Người Chơi Mời Vào Chỗ - Jiminjeong Ver
CHƯƠNG 227 - 228: CỐ NHÂN KHÔNG NÊN TRỞ VỀ
Chương 227: Cưỡng cầu người không nên trở về trở vềSau khi bàn bạc xong, Yu Jimin và Kim Minjeong đi tìm Lưu a bà, Giselle và Ninh Nghệ Trác ở bên ngoài tìm kiếm manh mối. Một là mê hoặc người chơi khác, nếu không mọi người sẽ đoán được bọn họ đã biết xương cốt được chôn ở đây, hai là thuận tiện quan sát đám trẻ em gái trong thôn, có lẽ sẽ có thông tin khác.Mà Lee Seung Ho ở nhà, chú ý tới những chiếc chén kia.Khi Kim Minjeong và Yu Jimin tới trước cửa nhà Lưu a bà, cửa nhà bà ta đang đóng hờ, Kim Minjeong nhìn vào trong qua khe cửa, bên trong không có người, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.Kim Minjeong quay đầu quan sát xung quanh, hiện tại xung quanh không có người chơi, thế là cô không chần chừ, tiến lên trước thử đẩy cửa. Mà sau khi cửa khẽ động đậy, có thứ gì đó thình lình rơi xuống.Kim Minjeong giật thót, còn chưa kịp phản ứng, Yu Jimin bên cạnh đã nhanh như tia chớp đưa tay ra kéo lấy tay cô, kéo cả cơ thể cô vào lòng.Đợi tới khi hai người còn chưa hoàn hồn ngẩng đầu nhìn mới phát hiện có một sợi dây thừng buộc tấm gỗ treo trên cửa, bên trên có chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng than củi, Vui lòng gõ cửa.Kim Minjeong đọc xong quay sang nhìn Yu Jimin, hai người vừa nghi hoặc vừa cảnh giác.Nếu bên trên đã nói là gõ cửa, Kim Minjeong vẫn muốn thử xem thế nào. Khi cô giơ tay, Yu Jimin ngăn cô lại, nhỏ tiếng nói: "Để chị, ngộ nhỡ có tình huống, chị ứng phó sẽ tốt hơn."Nói xong Yu Jimin giơ tay gõ ba cái, nhưng bên trong vẫn im lặng như tờ, không có bất kỳ động tĩnh nào.Khi Yu Jimin chuẩn bị gõ cửa lần thứ tư, Kim Minjeong giơ tay kéo cô ấy lại, "Jimin, đợi đã.""Sao thế?" Yu Jimin quay đầu nhìn Kim Minjeong, phát hiện lúc này ấn đường của Kim Minjeong đã nhíu chặt, con ngươi nổi lên một mảng mù mờ, cảm xúc như thể đã bị kéo tới một không gian khác, sau khi nói xong liền ngẩn ra nhìn cửa.Yu Jimin thấy Kim Minjeong có chút khác thường, vội vàng kéo cô lùi sau một bước, căng thẳng nói: "Minjeong, em sao thế?"Kim Minjeong quay đầu nhìn Yu Jimin, lắc đầu, lại có chút nghi hoặc nói: "Đột nhiên em nhớ ra một chuyện, có phải những đứa bé gái kia xuất hiện mỗi tối đều gõ cửa đúng không?"Ánh mắt Yu Jimin lướt qua mặt Kim Minjeong, xác thực Kim Minjeong không sao mới gật đầu, đồng thời cũng suy tư, "Đúng thế, ba tối ngoại trừ tối thứ ba là hai chị em gái vào mà không gõ cửa, những đêm khác đều gõ."Ấn đường Kim Minjeong nhíu lại, lẩm nhẩm một mình: "Đều có tiếng gõ cửa, hơn nữa có phải rất có quy luật, đặc biệt tối qua em còn đặc biệt ghi nhớ, là hai tiếng, một tiếng, ba tiếng, hai tiếng, một tiếng."Nói xong ánh mắt Kim Minjeong nhìn lên cánh cửa này, ma xui quỷ khiến cô giơ tay gõ, "Cốc cốc, cốc, cốc cốc cốc..."Sau khi gõ xong hô hấp của Yu Jimin cũng gấp gáp, vội nhỏ tiếng nói: "Minjeong, em đã gõ chín lần, hai, một, ba, hai, một, năm tiết tấu tổng cộng chín lần!"Con ngươi Kim Minjeong bỗng sáng lên, chỉ là chưa kịp trả lời Yu Jimin, bên trong đã truyền tới âm thanh khàn đặc của bà già, "Là Tam Nhi tới à?"Kim Minjeong và Yu Jimin đồng loạt biến đổi sắc mặt, nhịp tim đập nhanh, đây không phải sợ hãi mà là hưng phấn.Rất nhanh sau đó trong nhà truyền tới tiếng bánh xe chuyển động, một chiếc xe lăn bằng gỗ xù xì được làm thủ công xuất hiện trong khe cửa, sau đó là làn da nhăn nheo, có vẻ như có cánh tay gầy đét đưa ra.Đối phương đưa tay giữ lấy cửa, mở cửa ra một chút, Lưu a bà đã xuất hiện.Kim Minjeong hít một hơi, ổn định lại cảm xúc, khẽ cất cao giọng nói: "Lưu a bà, chúng cháu là du khách ở lại thôn hai ngày nay, có một số chuyện muốn hỏi bà."Tóc tai bà già úa vàng nhưng được chải rất cẩn thận, quần áo cũ kĩ nhưng vẫn sạch sẽ, từ nửa khuôn mặt lộ ra có thể nhận ra vẻ già nua khọm của bà ta, trên đôi mắt có một vài vết thương, con ngươi màu trắng đục ngầu, rõ ràng là không nhìn thấy.Nghe thấy giọng hai người, biểu cảm của Lưu a bà có chút nhưng trệ, sau đó là hoang mang. Bà ta giơ ngón tay chỉ vào chân và mắt mình, lắc đầu nói: "Hỏi chuyện? Một bà già vừa mù vừa què quặt như tôi, ngày thường còn không bước ra cửa nửa bước, có thể biết gì chứ? Tôi không biết, các cô đi hỏi người khác đi."Nói xong bà ta giữ cửa, muốn đóng lại.Yu Jimin lập tức đưa tay chặn lại, Kim Minjeong cũng nhanh chóng lên tiếng: "Bà ơi, chúng cháu muốn hỏi về cây táo kia, A Sinh trong thôn nói là do bà trồng. Hôm qua trong thôn xảy ra chuyện, chết không ít người, vết máu kia rất kì quái, đều chảy xuống dưới cây táo, giống như cây táo muốn hút máu vậy."Kim Minjeong vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Lưu a bà, ban đầu bà ta có chút không muốn quan tâm, nhưng nghe thấy chuyện hút máu, Kim Minjeong nhìn thấy bà ta vô thức ngồi thẳng lưng, di chuyển vị trí, dường như có chút đứng ngồi bất an. Ngón tay cũng giữ lấy tay vịn xe lăn, vô thức nắm chặt."A Sinh nói cây táo kia có chút tà ma, có lẽ không cát lành muốn chặt đi. Vì trong thôn có chút kì quái, chúng cháu liên tiếp gặp phải những chuyện quái lạ, cháu đã hỏi A Sinh, cậu ta nói cây táo là do bà trồng, nên cháu mới tới hỏi bà."Những lời này đều là lời nửa thật nửa giả thăm dò của Kim Minjeong, Lưu a bà nghe xong lồng ngực cũng trập trùng, rõ ràng có chút tức giận, "Nói bậy, cây táo này rất linh, nào có tà ma. Nói tới tà ma, ai tà ma bằng chúng, thôn này rơi vào bước đường hôm nay, đều là do chúng tự tạo nghiệt."Nghe ngữ điệu này, Lưu a bà này và những người trong thôn không giống nhau, dường như ghét cay ghét đắng hành vi của người trong thôn.Trong lòng Kim Minjeong khẽ động đậy, "A bà, thực ra cháu cũng biết một số chuyện trong thôn, chúng cháu phát hiện hiện tượng trọng nam khinh nữ trong thôn rất nghiêm trọng, thậm chí đã tới mức coi mạng người như cỏ rác. Hôm đó bạn cháu ra ngoài phát hiện trong thôn còn xây tháp Nghĩa, trong tháp có rất nhiều xương cốt trẻ con, thực ra mỗi gia đình trong thôn đều biết những chuyện này, đúng không ạ?"Nghe thấy Kim Minjeong nói tới chuyện này, Lưu a bà ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng trầm lại, rất lâu sau mới nặng nề thở dài một hơi."Đúng, người người nhà nhà đều cảm thấy đây là chuyện bình thường, cho dù trong lòng mọi người rõ như gương nhưng cũng chỉ coi như không biết. Trong thôn này, tay ai không dính mạng người chứ? Táng tận lương tâm thất đức, báo ứng tới rồi.""Lưu a bà, bà có cháu gái đúng không?" Kim Minjeong lên tiếng.Nghe thấy Kim Minjeong nhắc tới cháu gái, biểu cảm của Lưu a bà ngưng trệ trong một khoảnh khắc, sau đó giống như toác ra, da thịt lỏng lẻo trên mặt vô thức co rút lại, đôi môi cũng run rẩy.Hai người Kim Minjeong đọc hiểu biểu cảm, là loại đau khổ không thể khống chế. Trong lòng Kim Minjeong có chút nghi hoặc, tại sao câu nói này lại khiến Lưu a bà đau khổ như thế?Một lúc sau, Lưu a bà mới điều chỉnh xong cảm xúc, miễn cưỡng cười nói: "Đúng thế, ta có cháu gái, ngoan ngoãn hiểu chuyện, vô cùng hiếu thuận. nhưng cha mẹ nó ghét bỏ nó là con gái, không muốn quan tâm nó, một đứa bé nhỏ bé đi theo ta chầm chậm lớn lên từng chút từng chút một, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Lúc đó mắt ta còn chưa mù, chân cũng thuận tiện, ngày tháng vất vả nhưng mà vui."Dường như Lưu à bà đã nhịn rất lâu, cứ nói chuyện với Kim Minjeong và Yu Jimin cách một cánh cửa, thao thao bất tuyệt kể chuyện về cháu gái bà ta.Bà ta kể quá vụn vặt, nhưng Kim Minjeong rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lời bà ta, trong quá trình nói chuyện, hai người cũng có thể đẩy Lưu A bà vào nhà.Ba người ngồi xuống, trong lúc nói chuyện, Kim Minjeong và Yu Jimin không hẹn mà gặp nhìn lên bàn. Trên bàn có không ít đồ, có nia đựng hạt giống, cùng làn đan bằng tre, trong sự che phủ ấy, có thể nhìn ra hai chiếc chén đặt ở đó, dựa vào ấm trà."Ban nãy nghe bà gọi Tam Nhi, trong nhà bà lại có hai chiếc chén, cháu gái bà tên Tam Nhi, đúng không ạ?"Kim Minjeong nói xong, nụ cười trên mặt Lưu a bà lập tức nhạt đi rất nhiều, con ngươi trắng xám trống rỗng nhìn vào không khí, biểu cảm đờ đẫn lại xót xa, rất lâu sau bà ta gật đầu: "Đúng thế, Tam Nhi là cháu gái tôi, nó về rồi, luôn ở cùng tôi, tốt lắm, tốt lắm."Lời của Lưu a bà lập tức khiến Kim Minjeong cảm thấy không ổn, cô ghi nhớ lại những lời này, sau đó cẩn thận nói: "Sống trong thôn này cả ngày đều thấp thỏm bất an, mỗi tối đều sẽ có người chết, thật sự tốt sao ạ?"Lưu a bà nghe thấy lời cô, quay mặt nhìn hai người, "Tốt hay không đều đã qua rồi.""A bà, mắt bà sao lại mất ánh sáng thế? Còn cả chân nữa?" Trong cuộc trò chuyện với bà ta, Kim Minjeong phát hiện trước kia Lưu a bà là người khỏe mạnh.Lưu a bà nghe xong sờ mắt mình, đầu ngón tay run rẩy rồi buông xuống, "Chuyện này à, đều là cái giá, là cái giá mà tôi phải trả, tôi đã mong muốn quá nhiều. Khi chúng ta mất đi cái gì đó, ông trời sẽ không bồi thường bất kì thứ gì cho chúng ta, nhưng muốn mất đi mà có lại, thì phải trả giá. Có cái giá có thể chịu đựng, nhưng có cái thì không thể, muốn càng nhiều thì trả giá càng đắt."Hàm ý trong những lời này khiến nhịp tim của Kim Minjeong đập nhanh, cô lại nghĩ tới chuyện gì đó, căng thẳng nói: "A bà, bà nói con dâu và con trai bà không thích cháu gái bà, vậy hiện tại họ thế nào rồi? Họ sống ở căn nhà nào?"Lưu a bà không lập tức trả lời, mà ngẩng khuôn mặt ngập tràn vết nhăn lên, sau đó há miệng cười, nụ cười giống như ngọn nến trong gió, ánh sáng bên trong cũng chực chờ muốn tắt.Cười rất lâu, con ngươi bà ta di chuyển sang bên cạnh, cúi thấp đầu âm u cất lên chất giọng khàn khàn: "Chúng à, cũng là cái giá tôi phải trả. Cô gái, người đã chết, cho dù có yêu thích cỡ nào, có lưu luyến cỡ nào cũng không thể miễn cưỡng níu giữ, càng không thể làm trái ý trời, nếu không cái giá này cô không gánh được đâu. Cho dù cô tưởng bản thân có thể gánh được, nhưng cuối cùng, cô thực sự... thực sự..."Kim Minjeong nghe xong không nói ra được cảm giác trong lòng, lại như thế, mượn lời của đám NPC, nói ra một số lời kích thích cô. Điều này khiến Kim Minjeong có chút mất khống chế, tay cũng vô thức nắm chặt thành quyền.Khi Kim Minjeong không nhịn được muốn nói gì đó, con ngươi trắng xám đục ngầu của Lưu a bà nhìn về phía sau lưng cô và Yu Jimin, đồng thời biểu cảm trên mặt lại toát lên chút sợ hãi.Nhưng rõ ràng Lưu a bà không nhìn thấy gì, nhận thức này khiến Kim Minjeong và Yu Jimin sửng sốt, giây tiếp theo, âm thanh nói chuyện của một đứa bé gái đột nhiên vang lên từ phía sau, không trập trùng, chỉ lạnh lẽo đột ngột."Bà nội, sao bà lại để người ngoài vào nhà."Kim Minjeong và Yu Jimin đột ngột quay đầu, cũng vào lúc này một con dao chém xuống mặt.Đứa bé kia cõng chiếc gùi lớn, không biết mở cửa vào nhà từ lúc nào, không hề có bất kì động tĩnh nào.Cũng vào lúc quay người, Yu Jimin kéo Kim Minjeong nghiêng đi một bước, mũi dao sắc nhọn xoẹt qua cánh tay Yu Jimin. Biểu cảm của Yu Jimin đột nhiên biến đổi, vội đưa tay giữ lấy cánh tay Kim Minjeong, kéo tới kiểm tra, may mà không có vết thương, lúc này trái tim treo cao mới hạ xuống.Hai người có chút cảnh giác nhìn đứa bé gái, nhưng sau một đòn vồ hụt, đứa bé gái không ra tay tiếp, mà nhanh chóng đi tới bên Lưu a bà, nhỏ tiếng nói: "Bà nội, là cháu, Tam Nhi."Sau đó ánh mắt nó lướt qua Yu Jimin, có chút ngạc nhiên, lại có chút cảnh giác."Là chị?"Kim Minjeong nghe thấy lời đứa bé, vốn dĩ có chút sững sờ, sau đó cô phản ứng ra tại sao đứa trẻ này lại nói như thế. Cô có biết đứa trẻ này, Yu Jimin đặc biệt kể lại cho cô, đây chính là đứa bé gái mà Yu Jimin gặp ở tháp Nghĩa.Khoảnh khắc này, một số thông tin nhanh chóng xâu chuỗi lại trong đầu Kim Minjeong, Kim Minjeong lập tức ý thức được điều gì đó, yên lặng nhìn nó.Yu Jimin có chút ngạc nhiên, đây không phải lần đầu tiên cô ấy gặp đứa bé trước mắt, nhưng cô ấy không biết đứa bé này lại là cháu Lưu a bà, rõ ràng trước đó nó đều cùng ra cùng vào với những đứa bé gái khác."Thì ra nhà em ở đây, trước đó thấy em ở nhà người khác, còn tưởng đó là nhà em chứ." Yu Jimin nói xong, nhìn con dao chặt củi trong tay nó, "Sao vừa gặp mặt đã động dao rồi?"Đứa bé mím môi, ánh mắt lạnh nhạt, "Cơ bản không có ai tới nhà, nhìn thấy hai chị ở đây, em còn tưởng có người muốn làm gì bà nội em."Đương nhiên Kim Minjeong và Yu Jimin không tin lý do này, ai lại giở trò với một bà già thế này. Hơn nữa dù ban đầu đứa bé nhìn thấy Yu Jimin có chút ngạc nhiên, cũng rất bình tĩnh, nhưng sau đó thấp thoáng lộ ra chút sốt ruột."Sao hai chị lại tới nhà em?"Vẻ mặt Kim Minjeong bình tĩnh lặp lại lí do trước đó, "Gần đây trong thôn liên tiếp xảy ra chuyện, chúng tôi cũng bị kéo vào trong, vừa hay nghe A Sinh nói cây táo có phần khác thường, lại nghe nói là cây do bà em trồng, cho nên muốn tới hỏi xem nó có gì đặc biệt không, hai cây táo đều là do a bà trồng sao?"Đứa bé mím môi, "Là do bà trồng, hai cây táo đã mười mấy năm tuổi, đã ở đó từ lâu, nếu có vấn đề gì thì đã có vấn đề lâu rồi.""Cũng đúng, nhưng cây táo bên trái tươi tốt hơn rất nhiều, em bón phân cho nó sao?" Kim Minjeong đưa ra vấn đề này thêm lần nữa.Cô vừa nói xong biểu cảm của đứa bé gái có chút biến đổi, Lưu a bà cũng quay đầu sang, vẻ mặt đau khổ che mặt."Tam Nhi, bà... bà khó chịu."Đứa bé nhanh chóng quay người vội hỏi: "Bà nội, bà khó chịu chỗ nào ạ?"Lưu a bà xoa ngực, "Bí bách quá, bà muốn... bà muốn đi nghỉ."Biểu cảm của đứa bé gái cũng trở nên âm u, "Bà nội muốn đi nghỉ, hai chị về đi."Kim Minjeong không cưỡng cầu, khi đang chuẩn bị rời đi, Yu Jimin lại nói với Tam Nhi một câu, "Thôn Vô Hối nhiều sói lắm à?"Đứa bé vốn đẩy xe lăn chuẩn bị vào trong, nghe xong động tác lập tức ngưng trệ, nó không quay đầu chỉ nhỏ tiếng lạnh lùng nói: "Không những nhiều, hơn nữa đều ăn thịt người."Khi hai người đi ra cổng, Kim Minjeong lại nhìn cây táo bên trái, "Là nó, đúng không?""Ừm, thực ra sớm đã xác định là nó rồi, hiện tại chắc chắn thứ tối qua là nó, ngược lại là tin xấu." Nếu không phải nó, thực ra bọn họ có thể tìm được bốn người."Xác thực là vậy, nhưng thế cục đã mở ra từ chỗ Lưu a bà, tuy những lời bà ta là muốn kích thích chúng ta, nhưng cũng lộ ra một thông tin, bà ta cưỡng cầu người không nên trở về trở về. Cho nên bà ta phải trả giá, mắt chân, còn có con trai, con dâu." Yu Jimin nhìn ấn đường Kim Minjeong nhíu chặt, nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, dịu dàng nói: "Còn về những lời bà ta nói, em đừng để trong lòng, nó càng muốn kích thích em, chứng tỏ nó càng sốt ruột. Mà cho dù phải trả giá, lúc này chúng ta còn gánh được cái giá để vượt ải thì phải sợ gì chứ?"Kim Minjeong nhìn người trước mặt, tràn sức sống có nhiệt độ, có thể khơi gợi hỷ nộ ái ố của cô, là sự tồn tại chân thực, khác với người ở nơi này."Đội trưởng, tôi cảm thấy chúng tôi đã tìm ra gợi ý mà phó bản cho rồi, chín đứa bé gái kia, có ngọn ngành!" Trước đó bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc, hiện tại đã ra ngoài, âm thanh của Giselle sốt ruột không thể kiên nhẫn truyền tới từ nhóm chat.*****Chương 228: Tận hưởng thời gian của bản thân?Kim Minjeong nghe tới đây, trong mắt lộ ra ý cười, tiếp lời: "Ngọn ngành gì?'Ninh Nghệ Trác ở bên cạnh Giselle cũng không nhịn được chen lời, hai người em một câu chị một câu, bổ sung tương đối hoàn chỉnh."Tiếng gõ cửa dự báo số lượng cố nhân không nên trở về xuất hiện, lần đầu gõ hai tiếng tương ứng với hai người tối đầu tiên, lần thứ hai gõ một tiếng, tối qua có một đứa bé gái, cứ như thế suy ra.""Tiếp sau đây cố nhân không nên trở về chúng ta phải tìm chính là ba người, sau đó là hai người, một người, tuy rốt cuộc là ai thì vẫn chưa xác định, nhưng về cơ bản đã có phương hướng.""Đúng, ngoài ra cháu gái Lưu a bà tên là Tam Nhi, theo suy đoán, đứa bé gái này chính là người thứ ba, vậy liệu có Tứ Nhi, Ngũ nhi không?"Kim Minjeong và Yu Jimin nghe xong liền muốn cười, Lee Seung Ho ngồi trong nhà cũng cười theo, nhưng không thể không nói hai người nói rất có lí."Chúng ta về trước đã, tôi cảm thấy có rất nhiều chi tiết có thể phân tích từ chỗ Lưu a bà. Chúng ta sắp xếp lại một lượt, có lẽ cục diện sẽ khác đi." So với thông tin biết được có 9 cố nhân không nên trở về, Kim Minjeong cảm thấy còn nhiều thứ có thể suy nghĩ hơn."Ừm, về trước đã." Yu Jimin liếc xung quanh một lượt, nhân lúc này chưa có quá nhiều người, bọn họ nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ thu hút ánh mắt người khác.Đợi tới khi Kim Minjeong và Yu Jimin quay về phòng, vừa vào cửa đã nhìn chén, năm chiếc chén ngay ngắn nằm trên bàn, nhưng vì vấn đề góc độ, chỉ nhìn thấy bốn.Một cảnh tượng vô cùng bình thường như thế nhưng đột nhiên lại lay động thần kinh của Kim Minjeong, thế là động tác nhấc chân vào cửa cũng định hình tại chỗ.Yu Jimin vốn đi sánh vai cùng Kim Minjeong, kết quả phát hiện bản thân đã vào nhà, nhưng Kim Minjeong vẫn duy trì động tác nhấc chân trái vào cửa, ngây người ở đó.Cô ấy lập tức ý thức được Kim Minjeong đã phát hiện được gì đó, cho nên không lên tiếng làm phiền, mà nhìn theo ánh mắt của Kim Minjeong, Kim Minjeong đang nhìn chén.Yu Jimin vô thức nhíu mày, trong đầu cũng lập tức nhớ lại chiếc chén nhìn thấy ở nhà Lưu a bà, Kim Minjeong nghĩ tới chuyện đó sao? Nhưng có gì đặc biệt sao?Kim Minjeong bên kia đã hoàn hồn, nhấc chân nhanh chân vào nhà, tiện tay kéo lấy tay Yu Jimin, kéo cô ấy ngồi xuống bên bàn."Jimin, trước đó chị từng nói chị đã đi quan sát tình hình của từng gia đình, cũng biết được số người và số chén tương ứng với nhau đúng không?" Ngữ điệu của Kim Minjeong có chút vội vàng.Yu Jimin gật đầu, "Đúng thế, ngoại trừ không có mặt người, về cơ bản là trùng khớp, sao thế? Có vấn đề gì sao?""Chị nhìn thấy chén bằng cách nào?"Yu Jimin ngây ra, mất một lúc nhớ lại, mới lên tiếng: "Đa phần đều nhìn thấy ở cửa, nếu đóng cửa, thì chỉ có thể nhìn qua cửa sổ." Nói xong cô ấy đoán được suy nghĩ của Kim Minjeong, nghiêm túc nói: "Lúc chị nhìn chén, những chiếc chén này không xếp thành một vòng, cơ bản là để lung tung, có thể nhìn được từng chiếc.""Có thể nhìn thấy từng chiếc, vậy sẽ không tồn tại vấn đề đếm thiếu." Kim Minjeong lẩm nhẩm một câu."Đội trưởng, chị cảm thấy chén này có vấn đề à?" Ninh Nghệ Trác thấy Kim Minjeong không ngừng hỏi về chén, vô thức lên tiếng hỏi."Mọi người nói xem, số chén tương ứng với cố nhân không nên trở về liệu có vấn đề không?" Đột nhiên Kim Minjeong đưa ra vấn đề này.Câu nói vừa cất lên, mấy người Lee Seung Ho đều ngẩn ra, sau đó không ngừng nhớ lại trong đầu, nhưng phát hiện bọn họ chưa từng quan sát hoàn chỉnh chén của bất kì nhà nào."Hình như chúng ta cơ bản không vào trong nhà dân thôn, đội phó, cô thì sao?" Lee Seung Ho lập tức hỏi.Yu Jimin bắt đầu nhớ lại, "Tôi từng vào nhà con út nhà họ Diêu, khi đó tôi đã quan sát bàn, là năm chiếc chén, không có gì đặc biệt.""Còn cả Kiền bà bà, có một chiếc chén nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua. Còn có gia đình hai đứa bé gái đêm đầu tiên, chúng ta cũng nhìn nhìn vào phòng qua khe ngói, không nhìn thấy chén trên bàn, sau khi hai đứa bé gái biến mất, gia đình đó cũng chết hết."Đợi Yu Jimin nói xong, mọi người nhất trí đạt được kết luận, không ai quan sát hoàn chỉnh chén trong nhà đối tượng có hiềm nghi."Vậy đội trưởng, hiện tại không phải chúng ta có đối tượng chứng minh tốt nhất sao? Chén nhà Lưu a bà thì sao?"Ninh Nghệ Trác nghĩ tới Lưu a bà, có chút hưng phấn nói.Yu Jimin và Kim Minjeong vô cùng ăn ý quay sang nhìn nhau, hai người đều quan sát được chén nhà Lưu a bà, nếu chén đại diện cho một người, thì cố nhân không nên trở về có thể tính là người không? Xác thực nhà Lưu a bà có hai chiếc chén, nhưng hai chiếc chén bị giấu sau một đống đồ, thực sự là chén sao?"Tôi vừa vào cửa liền nhìn thấy chúng ta chỉ có bốn chiếc chén, đột nhiên tôi cảm thấy chén này không ổn, nếu có thể nhìn thiếu một chiếc, chứng tỏ có lúc thứ mà mắt nhìn được không chắc đã đáng tin, tôi bỗng cảm thấy hai chiếc chén kia không bình thường." Suy nghĩ này trào tới rất kì quái, giống như đột nhiên chạm vào một kí ức nào đó, khiến trong đầu Kim Minjeong hiện ra một cảnh tượng, khiến cô sốt ruột muốn kiểm chứng.Yu Jimin nhìn thấy dáng vẻ hoang mang lại có chút ảo não của Kim Minjeong, đưa tay nắm lấy tay cô, "Đang nghĩ tới chuyện gì à?"Kim Minjeong gật đầu lại lắc đầu, "Em không biết thật sự có cảnh tượng này trong ký ức, hay là suy nghĩ chủ quan vô căn cứ của bản thân."Mỗi lần hệ thống mượn lời người khác nói ra những lời như thật như giả, Kim Minjeong không khống chế được nghĩ tới một vài chuyện trong quá khứ, nghĩ tới những chuyện có khả năng đã xảy ra giữa bản thân và Yu Jimin, thường xuyên trào ra một số kí ức vụn vặt."Không sao, cứ kệ nó đã, suy nghĩ này của em không sai, tính quan trọng của chén không nói cũng rõ, mà chúng ta không quan sát chén hoàn chỉnh cũng là sự thật. Cho nên chúng ta đi quan sát thêm lần nữa, nếu thật sự giống em nói, chén này có manh mối, cũng sẽ giải quyết vấn đề còn lại. Nếu không, chúng ta cũng có thể loại trừ khả năng này."Những lời chậm rãi kiên nhẫn của Yu Jimin khiến chút hoang mang và bất an trong lòng Kim Minjeong tiêu tan không ít, cô gật đầu, nhíu mày nói: "Nhưng áo choàng cài đặt lại đã sử dụng, chúng ta muốn đi nữa thì có chút khó khăn."Yu Jimin suy nghĩ giây lát, lên tiếng: "Không gấp, chị xem có cơ hội lẻn vào hay không, nếu thực sự không được thì đợi làm mới xong, chị dùng Chân trái giẫm chân phải đi quan sát là sẽ biết.""Cũng chỉ có thể vậy thôi." Tạm thời gác lại vấn đề này, Kim Minjeong nhớ lại cuộc đối thoại trong nhà Lưu a bà, im lặng giây lát, mới tiếp tục nói: "Không biết mọi người có chú ý hay không, dựa theo ý tứ lộ ra trong lời Lưu a bà, bà ta rất rõ Tam Nhi là cố nhân không nên trở về, mọi người không thấy chuyện này rất lạ sao?"Mấy người Lee Seung Ho có chút mù mờ, sau đó con ngươi Lee Seung Ho sáng lên, "Đúng, căn cứ theo tình hình trong thôn, ngoại trừ Kiền bà bà, có lẽ những người khác trong thôn không biết người trong nhà mình không nên tồn tại, thậm chí không biết có chuyện này, có lẽ đều tưởng rằng chỉ là bị báo thù, nếu không đã bị dọa vỡ mật từ lâu rồi, chó cùng rứt giậu không chừng còn có thể giết thêm lần nữa. Nhưng Lưu a bà không những biết, căn cứ theo lời bà ta, cố nhân không nên trở về nhà còn là do bà ta cưỡng cầu."Kim Minjeong rất hài lòng với phản ứng của Lee Seung Ho, "Đúng thế, chuyện những người trong thôn trọng nam khinh nữ đã không còn lạ lẫm, tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu một đứa bé gái không được chào đón trở về. Mà từ câu chữ có thể thấy Lưu a bà rất yêu cháu gái mình, thử nghĩ xem đứa trẻ được một tay mình dạy dỗ bị con trai mình đưa đi, vứt ở nơi hoang vu bị sói ăn sạch, có lẽ không ai chịu nổi. Cho nên bà ta mới lựa chọn một phương pháp nào đó, để Tam Nhi quay về."Yu Jimin nghe xong, ánh mắt lạnh lẽo, "Nhưng trên đời này sao có chuyện tốt như người chết sống lại, Lưu a bà nói bản thân đã phải trả giá, hơn nữa thực ra bà ta sợ cháu gái mình, rất có khả năng Tam Nhi quay lại đã không còn là dáng vẻ trong tưởng tượng của bà ta, không những giết cha mẹ, ngược lại còn hại bà ta."Lồng ngực Kim Minjeong lại run lên, cô cưỡng chế ổn định lại cảm xúc, "Đúng vậy, cho nên tôi cảm thấy còn có thể tìm được một vài thông tin từ chỗ Lưu a bà, mà hiện tại có thể thấy, những đứa bé gái khác không có ai muốn chúng trở về, có lẽ Tam Nhi này rất đặc biệt, thậm chí có khả năng là khởi nguồn của mọi chuyện.""Nhưng dường như Tam Nhi đó không chào đón chúng ta? Chúng ta không dễ tiếp cận." Yu Jimin nhíu mày nói."Hiện tại chúng ta còn một việc khác phải làm, chuyện này có thể gác lại đã." Kim Minjeong vừa nói xong, một lát sau lại vang lên tiếng gõ cửa.Lee Seung Ho đi mở cửa, người tới là Uyển Cần và đội trưởng của cô ta. Kim Minjeong không ngạc nhiên, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới."Làm phiền rồi." Trên khuôn mặt của người phụ nữ cao ráo mang theo vẻ lạnh lẽo, nhưng những lời cất lên lại vô cùng khách sáo.Kim Minjeong không nói nhiều, chỉ gật đầu nói: "Mời vào."Cuộc đối thoại năm chữ đơn giản của hai người, đôi bên đã sáng như gương trong lòng.Sau khi người phụ nữ ngồi xuống, Uyển Cần đứng bên cạnh cô ta, vẻ mặt nghiêm túc lại chân thành nhìn mấy người Kim Minjeong."Mục đích chúng tôi tới đây, có lẽ đội trưởng Kim đã đoán được." Người phụ nữ lên tiếng, đồng thời ánh mắt đánh giá năm người.Kim Minjeong chỉ nhìn cô ta, không tiếp lời. Vì như thế, cho dù biểu cảm của Kim Minjeong không quá cứng rắn, nhưng thái độ rất rõ ràng."Người trước đó tới chỗ chúng tôi là cô Yu đúng không?" Đội trưởng của Uyển Cần cũng là nhân vật lợi hại, cô ta cũng không tức giận với thái độ của Kim Minjeong, chỉ không cứng không mềm nói ra một câu như vậy.Kim Minjeong không trả lời vấn đề này, hơn nữa nghiêm túc nói: "Lựa chọn của các cô, đã chọn xong chưa?"Tuy không trả lời nhưng đã ngầm thừa nhận, xem ra phát hiện của Yu Jimin không sai, người phụ nữ này đã phát hiện Yu Jimin vào nhà."Đã chọn xong rồi, chúng tôi hợp tác với các cô, lựa chọn tiếp tục đi theo con đường bình thường của người chơi."Yu Jimin nghe xong, cười một cái, không mặn không nhạt nói: "Lựa chọn không tệ, xem ra lý giải rất thấu đáo về Cố nhân không nên trở về."Câu nói này của Yu Jimin không nghi ngờ chính là lần nữa khẳng định chuyện cô ta và Uyển Cần đang lo lắng, cô ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, "Cho nên các cô thực sự biết hết rồi sao?""Cũng không phải, nhưng cũng gần như. Kinh nghiệm phó bản không chỉ là thực lực của người chơi, mà còn là tâm trí của người chơi, thậm chí là nhân tính. Muốn hồi sinh đồng đội không phải chuyện đáng trách, nhưng ở trong phó bản này, từ đầu tới cuối chính là lừa đảo. Những cố nhân không nên trở về kia, có ai trở về với diện mạo bình thường không?" Kim Minjeong nói tới đây liền ngừng lại, người hiểu tự nhiên sẽ hiểu."Được, nếu như thế tôi cũng thành thật triệt để với các cô, hi vọng cô có thể giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, tôi vô cùng cảm kích." Nói xong không đợi Kim Minjeong đồng ý, trực tiếp mở cột nhiệm vụ của mình lên, tên người phụ nữ này là Lăng Tiếu.Xác thực nhiệm vụ của cô ta giống với suy đoán của Kim Minjeong, có một cột ẩn, bên trên có viết, Nhiệm vụ chính đã không còn cách nào hoàn thành, vui lòng lựa chọn phương án dự bị.Mục 1 và 2 trong phương án dự bị, 1 đã là màu xám, có thể thấy họ đã chọn 2, nên 1 mất hiệu lực."Chúng tôi bắt buộc phải lựa chọn xong mới có thể nói cho tổ đội khác, mà trước đó hai lựa chọn này đều là màu xanh, có thể tự do lựa chọn. Nhưng không có nhiệm vụ cụ thể, bên trong 1 chỉ có một câu, Cho bạn một điều ước, làm tất cả đồng đội đã chết của bạn sống lại, sau đó có được cơ hội vượt ải.""Mà 2 chính là như hiện tại."Mấy người Kim Minjeong xem xong, cột đầu tiên bên trên viết, "Cho bạn một cơ hội, sửa chữa sai lầm sau khi vượt ải."Bên dưới cột này còn có một đoạn, "Ở đây có một tin tốt và một tin xấu, tin xấu là nhiệm vụ trò chơi trốn tìm của các bạn đã thất bại, dẫn tới việc không cách nào hoàn thành nhiệm vụ vượt ải. Tin tốt là, cho dù thất bại cũng không sao, có người sẽ cho bạn cơ hội sửa chữa sai lầm, bạn có thể miễn cưỡng vượt ải. Có phải hối hận không lựa chọn 1 không? Tôi cũng cảm thấy tiếc nuối, chúc các bạn may mắn.""Chúng tôi không hiểu cái gì có thể gọi là cho chúng tôi cơ hội sửa chữa sai lầm, lẽ nào có thể chơi lại trò chơi trốn tìm sao?" Vẻ mặt Lăng Tiếu có chút trầm ngâm.Kim Minjeong hít sâu một hơi, "Các cô không cách nào vượt ải là vì cố nhân không nên trở về trong phó bản được cài đặt là 9 người, các cô không tìm đúng, nhưng người đã biến mất, cho nên cho dù tìm được toàn bộ cũng chỉ còn 8. 1 người thiếu này chính là sai lầm của các cô, sửa chữa sai lầm chính là cho các cô cơ hội tìm ra người này, hiểu không?"Lăng Tiếu ngây ra, rất nhanh sau đó Uyển Cần ở một bên nắm lấy tay Lăng Tiếu, "Em hiểu rồi, em hiểu rồi.""Ting, chúc mừng toàn bộ bảy tổ đội kích hoạt nhiệm vụ vượt ải phó bản số 008, sau đây mời người chơi tận hưởng thỏa thích thời gian thuộc về bản thân, điên cuồng đi nào."Thông báo này vừa đột ngột vừa kì quái, hưng phấn trên mặt Uyển Cần lập tức bị thay thế bằng sửng sốt, "Có ý gì, cái gì gọi là tận hưởng thời gian của bản thân?""Xin hãy chú ý, đối tượng mục tiêu tự lộ diện, đối tượng mục tiêu tự lộ diện, toàn bộ người chơi tự động gia nhập chế độ ban đêm, toàn thể người chơi tự động gia nhập chế độ ban đêm."Mỗi chuỗi thông báo này khiến đầu óc cả nhóm người xoay chuyển, mà trên màn hình điều khiển còn chưa kịp đóng lại của Lăng Tiếu, 1/?, trước con mắt của bàn dân thiên hạ, biến thành 2/9.Mà Kim Minjeong phát hiện, cột của bọn họ cũng biến thành 3/9.Cố nhân không nên trở về số 3 tự động để lộ bản thân, điều này..."Con mẹ nó, điều này có nghĩa là ma sói tự để lộ bản thân sao?" Người đàn ông tên Tiểu Võ trong đội Lăng Tiếu không thể tin nổi nói, âm thanh vừa dứt, trời đã tối lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com