TruyenHHH.com

| Nhật Hoàng Quỷ | Tsugikuni Michikatsu • Yoriichi | /KNY/

Chương 2: Tình thân gia đình Kamado

MizunumaShiro

Từ khi Yoriichi gia nhập Sát Quỷ Đoàn, số lượng quỷ giảm đi đáng kể. Tuy nhiên, với đôi mắt của mình, Yoriichi vẫn chưa tìm ra được Thượng huyền, chưa nói đến Chúa Quỷ, tuy số lượng Hạ huyền tiêu diệt được đã tăng lên.

Dù sao thì, từ ngày Nhật Hoàng kế vị lên nắm quyền, không hiểu sao số lượng quỷ đã gia tăng đáng kể một cách vô lí và Chúa công rất quan ngại về điều này, Ngài nghi ngờ trong chính quyền có quỷ giật dây. Nếu để Yoriichi và các kiếm sĩ cứ tiêu diệt quỷ bên ngoài kinh thành thì chẳng khác nào diệt cỏ mà không diệt tận gốc. Vì thế, Ngài đã cử Hoa trụ Kanae vào triều thám thính với tư cách là một thái y và kết quả không ngoài dự tính, tất cả các cuộc yết triều đều diễn ra vào ban đêm. Và đó đủ để ngài đưa ra nước đi tiếp theo trong kế hoạch tiến quân.

Thấm thoát đã bốn năm kể từ thảm kịch xảy ra với gia đình Yoriichi. Thời tiết đương độ cuối xuân, trời dần quang đãng chuẩn bị cho đợt vào hạ với những tia nắng ấm áp. Một thông báo xuất hiện quỷ ở khu vực y đã từng sinh sống cũng là cái cớ của Sát Quỷ Đoàn để cho y có thể về thăm nhà. Bởi lẽ, Yoriichi đã miệt mài cống hiến cho Sát quỷ Đoàn mà không hề đòi hỏi gì nhiều, cũng không cả có thời gian nghỉ phép.

Chúa công đã đặc biệt thưởng cho y một đặc quyền kéo dài nhiệm vụ lần này mà nghe không khác gì một kì nghỉ ngắn kéo dài nửa tháng, nửa tháng sau hẵng về nhận nhiệm vụ mới.

Nhanh chóng đi đến nơi cần đến, y thấy ngôi nhà của mình năm xưa giờ đã có một gia đình sinh sống. Có một cậu thiếu niên dũng cảm dùng cán rìu chặn họng con quỷ, đằng sau cậu bé là những người em nhỏ đang ẩn nấp, sự lo lắng và sợ hãi ẩn hiện trên những gương mặt còn non nớt. Cậu thiếu niên đang cố gắng bảo vệ gia đình của mình trước một sinh vật tàn ác.

"Hơi thở của mặt trời - Viêm vũ"

Bên cạnh cái mùa ô uế của loài quỷ, Kamado Tanjirou bỗng đánh hơi được một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng như đồng nội từ đằng xa. Ngay sau đó, cậu thấy một luồng lửa rực sáng và toàn bộ thân thể của con quỷ bị thiêu cháy tan thành tro bụi. Đòn đánh nhanh và nguy hiểm đến nỗi con quỷ còn không cả nhận thức được nó sắp chết. Bên cạnh cậu, một người thanh niên cao lớn vừa mới thu kiếm. Tất cả các quá trình trên diễn ra khi Tanjirou chưa cả kịp chớp mắt.

Nhờ có người thanh niên này ứng cứu kịp thời mà toàn bộ gia đình tám người Kamado đã được cứu, Tanjirou khấu đầu cảm tạ, những người em của Tanjirou cũng rất hiểu chuyện và rời khỏi chỗ ấn nấp, đến cảm ơn y rối rít:

"Tạ ơn cứu mạng của ngài kiếm sĩ, tạ ơn ngài đã cứu cả gia đình chúng tôi. Tôi, con trưởng của nhà Kamado, Kamado Tanjirou, xin thề với ngài, nguyện sẽ đền ơn báo đáp ngài. Đa tạ, đa tạ ngài rất nhiều."

Khi nghe những lời chân thật đến tận đáy lòng của cậu thiếu niên, y biết cậu ấy thực sự có một tấm lòng nhân ái và sự chân thành có thể lay động lòng người, sẽ là thiếu niên làm nên điều vĩ đại.

Y xua xua tay "Không cần phải trả ơn tôi đâu Kamado thiếu niên" Y dứt khoát từ chối với giọng nói cũng dịu dàng như chính mùi hương của mình "Gia đình cậu không nợ tôi điều gì hết, đó là nghĩa vụ của tôi."

Tanjirou ngạc nhiên nhìn người thanh niên trước mặt, Yoriichi đang ngại ngùng xoa đầu hai người em nhỏ Shigeru và Hanako một cách rất dịu dàng.

"Không không, vì ngài là ân nhân cứu mạng của chúng tôi nên ngài cũng phải để cho chúng tôi báo đáp lại ngài chớ." Trưởng nữ nhà Kamado, Nezuko, em gái của Tanjirou với đôi mắt đỏ rượu nói.

Yoriichi đang không biết đổi đáp thế nào cho phải, thì trong nhà bỗng cất lên giọng của phụ thân và mẫu thân Kamado, người vợ đang dìu người chồng bệnh tật ra để trực tiếp cảm tạ.

"Nhờ có ngài đây, gia đình chúng tôi mới an toàn, ít nhất ngài hãy để chúng tôi bày tỏ chút lòng thành kính. Hãy ở lại dùng cơm với chúng tôi, ngài có thể ở lại bao lâu cũng được, trời vẫn còn đương lạnh. Hy vọng ngài không chê gia cảnh của chúng tôi." Người cha ôn tồn cất tiếng nói.

Yoriichi lập tức nhìn thấy tâm bệnh của người cha, nhận ra đó là một căn bệnh mà hai chị em y sĩ của Hồ Điệp trang viên cực kì thông thạo về cách điều trị. Dù nơi đó thường chỉ được dùng để chữa những kiếm sĩ bị thương, nhưng với bệnh nhân thì cứu người vẫn là ưu tiên hàng đầu của họ. Yoriichi thầm thì với chú quạ tên Utatane của mình, nhắn nhủ vài câu trước sự ngơ ngác và thích thú của mấy đứa trẻ, để nó quay về gọi các Kakushi đưa người cha đến Hồ Điệp trang viên chữa trị. Về phần mình, sau khi được mấy nhóc nhà Kamado ríu rít kéo tay kéo chân vào nhà chơi, Yoriichi lên tiếng cảm tạ gia đình người bán than:

"Thực ra tôi mới là người phải cảm tạ các vị đây. Các vị đã sửa soạn và trang hoàng cho ngôi nhà khiêm tốn của tôi, chăm sóc mộ phần sau nhà cho người vợ quá cố và hai đứa con chưa ra đời của tôi. Gia đình các vị quả thực có một tấm lòng nhân ái, Yoriichi xin cảm tạ các vị."

Y có thể nhìn thấy những bông hoa cúc vàng tươi được hái về đặt trên mộ nàng Uta, có lẽ đó là do hai cô bé Nezuko và Hanako lúc vào rừng hái nấm đã tranh thủ tìm hoa. Điều đó khiến Yoriichi ấm lòng.

"Ồ ra vậy sao ngài không nói sớm. Hóa ra đây chính là nhà của ngài, chúng tôi mạo phạm nơi ở của ngài rồi. Xin ngài và phu nhân ngài tha thứ cho sự đường đột của chúng tôi. Để chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ căn nhà rồi dọn đi nhé." Người cha của gia đình Kamado cất tiếng nói, vẫn bằng giọng trầm ấm xen lẫn buồn thương cho Yoriichi, không một chút do dự. Đây là tinh thần của một người cha tốt bụng luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người và là tấm gương sáng cho những đứa trẻ Kamado noi theo, dù đang lâm trọng bệnh.

"Không được thưa bác." Yoriichi kiên quyết, vẫn bằng giọng dịu dàng. "Ngôi nhà được chăm sóc rất cẩn thận, thậm chí đã được sửa sang lại rất đẹp. Từ nay căn nhà này sẽ là nhà của gia đình Kamado."

Nhìn vào các dấu vết để lại trên căn nhà, y có thể suy luận được gia đình Kamado đã phải lánh nạn đến đây sau một trận động đất vô cùng khủng khiếp.

Tanjirou có thể ngửi được mùi đau thương từ y khi y kể về người vợ quá cố. Không chỉ có cậu thiếu niên tóc đỏ, cả nhà Kamado đều cảm thấy đau xót cho y vì trẻ tuổi như vậy mà đã mất cả gia đình.

Yoriichi sau đó đã giải thích cho chú Tanjurou về việc bệnh của chú sẽ sớm được chữa trị trong sự vui mừng khôn xiết của cả nhà. Và không ai bảo ai, những đứa trẻ nhà Kamado xem y như người anh ruột hiền lành đáng yêu, còn bà Kie và ông Tanjurou cũng xem y như người nhà từ lúc y cứu cả gia đình họ rồi.

Rokuta mới tuổi rưỡi, còn đang tập tễnh lò dò bước đi. Thằng bé rất ngoan và không quấy khóc, bé đặc biệt vui vẻ cười khi thấy Yoriichi đến gần. Đúng lúc Takeo cũng sắp phải ra ngoài hái rau, cậu bé liền nhờ y trông hộ em trai nhỏ. Rokuta rất thích được Yoriichi bế ẵm và nâng lên cao, bé cứ cười suốt lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ xinh.

Lúc này bé đang tập đi lòng vòng quanh sân dưới sự quan sát của Yoriichi, bé đi không bị ngã nữa nên Takeo bảo Yoriichi ca ca không cần lo lắng quá. Bụi dừa cạn thâm thấp lọt vào tầm mắt bé, bé trông thấy hai bông hoa hồng hồng xinh xinh mọc cùng một cụm liền dùng bàn tay nhỏ bé hái về cho ca ca cao lớn, như những lần chị Nezuko và Hanako hái hoa về cài cho bé.

Yoriichi đang ngồi trên hiên nhà, thấy bé chập chững bước về thì vươn tay định bế bé, thì thấy bé cài lên mái tóc mình hai bông hoa dừa cạn xinh xắn. Y vui vẻ mỉm cười bế bé vào lòng.

Khoảnh khắc y bế bồng đứa trẻ trên tay, hình bóng gia đình xưa kia ùa về cuốn theo bao cảm xúc dồn nén dường như trào ra như sóng vỗ. Sự mừng vui của một người sắp làm cha năm ấy tưởng như đã bị dập tắt sau thảm kịch kia, nay đã được nhen nhóm lại trở lại khi y bế đứa trẻ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Y ôm chầm đứa trẻ vào lòng, nước mắt trào dâng, nước mắt của bao cảm xúc không nói lên lời. Cậu bé Takeo hái rau về thấy thế cũng sụt sùi theo, để lại bé Rokuta ngơ ngác không hiểu chuyện gì, dang ra cánh tay nhỏ xíu ôm lấy y như cách cha mẹ và các anh chị dỗ dành bé khi bé khóc, để cho người thanh niên cao lớn hiền lành không khóc nữa.

Cô bé Nezuko cùng với em gái là bé Hanako vừa mới trở về nhà sau một ngày thu hoạch quả rừng và mật ong, cô bé đã sớm hiểu chuyện và đến an ủi người anh hiền lành:

- Rokuta thích Yoriichi ca lắm, Takeo cũng ngưỡng mộ huynh vô cùng luôn, thằng bé cứ tấm tắc kiếm thuật múa ra lửa của ca ca mãi không thôi, đúng không em?

- Ơ chị ơi sao chị lại nói hết tâm sự đêm khuya của em ra thế? - Nhóc Takeo đang sùi sụt cũng ngẩng lên cười ngại ngùng.

- Nên là nếu huynh không phiền thì khi nào huynh biểu diễn lại kiếm thuật của huynh cho tụi em xem, để tụi em mở mang tầm mắt, được không huynh?

Takeo vui vẻ nói:
- Tụi em sống trên núi, hiếm lắm mới thấy samurai, tưởng họ đáng sợ lắm cơ mà ca ca hiền khô á, lại còn mạnh nữa. Yori ca cơ bản là thiêu cháy con quỷ trong vòng một nốt nhạc luôn.

Nhắc đến samurai, Yoriichi nhớ về người huynh trưởng của mình, huynh ấy cũng hiền từ và điềm đạm, chắc hẳn tụi nhóc nếu gặp được huynh ấy cũng sẽ vui lắm. Mà y cũng chưa bao giờ hết ngại ngùng khi nhận những lời khen từ bọn trẻ cả. Đương nhiên là y đồng ý rồi.

- Huynh không hẳn là samurai, huynh giống một kiếm khách lang thang hơn. Có gì chiếu cố cho huynh nhé.

Mấy nhóc tỳ nhà Kamado đã đi vào nhà hết, để tắm rửa sạch sẽ, háo hức chờ đợi. Khi ấy Yoriichi mới nhẹ nhàng gỡ cụm hoa cài trên tóc xuống. Hai bông hoa hồng phớt mọc cùng một cụm, giống hệt nhau, như cùng nhau sáng lên dưới ánh hoàng hôn đỏ gắt.

Có một nỗi nhớ da diết hiện hữu nhiều năm tháng trong lòng người thanh niên trẻ, nỗi nhớ âm ỉ không nguôi kể từ ngày y rời hoàng cung, xa người huynh trưởng yêu dấu. Thấm thoát đã mười lăm năm trời rồi.

...

Chiều tà, cậu cả nhà Kamado cũng đã trở về nhà sau chuyến bán than. Thế là cả gia đình tụ họp ngồi xem Yoriichi biểu diễn kiếm thuật.

Điều chỉnh lại hô hấp, Yoriichi bắt đầu rút kiếm, thực hành các chiêu thức của Hơi thở Mặt trời từ Viêm Vũ đến Viên Vũ. 12 chiêu thức phối hợp nhịp nhàng, tạo cho người xem một cảm giác ấm áp và mãn nhãn.

Kết thúc 12 thức, Yoriichi hồi hộp chờ đợi phản ứng của gia đình Kamado. Và kết quả là lũ nhóc đều mắt chữ O mồm chữ A, vô cùng ngạc nhiên với thích thú, tất cả đều vỗ tay tán thưởng. Rokuta trên tay Nezuko cũng cười híp mí.

- Ôi trời đất ơi, thực sự lúc Yori ca cầm kiếm lên là đệ biết ca ca trông giống một tinh linh lửa hơn là giống người đó. Đẹp lắm luôn. Thần thánh lắm luôn.

Khi huynh ấy biểu diễn kiếm thuật, Tanjirou có thể cảm nhận được mùi hương của sự hạnh phúc và thanh thản, mùi của nỗi buồn thường trực cũng tan biến. Cậu tấm tắc khen y, cũng chăm chú quan sát để ghi nhớ từng động tác, cậu muốn giúp Yoriichi ca lưu truyền kiếm thuật đến đời sau như một cách để trả ơn.

- Ca ca trông giống như Thần lửa Hinokami í, mà kiếm pháp thì giống như một điệu múa kagura đẹp tuyệt trần. - Nezuko tiếp lời anh trai, xuýt xoa cảm thán.

Nếu Tanjirou có khứu giác vô cùng nhạy bén, em gái cậu lại là cô bé có óc quan sát và liên tưởng, cùng với khả năng nhìn nhận tình huống tốt. Là chị của bốn đứa em, làm việc vất vả để gánh vác gia đình thay cho người cha và mẹ, khả năng quan sát và thấu hiểu của cô bé càng ngày càng tốt.

Đêm hôm ấy, Tanjirou và Nezuko đã cùng nhau đến tâm sự với Yoriichi về nguyện vọng gia nhập Sát Quỷ đoàn:

- Chúng em đã bàn bạc với nhau rất kĩ rồi ạ. Cha mẹ cũng đã biết và đồng ý. Đệ biết là con đường này sẽ rất vất vả, và nguy hiểm, có thể bị thương tích và bỏ mạng nữa, nhưng thực sự thì nếu đệ có thể cắt đầu quỷ thì nhiều người sẽ không bị quỷ ăn thịt, đệ có thể bảo vệ được nhiều gia đình như cách ca ca đã cứu sống gia đình đệ.

- Chúng em biết mình chỉ là con nhà người bán than bình thường nhưng thực sự chúng em rất muốn giúp đỡ mọi người. - Nezuko quyết tâm.

Tanjirou thể hiện ý chí quyết tâm muốn trở thành một sát quỷ nhân thì Nezuko lại bày tỏ mong ước muốn trở thành một lương y cứu giúp mọi người. Căn bệnh của cha đã khiến khao khát học y thuật của cô bé nhen nhóm từ lâu, đến khi được Yoriichi kể về hai vị bác sĩ nơi trang viên, niềm ước ao ấy lại càng có hy vọng. Chỉ cần nhìn thấy ngọn lửa quyết tâm ẩn sâu trong đôi mắt của hai anh em, Yoriichi biết họ sẽ làm nên điều vĩ đại.

Nhưng hơn hết, y muốn hai anh em nhà họ có một cuộc sống bình thường vô lo vô ưu nên y đã tự hứa với chính mình sẽ tiêu diệt chúa quỷ để không còn một bóng dáng quỷ nào trên đất nước này.

Hai đứa trẻ hồi hộp nhìn y, y trả lời hai nhóc bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng sâu trong đó là nỗi lo lắng:

- Tanjirou này, con đường đệ đi sẽ rất nguy hiểm và gian nan. Nếu đệ có thể trụ được huấn luyện gắt gao, huynh sẽ đồng ý để đệ đi diệt quỷ. Còn Nezuko, huynh sẽ giới thiệu muội trở thành y sĩ tập sự của hồ điệp trang viên.

- Nhưng trước hết, huynh sẽ viết một bức thư giới thiệu cho Tanjirou. Gần ngọn núi này, ở núi Sagiri có một vị cựu sát quỷ nhân tài ba, là sư phụ của Thủy trụ đương nhiệm. Nếu ông ấy đồng ý, đệ sẽ là học trò của ông ấy. Hai em có đồng ý không?

Tanjirou và Nezuko mắt sáng ánh lên niềm vui, cầm tay Yoriichi cảm tạ với niềm biết ơn sâu sắc.

Yoriichi thấy mình thực sự may mắn khi gặp được gia đình ấy. Người thanh niên trẻ trầm tính thấy mình được bao bọc bởi tình thương rất đỗi chân thành, Tanjirou và Nezuko thậm chí đã xin địa chỉ quạ của Yoriichi để có thể trao đổi thư thường xuyên, họ coi y như một người anh hai đích thực. Hai cô chú Tanjurou và Kie còn rất mong muốn nhận y làm con nuôi khi biết rằng y đã mồ côi cha mẹ.

Ngày hôm sau, khi những tia nắng bình minh ló rạng, các Kakushi đã đến và giúp gia đình Kamado lên đường. Người cha lên đường chữa bệnh và người mẹ đi chăm nom cho cha, đi cùng với cha mẹ còn có các em Takeo, Hanako, Shigeru và Rokuta. Nezuko và Tanjirou, theo như kế hoạch, sẽ ở nhà thu xếp dọn dẹp, đợi tin tức. Cả nhà đều phấn khởi vì bệnh tình cha sắp được chữa khỏi. Các em sụt sùi vì sắp phải tạm chia tay anh chị. Bà Kie dặn dò con trai, con gái trưởng đủ thứ rồi mới yên tâm lên đường.

Thư hồi âm đến ngay trong buổi sáng, từ thầy Urokodaki Sakonji sư phụ của Thủy trụ đương nhiệm và từ Hồ điệp trang viên. Cả hai bên đều đồng ý thu nhận Tanjirou và Nezuko.

Hai anh em vui mừng phấn khởi lắm, cảm ơn Yoriichi rối rít. Và từ đó, Yoriichi dẫn hai anh em đến núi Sagiri nơi Tanjirou sẽ tầm sư học võ. Nezuko cũng tạm chia tay anh hai mình từ đây.

Cuộc gặp gỡ với gia đình Kamado tuy chỉ kéo dài vẻn vẹn một tuần đã thắp lại ngọn lửa tình thân trong lòng Yoriichi, trước khi y được giao nhiệm vụ mới, một nhiệm vụ vô cùng quan trọng liên quan mật thiết đến tương lai đất nước.

__________
Lời dồn đại đây đó Nhật Bản xưa:

#3: một trong những lí do Takeo rất ngưỡng mộ Yoriichi là vì Yoriichi giúp cậu bé chặt củi với động tác rất nhanh và khéo.

#4: thầy Urokodaki từ lúc thu nhận Tanjirou thì nhà thầy rất vui bởi thường xuyên có thư và quà hỏi thăm. Thậm chí sau này khi chú Tanjuro khỏi bệnh, các cô cậu bé Kamado còn đích thân đến thăm anh hai, và lũ nhóc không hề tỏ ra sợ chiếc mặt nạ khuyển yêu của thầy Urokodaki chút nào. Trái lại, chúng rất thích bầu bạn tâm sự và đỡ việc nhà cho người thầy già. Khi chia tay, thầy cũng tự tay khắc cho mỗi nhóc Kamado búp bê nhiều màu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com