Người Chơi Mời Vào Chỗ - Jiminjeong Ver
CHƯƠNG 225 - 226: CỐ NHÂN KHÔNG NÊN TRỞ VỀ
Chương 225: "Nước, ánh sáng, phân bón." Hệ thống thông báo ba tin liên tiếp khiến năm người Kim Minjeong không kịp trở tay, nghe xong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng không thể không nói, ba thông tin này cung cấp lượng thông tin khổng lồ hơn nữa vô cùng quan trọng, dường như chứng minh suy đoán to gan của Giselle là sự thật.Kim Minjeong hoàn hồn sau đó nhanh chóng mở giao diện điều khiển nhìn nhiệm vụ của bản thân.Cột Bí mật của thôn Vô Hối lại có thêm một dòng, Bí mật 6 của thôn Vô Hối: Bí mật của Kiền bà bà.Phía sau còn có một ghi chú, thành công kích hoạt vượt ải phó bản số 008 hoàn hảo, đồng thời có được một gợi ý quan trọng của hệ thống.Biểu cảm của Kim Minjeong trầm lại, lên tiếng: "Chẳng trách hệ thống lại đột nhiên thông báo, nguyên nhân là vì phần thưởng nhiệm vụ ẩn, cho nên mới thông báo nhắc nhở chúng ta, giúp chúng ta chứng minh suy đoán thêm một bước."Thông thường một vài thứ quan trọng, nếu chỉ dựa vào suy đoán hệ thống sẽ không đưa ra bất kì phản ứng nào, dù sao người chơi có thể nhẹ nhàng biết được suy đoán của bản thân là đúng hay sai qua câu trả lời của hệ thống, lần này xác thực là một lời nhắc nhở.Bốn người nghe xong đồng loạt gật đầu, Ninh Nghệ Trác nhìn người bên cạnh, ánh mắt không thả lỏng, "Vậy chẳng phải lúc này chúng ta rất lúng túng sao? Bảy tổ đội chia ra ba phương pháp vượt ải, rõ ràng chúng ta là bị động nhất, rất dễ trở thành đối tượng nhắm tới của hai tổ đội cùng chung lợi ích. Hơn nữa căn cứ theo sự thăm dò tối nay của Uyển Cần, tôi cảm thấy chưa chắc họ đã có ý tốt với chúng ta, ít nhất là không có khả năng giúp chúng ta.""Dựa theo suy đoán, chắc chắn Uyển Cần, người đàn ông đeo kính, và tổ đội nhiều nữ như chúng ta là một phe, rất có khả năng đã kết đồng minh. Rõ ràng biểu hiện của tổ đội người đàn ông sử dụng dây leo màu đen cùng tổ đội ba người tối nay là cùng một phe. Hơn nữa hai tổ đội này đều không có thành viên bị chết vào tối thực hiện nhiệm vụ trốn tìm, còn về phương pháp hoàn thành nhiệm vụ trốn tìm giống nhau hay khác nhau thì lúc này cũng không quan trọng nữa. Một ngoại lệ chính là Cố Diệp, tổ đội Cố Diệp chỉ hi vọng hoàn thành nhiệm vụ vượt ải cuối cùng, liệu có thể tranh thủ họ không?"Người lên tiếng là Lee Seung Ho, sau khi biết rõ tình hình trước mặt rất bất lợi với bọn họ, anh liền nghĩ tới Cố Diệp. Cho dù thế nào, nếu có thêm một đồng minh, cục diện lúc này sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa anh lo lắng nếu không thể tranh thủ từ chỗ Cố Diệp, vậy không chừng Cố Diệp sẽ ngả về một phe nào đó, tới lúc đó năm người thực sự phải đơn độc chiến đấu.Những lời Lee Seung Ho nói ra, mọi người đã nghĩ tới, nhưng... Sau một phen trầm ngâm, Yu Jimin lạnh lùng lên tiếng, "Mọi người có từng nghĩ, từ một phương diện nào đó, trong bảy tổ đội này, chúng ta đã được xác định là đặc biệt chưa? Không chỉ là nhiệm vụ, mà từ đầu tới cuối, chỉ có tổ đội chúng ta chưa có người thiệt mạng."Yu Jimin nói ra những lời này khiến mọi người lập tức ngẩn ra, rất lâu sau Giselle mới khó khăn nói: "Đội phó, ý chị là..."Kim Minjeong nghe xong tiếp lời: "Tổ đội tối nay mang đồng đội của họ về, chính là vì không muốn thi thể đồng đội bị đứa bé kia làm tổn hại, thi thể đó có tác dụng. Chúng ta cũng từng nhắc tới chuyện Kiền bà bà có thể giúp đứa bé gái đã chết quay lại, như thế liệu có phải có nghĩa là, cũng có thể giúp người chơi đã chết quay lại hay không?"Giselle nghe xong không nhịn được nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Vậy liệu có phải tất cả tổ đội mất đi thành viên, đều lựa chọn như vậy?"Kim Minjeong lắc đầu, không nói gì.Một lúc sau, Lee Seung Ho nhỏ tiếng nói: "Vậy nhiệm vụ ngày mai của chúng ta phải hoàn thành thế nào? Đột nhiên tìm chúng ta đòi tay chân, nơi nào có tay chân chứ?"Lần này không ai lên tiếng nữa, nhưng mọi người đều không ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà ngây người, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ.Lúc này Yu Jimin đang nằm nghiêng, vết thương trên vai trái không cho phép cô ấy nằm ngửa, thông tin tối nay quá nhiều, cô ấy cũng không muốn ngủ, đang sắp xếp một vài thứ trong đầu.Đúng lúc Yu Jimin chìm vào trong suy nghĩ của bản thân, một cánh tay đột nhiên đưa tới, sau đó hai mắt Yu Jimin cảm nhận được hơi ấm, là Kim Minjeong.Yu Jimin vốn muốn quay đầu, nhưng Kim Minjeong ở sau lưng cô ấy, quay đầu với tư thế này cũng không thể nhìn thấy Kim Minjeong.Khi khóe môi Yu Jimin cong lên muốn nói chuyện, người sau lưng khẽ dính lại, sau đó phủ chăn lên người cô ấy, âm thanh của Kim Minjeong khẽ khàng vang lên, nói: "Không còn sớm nữa, ngày mai lại là một ngày quan trọng, ngủ sớm đi."Lời này nói với mọi người, cũng là nói với Yu Jimin.Trong lòng Yu Jimin hiểu ý, cô ấy cũng không lên tiếng, chỉ giơ tay giữ lấy tay trái Kim Minjeong nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt đi ngủ.Vào thời điểm nguy hiểm, trên người Yu Jimin luôn tràn đầy nhuệ khí, không nhìn ra đã bị thương, nhưng Kim Minjeong biết rõ gánh nặng cơ thể Yu Jimin phải gánh vác nặng nhường nào.Lúc này Yu Jimin mới nhắm mắt, Kim Minjeong đã nghe được hơi thở của cô ấy, có chút trầm có chút nặng, đã ngủ sâu.Ngón tay khẽ khàng di chuyển, Kim Minjeong rút tay ra, sau đó cẩn thận ôm lấy Yu Jimin, cũng nhắm mắt đi ngủ.Ngày thứ ba, sắp tới gần.Đột nhiên Kim Minjeong bừng tỉnh, khi mở mắt ra ngoài trời mới lộ ánh ban mai, trong phòng vẫn rất tối tăm. Giselle ở bên trái vẫn đang ngủ, Yu Jimin ở bên phải cũng ngủ rất sâu.Yu Jimin che chăn nửa mặt, ấn đường khó chịu, Kim Minjeong vốn sợ hãi tới nỗi đổ mồ hôi đầy trán, trái tim không ngừng run rẩy, nhưng nhìn thấy Yu Jimin, biểu cảm không khống chế được dịu lại.Kim Minjeong đưa tay khẽ kéo chăn khỏi mặt Yu Jimin, trong ánh sáng tối tăm, Yu Jimin không những nhíu mày, môi còn chu ra. Rõ ràng là không thoải mái, nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp quá mức của cô ấy, lọt vào trong mắt Kim Minjeong lại là đáng yêu không tả nổi.Khóe môi vô thức cong lên, Kim Minjeong không phát hiện bản thân nhìn Yu Jimin rồi cong môi cười, trái tim không kiềm chế được nhích gần ngắm nhìn rất lâu.Tuy lúc này con đường phía trước vẫn tối tăm, sống chết khó lường, nhưng tỉnh dậy nhìn thấy Yu Jimin bên cạnh, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.Ngắm một lúc, Kim Minjeong phát hiện bản thân có chút quá đáng, sờ lên mặt mình rồi cẩn thận xuống giường, sau đó nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài.Kim Minjeong vừa tỉnh lại, trong lòng vẫn ghi nhớ một chuyện, bắt đầu từ tối qua tới trong mơ vẫn quẩn quanh trong lòng.Khi cô mở cửa lớn, sau lưng truyền tới một âm thanh nhỏ bé, Kim Minjeong quay đầu nhìn, là Giselle."Cô cũng dậy rồi à?" Kim Minjeong có chút ngạc nhiên.Giselle bối rối gãi đầu, "Vâng, đội trưởng tỉnh tôi cũng tỉnh, thấy cô ra ngoài một mình, nên tôi cũng theo ra."Kim Minjeong nghe xong, con ngươi mất tự nhiên trong một khoảnh khắc, sau đó nhìn ra bên ngoài."Đội trưởng Kim đang nghĩ tới chuyện gì à?" Nói xong ánh mắt Giselle cũng đã nhìn thấy một mớ hỗn độn trên thi thể.Nghiêm túc mà nói đã là một đống xương cốt, đầu người biến mất lại quay lại tối qua đã gặm nhấm thi thể chỉ còn lại xương cốt, vải trắng phủ thi thể đã nhuộm thành màu đỏ, ghê rợn không nỡ nhìn thẳng, giống như lò giết mổ, mùi máu tanh rất lâu không tản đi."Giselle, cô có phát hiện không, ở đó không chỉ có bốn thi thể." Nói xong Kim Minjeong cất bước đi tới, cô che mũi, tỉ mỉ quan sát, tuy khuyết thiếu rất nhiều bộ phận, ngay cả đầu cũng bị gặm không còn nguyên vẹn, nhưng xác thực là sáu thi thể."Đây... thực sự là sáu thi thể, nhưng tối qua chỉ còn bốn, lẽ nào sau đó còn có người chơi mới thiệt mạng? Hay là dân thôn?""Không khó dự đoán, nếu không chuyện tối qua làm mất hai thi thể căn bản không giấu được. Rốt cuộc có phải người chơi hay không, đợi lát nữa sẽ rõ." Nói xong Kim Minjeong đi mấy bước đến ngồi xổm trên đất.Nơi này cách thi thể không xa, máu trên mặt đất uốn lượn tập hợp, dừng ở vị trí đứng của Kim Minjeong.Giselle cũng ngồi xổm xuống nhìn mảng máu này, nhỏ tiếng nói: "Máu này có vấn đề gì sao?"Kim Minjeong không lên tiếng, chỉ nhìn khắp nơi muốn tìm công cụ, sau đó trước mặt xuất hiện một con dao găm.Kim Minjeong ngẩng đầu nhìn thấy Yu Jimin buộc tóc đuôi ngựa, sắc mặt Kim Minjeong bình tĩnh, nhưng trong con ngươi trào ra một tia sáng, nhận lấy dao găm nói: "Sao đã dậy rồi?"Yu Jimin cười hi hi nhích gần, "Không có em chị không ngủ được, nên dậy thôi."Giselle hắng giọng một tiếng, mới sáng sớm không nên ngược đãi người độc thân như thế.Kim Minjeong lấy dao găm đào đất phía dưới vết máu, máu thấm vào đất, vừa dính vừa tanh."Vết máu này chảy có chút kỳ lạ, địa hình này không phải trái cao phải thấp, nhưng một lượng máu lớn lại chảy về bên phải, rất kỳ quái." Yu Jimin nói xong, Kim Minjeong đã cầm dao găm xoẹt một đường về bên phải, đất bị đào lên rất sạch sẽ, nhưng bên dưới lại có vết máu quanh co.Động tác tay Kim Minjeong nhanh hơn, cẩn thận đào dọc về phía bên phải dọc theo vết máu, bên dưới vẫn có vết máu."Máu này tiếp tục chảy chảy ngầm về bên phải." Kim Minjeong không tiếp tục động tác, chỉ cầm dao găm ngắm phương hướng, "Hai người nói xem, đích đến của máu này là nơi nào?"Yu Jimin nhìn phương hướng Kim Minjeong chỉ, là hướng về phía cây táo, nghiêm túc mà nói có lẽ là hai cây táo.Nhưng hai cây táo này một to một nhỏ, cành lá cây táo ở gần căn nhà của bọn họ sum suê, thân cây to bằng một người ôm.Lúc bọn họ đang nói chuyện, tiếng mở cổng từ những dãy nhà phía sau lần lượt truyền tới, sau đó người đàn ông đeo kính ở cùng dãy với nhóm Kim Minjeong cũng mở cổng.Chân Kim Minjeong lặng lẽ lấp đất lại, Giselle quay người loạng choạng mấy bước giẫm phải một mảng máu.Giselle vội vàng nhảy mấy bước, sau khi nhảy ra liền hung hăng chà lên đất, cứ như thế dấu vết đất bị đào chỉ còn lại dấu chân.Yu Jimin lặng lẽ giơ ngón tay cái với Giselle.Rất nhanh sau đó người chơi đều thức dậy, Lee Seung Ho và Ninh Nghệ Trác thu dọn xong, đun nước sôi, sau đó mới ra ngoài tập hợp.Tất cả người chơi quan sát thi thể, biểu cảm rất khó coi."Thứ quỷ quái này, thực sự quá tàn nhẫn." Người đàn ông xúc tua chạy ra đầu tiên, gã ngồi xổm xuống quan sát bộ xương với khuôn mặt không còn nguyên vẹn, mặt mày phẫn nộ, trong mắt đã sưng huyết.Mấy người Kim Minjeong lặng lẽ quan sát số lượng người chơi, tối qua sau khi chết sáu người, số lượng thành viên của mấy tổ đội không thay đổi, cũng có thể nói là trong sáu thi thể này, có hai thi thể là dân thôn bù vào.Lần này dân thôn cũng không tới nhìn, chỉ cử người khiêng thi thể đi xử lí, không ai nhắc tới việc trong thôn có người tử vong. Còn về xử lí thế nào, thực ra ai cũng biết rõ."Tối qua sau khi quay về, các cô có gặp chuyện gì không?" Uyển Cần đi tới hỏi Kim Minjeong.Cố Diệp đứng gần đó nghe được tiếng cũng quay qua nhìn.Vấn đề này không cần thiết phải che giấu, Kim Minjeong thành thật nói: "Đầu người lại quay lại, còn kéo theo một bộ xương treo lơ lửng trên cột nhà chúng tôi."Biểu cảm Uyển Cần thoáng biến đổi, "Chuyện này... sao lại độc ác với các cô vậy chứ?" Uyển Cần tưởng rằng một chiếc đầu người đột nhiên xô cửa vào nhà đã đủ dọa người, không ngờ bên phía Kim Minjeong còn kích thích như vậy."Ừm, chỗ chúng tôi rất hung dữ, quỷ cũng sợ." Nói xong Kim Minjeong liếc sang Yu Jimin một cái.Yu Jimin ở một bên bĩu môi, trợn trắng mắt với Kim Minjeong."Các cô cũng tiếp nhận yêu cầu của đầu người rồi à?" Sắc mặt Uyển Cần tái đi, nói."Ừm." Kim Minjeong nói xong, sắc mặt cũng trầm lại, dường như rất đau đầu."Tối qua hỗn loạn như thế, hoàn toàn không tìm ra manh mối, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy." Nói xong Uyển Cần thở dài một hơi, quay người quan sát xung quanhA Sinh không nói không rằng chỉ huy người trong thôn xử lý vết máu, lấp một lớp cát lên trên vết máu. Kim Minjeong đi tới, hỏi han: "Hai cây táo trong thôn các cậu tươi tốt phết nhỉ, đặc biệt là cây bên trái."A Sinh nhìn một cái, không tập trung nói: "Ừm, rất tươi tốt, đó là cây táo Lưu a bà trồng, hai cây táo trồng cùng nhau, vốn dĩ cây bên trái to hơn chút, nhưng từ năm ngoái, cây bên phải lại rất tươi tốt.""Là vì bón phân tưới nước sao?" Kim Minjeong nhàn nhạt nói."Chân Lưu a bà không tiện, mắt lại mù dở tự lo còn rất khó, phải kiếm một con nhóc về phụ giúp, nào có sức quan tâm tới hai cái cây."Con ngươi Kim Minjeong chuyển động, nhìn về phía cây táo, sau đó lại nhìn về phía căn nhà ngoài cùng bên phải dãy thứ hai, khi bọn họ vào thôn, dãy thứ hai chỉ có một nhà dân thôn, Lưu a bà kia chưa từng ra ngoài, căn bản không có cảm giác tồn tại, chỉ có ngày đầu tiên khi bọn họ điều tra số người trong thôn mới nhìn thấy một lần."Sao thế?" Yu Jimin đứng bên cạnh Kim Minjeong, hỏi."Chị nói xem hai cây táo là hai cây con được trồng ở đây, một cây vốn dĩ không lớn bằng cây còn lại, sau này lại đuổi kịp, chị nghĩ là vì nguyên tố gì?""Nước, ánh sáng, phân bón." Lee Seung Ho tiếp lời."Nó bắt chúng ta tìm xương cho nó, một đứa bé bị bố mẹ ném ra ngoài, người nhà sẽ thu dọn xác cho nó sao?" Kim Minjeong lại hỏi một câu, sau đó quay người về nhà, "Hơi khát rồi, quay về uống chút nước đã."Năm người quay về, những tổ đội ở bên ngoài đều không nhịn được nhìn bọn họ, biểu cảm trên mặt kì quái, không biết đang nghĩ gì."Đội trưởng, ban nãy ý của chị là có người nhặt xương về cho nó à?" Ninh Nghệ Trác trầm tư suy nghĩ, sau đó lên tiếng."Đúng.""Tối qua là nó ra tay giết mấy người kia, máu của họ tụ lại cùng nhau, ngấm về bên phải. Điều này vốn dĩ rất kỳ quái, giống như có thứ gì đó muốn có máu. Tôi đã quan sát bên đó, thứ sống chỉ có cây táo." Kim Minjeong vào phòng ngủ chính nhìn ra bên ngoài, "Kết hợp với tình trạng cây táo..."Yu Jimin nhíu mày, "Em muốn nói là xương cốt của nó ở bên dưới cây táo, nó cần máu của những người kia để cúng tế, đồng thời thi thể nó nuôi dưỡng cây táo.""Rất có khả năng.""Vậy thì ai chôn thi thể nó ở đó?"Kim Minjeong không thể trả lời câu hỏi này của Ninh Nghệ Trác, nhưng, "Thực ra chúng ta rất rõ ai sẽ không chôn."Lời này khiến mấy người Giselle tỉnh khỏi cơn mơ, mặt mày lập tức mừng rỡ, "Người trong thôn trọng nam khinh nữ, không ai có suy nghĩ này, cho nên chỉ có thể là người có tình cảm với đứa bé này. Trừ phi trong thôn này có người thực lòng đối đãi với đứa bé, nếu không thì chính là Kiền bà bà."Kim Minjeong vô thức nhớ tới Lưu a bà, cây táo là do bà ta trồng, liệu có liên quan không?"Trong thôn có 68 đứa trẻ, chỉ có 12 bé trai, có 56 bé gái, hiện tại đã tìm ra 2 bé gái, cũng có thể nói là còn 54 đứa nữa. Không có gợi ý, chỉ dựa vào quan sát tìm được 7 đứa còn lại, không khác gì lên trời, chúng ta thực sự có thể tìm ra chúng trước thời hạn sao?" Lee Seung Ho vừa nhớ tới số lượng thống kê ban đầu, lắc đầu, "Tôi cảm thấy cơ bản là không có khả năng, lẽ nào chúng ta phải trải nghiệm bảy ngày nữa?"Lời này của Lee Seung Ho khiến không khí lập tức ngưng trệ, vấn đề này quá hiện thực."Đội trưởng, nếu thực sự như thế thì phó bản này có công bằng không? Nếu chỉ có một cách vượt ải, chúng ta có thế nào cũng không quan trọng. Nhưng nếu cách vượt ải có thể hợp tác với NPC, vậy dù có thế nào, lựa chọn của hai đội kia đều nhắm vào chúng ta, ít nhất họ có thể nhận được nhiều thông tin tránh tử vong hơn. Nếu thật sự có thể sống lại, vậy thì càng không công bằng, không có lý nào chúng ta phải chết." Ninh Nghệ Trác vẫn ghi nhớ tính công bằng mà Kim Minjeong nhấn mạnh.*****Chương 226: Đồng đội đã chết có thể sống lạiNhững lời này của Ninh Nghệ Trác thức tỉnh những người trên hiện trường, khiến Kim Minjeong rơi vào trầm tư.Nếu lúc này tổ đội khác có nhiệm vụ khác nhiệm vụ của bản thân, còn đối đầu nhắm vào bọn họ, vậy có sự giúp đỡ của NPC chính là Kiền bà bà, bọn họ còn chơi thế nào được nữa.Kim Minjeong ngồi bên bàn, nhìn chén trước mắt, năm chiếc chén đặt trong khay, Kim Minjeong đưa ngón tay mân mê miệng chén.Tuy ngón tay cô động đậy nhưng suy nghĩ sớm đã hoàn toàn chìm trong việc sắp xếp manh mối, cho nên biên độ chuyển động vô thức càng ngày càng mạnh, sau đó đầu ngón tay trường xuống, chén chạm vào nhau, phát ra một tiếng keng. Điều này khiến đầu óc Kim Minjeong bỗng lướt qua một suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy không bắt được.Con ngươi Kim Minjeong đột nhiên ngẩn ra, ngón tay ấn lên trên chén, nhỏ tiếng nói: "Cho nên có hai khả năng, một là hạn chế mà họ gặp phải lớn hơn, không hề đơn giản như chúng ta nghĩ, nếu không cách hợp tác với Kiền bà bà chính là giết chết chúng ta, nhưng đã ba ngày qua đi cũng không có hành động. Ngoài ra có lẽ Kiền bà bà biết rất rõ ai là cố nhân không nên trở về, nếu như thế có lẽ rất tiện ngăn cản cho chúng ta phát hiện ra những người đó, nhưng giống như hai chị em gái kia đã nói, cho dù chúng muốn trốn, cũng không thể không tuân theo quy tắc, cho chúng ta manh mối."Lúc này mọi người nghe Kim Minjeong nói, đều gật đầu."Khả năng thứ hai thì sao?" Giselle hỏi."Khả năng thứ hai là đã cho chúng ta manh mối tìm người, chỉ là chúng ta không phát hiện. Hôm nay khi tôi và A Sinh nói tới chuyện cây táo, cậu ta có nhắc cây táo này là do Lưu a bà trồng, Lưu a bà kia, có lẽ Lee Seung Ho, các anh biết đúng không, chính là nhà bà già chỉ có một đứa bé gái, tình huống này rất đặc biệt. Hơn nữa chuyện tìm xương cốt lần này trùng hợp lại có liên quan tới cây táo, chúng ta điều tra được cây táo thì đương nhiên sẽ nhắc tới Lưu a bà, nhà bà ta là nhà duy nhất ở dãy thứ hai, có lẽ cũng là nhân vật quan trọng.""Đã cho rồi sao? Nếu đã cho thứ quan trọng như thế, sao chúng ta lại không có ấn tượng gì hết?" Mấy người Lee Seung Ho vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra thứ gì đặc biệt."Hiện tại đã qua ba tối, trước đó chúng ta còn không biết tới nhiệm vụ này, tối qua tôi mới phát hiện ra chín bài vị ở chỗ Kiền bà bà, từ đó suy đoán ra khả năng có chín cố nhân không nên trở về. Cho nên nếu có nhắc nhở, có lẽ là tối qua đã cho." Yu Jimin không lãng phí trí thông minh của mình ở cửa ải này, sau khi nghe phân tích của Kim Minjeong, cô ấy cũng đang suy nghĩ."Hơn nữa, chắc chắn là sẽ không cho manh mối trực tiếp, nếu không cho manh mối về chín người còn lại trong một lần không khỏi quá nhiều, cho nên cho dù có cũng rất nhập nhằng."Kim Minjeong nghiêng tai nghe Yu Jimin nói, tán thành gật đầu.Kim Minjeong cầm một chiếc chén lên mân mê, "Tính tới hiện tại, chúng ta vẫn thiếu thứ mang tính then chốt, tiến triển tối qua nhìn có vẻ như rất lớn, nhưng ngoại trừ mở ra thế cục, cũng không có được thứ gì mang tính thực chất. Hôm nay chúng ta không thể tiếp tục ôm cây đợi thỏ, không chỉ là NPC, chúng ta còn phải điều tra cả người chơi."Những lời này của Kim Minjeong cất lên, mấy người Yu Jimin lập tức hiểu ra.Lee Seung Ho có chút khó xử: "Người chơi sẽ không lưu lại manh mối giống NPC, cho dù vào nhà của họ cũng không tìm được thông tin, khả năng duy nhất chính là nghe trộm, nhìn trộm, nhưng thời gian làm mới của áo tàng hình là 48 giờ đồng hồ, vẫn chưa thể dùng.""Anh quên rồi à, chúng ta có thể cài đặt lại, nếu cần hoàn toàn có thể tiêu điểm để cài đặt lại thời gian làm mới. Ngoài ra, Minjeong, có lẽ em quên rồi, chúng ta có một vũ khí bí mật, dùng để thu thập thông tin thì còn gì bằng." Yu Jimin nói xong nhìn về phía Kim Minjeong, rút ra một tấm thẻ."Mặt nạ da người?" Kim Minjeong ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh, "Em hồ đồ rồi, sao lại quên cái này chứ." Kim Minjeong và Yu Jimin mỗi người có một chiếc mặt nạ da người, mỗi chiếc chỉ có thể sử dụng ba lần, Kim Minjeong đã sử dụng một lần trong "Cô nhi oán" và "Thành phố G tuyệt mệnh", mặt nạ của Yu Jimin thì Giselle đã dùng một lần trong "Thành phố G tuyệt mệnh", nhưng tóm lại, bọn họ vẫn còn ba cơ hội."Đội trưởng, đội phó, ý của hai người là dùng mặt nạ da người để giả dạng, thu thập manh mối của các tổ đội khác?" Giselle ngạc nhiên nói."Đúng thế, trước đó chúng ta tận dụng Mặt nạ da người để mô phỏng NPC, đa phần là mượn sức mạnh của nó, nhưng nếu đã là mặt nạ, công dụng quan trọng nhất có lẽ là giả dạng mới đúng. Hiện tại chúng ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nguyên nhân lớn nhất chính là vì không hiểu ý đồ của những người khác, trong lòng không có tính toán, vậy cũng không cần thiết phải tiết kiệm công dụng của nó."Nói xong Yu Jimin đưa tay gõ lên bàn, "Chủ ý này không tệ, nhưng vấn đề quan trọng là chúng ta phải lựa chọn giả dạng thành khuôn mặt ai, thu thập thông tin của ai. Hơn nữa là vì phó bản tổ đội, đa phần thời gian họ sẽ ở cùng nhau, còn cần có người níu chân họ, không cho họ quay về đội, nếu không đồng thời xuất hiện hai người sẽ xôi hỏng bỏng không."Kim Minjeong gật đầu, năm người phân tích lại một lượt thành viên của những tổ đội khác, nếu căn cứ theo suy đoán trước đó, những người chơi khác chia thành hai phe, nếu như vậy bọn họ phải căn cứ theo tình hình lựa chọn thu thập thông tin của một phe trong số đó.Tuy Mặt nạ da người còn ba cơ hội, nhưng không tới lúc vạn bất đắc dĩ, Kim Minjeong không muốn dùng triệt để nó.Còn về việc ai sử dụng, không còn nghi ngờ chính là Kim Minjeong, tuy Yu Jimin có chút lo lắng, nhưng là người thông minh nhất trong đội, Kim Minjeong là lựa chọn tốt nhất. Mặt nạ da người chỉ có thể giả dạng diện mạo và năng lực, nhưng không thể giả dạng kí ức và tính cách, muốn dụ được người khác cũng cần kĩ năng."Muốn dụ người khác thì phải biết được một số thứ như thật như giả, tôi cảm thấy nhất định phải đi nghe ngóng họ nói chuyện." Yu Jimin ngẩng đầu nhìn về phía Kim Minjeong, lại liếc sang Lee Seung Ho."Ừm, cài đặt lại áo choàng tàng hình."Chỉ là Kẻ ăn tài phá hại rất ăn tàn phá hại, một lần cài đặt lại thẻ cấp S tiêu tốn mất 20 nghìn tiền vàng, cũng có nghĩa là một lần tiêu hết 200 điểm, nếu không phải điểm số tổ đội dư dả, thật sự là không sử dụng nổi.Áo choàng tàng hình cài đặt lại được giao cho Yu Jimin, mà mấy người Lee Seung Ho cũng nhanh chóng ra ngoài, mục đích chỉ có một, chỉ cần có tổ đội nào nói chuyện là thông báo cho Yu Jimin.Vì yêu cầu đầu người nhắc tới tối qua, những tổ đội khác đều có cảm giác bất an, muốn tìm được một vài manh mối, dù sao không ai không sợ chết. Cho nên dường như thần kinh của tất cả tổ đội đều căng thẳng, ở đó thử tìm kiếm chút manh mối.Ánh mắt Kim Minjeong nhìn sang tổ đội Uyển Cần, Ninh Nghệ Trác và Yu Jimin ra ngoài đứng một trái một phải bên Kim Minjeong, khi nhìn sang đó theo ánh mắt Kim Minjeong, Ninh Nghệ Trác cân nhắc lên tiếng: "Đội trưởng, thông tin quan trọng họ sẽ không vô duyên vô cớ bắt đầu bàn luận, cần một lý do, có lẽ có thể cho họ chút kích thích?"Kim Minjeong nghe xong thoáng ngẩn ra, đánh giá Ninh Nghệ Trác, lại nhìn Yu Jimin. Yu Jimin cười lên, nhỏ tiếng trêu đùa: "Ning Ning của Thời khắc tỏa sáng, trước giờ đều không làm chúng ta thất vọng, cảm giác hiện tại cô và Giselle càng ngày càng được chân truyền của đội trưởng các cô."Ninh Nghệ Trác có chút xấu xổ, sau đó lại nghiêm túc nói: "Càng về sau càng khó khăn, cần suy nghĩ nhiều thứ hơn, bọn em không thể chỉ dựa vào đội trưởng Kim. Hơn nữa đi theo đội trưởng lâu như thế, cũng nên tiến bộ."Kim Minjeong nghe xong đưa tay vỗ lên vai Ninh Nghệ Trác, lên tiếng: "Cô muốn kích thích họ thế nào?""Những đội khác thì không nói, không phải tối qua Uyển Cần muốn hợp tác với chúng ta sao đội trưởng? Cho dù là thật lòng hay thăm dò, chắc chắn cũng là một việc phải làm trong kế hoạch của họ. Tôi tin họ đã nhìn nhận được biểu hiện của chúng ta, đội trưởng, sự lợi hại của chị càng thu hút họ. Lựa chọn chủ động tìm chị, ắt hẳn sẽ mang lại chút biến hóa, họ cũng có tính toán, cho nên có lẽ chúng ta sẽ dễ dàng kích thích được họ."Yu Jimin nghe xong nhìn về phía Kim Minjeong, rõ ràng Kim Minjeong cũng rất tán thành, "Đúng thế, cô nói đúng lắm."Nói xong ánh mắt Kim Minjeong cũng trầm lại, ánh sáng trong con ngươi đen láy cũng trầm lại, sau đó nhấc chân đi thẳng về phía Uyển Cần.Tổ đội Uyển Cần cũng đang đau đầu vì xương cốt của đứa bé gái, cả nhóm người vốn đang thảo luận gì đó, có người phát hiện Kim Minjeong đi tới, đẩy vai Uyển Cần quay lưng với Kim Minjeong.Uyển Cần quay đầu nhìn thấy Kim Minjeong, biểu cảm trên mặt ngẩn ra một giây, nhưng rất nhanh sau đó lại lộ ra nụ cười."Đội trưởng Kim đột nhiên tới đây, là có chuyện gì sao?"Kim Minjeong gật đầu, cô quay đầu nhìn Yu Jimin, sau đó liếc mắt qua Uyển Cần và đồng đội của cô ta, "Tối qua cô nói muốn hợp tác với tôi, đúng không?"Uyển Cần nhìn người phụ nữ đứng sau mình, tổ đội Uyển Cần có hai người phụ nữ, người kia có vẻ còn cao hơn Kim Minjeong mấy phân, lông mày dài hẹp, có chút tàn khốc. Khi Uyển Cần nhìn sang, đối phương khẽ gật đầu."Đúng, đây là kết quả sau khi tổ đội chúng tôi bàn bạc."Kim Minjeong rũ mí mắt, "Thật sao, nếu hợp tác thì nên chân thành, cho nên tôi cũng không giấu giếm nữa. Nhiệm vụ vượt ải cuối cùng của các cô đã kích hoạt, vậy các cô có biết bản thân vĩnh viễn không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này không?"Câu nói này của Kim Minjeong tới quá đột ngột quá trực tiếp, sắc mặt người phụ nữ và đồng đội sau lưng Uyển Cần và Kim Minjeong biến đổi không hề giấu giếm."Sao cô biết...""Đừng chen lời!"Một thành viên của tổ đội Uyển Cần thực sự quá sửng sốt, nhất thời không nhịn được hỏi ngược lại, bị người phụ nữ cao ráo lập tức ngăn lại."Đội trưởng Kim nói đùa rồi, nếu nhiệm vụ đã kích hoạt sao lại nói là vĩnh viễn không thể hoàn thành chứ. Tuy chúng tôi không lợi hại như các cô, nhưng cũng không tới nỗi xác định là thất bại." Uyển Cần ý thức được phản ứng của bản thân không ổn, vội vàng cười lên, che giấu vẻ mất khống chế trước đó.""Nhiệm vụ trò chơi trốn tìm đã thất bại, các cô không tìm được cô em gái là ai, điều đó đã xác định các cô mất đi một đối tượng. Cố nhân không nên trở về có hạn, có lẽ các cô biết rõ." Nói tới đây Kim Minjeong lắc đầu, sắc mặt thờ ơ nói: "Xem ra cô Uyển đây không chân thành hợp tác, nếu như thế thì coi như tôi chưa từng nói gì, chúc các cô may mắn."Nói xong Kim Minjeong không chút lưu luyến quay người rời đi."Em đã nói gì với họ thế, xem ra kích thích không nhẹ."Lúc này Yu Jimin đang nhàn nhã dựa bên cổng, mũi chân co lên, khi Kim Minjeong đi tới liền cười hỏi Kim Minjeong.Nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm về phía Uyển Cần, lúc này sắc mặt của bốn người tổ đội Uyển Cần rất phức tạp nhìn Kim Minjeong.Kim Minjeong không quan tâm ánh mắt của những người sau lưng, ngữ điệu khoan thai nói: "Em chỉ nói sự thật thôi, em cho rằng họ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ Cố nhân không nên quay trở về."Ánh mắt Yu Jimin thoáng ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, chớp chớp mắt, đè nhỏ giọng nói: "Sao lại ngầu vậy chứ, chị thích lắm."Kim Minjeong liếc nhìn Yu Jimin một cái, "Mau làm việc đi."Yu Jimin giơ tay, làm tư thế kính lễ, sau đó cơ thể lười biếng quay người vào nhà.Một lát sau, ấn đường Kim Minjeong đột nhiên nhăn lại, khóe môi co rút, bất đắc dĩ cọ khẽ môi, đồng thời một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua người, cũng nhanh chóng lặng yên trở lại.Yu Jimin hôn trộm thành công, tâm trạng rất không tệ. Mà sau khi nghe xong những lời của Kim Minjeong, tổ đội Uyển Cần vô cùng bất an, trạng thái cũng rất tệ.Bốn người ở bên ngoài tìm kiếm manh mối một lượt nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng người phụ nữ cao ráo yêu cầu quay về nhà."Tiểu Võ, đóng cửa lại." Người đàn ông tên Tiểu Võ là người cuối cùng vào nhà, hắn gật đầu, đưa tay đóng cửa lại."Đội trưởng, dường như Kim Minjeong kia đã biết chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại nhiều tổ đội như thế, chỉ có tổ đội cô ta chưa có người bị loại, cho nên có lẽ tổ đội cô ta vẫn có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ vượt ải. Liệu cô ta có biết chúng ta có phương pháp khác không?" Người lên tiếng là một người đàn ông khác, vẻ mặt hắn có chút đắn đo, lại có chút bất an."Theo quan sát của tôi, trong tổ đội bọn họ, Kim Minjeong là người tương đối thông minh, cô ta nói như thế chứng minh cô ta đã hoài nghi chúng ta có ý đồ khác." Người lên tiếng là người phụ nữ cao ráo, rõ ràng cô ta mới là người lãnh đạo của tổ đội này, đương nhiên chuyện tối qua là ý của cô ta."Đội trưởng, chúng ta vẫn còn lựa chọn, Chu Tề và Lưu Tuệ đã chết, nếu chúng ta lựa chọn phương pháp đó, chúng ta vẫn có cơ hội cứu họ. Quan trọng hơn là, so với lựa chọn còn lại, tôi cảm thấy phương pháp vượt ải đó đơn giản hơn, dù sao..."Hắn vừa nói xong, ấn đường của người phụ nữ cao ráo nhíu lại, "Yên lặng, cẩn thận tai vách mạch dừng. Mỗi tổ đội đều có át chủ bài của bản thân, chúng ta phải cẩn thận có người nghe trộm. Nếu tôi nhớ không nhầm, có lẽ tổ đội Kim Minjeong có áo tàng hình."Nói xong ánh mắt cô ta bắt đầu lặng lẽ quan sát, bắt đầu di chuyển từng bước trong phòng, tai cũng khẽ động đậy.Khóe môi Yu Jimin lạnh lùng cong lên, ánh mắt lộ ra mấy phần đùa giỡn, cô ấy nín thở, nhấc chân theo động tác của cô ta, mỗi một bước đều theo sát bước chân của cô ta, khéo léo như một con mèo."Đội trưởng, chúng ta vào nhà ngay, cho dù có tàng hình cũng rất khó im hơi lặng tiếng theo vào trong."Người phụ nữ dừng lại, "Cẩn thận không thừa.""Đội trưởng." Người lên tiếng là Uyển Cần, "Thực ra em cảm thấy hợp tác với Kim Minjeong cũng không phải chuyện xấu."Người phụ nữ im lặng không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ.Yu Jimin nghe tới đây, nhưng trong lòng không ngừng cuộn trào, lựa chọn? Mấy tổ đội này còn có lựa chọn, cho nên xác thực cái gọi là ba phương pháp vượt ải trước đó không sai, nhưng ngoại trừ tổ đội của bản thân, những tổ đội khác đều có lựa chọn.Thời gian trôi đi mỗi giây mỗi phút, cuối cùng người phụ nữ cao ráo lên tiếng: "Chúng ta ra ngoài tìm manh mối trước đã, cho dù lựa chọn thế nào, cũng sẽ có chuyện phát sinh, không ai tránh được.""Đội trưởng, có thể Kim Minjeong có manh mối thì sao?"Tay người phụ nữ khựng lại, cô ta quay đầu nhìn Uyển Cần, sau đó két một tiếng mở cửa, đứng ở một bên cửa, để trống vị trí cửa.Yu Jimin bước ra ngoài lại quay đầu nhìn một cái, cô ấy cảm thấy tình hình lúc này đã sáng tỏ hơn. Thời gian tàng hình không dài, Yu Jimin nhanh chóng tới chỗ người đàn ông xúc tua, tiếc là đại khái vì bản thân tổ đội gã cũng có thẻ tàng hình cho nên đề phòng kín kẽ, Yu Jimin không nghe được gì đặc biệt.Khi Yu Jimin kể lại không sót một chữ thông tin nghe được cho nhóm Kim Minjeong, Kim Minjeong đứng dậy không ngừng đi lại trong phòng.Một lúc sau, cô hít một hơi, "Lựa chọn, một lựa chọn có thể cứu đồng đội đã chết, xem ra hai tổ đội kia đã đưa ra lựa chọn."Nhìn cảm xúc của Kim Minjeong có vẻ không ổn, giống như tư duy bị ứ đọng một chỗ không cách nào đột phá, khiến cả người rất khó chịu."Trò chơi này rất công bằng, cũng rất tàn nhẫn, dựa theo những phó bản vừa qua, thay vì nói là sẽ giúp chúng ta sống lại, chẳng thà nói là nhìn chúng ta giãy chết. Những tổ đội khác đã có thành viên thiệt mạng, ngược lại có nhiều lựa chọn hơn chúng ta, nhưng trên đời này thật sự có chuyện tốt vậy sao? Đồng đội đã chết có thể sống lại, đây chính là công bằng của trò chơi sao?""Sống lại... sống lại..." Kim Minjeong lẩm nhẩm một mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Yu Jimin.Mà Yu Jimin đã nói ra những lời rất cần thiết phải nói ra trong lòng Kim Minjeong."Dường như họ đã quên, phó bản này tên là Cố nhân không nên trở về, cho dù là thây ma, hay là đứa bé gái, cũng không nên trở về, một khi trở về nhất định sẽ có tai họa. Những đồng đội đã chết của họ, sẽ là ngoại lệ sao?"Lại là một chuyện càng nghĩ càng khiến người ta sợ hãi, Kim Minjeong gật đầu."Ngoài ra, cho dù họ có lựa chọn phương pháp nào, họ cũng phải sống tiếp, mà cơ chế khởi động điều kiện tử vong chính là màn đêm buông xuống. Nhiệm vụ của phó bản này được thiết kế cho cố nhân không nên trở về, trừ phi kết thúc trò chơi, nếu không họ sẽ liên tục trải nghiệm những chuyện nguy hiểm này." Ngữ điệu của Kim Minjeong có chút nhanh, "Trừ phi trong nhiệm vụ của họ có phương pháp vượt ải khác, nếu không họ nhất định phải đợi chúng ta.""Cho nên, cho dù là phe nào, cũng sẽ cố gắng nhanh chóng kết thúc sự xuất hiện của đêm tối, chúng ta đã không còn nhiều thời gian nữa." Sắc mặt Yu Jimin trầm xuống, " Còn nữa, tôi cảm thấy tổ đội Uyển Cần, có thể tranh thủ."Nói xong Yu Jimin kể lại hành động của đội trưởng tổ đội Uyển Cần khi cô ấy ra ngoài."Chị phát hiện cô ta phát hiện chị?" Kim Minjeong nhíu mày nói.Yu Jimin mỉm cười, vẻ mặt thả lỏng tùy tiện: "Thực ra đúng hay không cũng không quan trọng nữa rồi, dù sao cho dù họ lựa chọn thế nào, đều không thể ảnh hưởng tới chúng ta. Nếu suy đoán của chúng ta là đúng, họ sẽ lựa chọn thế nào?"Kim Minjeong gật đầu, "Nhưng trước khi đi tìm họ, đi tìm Lưu a bà trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com