Phong Du Dong Chau Threesot Dirty Mind
- Trước khi em làm chuyện này với thằng nào thì thằng này sẽ làm trước!- Bị điên à!Dư Cảnh Thiên hét lên, cả cơ thể cố gắng giãy giụa thoát khỏi một thân cơ bắp của La Nhất Châu. Rõ ràng La Nhất Châu nhìn rất thư sinh mảnh mai, thế mà sau lớp quần áo tập kia lại là những múi cơ rắn chắc đến mức cậu phải phát hờn vì tập mãi vẫn không đạt đến trình độ đó.Hai cổ tay cậu bị túm gọn trên đỉnh đầu, chân lại bị hai bắp đùi anh đè chặt, căn bản là không thể thoát được. Đôi mắt một mí tức giận nhìn thẳng kẻ đang đè lên mình, thông qua ánh sáng lay lắt của căn phòng thiếu sáng nhìn rõ gương mặt đẹp như tượng tạc kia đang ghé sát.Nhìn biểu hiện thú vị của Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu nhếch mép, dù đã cố không cười nhưng vẫn phát ra một tiếng trầm khe khẽ. Tuy nhiên đôi mắt hai mí kia lại không hề tỏ vẻ cợt nhả, trái lại vô cùng nguy hiểm mà nhìn thẳng vào cậu hệt như sói săn mồi.Biểu cảm này khiến Dư Cảnh Thiên nhớ đến lần công bố thứ hạng đầu tiên, khi cậu đưa ra lời phát biểu được cho là tuyên chiến với anh. Nhìn nụ cười nhếch mép đó, cậu bé ngây ngô khi ấy chỉ biết cười, còn trong hoàn cảnh hiện tại, thực sự là không thể cười nổi, cười là có vấn đề đấy!- Ủa sao không ai khóa cửa thế?Là tiếng của Dương Hạo Minh cất lên từ phía bên kia cánh cửa gỗ, cũng là lối ra vào duy nhất của căn phòng này.- Không biết nữa. Để anh khóa lại.Là tiếng của Trần Tuấn Hào, ngay sau đó là tiếng lạch cạch của ổ khóa. Dư Cảnh Thiên nhỏm cổ dậy, la to:- Đợi... ưm...Chưa kịp để cho hai người kia nghe thấy, một lần nữa La Nhất Châu khóa môi Dư Cảnh Thiên lại, nuốt hết những thanh âm ngọt ngào kia xuống cổ họng. Có phải Dư Cảnh Thiên hát hay hay không, mà sao môi lại ngọt ngào như thế, khiến La Nhất Châu mê đắm từ lần chạm đầu tiên.Ai trong Đại Xưởng cũng biết, Dư Cảnh Thiên mà đã ngủ là chỉ có Lương Sâm hét vào tai mới lôi dậy được. Lợi dụng điều này, trong một lần đi ngang qua phòng tập OKAY, thấy Dư Cảnh Thiên và Thập Thất dựa vai vào nhau ngủ, mục đích ban đầu là dùng áo đắp cho hai đứa nhỏ của La Nhất Châu đã trở thành lén lút hôn trộm cậu nhóc tóc đỏ. Dù chỉ chạm nhẹ vài giây, dư vị ngọt ngào thanh nhẹ như đào tươi khiến anh mê mẩn biết bao ngày, tự hỏi bao giờ mới có cơ hội thử lại.Tưởng như điều đó chỉ có trong mơ tưởng, vậy mà hôm nay cơ hội đã đến với La Nhất Châu. Không chỉ dừng lại ở nụ hôn ướt át khiến nước bọt lấp lánh trào cả ra miệng này, chắc chắn anh sẽ làm gì đó hơn, cụ thể là làm việc mà Dư Cảnh Thiên tra trên web bị anh nhìn thấy.Đối với đứa trẻ bao năm chỉ nhốt mình trong phòng tập, việc yêu đương đối với Dư Cảnh Thiên là quá xa vời chứ chưa kể đến hôn, đặc biệt là hôn lưỡi. Vài cái đảo lưỡi vụng về của La Nhất Châu cũng đủ khiến cậu mềm nhũn cả người mà run rẩy, cả người nằm trên tấm nệm thở hổn hển không chút phòng bị.Thời tiết sắp chuyển sang mùa hạ, căn phòng kín mít với hai thiếu niên vừa tập nhảy người đầy mồ hôi nóng đến lợi hại. La Nhất Châu cởi bỏ áo tập, cơ thể đẹp như điêu khác lộ ra, cơ bụng cơ ngực gì đó lọt hết vào ánh mắt mơ màng của Dư Cảnh Thiên.Không bị túm tay thì Dư Cảnh Thiên thật sự không có sức mà chạy trốn. Cậu căn bản không đấu lại La Nhất Châu, phòng cũng đã bị khóa, có mà chạy đằng trời. Và con sói đói La Nhất Châu rất nhanh đã vào việc của mình.Một lần nữa lại gần Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu không manh động, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cậu. Đôi mắt này, chiếc mũi này, đôi môi này, không ngờ có ngày anh lại có thể nhìn ngắm chúng kĩ đến thế. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, tình cảm giấu kín không thể che đậy mà bộc bạch:- Dư Cảnh Thiên, anh thích em!Tiếng thịch thịch vang lên liên hồi, không chỉ là nhịp tim của La Nhất Châu mà của cả Dư Cảnh Thiên nữa. Đầu cậu quay mòng mòng điên loạn, La Nhất Châu kia là vừa... tỏ tình với cậu sao?Vì quá sốc nên cậu không thể trả lời ngay được, điều này làm cho La Nhất Châu có chút xấu hổ ngại ngùng. Thật may vì không gian tối, nếu không cậu sẽ nhìn thấy hai má anh đỏ bừng lên mất! - Vậy... câu trả lời của em?Giọng nói của La Nhất Châu mang chút ngập ngừng run rẩy, bên cạnh đó còn có chút chờ mong. Dư Cảnh Thiên nuốt nước bọt bối rối, chưa kịp cất lời đã hốt hoảng nhận ra bàn tay anh luồn vào áo tập của mình mà sờ soạng. Bàn tay La Nhất Châu di chuyển từ vùng bụng với những múi cơ rắn chắc lên vùng ngực phẳng lì. Vết chai nơi đầu ngón tay khiến Dư Cảnh Thiên hơi nhột nhưng chẳng hề bài xích, cả người cong lên run rẩy theo từng nơi mà anh chạm vào. Cậu gần như hét lên khi anh sờ đến đầu nhũ, còn y nhéo chúng khiến cậu không nhịn được mà rên rỉ:- Ư...Ưm... Châu...Tiếng rên nhỏ thành công khiến con sói có sẵn trong người La Nhất Châu trỗi dậy. Anh trực tiếp dùng miệng ngậm lấy đầu nhũ cương cương, phía bên kia tiếp tục dùng ngón tay chơi đùa, bàn tay rảnh rỗi còn lại lột phăng quần áo của Dư Cảnh Thiên. Cậu gần như phát điên, hai tay luồn vào mái tóc vàng mới nhuộm của anh cố đẩy ra lại chẳng thành, ngược lại khiến anh càng muốn trêu đùa hơn mà đảo nhanh đầu lưỡi. Dư Cảnh Thiên lắc mạnh đầu:- Không được! Dừng lại đi! La Nhất Châu! A...Cơ bụng La Nhất Châu bỗng ẩm ướt. Anh cúi xuống, phì cười nhìn cả một mảng bụng dính chất lỏng màu trắng đục. Thứ vừa phun ra chất lỏng đó của Dư Cảnh Thiên không ngừng run rẩy, ánh mắt La Nhất Châu lại càng cong lên mang theo ý cười trực tiếp nắm lấy:- Xem ra em rất mong đợi chuyện này nhỉ? Mới thế đã ra rồi, Thiên nhi à, em nhạy cảm vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com