên nuốt nước bọt, cảm nhận hai gò má mình dần dần nóng lên. La Nhất Châu bị sao vậy, tự dưng lại xoa đầu người ta!

Mà cái chạm lưng vào nãy, tại sao lại quen thuộc như vậy? Không phải cậu và anh chưa từng tiếp xúc đụng chạm, cả hai rất thân thiết mà, chỉ là cái đụng chạm đó hôm nay hơi khác...

Đầu Dư Cảnh Thiên như muốn bốc khói, cứ dụi dụi vào tay liên tục. Thập Thất nhíu mày nhìn thằng bạn, hôm nay nó dở chứng gì vậy?

Giấc mơ kì lạ kia ngày càng rõ nét. Người kia bắt đầu đè Dư Cảnh Thiên xuống, khiến cậu cảm nhận được sức nặng của người đó. Cậu đưa tay ra ngăn cản, sờ được rõ từng thớ cơ bắp rắn chắc. Nụ hôn cũng đã nâng lên thành những màn cháo lưỡi quấn quít ướt át, chân thật tới mức khóe môi cậu vẫn còn vương lại chút nước bọt óng ánh khi thức dậy.

Bước sang giai đoạn kết hợp với huấn luyện viên, không chỉ là động chạm, cậu và người kia bắt đầu lấn sâu hơn vào quan hệ xác thịt. Ngón tay thăm dò làm loạn phía dưới đau tới phát khóc, rồi rất nhanh thay thế bởi dương vật to lớn gân guốc. Từng cú thúc mạnh mẽ tới mức Dư Cảnh Thiên phải khóc thét lên mà cào mạnh vào tấm lưng trần vững chãi. Đến khi cậu thức dậy, cảm giác chân thực vẫn còn nguyên, thêm vào đó là mùi hương gỗ trầm vương trên cánh mũi.

- Dư Cảnh Thiên!!!

- Dạ!

Dư Cảnh Thiên giật mình thoát khỏi vòng suy nghĩ luẩn quẩn về người kia. Lý Vũ Xuân nheo mắt:

- Đang tập nhảy mà em suy nghĩ đi đâu vậy? Cuối giờ ở lại dọn dẹp cho tôi!

- Vâng ạ, em xin lỗi PD!

Hết buổi tập, Dư Cảnh Thiên tiến tới bê giỏ đựng đặt ở góc phòng tập, chưa kịp cầm thì đã bị ai đó bê mất.

- Để anh giúp!

La Nhất Châu nói, hơi hụt hơi vì vừa tập nhảy hăng say khiến giọng nói vốn trầm lại càng trầm hơn. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, chảy từ trán xuống gò má, xuống xương quai hàm sắc bén, xuống yết hầu nam tính, xuống cơ ngực quyến rũ. Bê giỏ đựng nước nặng nên từng cơ tay của anh nổi lên rõ rệt.

- Tony?

Nhận ra mình đã nhìn người ta quá lâu, Dư Cảnh Thiên thất thố hắng giọng:

- Không cần đâu, em làm được. Anh cứ về trước đi.

- Chán lắm, anh muốn đi với em cơ!

Hết cách, Dư Cảnh Thiên quay lưng đi trước, để La Nhất Châu vui vẻ đi theo sau. Đặt giỏ nước xuống xong xuôi, định trở về phòng tập thì bỗng có tiếng động gì đó phía trên. Cả hai ngước lên, là vài hộp đựng đồ đang rơi xuống.

Không kịp suy nghĩ, La Nhất Châu ôm lấy Dư Cảnh Thiên, dùng lưng mình hứng trọn. Vì quá bất ngờ nên cậu túm chặt lấy áo anh, cơ thể quen thuộc đến mức không tưởng, thêm vào đó là mùi hương trầm gỗ thơm mát bao quanh cả không gian chật hẹp.

- Không sao chứ?

Rõ ràng là người bị đau, thế nhưng La Nhất Châu lại cuống quít hỏi thăm rồi còn nhìn khắp người Dư Cảnh Thiên từ trên xuống mấy lượt. Ánh mắt anh dừng ở chiếc điện thoại vừa rơi xuống, cúi người nhặt lên cho cậu.

Không cẩn thận nhấn vào nút nguồn, màn hình bật lên, hiển thị kết quả tìm kiếm trên web mà Dư Cảnh Thiên xem dở trước lúc tập nhảy chưa thoát ra.

- Cách làm... tình giữa hai người đàn ông?

Tựa như tội phạm vừa bị bắt quả tang, Dư Cảnh Thiên luống cuống giật lại điện thoại giấu đi. Chết thật, tại những giấc mơ kia mà tò mò tìm kiếm thử, tự nhiên lại bị La Nhất Châu nhìn thấy.

Cậu lén nhìn anh. Mặt anh đã đen như đít nồi, cau có lại gần cậu. Dư Cảnh Thiên chột dạ lùi ra sau, bị La Nhất Châu dồn lại vào một góc tường. Gương mặt đẹp như tượng tạc ghé sát vào mặt cậu:

- Em muốn làm với thằng nào?

- Không... không phải...

Dư Cảnh Thiên đẩy La Nhất Châu ra, những một thân nhỏ bé của cậu chẳng đủ sức khiến anh xi nhê.

Gượm đã, cái cảm giác quen thuộc này, giống hệt trong giấc mơ của cậu.

Những hình ảnh mờ nhòa trong giấc mơ dần hiện lên rõ nét. Người trong những ngày qua ân ái trong mơ với Dư Cảnh Thiên, thế quái nào lại chính là La Nhất Châu?

Điên rồi! Thực sự điên rồi!

Dư Cảnh Thiên chưa kịp phản ứng lại, La Nhất Châu đã đẩy cậu xuống nệm tập gần đó, dùng cả thân người mình đè lên. Hai má Dư Cảnh Thiên đỏ bừng, cậu giãy dụa:

- Đồ hâm này! Anh đang làm gì thế, đứng lên đi!

- Không!

Một tay La Nhất Châu túm gọn hai cổ tay Dư Cảnh Thiên qua đầu. Một nụ hôn kéo đến bất chợt, môi lưỡi giao thoa đến khi hết hơi thở mới tách ra. Dư Cảnh Thiên thở hổn hển, nhìn kẻ phía trên nhếch mép vô cùng thiếu đòn, bàn tay bắt đầu luồn vào áo đồng phục tập của cậu mơn trớn:

- Trước khi em làm chuyện này với thằng nào thì thằng này sẽ làm trước!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com