(NP cao h 18+) Mèo Hoang Và Các Chủ Nhân
Hết Đường Chạy
Chiếc xe tiếp tục lao nhanh trên đường cao tốc, hướng thẳng về sân bay.
Cô biết, một khi lên chuyến bay này, cô sẽ không bao giờ có thể quay về nữa.
Ba cô sẽ không thể cứu cô.
Cô sẽ hoàn toàn bị vây hãm trong thế giới của ba người đàn ông này.
Chiếc xe chạy nhanh trên đường cao tốc, bóng đêm trải dài vô tận.
Cô ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lẽo nhưng trong lòng đang tính toán từng đường thoát thân.
Cô biết, một khi lên máy bay, mọi hy vọng sẽ tan biến.
Cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi ba người đàn ông này nữa.
Dù chỉ còn một chút cơ hội, cô cũng phải thử.
Ngay khi chiếc xe dừng lại trước sân bay tư nhân, Phó Dịch mở cửa trước định bước xuống.
Chính là lúc này!
Cô nhân cơ hội, dùng hết sức đẩy cửa xe, lao ra ngoài.
"Chết tiệt!" Lâm Tuấn Kỳ lập tức phản ứng, nhưng cô đã nhanh chóng chạy về hướng khác.
Sân bay có bảo vệ, nếu cô kêu cứu, có thể sẽ có cơ hội!
Cô cắn chặt răng, chạy hết sức.
Cô không quan tâm đến đôi giày cao gót vướng víu, không quan tâm đến việc mình đang bị ba người đàn ông truy đuổi.
Chỉ cần chạy thoát...
Chỉ cần thoát khỏi họ...
Nhưng...
"Bốp!"
Một bàn tay thô bạo túm lấy tóc cô, kéo mạnh trở lại.
Cô không kịp phản ứng, cả người bị quăng xuống đất.
Lưng đập mạnh xuống nền xi măng lạnh lẽo, hơi thở nghẹn lại.
Cô choáng váng, chưa kịp chống người ngồi dậy thì...
"Bốp!"
Một cái tát mạnh giáng thẳng xuống mặt cô.
Cô ngã sang một bên, đầu óc quay cuồng.
Đau quá...
Cô cắn chặt răng, khóe môi rỉ máu.
Ánh đèn từ sân bay chiếu xuống, cô lờ mờ nhìn thấy người vừa đánh mình.
Lâm Hạo Thiên.
Hắn đứng trước mặt cô, đôi mắt tối sầm, lạnh băng.
"Em vẫn không chịu ngoan ngoãn sao?"
Hắn không đợi cô trả lời, nhấc chân đá mạnh vào bụng cô.
"Bốp!"
Cơn đau chạy dọc toàn thân, cô co người lại, ho khan, khóe môi chảy máu.
"Anh hai, đánh ít thôi, em gái nhỏ chịu không nổi đâu."
Lâm Tuấn Kỳ đứng bên cạnh, giọng nói lười biếng nhưng ánh mắt lại chẳng có chút thương xót nào.
Hắn cúi xuống, nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
"Em tưởng mình có thể chạy thoát thật sao?"
Hắn cười nhẹ, nhưng lại bóp chặt cằm cô hơn, khiến cô đau đến mức không thể nói thành lời.
Cô run rẩy, cả người đau nhức, nhưng vẫn cắn chặt môi, đôi mắt đầy thù hận.
"Tôi hận các người..."
"Hận đi."
Lâm Tuấn Kỳ nhún vai, buông cằm cô ra, giọng điệu thản nhiên.
"Nhưng em cũng không thể trốn được đâu."
Cô cắn môi đến bật máu, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Phó Dịch.
Anh đứng đó, im lặng.
Cô tuyệt vọng vươn tay về phía hắn, giọng nói yếu ớt nhưng mang theo sự cầu xin cuối cùng.
"Dịch... cứu tôi..."
"Anh... nhìn thấy tôi bị đánh như vậy, mà vẫn đứng yên sao?"
Phó Dịch siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, giọng nói trầm thấp.
"Em trốn cũng vô ích."
"Bọn họ sẽ không để em đi."
"Mà anh... cũng vậy."
Lời nói như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, không phải vì đau, mà vì nỗi tuyệt vọng đang siết chặt lấy tim cô.
Không còn đường lui nữa.
Người duy nhất cô tin tưởng...
Cũng không cứu cô.
Lâm Hạo Thiên bước đến, cúi xuống nhìn cô từ trên cao, ánh mắt không có chút cảm xúc.
"Em không thể trốn được đâu, Hiên Nhi."
"Đừng phí sức nữa."
Cô thua rồi.
Bị kéo lên xe, bị nhốt lại, bị đưa về Việt Nam.
Bất kể cô có giãy giụa, có chống cự bao nhiêu, cô cũng không thể thoát khỏi bàn tay của bọn họ.
Khi máy bay cất cánh, bỏ lại Singapore phía sau, cô biết...
Từ giờ phút này, cuộc đời cô không còn thuộc về cô nữa.
Mà là thuộc về ba người đàn ông kia.
Ba kẻ muốn chiếm hữu cô, muốn kiểm soát cô, muốn giam cầm cô mãi mãi.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống sàn đá cẩm thạch lạnh buốt.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có bốn người.
Ba người đàn ông chiếm hữu hết không gian, còn cô chỉ có thể đứng đó, như một con mồi bị giam cầm.
Cô hít sâu, ép bản thân không được run sợ.
Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì trước ba kẻ này.
"Em còn muốn chạy đi đâu nữa?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, không nhanh không chậm, nhưng lại khiến sống lưng cô lạnh buốt.
Lâm Hạo Thiên ngồi trên ghế, đôi mắt sắc bén nhìn cô từ trên cao.
Hắn không tức giận, nhưng sự nguy hiểm ẩn sâu trong ánh mắt lại đáng sợ hơn cả một cơn thịnh nộ.
Cô bước lùi theo phản xạ.
Nhưng một cánh tay khác đã đặt lên vai cô.
"Ngoan ngoãn một chút, em gái nhỏ."
Lâm Tuấn Kỳ.
Hắn cười nhẹ, nhưng ngón tay trên vai cô lại siết chặt đến mức đau đớn.
"Nếu em càng phản kháng, thì càng khiến mọi chuyện trở nên thú vị hơn thôi."
Cô cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi sẽ không ngoan ngoãn, tôi sẽ không ở lại đây!"
"Không ở lại?"
Phó Dịch cất giọng, đôi mắt sâu thẳm như một màn đêm không có điểm kết thúc.
"Em nghĩ em còn lựa chọn sao, Hiên Nhi?"
Cô cười lạnh, nhưng nước mắt lại vô thức tràn ra.
"Anh cũng muốn giam tôi lại?"
Phó Dịch siết chặt nắm tay, nhưng không phủ nhận.
"Anh chỉ không muốn mất em."
"Vậy là anh thà phản bội tôi, cùng với họ nhốt tôi lại?"
Hắn không đáp, nhưng sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn bất cứ lời nói nào.
"Đủ rồi."
Lâm Hạo Thiên đứng dậy, từng bước tiến về phía cô.
Hắn bắt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tôi đã cho em nhiều cơ hội."
"Nhưng em vẫn không chịu hiểu."
Hắn siết mạnh hơn, ánh mắt tối sầm lại.
"Trần Hiên Nhi, em có thể hận tôi."
"Nhưng em không thể rời khỏi tôi."
Cô cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng sức lực giữa họ quá chênh lệch.
"Các người điên rồi!"
"Tôi không thuộc về ai hết!"
Hắn cười nhạt, nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười nào.
"Vậy để tôi nhắc lại cho em nhớ..."
"Từ giây phút em rơi vào tay tôi, em đã không còn quyền lựa chọn nữa rồi."
Cô mím môi, cả cơ thể run lên vì phẫn nộ.
Cô cố đẩy hắn ra, nhưng Lâm Tuấn Kỳ đã nhanh hơn, kéo cô vào lòng hắn.
Hắn cười nhẹ, nhưng bàn tay ôm chặt eo cô không hề có ý định thả lỏng.
"Ngoan nào, em gái nhỏ."
"Dù em có muốn hay không, thì em vẫn là của chúng tôi."
Cô biết, một khi lên chuyến bay này, cô sẽ không bao giờ có thể quay về nữa.
Ba cô sẽ không thể cứu cô.
Cô sẽ hoàn toàn bị vây hãm trong thế giới của ba người đàn ông này.
Chiếc xe chạy nhanh trên đường cao tốc, bóng đêm trải dài vô tận.
Cô ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lẽo nhưng trong lòng đang tính toán từng đường thoát thân.
Cô biết, một khi lên máy bay, mọi hy vọng sẽ tan biến.
Cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi ba người đàn ông này nữa.
Dù chỉ còn một chút cơ hội, cô cũng phải thử.
Ngay khi chiếc xe dừng lại trước sân bay tư nhân, Phó Dịch mở cửa trước định bước xuống.
Chính là lúc này!
Cô nhân cơ hội, dùng hết sức đẩy cửa xe, lao ra ngoài.
"Chết tiệt!" Lâm Tuấn Kỳ lập tức phản ứng, nhưng cô đã nhanh chóng chạy về hướng khác.
Sân bay có bảo vệ, nếu cô kêu cứu, có thể sẽ có cơ hội!
Cô cắn chặt răng, chạy hết sức.
Cô không quan tâm đến đôi giày cao gót vướng víu, không quan tâm đến việc mình đang bị ba người đàn ông truy đuổi.
Chỉ cần chạy thoát...
Chỉ cần thoát khỏi họ...
Nhưng...
"Bốp!"
Một bàn tay thô bạo túm lấy tóc cô, kéo mạnh trở lại.
Cô không kịp phản ứng, cả người bị quăng xuống đất.
Lưng đập mạnh xuống nền xi măng lạnh lẽo, hơi thở nghẹn lại.
Cô choáng váng, chưa kịp chống người ngồi dậy thì...
"Bốp!"
Một cái tát mạnh giáng thẳng xuống mặt cô.
Cô ngã sang một bên, đầu óc quay cuồng.
Đau quá...
Cô cắn chặt răng, khóe môi rỉ máu.
Ánh đèn từ sân bay chiếu xuống, cô lờ mờ nhìn thấy người vừa đánh mình.
Lâm Hạo Thiên.
Hắn đứng trước mặt cô, đôi mắt tối sầm, lạnh băng.
"Em vẫn không chịu ngoan ngoãn sao?"
Hắn không đợi cô trả lời, nhấc chân đá mạnh vào bụng cô.
"Bốp!"
Cơn đau chạy dọc toàn thân, cô co người lại, ho khan, khóe môi chảy máu.
"Anh hai, đánh ít thôi, em gái nhỏ chịu không nổi đâu."
Lâm Tuấn Kỳ đứng bên cạnh, giọng nói lười biếng nhưng ánh mắt lại chẳng có chút thương xót nào.
Hắn cúi xuống, nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
"Em tưởng mình có thể chạy thoát thật sao?"
Hắn cười nhẹ, nhưng lại bóp chặt cằm cô hơn, khiến cô đau đến mức không thể nói thành lời.
Cô run rẩy, cả người đau nhức, nhưng vẫn cắn chặt môi, đôi mắt đầy thù hận.
"Tôi hận các người..."
"Hận đi."
Lâm Tuấn Kỳ nhún vai, buông cằm cô ra, giọng điệu thản nhiên.
"Nhưng em cũng không thể trốn được đâu."
Cô cắn môi đến bật máu, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Phó Dịch.
Anh đứng đó, im lặng.
Cô tuyệt vọng vươn tay về phía hắn, giọng nói yếu ớt nhưng mang theo sự cầu xin cuối cùng.
"Dịch... cứu tôi..."
"Anh... nhìn thấy tôi bị đánh như vậy, mà vẫn đứng yên sao?"
Phó Dịch siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, giọng nói trầm thấp.
"Em trốn cũng vô ích."
"Bọn họ sẽ không để em đi."
"Mà anh... cũng vậy."
Lời nói như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, không phải vì đau, mà vì nỗi tuyệt vọng đang siết chặt lấy tim cô.
Không còn đường lui nữa.
Người duy nhất cô tin tưởng...
Cũng không cứu cô.
Lâm Hạo Thiên bước đến, cúi xuống nhìn cô từ trên cao, ánh mắt không có chút cảm xúc.
"Em không thể trốn được đâu, Hiên Nhi."
"Đừng phí sức nữa."
Cô thua rồi.
Bị kéo lên xe, bị nhốt lại, bị đưa về Việt Nam.
Bất kể cô có giãy giụa, có chống cự bao nhiêu, cô cũng không thể thoát khỏi bàn tay của bọn họ.
Khi máy bay cất cánh, bỏ lại Singapore phía sau, cô biết...
Từ giờ phút này, cuộc đời cô không còn thuộc về cô nữa.
Mà là thuộc về ba người đàn ông kia.
Ba kẻ muốn chiếm hữu cô, muốn kiểm soát cô, muốn giam cầm cô mãi mãi.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống sàn đá cẩm thạch lạnh buốt.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có bốn người.
Ba người đàn ông chiếm hữu hết không gian, còn cô chỉ có thể đứng đó, như một con mồi bị giam cầm.
Cô hít sâu, ép bản thân không được run sợ.
Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì trước ba kẻ này.
"Em còn muốn chạy đi đâu nữa?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, không nhanh không chậm, nhưng lại khiến sống lưng cô lạnh buốt.
Lâm Hạo Thiên ngồi trên ghế, đôi mắt sắc bén nhìn cô từ trên cao.
Hắn không tức giận, nhưng sự nguy hiểm ẩn sâu trong ánh mắt lại đáng sợ hơn cả một cơn thịnh nộ.
Cô bước lùi theo phản xạ.
Nhưng một cánh tay khác đã đặt lên vai cô.
"Ngoan ngoãn một chút, em gái nhỏ."
Lâm Tuấn Kỳ.
Hắn cười nhẹ, nhưng ngón tay trên vai cô lại siết chặt đến mức đau đớn.
"Nếu em càng phản kháng, thì càng khiến mọi chuyện trở nên thú vị hơn thôi."
Cô cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi sẽ không ngoan ngoãn, tôi sẽ không ở lại đây!"
"Không ở lại?"
Phó Dịch cất giọng, đôi mắt sâu thẳm như một màn đêm không có điểm kết thúc.
"Em nghĩ em còn lựa chọn sao, Hiên Nhi?"
Cô cười lạnh, nhưng nước mắt lại vô thức tràn ra.
"Anh cũng muốn giam tôi lại?"
Phó Dịch siết chặt nắm tay, nhưng không phủ nhận.
"Anh chỉ không muốn mất em."
"Vậy là anh thà phản bội tôi, cùng với họ nhốt tôi lại?"
Hắn không đáp, nhưng sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn bất cứ lời nói nào.
"Đủ rồi."
Lâm Hạo Thiên đứng dậy, từng bước tiến về phía cô.
Hắn bắt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tôi đã cho em nhiều cơ hội."
"Nhưng em vẫn không chịu hiểu."
Hắn siết mạnh hơn, ánh mắt tối sầm lại.
"Trần Hiên Nhi, em có thể hận tôi."
"Nhưng em không thể rời khỏi tôi."
Cô cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng sức lực giữa họ quá chênh lệch.
"Các người điên rồi!"
"Tôi không thuộc về ai hết!"
Hắn cười nhạt, nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười nào.
"Vậy để tôi nhắc lại cho em nhớ..."
"Từ giây phút em rơi vào tay tôi, em đã không còn quyền lựa chọn nữa rồi."
Cô mím môi, cả cơ thể run lên vì phẫn nộ.
Cô cố đẩy hắn ra, nhưng Lâm Tuấn Kỳ đã nhanh hơn, kéo cô vào lòng hắn.
Hắn cười nhẹ, nhưng bàn tay ôm chặt eo cô không hề có ý định thả lỏng.
"Ngoan nào, em gái nhỏ."
"Dù em có muốn hay không, thì em vẫn là của chúng tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com