TruyenHHH.com

[Phiên ngoại] Ở Gintama thế giới theo đuổi bạch nguyệt quang

[PN] Ở Gintama thế giới theo đuổi bạch nguyệt quang (Quá độ)

thuyvansataka

Trận chiến cùng Utsuro trên Trái đất.

Ở lúc gần như tất cả đều tuyệt vọng, không thể đánh bại Utsura mang dòng máu bất tử, trơ mắt nhìn năng lượng Altana bùng nổ. Thái tử điện hạ ngậm trong miệng một búng máu, hai mắt chuyên chú nhìn khe hở cường liệt, cánh môi rút đi huyết sắc, khoé miệng chậm rãi chảy ra tia máu đậm.

Hắn chống kiếm đứng lên, Gintoki liếc thoáng qua hắn, kinh ngạc há mồm: "Ngươi tính..."

Mọi người cũng sững sờ nhìn thân ảnh của hắn đã tới trước người Utsuro, cạnh kề chính là dòng Altana như cột trời đang không ngừng phun trào, nó có thể nuốt chửng mọi thứ.

Giọng hắn truyền tới, cực đạm:

"Các ngươi đã tin ta, vậy cho dù là ai, bất kỳ một sinh vật nào, cũng sẽ sống sót."

"!!!" Mọi người trong đôi đồng tử co rút lại, phản xạ ra thân ảnh áo trắng ống tay áo phần phật, tấm lưng thẳng tắp uy nghiêm, thanh kiếm trên tay hắn bị chấn vỡ nát, người vẫn không có bất cứ gì do dự cùng sợ hãi, đang đứng trước nguồn năng lượng bất tận mang tính huỷ diệt.

Hắn muốn làm gì?

Mau dừng lại!

Mọi người đồng loạt gào lên dữ tợn chạy về phía hắn, giơ tay muốn giữ hắn lại, nhưng không còn kịp rồi, hắn thế nhưng ôm Utsuro nhảy xuống nguồn năng lượng đó! Dùng pháp lực tối cao còn lại của mình, phong ấn nguồn Altana trên trái đất.

...

Tất cả kết thúc.

Nguy cơ cùng thảm hoạ đều dừng lại.

Trời hửng sáng.

Sougo quỳ rạp xuống đất, nhắm mắt lại. Mọi người ai nấy đều thống khổ, đây là một chiến thắng quá đắng chát, một chiến thắng không có gì đáng tự hào.

Bọn họ đã mất đi đồng bạn.

Hy sinh hắn để đổi lấy một chút nghỉ ngơi, một chút hơi tàn để tồn tại, liệu có ý nghĩa gì?

...

Gintoki để rơi thanh đao xuống đất, ngồi sụp xuống, sắc mặt rất tối tăm.

Hắn rút trong người ra một chiếc điện thoại, nhấn xuống một dãy số, rất nhanh, đã có người tiếp nhận, dường như đã chờ nó từ lâu.

"Zura, hắn..."

Gintoki không biết nói gì nữa.

Bên kia truyền tới tiếng nói chuyện, giọng y rất mỏi mệt: "Ta biết. Gintoki, hắn còn sống."

Nghe một lời khẳng định, Gintoki lại ngờ vực: "Tại sao ngươi lại..."

"Vì ta còn sống. Hắn sẽ không có việc gì."

Từng giọt lệ chảy dài trên má, ở trang giấy trắng lưu lại vết tích nhạt nhoà.

"A Quế, ta trả ngươi tự do, ta muốn là hạnh phúc của ngươi."

Bái Khanh rốt cuộc cũng thức tỉnh, không phải một ý nghĩa gì trầm trọng, mà mang đến cho y tiếng lòng của vị nhà, ôn nhu mà lưu luyến vô bờ bến.

Hôn môi nhẫn trên tay, ấm ức xót xa:

"Ngươi luôn là hạnh phúc của ta, Huyền Nhất Lang."

Sắc mặt trắng bệch, tân thủ tướng đương thời chống tay đứng lên, đưa mắt nhìn khung cảnh điêu tàn bên ngoài, nơi vừa xảy ra một trận chiến ác liệt, mang đi tính mạng của người y yêu nhất.

"Ta sẽ mang ngươi về."

...

Giang Trừng nhìn vòng dây đỏ trên cổ tay đứt đoạn, đỉnh đầu sấm vang chớp giật.

Hắn phi thăng.


...

Cùng nhìn lại hai anh công của chúng ta:

https://youtu.be/ZO24LUv7jr4

https://youtu.be/AAO-Zbb0XbM

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com