[Onran] Đã Từng Yêu Trong Im Lặng
Chap 2: Hoa Nở Trong Im Lặng
----
Một tuần kể từ ngày Doran gia nhập đội tuyển T1, mọi thứ vẫn còn mới mẻ. Anh thích nghi khá nhanh với môi trường xung quanh, phần nào nhờ vào sự thân thiện của các thành viên khác như Keria và Gumayusi. Nhưng có một người lại luôn giữ khoảng cách, không phải vì Doran khó gần, mà bởi sự ngại ngùng âm ỉ trong lòng người đó.Người ấy là Oner.---Buổi sáng hôm đó, Doran đến phòng tập sớm hơn thường lệ. Anh cầm trên tay một ly cà phê còn nóng hổi, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh. Phòng tập của T1 không quá xa hoa, nhưng mang lại cảm giác chuyên nghiệp, ấm áp. Doran thích cách mọi người luôn cười nói, làm việc cùng nhau mà không hề cảm thấy áp lực.Cánh cửa phòng bật mở. Oner bước vào, dáng vẻ hơi luống cuống khi thấy Doran đã có mặt."Chào anh," Oner lên tiếng, giọng nhỏ nhưng vẫn đủ để Doran nghe thấy.Doran quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng. "Chào em. Sớm thế? Anh tưởng anh là người đầu tiên đến chứ.""Em hay đến sớm để... chuẩn bị trước," Oner trả lời, không dám nhìn thẳng vào mắt Doran.Doran gật đầu, không hỏi thêm gì. Anh quay lại với màn hình máy tính trước mặt, bắt đầu xem lại một số trận đấu. Không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng click chuột và gõ bàn phím vang lên.Oner len lén nhìn Doran từ góc bàn của mình. Anh ấy có vẻ hoàn toàn tập trung vào công việc, đôi mắt sáng lên một cách đặc biệt. Oner cảm thấy có chút ghen tị với sự điềm tĩnh đó, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi anh.---Keria và Gumayusi xuất hiện đúng lúc không khí đang trở nên ngượng ngùng. Gumayusi khoác vai Keria, cười lớn:
"Sao hai người sớm thế? Định lén tập thêm để vượt mặt tụi này à?""Đâu có," Doran trả lời, mỉm cười. "Anh chỉ muốn xem lại vài trận thôi.""Xem lại trận? Anh siêng quá nha!" Keria thốt lên. "Không hổ là đồng đội cũ của em. Nói thật, có anh ở đây, em cảm thấy tụi mình lại được sống những ngày huy hoàng!"Doran cười, không đáp. Sự thân thiết giữa anh và Keria là điều dễ nhận thấy, không chỉ vì họ từng là đồng đội mà còn bởi tính cách tương đồng. Keria luôn quấn lấy Doran mỗi khi có cơ hội, và Doran cũng không ngại chiều chuộng những yêu cầu nhỏ nhặt của cậu ta.Oner ngồi yên lặng, cảm giác như mình là người thừa trong câu chuyện của họ. Nhưng cậu không trách Doran, bởi rõ ràng anh ấy thân thiết với tất cả mọi người, chỉ trừ cậu.---Buổi tối hôm đó, cả đội ăn tối cùng nhau. Faker, người luôn tỏa ra khí chất lãnh đạo, ngồi ở đầu bàn, trò chuyện với các huấn luyện viên. Gumayusi và Keria thì tiếp tục những trò đùa quen thuộc, còn Doran chỉ ngồi cười, thỉnh thoảng góp vài câu."Hyeonjunie hyung~," Keria lên tiếng, ánh mắt tinh nghịch. "Anh có nhớ lần đầu gặp em không? Lúc đó em nghĩ anh là người lạnh lùng lắm!""Lạnh lùng á?" Doran bật cười. "Anh hả? Anh còn ngại chẳng dám nói chuyện cơ.""Thật không? Giờ thì anh quen thân với tụi em rồi, đúng không?""Ừ," Doran gật đầu. "Mọi người rất tốt với anh.""Nhưng hình như anh chưa thân với cái người cùng tên khác họ với anh lắm thì phải?" Gumayusi chen ngang, ánh mắt như muốn trêu chọc.Cả bàn quay sang nhìn Oner. Cậu giật mình, không biết phải phản ứng thế nào."Đừng trêu cậu ấy," Doran lên tiếng, giọng điềm tĩnh. "Mỗi người có cách làm quen khác nhau mà."Oner ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Doran trong thoáng chốc. Anh ấy đang bảo vệ cậu?---Đêm đó, Oner ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm lon nước ngọt nhưng chưa mở. Cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy bối rối mỗi khi Doran nói chuyện với mình, hay thậm chí chỉ là nhìn mình."Chưa ngủ à?" Giọng nói trầm ấm vang lên, kéo Oner ra khỏi dòng suy nghĩ.Doran bước vào phòng, cũng cầm một lon nước ngọt. Anh ngồi xuống cạnh Oner, ánh mắt dịu dàng."Anh không có ý làm em khó xử đâu," Doran nói, giọng nhẹ nhàng. "Nếu có gì không thoải mái, cứ nói với anh.""Không, không có gì đâu anh," Oner đáp, cố gắng nở một nụ cười.Cả hai ngồi cạnh nhau, không gian lặng lẽ chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng. Đôi mắt Doran như đang nhìn vào sâu thẳm của Oner, và những cảm xúc mà cậu không thể diễn tả bằng lời bỗng chốc trở nên nghẹn lại.Đêm tối, nhưng ánh sáng từ chiếc đèn trên bàn vẫn chiếu xuống gương mặt của Doran. Một thứ gì đó không thể giải thích được đang lớn dần trong lòng Oner, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây."Anh không làm em khó xử đâu... đúng không?" Oner thì thầm, nhưng lại như một lời tự hỏi.---End Chap 2.
Một tuần kể từ ngày Doran gia nhập đội tuyển T1, mọi thứ vẫn còn mới mẻ. Anh thích nghi khá nhanh với môi trường xung quanh, phần nào nhờ vào sự thân thiện của các thành viên khác như Keria và Gumayusi. Nhưng có một người lại luôn giữ khoảng cách, không phải vì Doran khó gần, mà bởi sự ngại ngùng âm ỉ trong lòng người đó.Người ấy là Oner.---Buổi sáng hôm đó, Doran đến phòng tập sớm hơn thường lệ. Anh cầm trên tay một ly cà phê còn nóng hổi, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh. Phòng tập của T1 không quá xa hoa, nhưng mang lại cảm giác chuyên nghiệp, ấm áp. Doran thích cách mọi người luôn cười nói, làm việc cùng nhau mà không hề cảm thấy áp lực.Cánh cửa phòng bật mở. Oner bước vào, dáng vẻ hơi luống cuống khi thấy Doran đã có mặt."Chào anh," Oner lên tiếng, giọng nhỏ nhưng vẫn đủ để Doran nghe thấy.Doran quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng. "Chào em. Sớm thế? Anh tưởng anh là người đầu tiên đến chứ.""Em hay đến sớm để... chuẩn bị trước," Oner trả lời, không dám nhìn thẳng vào mắt Doran.Doran gật đầu, không hỏi thêm gì. Anh quay lại với màn hình máy tính trước mặt, bắt đầu xem lại một số trận đấu. Không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng click chuột và gõ bàn phím vang lên.Oner len lén nhìn Doran từ góc bàn của mình. Anh ấy có vẻ hoàn toàn tập trung vào công việc, đôi mắt sáng lên một cách đặc biệt. Oner cảm thấy có chút ghen tị với sự điềm tĩnh đó, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi anh.---Keria và Gumayusi xuất hiện đúng lúc không khí đang trở nên ngượng ngùng. Gumayusi khoác vai Keria, cười lớn:
"Sao hai người sớm thế? Định lén tập thêm để vượt mặt tụi này à?""Đâu có," Doran trả lời, mỉm cười. "Anh chỉ muốn xem lại vài trận thôi.""Xem lại trận? Anh siêng quá nha!" Keria thốt lên. "Không hổ là đồng đội cũ của em. Nói thật, có anh ở đây, em cảm thấy tụi mình lại được sống những ngày huy hoàng!"Doran cười, không đáp. Sự thân thiết giữa anh và Keria là điều dễ nhận thấy, không chỉ vì họ từng là đồng đội mà còn bởi tính cách tương đồng. Keria luôn quấn lấy Doran mỗi khi có cơ hội, và Doran cũng không ngại chiều chuộng những yêu cầu nhỏ nhặt của cậu ta.Oner ngồi yên lặng, cảm giác như mình là người thừa trong câu chuyện của họ. Nhưng cậu không trách Doran, bởi rõ ràng anh ấy thân thiết với tất cả mọi người, chỉ trừ cậu.---Buổi tối hôm đó, cả đội ăn tối cùng nhau. Faker, người luôn tỏa ra khí chất lãnh đạo, ngồi ở đầu bàn, trò chuyện với các huấn luyện viên. Gumayusi và Keria thì tiếp tục những trò đùa quen thuộc, còn Doran chỉ ngồi cười, thỉnh thoảng góp vài câu."Hyeonjunie hyung~," Keria lên tiếng, ánh mắt tinh nghịch. "Anh có nhớ lần đầu gặp em không? Lúc đó em nghĩ anh là người lạnh lùng lắm!""Lạnh lùng á?" Doran bật cười. "Anh hả? Anh còn ngại chẳng dám nói chuyện cơ.""Thật không? Giờ thì anh quen thân với tụi em rồi, đúng không?""Ừ," Doran gật đầu. "Mọi người rất tốt với anh.""Nhưng hình như anh chưa thân với cái người cùng tên khác họ với anh lắm thì phải?" Gumayusi chen ngang, ánh mắt như muốn trêu chọc.Cả bàn quay sang nhìn Oner. Cậu giật mình, không biết phải phản ứng thế nào."Đừng trêu cậu ấy," Doran lên tiếng, giọng điềm tĩnh. "Mỗi người có cách làm quen khác nhau mà."Oner ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Doran trong thoáng chốc. Anh ấy đang bảo vệ cậu?---Đêm đó, Oner ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm lon nước ngọt nhưng chưa mở. Cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy bối rối mỗi khi Doran nói chuyện với mình, hay thậm chí chỉ là nhìn mình."Chưa ngủ à?" Giọng nói trầm ấm vang lên, kéo Oner ra khỏi dòng suy nghĩ.Doran bước vào phòng, cũng cầm một lon nước ngọt. Anh ngồi xuống cạnh Oner, ánh mắt dịu dàng."Anh không có ý làm em khó xử đâu," Doran nói, giọng nhẹ nhàng. "Nếu có gì không thoải mái, cứ nói với anh.""Không, không có gì đâu anh," Oner đáp, cố gắng nở một nụ cười.Cả hai ngồi cạnh nhau, không gian lặng lẽ chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng. Đôi mắt Doran như đang nhìn vào sâu thẳm của Oner, và những cảm xúc mà cậu không thể diễn tả bằng lời bỗng chốc trở nên nghẹn lại.Đêm tối, nhưng ánh sáng từ chiếc đèn trên bàn vẫn chiếu xuống gương mặt của Doran. Một thứ gì đó không thể giải thích được đang lớn dần trong lòng Oner, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây."Anh không làm em khó xử đâu... đúng không?" Oner thì thầm, nhưng lại như một lời tự hỏi.---End Chap 2.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com