(NP cao h 18+) Mèo Hoang Và Các Chủ Nhân
Bắt Cóc, Phó Dịch Lật Mặt
Buổi sáng hôm ấy, cô vừa thức dậy chưa bao lâu thì bị ba gọi vào thư phòng.
Ba cô ngồi trên ghế, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu không cho phép phản kháng.
"Con sắp đính hôn."
Cô sững người, không thể tin vào tai mình.
"Ba... Ba nói gì cơ?"
"Ba đã chọn một gia đình phù hợp. Đối phương là con trai độc nhất của nhà họ Lý, có gia thế vững vàng, ngang hàng với nhà ta. Con chỉ cần gật đầu, mọi chuyện sẽ được sắp xếp."
Cô trợn tròn mắt, trái tim như rơi xuống đáy vực.
"Ba, con không đồng ý!"
"Con đang yêu Phó Dịch, ba cũng biết mà!"
Ba cô khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
"Ba biết."
"Nhưng Phó Dịch thì sao?"
"Gia đình nó có thế lực, nhưng vẫn cách chúng ta rất xa."
"Nếu con cưới nó, con có thể hạnh phúc không?"
"Con có thể bảo đảm cả đời này nó không khiến con tổn thương sao?"
Cô cắn chặt môi, trái tim thắt lại.
Cô yêu Phó Dịch.
Nhưng trong mắt ba cô, tình yêu không phải là thứ quan trọng nhất.
"Ba, con không cần một cuộc hôn nhân vì lợi ích!"
Ba cô chậm rãi gõ ngón tay lên bàn, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo áp lực cực lớn.
"Đây không phải là lựa chọn của con nữa, Hiên Nhi."
"Chuyện đã được quyết định."
Tin tức Trần Hiên Nhi sắp đính hôn rất nhanh truyền ra ngoài.
Và chỉ trong vài tiếng, một cuộc điện thoại được gọi thẳng đến số của Phó Dịch.
"Cậu có nghe tin chưa?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo một tia nguy hiểm ẩn giấu.
Phó Dịch khẽ cau mày, tay siết chặt điện thoại.
"Nghe rồi."
Bên kia đầu dây, Lâm Tuấn Kỳ bật cười nhàn nhạt.
"Vậy cậu tính sao?"
Phó Dịch trầm mặc một lúc lâu, rồi lạnh giọng.
"Tôi sẽ đưa cô ấy đi."
"Trở về Trung Quốc."
"Ba cô ấy có thể cản tôi ở Singapore, nhưng nếu tôi đưa cô ấy về Trung Quốc, họ Trần sẽ không thể làm gì."
"Cậu dám sao?" Lâm Tuấn Kỳ cười nhẹ, nhưng giọng điệu lại không có chút ý cười nào.
"Tại sao không?"
"Cô ấy là của tôi, tôi sẽ không để ai lấy cô ấy đi."
Ngay sau đó, một cuộc gặp bí mật được tổ chức.
Tại một khách sạn tư nhân, ba người đàn ông ngồi đối diện nhau.
Lâm Hạo Thiên.
Lâm Tuấn Kỳ.
Phó Dịch.
Ba người vốn là đối thủ, nhưng lúc này, mục tiêu của họ lại giống nhau.
"Cậu có kế hoạch gì?" Lâm Hạo Thiên khoanh tay, ánh mắt sắc bén.
Phó Dịch nhấp một ngụm rượu, đôi mắt đen sâu thẳm.
"Tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi Trần gia ngay đêm nay."
"Sau đó?"
"Bay thẳng về Trung Quốc."
"Cậu nghĩ Trần gia sẽ để yên sao?" Lâm Tuấn Kỳ bật cười, ánh mắt mang theo tia giễu cợt.
"Vậy nên tôi cần hai người giúp đỡ."
"Chúng ta có cùng mục đích, không ai muốn cô ấy kết hôn với người khác."
"Nếu tôi đưa cô ấy về Trung Quốc, hai người sẽ có cơ hội."
"Nhưng nếu tôi thất bại, chúng ta đều sẽ mất cô ấy."
Không khí trở nên trầm lặng.
Cuối cùng, Lâm Hạo Thiên đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh băng.
"Tôi đồng ý."
Lâm Tuấn Kỳ khẽ nhếch môi.
"Chà, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình hợp tác với hai người đâu."
"Nhưng mà... trò chơi này thú vị đấy."
Hắn ngả người ra sau, giọng điệu lười biếng nhưng ánh mắt lại mang theo tia sắc bén.
"Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi."
Cô hoàn toàn không biết rằng mình đã trở thành con mồi trong một cuộc săn đuổi.
Khi màn đêm buông xuống, Trần gia chìm vào yên lặng.
Không ai biết, ở một góc khuất, một chiếc xe đen đã sẵn sàng chờ đợi.
Cô đang ngủ say trong phòng, không chút đề phòng.
Nhưng rồi...
"Cạch!"
Cửa sổ bị mở ra, một bóng dáng cao lớn lướt vào trong.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó ôm chặt lấy, một bàn tay bịt miệng cô.
"Đừng la." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Cô trợn tròn mắt, nhận ra giọng nói quen thuộc.
Phó Dịch.
Cô giãy giụa, nhưng hắn nhanh chóng bế cô lên, bước nhanh ra ngoài.
Ở ngoài sân, Lâm Tuấn Kỳ đang ngồi trên mui xe, lười biếng vẫy tay.
"Nhanh lên, trước khi Trần gia phát hiện."
Phó Dịch bế cô lên xe, ngay lập tức đóng cửa lại.
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, rồi nhìn sang Lâm Tuấn Kỳ và Lâm Hạo Thiên đang ngồi phía trước.
"Các anh... các anh đang làm gì?!"
Lâm Tuấn Kỳ nghiêng đầu cười nhạt.
"Bắt em đi."
Cô càng hoảng loạn hơn, cố gắng mở cửa xe, nhưng đã bị khóa chặt.
Lâm Hạo Thiên bất ngờ nghiêng người, giữ chặt cằm cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.
"Em có thể đính hôn với bất kỳ ai."
"Nhưng tuyệt đối không thể là người khác ngoài chúng tôi."
Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm, bỏ lại Trần gia phía sau.
Trần Hiên Nhi hoàn toàn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.
Cô bị Phó Dịch bế lên xe, nhưng bên trong xe lại có hai người cô sợ hãi nhất...
Lâm Hạo Thiên và Lâm Tuấn Kỳ.
Bàn tay cô siết chặt, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, đầu óc quay cuồng vì sốc.
Cô xoay người, nhìn thẳng vào Phó Dịch, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ và thất vọng.
"Anh bị điên rồi sao?"
"Anh không biết nếu tôi rơi vào tay hai người này thì sẽ ra sao à?!"
Giọng cô rung lên, không phải vì sợ, mà vì cảm giác bị phản bội.
Phó Dịch im lặng vài giây, rồi thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Anh biết."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin nổi.
"Vậy mà anh vẫn làm?!"
"Anh vẫn giao tôi cho bọn họ?!"
Phó Dịch siết chặt tay, nhưng không né tránh ánh mắt của cô.
"Đây là cách duy nhất để giữ em lại."
Cô cảm thấy toàn thân lạnh toát.
"Giữ tôi lại?!"
"Bằng cách đẩy tôi vào tay hai con quái vật này?!"
Cô nhìn hắn như thể chưa từng quen biết hắn trước đây.
"Anh cũng giống bọn họ."
"Anh cũng muốn chiếm giữ tôi, cũng muốn nhốt tôi lại?"
Phó Dịch mím môi, đôi mắt hiện lên một tia đau đớn.
Hắn biết cô sẽ phản ứng như vậy.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
"Anh không muốn mất em."
"Vậy nên anh thà hợp tác với bọn họ, còn hơn để em rơi vào tay một người đàn ông khác."
Cô cười lạnh, nước mắt tràn ra khóe mắt.
"Anh thật ghê tởm."
"Tôi đã tin anh, tôi đã nghĩ anh khác bọn họ."
Cô nghiến răng, cắn chặt môi đến mức bật máu.
"Hóa ra anh cũng chỉ là một kẻ ích kỷ, muốn giam cầm tôi."
"Anh không yêu tôi, anh chỉ yêu cảm giác sở hữu tôi!"
Lâm Tuấn Kỳ bật cười, dáng vẻ ung dung nhìn cả hai.
"Chà, Phó tiên sinh à, tôi tưởng cậu sẽ làm anh hùng cơ đấy."
Hắn chống cằm, ánh mắt đầy trêu chọc.
"Ai ngờ cũng chỉ là một kẻ đàn ông ích kỷ như chúng tôi."
"Hóa ra, cậu cũng không muốn để cô ấy đi."
Cô căm ghét quay sang nhìn hắn.
"Anh câm miệng đi!"
Lâm Tuấn Kỳ nhướn mày, nhưng không hề tức giận.
Hắn chỉ cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
"Em gái nhỏ, em thực sự nghĩ mình có thể thoát sao?"
"Không phải một mình anh hai tôi muốn có em."
"Không phải một mình tôi muốn giữ em lại."
"Ngay cả người em tin tưởng nhất... cũng không muốn thả em đi."
Cô siết chặt tay, cảm thấy mình như rơi vào một cái lưới không lối thoát.
Lâm Hạo Thiên nãy giờ không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn lại sâu thẳm đến đáng sợ.
Cuối cùng, hắn lạnh nhạt lên tiếng.
"Cô ấy khóc đủ chưa?"
Phó Dịch khẽ nheo mắt, nhưng không nói gì.
Lâm Hạo Thiên không quan tâm đến cảm xúc của cô, chỉ nhìn thẳng vào Phó Dịch, giọng điệu mang theo sự áp chế.
"Cậu còn chần chừ gì nữa?"
"Cậu nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu?"
Phó Dịch cứng người, ánh mắt trở nên u ám.
Hắn đã biết ngay từ giây phút hắn đồng ý hợp tác với hai người này, hắn sẽ mất đi niềm tin của cô.
Nhưng hắn chấp nhận.
Chỉ cần cô không thuộc về người khác, hắn sẵn sàng bị cô căm ghét.
Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Hiên Nhi, tha thứ cho anh hoặc hận anh."
"Nhưng em sẽ không thể rời khỏi anh."
Cô mím môi, nước mắt chảy xuống nhưng cô không lau đi.
Cô cười nhạt, giọng nói chứa đầy sự tuyệt vọng.
"Các anh muốn nhốt tôi đến bao giờ?"
"Muốn tôi chết trong tay các anh sao?"
Lâm Hạo Thiên bình thản trả lời.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn, chúng tôi sẽ không làm em đau."
"Em sẽ sống một cuộc đời sung sướng, chỉ là em không được phép lựa chọn."
Cô càng siết chặt tay hơn, cảm giác như bản thân đã hoàn toàn mất tự do.
Ba cô ngồi trên ghế, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu không cho phép phản kháng.
"Con sắp đính hôn."
Cô sững người, không thể tin vào tai mình.
"Ba... Ba nói gì cơ?"
"Ba đã chọn một gia đình phù hợp. Đối phương là con trai độc nhất của nhà họ Lý, có gia thế vững vàng, ngang hàng với nhà ta. Con chỉ cần gật đầu, mọi chuyện sẽ được sắp xếp."
Cô trợn tròn mắt, trái tim như rơi xuống đáy vực.
"Ba, con không đồng ý!"
"Con đang yêu Phó Dịch, ba cũng biết mà!"
Ba cô khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
"Ba biết."
"Nhưng Phó Dịch thì sao?"
"Gia đình nó có thế lực, nhưng vẫn cách chúng ta rất xa."
"Nếu con cưới nó, con có thể hạnh phúc không?"
"Con có thể bảo đảm cả đời này nó không khiến con tổn thương sao?"
Cô cắn chặt môi, trái tim thắt lại.
Cô yêu Phó Dịch.
Nhưng trong mắt ba cô, tình yêu không phải là thứ quan trọng nhất.
"Ba, con không cần một cuộc hôn nhân vì lợi ích!"
Ba cô chậm rãi gõ ngón tay lên bàn, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo áp lực cực lớn.
"Đây không phải là lựa chọn của con nữa, Hiên Nhi."
"Chuyện đã được quyết định."
Tin tức Trần Hiên Nhi sắp đính hôn rất nhanh truyền ra ngoài.
Và chỉ trong vài tiếng, một cuộc điện thoại được gọi thẳng đến số của Phó Dịch.
"Cậu có nghe tin chưa?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo một tia nguy hiểm ẩn giấu.
Phó Dịch khẽ cau mày, tay siết chặt điện thoại.
"Nghe rồi."
Bên kia đầu dây, Lâm Tuấn Kỳ bật cười nhàn nhạt.
"Vậy cậu tính sao?"
Phó Dịch trầm mặc một lúc lâu, rồi lạnh giọng.
"Tôi sẽ đưa cô ấy đi."
"Trở về Trung Quốc."
"Ba cô ấy có thể cản tôi ở Singapore, nhưng nếu tôi đưa cô ấy về Trung Quốc, họ Trần sẽ không thể làm gì."
"Cậu dám sao?" Lâm Tuấn Kỳ cười nhẹ, nhưng giọng điệu lại không có chút ý cười nào.
"Tại sao không?"
"Cô ấy là của tôi, tôi sẽ không để ai lấy cô ấy đi."
Ngay sau đó, một cuộc gặp bí mật được tổ chức.
Tại một khách sạn tư nhân, ba người đàn ông ngồi đối diện nhau.
Lâm Hạo Thiên.
Lâm Tuấn Kỳ.
Phó Dịch.
Ba người vốn là đối thủ, nhưng lúc này, mục tiêu của họ lại giống nhau.
"Cậu có kế hoạch gì?" Lâm Hạo Thiên khoanh tay, ánh mắt sắc bén.
Phó Dịch nhấp một ngụm rượu, đôi mắt đen sâu thẳm.
"Tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi Trần gia ngay đêm nay."
"Sau đó?"
"Bay thẳng về Trung Quốc."
"Cậu nghĩ Trần gia sẽ để yên sao?" Lâm Tuấn Kỳ bật cười, ánh mắt mang theo tia giễu cợt.
"Vậy nên tôi cần hai người giúp đỡ."
"Chúng ta có cùng mục đích, không ai muốn cô ấy kết hôn với người khác."
"Nếu tôi đưa cô ấy về Trung Quốc, hai người sẽ có cơ hội."
"Nhưng nếu tôi thất bại, chúng ta đều sẽ mất cô ấy."
Không khí trở nên trầm lặng.
Cuối cùng, Lâm Hạo Thiên đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh băng.
"Tôi đồng ý."
Lâm Tuấn Kỳ khẽ nhếch môi.
"Chà, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình hợp tác với hai người đâu."
"Nhưng mà... trò chơi này thú vị đấy."
Hắn ngả người ra sau, giọng điệu lười biếng nhưng ánh mắt lại mang theo tia sắc bén.
"Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi."
Cô hoàn toàn không biết rằng mình đã trở thành con mồi trong một cuộc săn đuổi.
Khi màn đêm buông xuống, Trần gia chìm vào yên lặng.
Không ai biết, ở một góc khuất, một chiếc xe đen đã sẵn sàng chờ đợi.
Cô đang ngủ say trong phòng, không chút đề phòng.
Nhưng rồi...
"Cạch!"
Cửa sổ bị mở ra, một bóng dáng cao lớn lướt vào trong.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó ôm chặt lấy, một bàn tay bịt miệng cô.
"Đừng la." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Cô trợn tròn mắt, nhận ra giọng nói quen thuộc.
Phó Dịch.
Cô giãy giụa, nhưng hắn nhanh chóng bế cô lên, bước nhanh ra ngoài.
Ở ngoài sân, Lâm Tuấn Kỳ đang ngồi trên mui xe, lười biếng vẫy tay.
"Nhanh lên, trước khi Trần gia phát hiện."
Phó Dịch bế cô lên xe, ngay lập tức đóng cửa lại.
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, rồi nhìn sang Lâm Tuấn Kỳ và Lâm Hạo Thiên đang ngồi phía trước.
"Các anh... các anh đang làm gì?!"
Lâm Tuấn Kỳ nghiêng đầu cười nhạt.
"Bắt em đi."
Cô càng hoảng loạn hơn, cố gắng mở cửa xe, nhưng đã bị khóa chặt.
Lâm Hạo Thiên bất ngờ nghiêng người, giữ chặt cằm cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.
"Em có thể đính hôn với bất kỳ ai."
"Nhưng tuyệt đối không thể là người khác ngoài chúng tôi."
Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm, bỏ lại Trần gia phía sau.
Trần Hiên Nhi hoàn toàn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.
Cô bị Phó Dịch bế lên xe, nhưng bên trong xe lại có hai người cô sợ hãi nhất...
Lâm Hạo Thiên và Lâm Tuấn Kỳ.
Bàn tay cô siết chặt, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, đầu óc quay cuồng vì sốc.
Cô xoay người, nhìn thẳng vào Phó Dịch, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ và thất vọng.
"Anh bị điên rồi sao?"
"Anh không biết nếu tôi rơi vào tay hai người này thì sẽ ra sao à?!"
Giọng cô rung lên, không phải vì sợ, mà vì cảm giác bị phản bội.
Phó Dịch im lặng vài giây, rồi thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Anh biết."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin nổi.
"Vậy mà anh vẫn làm?!"
"Anh vẫn giao tôi cho bọn họ?!"
Phó Dịch siết chặt tay, nhưng không né tránh ánh mắt của cô.
"Đây là cách duy nhất để giữ em lại."
Cô cảm thấy toàn thân lạnh toát.
"Giữ tôi lại?!"
"Bằng cách đẩy tôi vào tay hai con quái vật này?!"
Cô nhìn hắn như thể chưa từng quen biết hắn trước đây.
"Anh cũng giống bọn họ."
"Anh cũng muốn chiếm giữ tôi, cũng muốn nhốt tôi lại?"
Phó Dịch mím môi, đôi mắt hiện lên một tia đau đớn.
Hắn biết cô sẽ phản ứng như vậy.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
"Anh không muốn mất em."
"Vậy nên anh thà hợp tác với bọn họ, còn hơn để em rơi vào tay một người đàn ông khác."
Cô cười lạnh, nước mắt tràn ra khóe mắt.
"Anh thật ghê tởm."
"Tôi đã tin anh, tôi đã nghĩ anh khác bọn họ."
Cô nghiến răng, cắn chặt môi đến mức bật máu.
"Hóa ra anh cũng chỉ là một kẻ ích kỷ, muốn giam cầm tôi."
"Anh không yêu tôi, anh chỉ yêu cảm giác sở hữu tôi!"
Lâm Tuấn Kỳ bật cười, dáng vẻ ung dung nhìn cả hai.
"Chà, Phó tiên sinh à, tôi tưởng cậu sẽ làm anh hùng cơ đấy."
Hắn chống cằm, ánh mắt đầy trêu chọc.
"Ai ngờ cũng chỉ là một kẻ đàn ông ích kỷ như chúng tôi."
"Hóa ra, cậu cũng không muốn để cô ấy đi."
Cô căm ghét quay sang nhìn hắn.
"Anh câm miệng đi!"
Lâm Tuấn Kỳ nhướn mày, nhưng không hề tức giận.
Hắn chỉ cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
"Em gái nhỏ, em thực sự nghĩ mình có thể thoát sao?"
"Không phải một mình anh hai tôi muốn có em."
"Không phải một mình tôi muốn giữ em lại."
"Ngay cả người em tin tưởng nhất... cũng không muốn thả em đi."
Cô siết chặt tay, cảm thấy mình như rơi vào một cái lưới không lối thoát.
Lâm Hạo Thiên nãy giờ không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn lại sâu thẳm đến đáng sợ.
Cuối cùng, hắn lạnh nhạt lên tiếng.
"Cô ấy khóc đủ chưa?"
Phó Dịch khẽ nheo mắt, nhưng không nói gì.
Lâm Hạo Thiên không quan tâm đến cảm xúc của cô, chỉ nhìn thẳng vào Phó Dịch, giọng điệu mang theo sự áp chế.
"Cậu còn chần chừ gì nữa?"
"Cậu nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu?"
Phó Dịch cứng người, ánh mắt trở nên u ám.
Hắn đã biết ngay từ giây phút hắn đồng ý hợp tác với hai người này, hắn sẽ mất đi niềm tin của cô.
Nhưng hắn chấp nhận.
Chỉ cần cô không thuộc về người khác, hắn sẵn sàng bị cô căm ghét.
Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Hiên Nhi, tha thứ cho anh hoặc hận anh."
"Nhưng em sẽ không thể rời khỏi anh."
Cô mím môi, nước mắt chảy xuống nhưng cô không lau đi.
Cô cười nhạt, giọng nói chứa đầy sự tuyệt vọng.
"Các anh muốn nhốt tôi đến bao giờ?"
"Muốn tôi chết trong tay các anh sao?"
Lâm Hạo Thiên bình thản trả lời.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn, chúng tôi sẽ không làm em đau."
"Em sẽ sống một cuộc đời sung sướng, chỉ là em không được phép lựa chọn."
Cô càng siết chặt tay hơn, cảm giác như bản thân đã hoàn toàn mất tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com