Onran Da Tung Yeu Trong Im Lang
---Từ ngày Doran gia nhập T1, mọi thứ trong đội trở nên sống động và khác biệt. Doran không chỉ hòa nhập nhanh chóng mà còn khiến không khí trong phòng tập thêm phần vui vẻ. Anh luôn nở nụ cười dễ chịu và tham gia vào mọi câu chuyện. Nhưng có một người không cảm thấy thoải mái chút nào, đó là Oner.Oner không ghét Doran, cậu không hiểu nổi cảm giác này. Mỗi khi Doran mỉm cười, mỗi khi anh cười đùa cùng Keria và Gumayusi, một cảm giác kỳ lạ trong Oner khiến cậu không thể kiểm soát nổi. Có lúc cậu tự hỏi, liệu có phải sự thân thiện của Doran khiến cậu cảm thấy bất an? Hay đơn giản là vì Doran quá khác biệt so với những người còn lại trong đội?---Tối hôm đó, cả đội ngồi lại sau buổi tập. Faker đang chia sẻ những chiến thuật từ các trận đấu lớn mà anh từng tham gia. Cả đội chăm chú lắng nghe, nhưng Oner thì lại không thể tập trung. Cậu ngồi đó, đầu óc quay cuồng, đôi mắt không tự chủ lướt qua Doran, người đang chăm chú lắng nghe Faker với ánh mắt đầy sự kính trọng.Nhưng điều khiến Oner chú ý hơn cả là nụ cười của Doran mỗi khi anh quay sang Keria hay Gumayusi. Nụ cười ấy thật sự cuốn hút, khiến trái tim Oner nhảy một nhịp thừa."Đó là lý do tại sao việc phối hợp đội hình lại quan trọng đến vậy," Faker kết luận."Vâng, cảm ơn anh," Doran đáp, nụ cười của anh không hề tắt.Keria trêu chọc: "Từ giờ anh phải làm theo lời anh Faker đấy, đừng có cứng đầu nữa!""Anh lúc nào cũng nghe lời mà," Doran trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi ý cười.Gumayusi tiếp lời, giọng pha chút đùa cợt: "Hyeonjunie hyung!, nếu có gì không hiểu, cứ hỏi anh Faker. Nhưng nếu muốn thư giãn, cứ tìm em!"Cả đội cười phá lên, nhưng Oner vẫn im lặng, ánh mắt hướng xuống bàn tay mình. Cậu cảm thấy một sự khó chịu lạ lùng khi nghe những lời đó. Làm sao mà không cảm thấy ghen tị chứ? Doran cứ cười đùa vui vẻ với mọi người như vậy, còn Oner thì vẫn chỉ là một người đứng ngoài cuộc.Faker đột ngột quay về phía Oner. "Em có gì muốn chia sẻ không?"Oner giật mình, ánh mắt cậu nhanh chóng tránh đi. "Dạ... không ạ. Em ổn."Faker chỉ nhìn cậu một lúc, không nói gì thêm, nhưng Oner cảm thấy ánh mắt ấy có gì đó như muốn nói rằng: "Đừng che giấu cảm xúc của mình."---Sau buổi tập, Oner không thể chịu nổi nữa, cậu rời khỏi phòng, ra ngoài để hít thở không khí lạnh. Đầu cậu như muốn nổ tung. Cảm giác ấy, như thể có một thứ gì đó đang lớn dần lên trong lòng cậu, nhưng lại không thể nói ra."Cậu ổn chứ?"Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, Oner quay lại, thấy Doran đứng đó, ánh mắt hơi lo lắng. Oner cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. "Em ổn mà, chỉ muốn ra ngoài một chút thôi."Doran đứng đó một lúc lâu, không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Oner, cùng cậu lắng nghe những tiếng gió lướt qua."Em... trông có vẻ rất trầm," Doran nói, giọng anh nhẹ nhàng, "Có chuyện gì sao?"Oner quay đi, không dám nhìn vào mắt anh. "Không, chỉ là... em chưa quen thôi."Doran không nói gì thêm, chỉ đứng im, như thể đang đợi Oner tự mở lòng.Một lúc sau, Doran nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh từng nghĩ mình sẽ không thể hòa nhập được với đội đâu."Oner nhìn Doran, đôi mắt cậu thoáng chút ngạc nhiên. "Sao lại vậy?"Doran mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. "Anh từng lo lắng rằng mình không thể hợp với mọi người, nhưng Minseokie và Gumayusi đã giúp anh rất nhiều. Còn Faker thì... thật sự là một người anh rất ngưỡng mộ."Nghe Doran nhắc đến Faker, Oner cảm thấy một cơn sóng lạ trong lòng, nhưng cậu lại không thể lý giải được tại sao mình lại có cảm giác như vậy."Anh Faker... anh ấy đúng là tuyệt vời," Doran nói tiếp. "Nhưng em... cũng vậy, Hyeonjun à."Oner ngạc nhiên nhìn Doran, ánh mắt cậu có chút ngập ngừng. "Em... sao lại vậy?"Doran mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng như tán gẫu, nhưng sao Oner lại cảm thấy tim mình như lỡ nhịp. "Anh thấy em rất tài năng. Thật đấy, và anh nghĩ mình có thể học hỏi được rất nhiều từ em."Oner như bị chấn động bởi lời nói ấy, đôi tay cậu siết chặt. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lời không thể thoát ra khỏi miệng. Tim Oner đập mạnh hơn, từng nhịp dồn dập trong lồng ngực, không thể kiềm chế.---Sáng hôm sau, trong buổi luyện tập chiến thuật, không khí vui vẻ tràn ngập. Keria và Gumayusi tiếp tục trêu chọc Doran khiến mọi thứ trở nên rộn ràng."Hyung!, nếu anh thắng được trận này, em sẽ tặng anh một món quà đặc biệt," Gumayusi nói."Quà gì vậy?" Doran tò mò."Chỉ khi anh thắng mới biết được," Gumayusi chọc ngoáy.Oner ngồi ở góc phòng, nhìn cảnh tượng ấy mà lòng cảm thấy bứt rứt khó tả. Cậu cảm giác như mình không thể hòa nhập được vào sự thân mật đó. Mọi thứ trong Oner trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết, cậu không thể hiểu nổi chính mình.Faker đi đến, vỗ vai Oner. "Tốt lắm," Faker nói nhẹ nhàng. "Tiếp tục như vậy, đừng để cảm xúc chi phối mình."Oner chỉ gật đầu, dù trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn. Faker không biết rằng những lời động viên ấy lại làm Oner cảm thấy càng thêm bối rối.---Và tối hôm đó, khi cả đội đã về phòng nghỉ, Oner quyết định tìm Doran."Hyung...," Oner gọi khi đứng trước cửa phòng anh.Doran mở cửa, ánh mắt có chút ngạc nhiên. "Hyeonjun? Có chuyện gì sao?""Em... muốn nói chuyện một chút," Oner trả lời, cảm giác bất an nhưng quyết tâm.Doran mỉm cười, bước lùi vào phòng, nhường đường cho Oner.Câu chuyện của Oner và Doran như một vòng xoáy khó nắm bắt. Chỉ vừa mới đứng cạnh nhau, nhưng lại có cảm giác như khoảng cách ấy thật xa. Oner cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nhưng trong lòng cậu, có một thứ gì đó đang chực chờ bùng lên.Doran quay lại, ánh mắt anh dịu dàng, không còn vẻ gì xa cách. “Em ổn chứ?” Anh khẽ hỏi, gần như là một lời động viên.Oner chỉ mỉm cười nhẹ, lắc đầu một cách tự nhiên. “Em không sao,” cậu trả lời, nhưng trong lòng lại không chắc chắn.Một khoảng lặng rơi xuống giữa họ. Doran nhìn vào mắt Oner, và trong khoảnh khắc ấy, Oner cảm thấy như mình muốn nói ra tất cả. Nhưng cậu không thể. Cậu không thể đối diện với cảm xúc ấy, nhất là khi trái tim lại đang vướng phải một thứ gì đó mơ hồ, không thể lý giải.Doran cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh thấp, nhưng đầy ý nghĩa. “Anh nghĩ, chúng ta nên hiểu nhau nhiều hơn, đúng không?”Oner cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút. Những lời này của Doran như một sự hứa hẹn. Nhưng là hứa hẹn gì, cậu không biết.---Cảm xúc cứ lớn dần, Oner không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Cậu chỉ biết rằng, từ giờ, mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa.---End chap 3•Xin chào các tình iu,cảm ơn vì đã đến và đọc truyện của tớ🫶Không biết các cậu có tiện cmt nhận xét truyện giúp tớ cải thiện những lỗ hổng còn chưa vá không?Ngoài ra nếu tình iu nào có ý tưởng táo bạo muốn tớ lồng ghép vào truyện thì cũng có thể alo cho tớ nhé😆Còn nếu không có gì để nói đến truyện thì chúng ta cũng có thể tán ngẫu cùng nhau không? Tớ thật sự rất muốn làm quen các cậu á💗•Và cuối cùng,thật sự rất cảm ơn các tình iu vì đã ủng hộ bộ đầu tay này của tớ.iu nhìu iu nhìu🫰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com