TruyenHHH.com

Phải lòng tên sát nhân [joongdunk]

chương 9: ghen

hchangnt

"Joong Archen, mau đứng lại!"

giữa không gian yên tĩnh của một giờ sáng, một đám gần mười người mang giao diện hầm hố, tay xăm trổ, khoác lên người bộ quần áo đen, cầm theo mã tấu đang ráo riết đuổi theo hắn. Archen bịt chặt lấy vết thương bên vai phải ra sức bỏ chạy. sau khi rời khỏi nhà của Pond, hắn đã định trở về nhà nhưng lại bị đám giang hồ kia chặn đầu ở bãi giữ xe của chung cư, lúc đầu hắn đã đánh trả nhưng chúng ỷ đông hiếp yếu, thẩm chí chúng vừa đông vừa có vũ khí, kẻ tay không như hắn dù thế nào cũng không thể đánh lại, trong 36 kế thì chạy là thượng sách, hắn đã chạy rất xa rồi nhưng chúng vẫn mãi đuổi theo. nhịp chân dần chậm lại và rồi Joong đã vấp ngã khi vừa quẹo vào một con hẻm, hắn nắm tay thành nắm đấm, dồn hết sức cố gắng ngồi dậy nhưng vết thương ở vai đã làm hắn không còn sức lực nữa rồi. tưởng chừng như phải bỏ mạng thì có một đôi tay kéo hắn dậy núp vào một khe hở nhỏ giữa hai căn nhà gần đó.

"cậu-"

lời chưa kịp nói hắn đã bị cậu bịt miệng lại, vì khe hở khá nhỏ mà khoảng cách giữa hai người rất gần,  không có một con muỗi nào có thể bay ngang.

"nó đâu rồi? mẹ nó, mất dấu rồi"

"mày qua kia tìm xem, nó đang bị thương không thể chạy xa được đâu"

Dunk chờ đến khi bọn giang hồ đã đi hết rồi mới quay lại xem tình hình của hắn, vì kiệt sức mà hắn đã gục đầu xuống vai của cậu, từng nhịp thở, từng tiếng tim đập cậu nghe rõ hơn bao giờ hết. nhịp tim cả hai đều đang đập rất nhanh, một người vì mệt, còn một người vì yêu.

-----
"AH, đau"

hắn hét lên khi cậu đang rửa vết thương, Natachai nhẹ nhàng lau sạch vết máu, thoa thuốc và băng bó lại cho hắn.

"sao cậu lại ở đấy vào giờ này? buổi tối ra đường nguy hiểm lắm đấy"

"anh còn sức để cằn nhằn nữa đấy à? tôi vì đói bụng mới định đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn, ai ngờ lại gặp cảnh anh bị người ta đuổi chứ"

sau khi băng bó vết thương cho hắn, cậu không quên viết lên miếng băng trắng hai từ: "ngu ngốc"

"họ là ai vậy? đám người đuổi theo anh đấy"

"là người của thằng Bane"

cậu bày ra vẻ mặt bất ngờ như không tin lời hắn, Bane dù cho có hành xử khó ưa và đáng ghét nhưng ở trường chưa từng nghe tin cậu ta đánh nhau hay xô xát gì cả, hầu như cậu ta chỉ mắng chửi bằng võ mồm thôi.

"Bane nhìn vậy thôi chứ nó máu lạnh chẳng thua gì tôi cả, vì không tìm được chứng cứ tôi giết cha nó nên nó mới dùng cách này để trả thù"

hắn đến cạnh cửa sổ, đưa tay xoa lấy vết thương vẫn còn đau trên vai, thở dài và nhìn lên bầu trời đầy sao, cứ mỗi đêm đến là tâm trạng hắn lại trùng xuống, cảm giác cô đơn và yếu đuối vẫn luôn bao trùm lấy hắn dù cho hắn có cố tỏ ra cứng rắn trước mặt người khác. mùi thuốc lá lại thoang thoảng, dưới ánh sáng le lói của sao trời, một thân hình cao to đang tựa vào cửa sổ, rít lấy điếu thuốc hết hơi này đến hơi khác.

"đừng hút nữa"

cậu đi đến trước mặt Archen, ra lệnh cho hắn ngừng hành động ấy lại nhưng có vẻ hắn không để lời đó vào tai, điếu thuốc vẫn yên vị trên môi. bực bội vì lời mình nói bị phớt lời, Dunk đã bước đến lấy điếu thuốc từ miệng hắn ra, thay vào đó là đặt đôi môi của cậu vào. ngay khi hai đôi môi vừa chạm, hắn đã cảm nhận được sự mềm mại, mùi đào của son dưỡng rất ngọt ngào, môi dưới của cậu bị hắn mút lấy mút để, bàn tay vừa vòng qua eo kéo cậu lại gần thì ngay lập tức bị cậu đẩy ra, khói thuốc lá từ miệng hắn đã làm cậu ho sặc sụa đến hai mắt đỏ ngầu.

"không chịu được khói thuốc sao còn hôn tôi?"

"vì không muốn anh cứ hành hạ bản thân như vậy"

hắn nhíu mày, trước giờ những việc hắn làm đều không có ai quan tâm, không ai cằn nhằn, hắn ngông cuồng làm những gì hắn thích mà không phải nghe lời ai, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một người lo chuyện bao đồng, bước vào và thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của hắn.

"tại sao? liên quan gì đến cậu?"

"tại vì thích anh đấy!"

cậu đã thành công làm hắn cứng họng. Natachai vứt điếu thuốc của hắn vào thùng rác, đưa cho hắn một cây kẹo mút vừa mua được ở cửa hàng tiện lợi. vì cậu thích hắn nên không muốn nhìn trong bộ dạng này, trốn tránh cậu suốt cả một tuần rồi lại xuất hiện khi thân tàn ma dại như vậy, ai mà không lo cơ chứ?

"tối nay anh cứ ngủ lại đây đi, bọn chúng vẫn còn đang lục tung cái Bangkok này để tìm anh đấy"

cậu trải xuống sàn một chiếc nệm mỏng cùng chăn và gối, Dunk đã định sẽ nhường cho hắn ngủ trên giường còn bản thân sẽ ngủ dưới sàn nhưng hắn phản đối, thế là cậu đành để hắn ngủ dưới sàn. Natachai đã thiếp đi từ lúc nào nhưng Archen vẫn cứ thao thức mãi, hắn tựa đầu cạnh giường của cậu, ngắm nhìn gương mặt ngây ngô ấy, đôi môi hồng hào, hàng lông mi dài và cong, làn da mịn màng cứ như con gái, nếu có từ ngữ có thể diễn tả được vẻ đẹp này thì đó chính xác là "xinh trai". chẳng hiểu cơ duyên nào đã đưa hắn và cậu gặp nhau, hai con người ở hai thế giới khác nhau, kẻ cả ngày chỉ có đèn sách, còn kẻ thì phải luôn đánh đấm và rượt đuổi. hắn chưa từng có cảm giác này, cái cảm giác sợ làm tổn thương một người nào đó, nhưng bây giờ thì có rồi, và đó là cậu. Joong không biết mình đối với cậu là có cảm xúc gì, có lẽ là muốn qua lại một chút, muốn trêu đùa một chút, nhưng lại không muốn người nọ tổn thương.

------
"thật sự chả hiểu, biết rõ con người tao như vậy mà vẫn thích được à?"

"vì biết rõ nên mới thích"

Pond ngồi bên cạnh lên tiếng sau khi đã nhấp một ngụm rượu, hôm nay Pond lại rủ hắn lên bar, nơi này quen thuộc với họ còn hơn là nhà.

"lúc tao thích Phuwin, em ấy cũng nói đừng thích em ấy, nhưng rồi tao vẫn thích thôi, thích một người đâu cần lý do gì đâu, chỉ là con tim lên tiếng thì lí trí phải nghe lời"

Archen rơi vào trầm tư sau khi nghe lời giải thích của cậu bạn thân, cảm giác tâm trí ngỗn ngang thật khó chịu. lúc đầu hắn đã nghĩ cậu cũng như những người khác, cũng nói thích hắn nhưng chỉ là nhắm đến tài sản và vẻ bề ngoài, làm gì có ai nhìn thấy tất cả sự tồi tệ nơi hắn mà vẫn đem lòng yêu thương, nhưng sự ân cần đó không thể nào là giả.

"thật nóng lòng muốn diện kiến người đã khiến cậu Archen đây bận tâm quá, hôm nào dẫn cậu ta đến đây đi"

"thôi, phiền lắm"

hắn nốc hết ly rượu rồi chào tạm biệt Pond, hắn không muốn Pond gặp Dunk, không muốn cậu càng bước sâu vào cuộc sống của hắn, từ đầu hắn tiếp cận cậu cũng chỉ vì mục đích cá nhân, nên để cả hai kết thúc đúng với mục đích ban đầu, tốt nhất là không nên nảy sinh thêm bất cứ cảm xúc gì khác, chỉ thế này là đủ rồi.

------
"Dunk, Dunk, Dunk, hôm nay đã hết tiết chưa?"

Bane khoác lấy vai cậu sau khi cậu vừa bước ra khỏi cửa lớp.

"hết rồi"

"vậy đến quán cafe cũ không? hình như hôm nay có món mới đó"

cậu sau khi nhận được lời rủ rê của Bane cũng vui vẻ đồng ý, dạo này Dunk cứ thấy bản thân không tỉnh táo cũng đến lúc nên nạp ít cafe vào rồi. cả hai cùng cuốc bộ đến quán cafe quen thuộc mà Bane giới thiệu cho cậu lúc trước, cậu và Bane ghé nhiều đến nỗi tất cả nhân viên đều đã quen mặt hết rồi. mặc cho Bane thúc giục nhưng cậu vẫn cứ lê từng bước rất chậm rãi, không thể đợi được nữa Bane liền nắm lấy tay cậu kéo cậu chạy đến quán cafe.

"này, chậm thôi, tôi té mất"

"té vào tim anh này~"

Bane lên tiếng chọc ghẹo cậu khi cả hai đã bước vào quán mà không hề hay biết hành động thân mật đó đã lọt vào mắt hắn, ở quầy order Joong và Pond đang đứng chờ nước thì nghe thấy tiếng cười nói của hai vị khách vừa bước vào, đập vào mắt hắn là hai bàn tay đan chặt vào nhau nhìn rất thân thiết, theo sau đó là câu đùa sến sẩm của Bane, ngay lập tức Pond đứng bên cạnh đã cảm nhận được sát khí. vừa nhìn thấy hắn, nụ cười của Bane cũng chợt tắt, tặng cho hắn một ánh mắt đầy ghét bỏ rồi lại quay qua tiếp tục trò chuyện cùng cậu, hoàn toàn xem hắn như người tàn hình. còn Dunk khi nhìn thấy người trong lòng liền buông tay Bane ra, tuy đang tỏ ra không quen biết nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn liếc nhìn hắn, trong lòng lo sợ mong hắn đừng hiểu lầm.

"nào, để hôm nay anh trả cho Dunk nhé"

Bane đưa thẻ thanh toán rồi rời đi trước ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của hắn.

"Dunk? là cậu ta sao? cái cậu sinh viên thích mày?"

"ừ"

"uầy, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, xinh trai thật đấy, mày mà không chấp nhận coi chừng tiếc cả đời đấy nhé"

ánh mắt Joong vẫn cứ dõi theo bóng lưng của cậu đến khi cậu đi ra khỏi quán cafe, trong lòng vô cùng khó chịu, rất muốn đuổi theo đập cho tên Bane một trận.

"sao nhìn dữ vậy? ghen à?"

"đừng nói linh tinh nữa, tao không quan tâm"

chiếc BMW màu đen đừng bánh trên lề đường cạnh công viên, trong xe có một ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hai bóng hình đang nói chuyện cười đùa rất vui vẻ ở ghế đá.

"sao nói không quan tâm?"

Pond nở nụ cười đắc ý hỏi hắn, rõ là rất quan tâm nhưng lại không muốn thể hiện ra, Pond hiểu rõ nhất cái cảm giác đó là gì, hắn không thể qua mặt được người đang yêu đâu. quá mất mặt vì bị người bạn thân thiết của mình chọc ghẹo, hắn đã xoay vô lăng trở về, nhưng Natachai vẫn nhận ra chiếc xe quen thuộc đó đã đậu ở đấy hơn 15 phút kể từ khi cậu và Bane đến công viên.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com