Kiếm tiền
1Mẹ tôi được người ta giới thiệu vào làm giúp việc cho một gia đình cô kia trong chợ.Cô đó tên Tú, làm cô giáo dạy Toán cấp 3. Hôm nay là ngày mẹ tôi đi làm đầu tiên, sáng sớm cũng không có gì để ăn sáng, mẹ tôi kêu tôi ra tiệm tạp hóa của bà Đẹt ở đầu đường mua cho mẹ một gói cà phê Wake up với 1 ngàn nước đá.Mua về xong pha uống cho đỡ cồn cào cái bụng rồi đạp xe đi. Tôi đi học trước rồi mẹ tôi đi đạp xe đi làm sau. Trưa thì mẹ tôi về ăn cơm, ăn xong nghỉ vài phút rồi vô làm buổi chiều. Chiều tôi đi học về trước, ngồi đợi mẹ về ăn cơm. Cũng đâu đó sáu giờ là tôi thấy bóng dáng mẹ đạp xe lủi thủi quẹo vô cửa. "Làm được không mẹ." – tôi hỏi."Cũng được, bà đó cũng dễ thương có điều hơi khó tính."- mẹ đáp.Vừa ăn cơm vừa kể tôi nghe chuyện đi làm hôm nay, mẹ nói cô đó có một đứa con trai tên Phú, học lớp hai. Buổi sáng thì rửa chén, lặt rau nấu cơm này nọ nọ kia, đến trưa thì đút cơm cho thằng Phú đó ăn, chiều thì lau nhà quét nhà, giặt đồ phơi đồ, xong rồi thì ngồi nghỉ, nói chung cũng là việc nhà như bình thường mẹ hay làm, đến chiều thì vẫn là đút cơm cho thằng Phú ăn, ăn xong rồi về.Đáng lý là chiều nay tôi đi học thêm Toán cô Trang nhưng do nợ tiền bà ấy nhiều quá nên không dám vô học thành ra cái nghỉ ở nhà luôn.2Nay ba có gọi về cho mẹ, nói là có mua được cho tôi một cái điện thoại cùi bắp màu trắng, nghe gọi nhắn tin này kia, tôi nghe vậy cũng vui, ba bảo là mua lại của ông kia, hết bốn mươi ngàn, cộng thêm cái sim trong máy ổng cho luôn.Ba còn nói là khách ở bến đò bỏ quên cái nón bảo hiểm của nữ, ba cất rồi, nếu người ta không quay lại lấy thì đem về cho mẹ luôn.Nghe mẹ nói thì có vẻ tình hình trên đó cũng không mấy khả quan, thím Cảnh hình như bị bệnh gì đó, sức khỏe không tốt lắm, còn chú ba tôi thì vẫn chứng nào tật nấy, tiền nợ lại ngày một nhiều hơn.Thím ba tôi gánh không hết nỗi đống nợ của chú ba, rồi bà ấy bực mình lớn tiếng, hai người nói qua nói lại cuối cùng lại cãi nhau inh ỏi, ba tôi đứng ở giữa cũng không vui vẻ gì.Tôi nghĩ bà ấy hối hận rồi, hối hận vì không chịu tìm hiểu kỹ chú ba tôi trước khi cưới ổng. Cũng có người cảnh báo bà ấy rồi nhưng do bà ấy không chịu nghe đó thôi. Nhưng mà tính ra thì bà ấy không trung thực, bởi vì có một lần tôi phát hiện được một sự thật. Lần kia bà nội hỏi thím Ba trước giờ có chồng hay người yêu gì chưa, có con cái gì không, thím ba trả lời không. Tôi ngồi gần đó nghe rõ ràng, không thể sai được. Xong rồi có đợt kia ba tôi mang về một chồng tạp chí cũ, để mẹ tôi hay tôi gì có buồn thì đọc chơi, không thì làm giấy vụn lót đồ ăn. Và trong đống tạp chí đó, tôi phát hiện ra một cuốn sổ khám bệnh của bệnh viện phụ sản, đại khái nội dung là khám thai, tên bệnh nhân là Nguyễn Thị Cảnh, vừa hay đó lại là tên thím ba tôi.Bà ấy nói dối, tôi có đưa mẹ xem, nhưng mẹ bảo là:"Kệ bả, chuyện của người ta đừng có xen vô, bả với ông chú ba mày cũng chả tới đâu đâu."Tôi nghĩ cũng đúng, nói dối như bà ấy cũng không hại ai, hơn nữa chú ba tôi cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.3Tôi với mẹ ngồi coi phim với nhau, mà khổ nỗi cái truyền hình nó cứ giật mãi, lúc có hình thì không có tiếng, lúc có tiếng thì không có hình, có lúc thì nó mất luôn hình lẫn tiếng, cứ tới khúc gây cấn là lại như vậy, thật sự là tức chết mà.Mẹ tôi móc ở đâu ra trong túi áo khoác mấy cây kẹo mút, vừa đưa cho tôi vừa nói: "Thằng Phú nó ăn nửa bỏ nửa, mẹ nó mua cho nó từ hủ này qua hủ khác, tao thấy nó ăn cũng không hết nên lấy về cho mày mấy cây, nó cũng không biết."Tôi đương nhiên là vui vẻ cầm lấy rồi, mỗi ngày mẹ cho tôi có hai ngàn để đủ giữ xe thôi, làm gì còn dư đồng nào mà ăn bánh ăn kẹo, cơm mỗi ngày còn bữa đói bữa no.Biết là như vậy không tốt, cũng tính là ăn cắp, nhưng mà đói khổ như vậy, con người ta còn nghĩ được điều gì khác nữa chứ.Tôi nhìn bạn bè mua quà bánh, thèm không tả được, có ngày mẹ tôi còn không có nỗi một ngàn để cho tôi gửi xe nữa. Ăn sáng là điều xa xỉ, ăn trưa ăn chiều mới là điều chính đáng. Thỉnh thoảng có người lại đòi tiền nợ, tôi phải ra nói dối với người ta là mẹ tôi không có ở nhà. Sáng mẹ tôi phải dậy lúc sáu giờ, đi chợ sớm về nấu đồ ăn cơm nước này kia, để trưa về là có cái để ăn liền, chiều về còn phải giặt đồ tới tận bảy giờ tối mới xong xuôi.Có những hôm tôi không đi học thêm thì tôi sẽ về nhà giặt đồ giúp mẹ trước, để mẹ về đỡ cực.Mấy cục kẹo của thằng Phú coi như là tôi nợ nó, sau này nhất định trả lại gấp đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com