TruyenHHH.com

[MarkHyuck] Yên hoa dịch lãnh

Chương 3

Meomeojy

Ở thời cổ đại này có ba thứ phiền phức. Thứ nhất là nhà xí, tôi phải ngồi xổm, hơn nữa cũng không có vòi xịt mà phải tự xách nước rửa mấy thứ xú uế trên người, nhân tiện dội luôn cả "sản phẩm" của mình. Thứ hai là không có sản phẩm công nghệ như Internet, điện thoại, laptop,... Cả ngày tôi chỉ quanh quẩn trong cái phòng chật chội, thỉnh thoảng ra ngoài rồi lại quay về, lâu dần thành ra không còn gì để khám phá.
Thứ ba chính là "âm hồn bất tán" Lý Mân Hanh. Hắn ta cứ vài ba bữa lại đến tìm tôi. Tôi khóa trái cửa, hắn trực tiếp dùng chân đá tung cửa, ngang nhiên bước vào khiến tôi không còn đường lùi. Hắn không nói chuyện gì với tôi, chỉ thản nhiên ngồi uống trà rồi gọi tôi đến gần. Có nhiều lúc tôi ngủ gật gần một canh giờ, hắn vẫn cứ ngồi im như tượng, không hề gây một tiếng động.

Như lúc này, tôi đã nghe tiếng tì nữ bên ngoài chào Lý Mân Hanh vang vọng vào đây. Tôi cũng đã quen, không còn ý định chạy trốn nữa vì chiếc cửa kia đã thay đến lần thứ tư rồi. Tôi ngồi gác một chân lên ghế, bốc hạt dưa vừa cắn vừa phun vỏ xuống đất. Mân Hanh bước vào, thấy tôi như vậy thì nói: "Ngươi ngày càng lỗ mãng."
"Vậy ngài đừng đến nữa."- tôi hào hứng nói.

Hắn lại uống một ngụm trà, nhìn tôi nói: "Có muốn đi chơi không?"
"Cả cái kinh thành này ta đã đi đến mòn đế giày rồi."- tôi bốc thêm hạt dưa, rầu rĩ nói.

"Muốn đi xem đánh nhau không?"

"Ở đâu?"- tôi trườn người kên bàn, dí sát vào người hắn hỏi. Hắn chỉ đứng lên, ngoắc tay bảo tôi theo sau. Tôi theo hắn ra đến cửa thì bị Tiểu Cửu giữ lại: "Tứ thiếu đừng đi, trời có vẻ sắp mưa."

Tôi nhìn lên bầu trời xanh không một gợn mây, gạt tay nàng ta ra: "Ngươi có bị điên không? Hay sáng nay nhà bếp chưa cho ngươi ăn gì nên bị lú lẫn? Trời thế này mưa thế nào được? Mau đi dọn dẹp đi."
Nàng ta ỉu xìu cúi đầu vâng dạ, tôi vươn vai rồi chạy lại nhảy bám lên vai Mân Hanh. Hắn hình như giật mình, ngoảnh lại nhìn tôi. Gương mặt chúng tôi sát nhau đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn. Tôi ngượng ngùng lùi lại, hắn lại kéo tôi lên đi song song với mình. Chúng tôi cứ thế, lúc nhanh lúc chậm mà bước lên xe ngựa.

Giữa đường tôi muốn dừng xe để mua kẹo hồ lô. Tôi mua ba xiên, đưa cho hắn một xiên nhưng hắn phẩy tay bảo tôi ăn hết. Hắn nói hắn không thích ăn đồ ngọt. Tôi nhún vai, gặm kẹo, thỉnh thoảng nhân lúc hắn không chú ý thì lau ngón tay dính đường ra vạt áo hắn.

Xe ngựa đi càng ngày càng xa, đường cũng ngày một vắng vẻ. Tôi vén rèm nhìn ra, thấy xe ngựa đang băng qua một cây cầu bắc ngang một con sông nhỏ. Hai bên cầu liễu rủ xanh, vừa thanh mát vừa mềm mại. Tôi mải ngắm cảnh bên ngoài, không chú ý xe ngựa dừng lại từ lúc nào cho đến khi Lý Mân Hanh dùng tay cốc đầu tôi một cái. Tôi nhăn mặt ôm đầu, ở sau lưng hắn giả bộ làm động tác giơ nắm đấm. Thình lình hắn quay lại nhìn tôi, tôi đành giả lả đưa tay gãi đầu.
"Kiếp trước ngươi là con rùa đấy hả?"- hắn mỉa mai. Tôi bĩu môi, xách quần chạy theo.

Chúng tôi dừng lại trước một căn nhà nhỏ, bên ngoài có hai kẻ to lớn đang đứng canh gác. Hai kẻ đó nhìn thấy Lý Mân Hanh thì cúi đầy chào, tôi ưỡn ngực đi theo sau hắn thì lại bị chặn lại. Tôi bất bình nói: "Ta đi cùng hắn! Hắn được vào sao ta không được vào?" Mân Hanh quay lại, ra hiệu cho hai kẻ kia: "Người của ta." Bọn chúng lại gật đầu rồi nới lỏng tay cho tôi vào. Tôi vội chạy lại bám vào vạt áo hắn, như con vịt con theo mẹ lạch bạch vào bên trong.

Có một người dẫn chúng tôi bước xuống cầu thang, đi xuống dưới một tầng hầm dưới lòng đất. Tôi cảm tưởng nơi này cũng giống như một quán bar hay club vậy, không phạm pháp nhưng cũng họat động công khai quá mức.

Tôi xuống thấp hơn, những tiếng ồn ào ngày một rõ. Cho đến khi tôi đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, một cảnh tượng khủng bố hiện ra trước mắt tôi.

Phía dưới lòng đất, nơi đáng lẽ phải vô cùng âm u và im lặng thì lại là một sàn đấu khổng lồ. Xung quanh sàn đấu đó là một tòa nhà lớn, vây bọc thành một hình trụ với các lầu gác. Tôi ngẩng đầu lên đếm, có tất cả bốn tầng, tầng nào cũng chật kín người. Bọn họ điên cuồng gào thét, chốc chốc lại rút ngân phiếu ném cho chủ sàn đấu.
Gã chủ với chòm râu dài dưới cằm tiến lại chỗ chúng tôi, hai tay xoa xoa vào nhau đầy nịnh nọt:
"Lý thiếu gia hôm nay lại chiếu cố ghé chơi. Mấy hôm nay thiếu gia không đến, tiểu nhân và Y Y rất nhớ ngài."

Tôi nhìn theo hướng mắt Mân Hanh, thấy một thiếu nữ ngồi bên bàn trà, mỉm cười với hắn. Cô ta có vẻ ngoài nồng nhiệt như lửa, áo cũng khoác hững hờ để lộ đôi vai trắng ngần, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh. Tôi bĩu môi, xem ra đẹp trai cũng thật lợi hại. Hắn tiến đến phía nàng ta, tôi cũng chạy theo. Lão chủ quắc mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn lại. Xem ra gã có vẻ không vui khi tôi phá hỏng chuyện vui của hai người bọn họ.

Lý Mân Hanh ngồi xuống bên cạnh nàng Y Y kia, cô ta lập tức tiến đến, ngồi vào lòng hắn ta, hai tay ôm chặt cổ hắn, dụi đầu làm nũng. Tôi muốn buồn nôn, liền húng hắng ho vài cái. Hóa ra một kẻ mặt lạnh như tiền như Lý Mân Hanh lại có thể sa đọa như vậy. Cô ta liền chỉ sang tôi rồi hỏi: "Người này là ai?"
"Bằng hữu của ta."- Mân Hanh vuốt tóc cô ta.
"Ai thèm làm bằng hữu của ngài?"- tôi quay mặt, bĩu môi lẩm bẩm.

"Nàng nói xem, hôm nay nên đặt cược ai?"

"Không phải mọi lần ngài luôn đặt Trịnh Tại Huyền ư? Hắn cũng rất may mắn, hôm nay cũng đặt vậy đi."

"Được, nghe lời nàng."- Mân Hanh véo nhẹ má cô ta, đoạn quay sang tôi hỏi: "Muốn cược một ván không?"

"Được sao?"- tôi ngạc nhiên hỏi lại. Hắn gật đầu. "Vậy cược giống ngài đi."- tôi cười cười.
Mân Hanh ngoắc tay gọi gã chủ đến, nói: "Cược Trịnh Tại Huyền thắng, ghi tên Lý Đông Hách đi. Ngươi muốn cược bao nhiêu?"

Tôi giở túi bạc đếm đi đếm lại: "Năm mươi lượng đi." Hắn nhướn mày nhìn tôi, rồi như bỏ ngoài tai lời tôi nói: "Năm vạn lượng."

Tôi cảm thấy khó thở, lập tức túm tay hắn nói: "Ngài định giết ta? Ta đâu có nhiều ngân lượng như thế?". Hắn vỗ vỗ vào tay tôi an ủi: "Tin ta, sẽ thắng." Tôi nuốt nước bọt, khóc thầm trong lòng, nhẩm tính ra năm vạn lượng bạc có thể mua được hơn tám trăm bát mì kéo, thêm vài trăm xiên kẹo hồ lô và vịt quay thì muốn lao đầu vào cột nhà tự tử. Tôi thử đập đầu một cái vào cột, Mân Hanh quay sang nhìn tôi: "Ngươi lại làm sao vậy?". Tôi xoa xoa cái trán hơi ửng đỏ của mình, thầm mắng phim cổ trang chỉ toàn là lừa người.





Cuộc giao chiến dưới kia đã ngã ngũ, một đám người bước ra từ sau cửa, khiêng kẻ đang nằm một đống dưới kia vào bên trong. Một lúc sau, cánh cửa lại mở ra, đám đông xung quanh từ im lặng đột ngột trở nên ầm ĩ. Tôi đang nhâm nhi mấy món ngọt mà Mân Hanh gọi, cũng tò mò nhổm ra xem. Phía dưới sàn đấu, một nam nhân từ sau cửa bước ra. Anh ta mặc bộ y phục đen từ đầu đến chân, vô tình lại trở nên nổi bật giữa mặt sân sáng trắng. Nhìn qua thì người này không có vẻ gì giống hạng võ biền, mà trông khá trí thức. Da trắng, mũi cao, mắt phượng, dáng người to lớn, tôi thầm nghĩ nếu người này ở thời hiện đại thì nhất định phải là một đại minh tinh. Tôi mải nhìn, không may trượt chân, cả cơ thể ngã dúi về phía trước lan can. Một bàn tay ôm lấy eo tôi kéo giật lại khiến tôi ngã ngửa vào lòng người đó. 

"Ngươi lại vụng về nữa rồi."- Lý Mân Hanh lạnh lùng nhìn tôi.

"Cảm ơn cảm ơn!"- tôi vuốt áo nói- "Người kia là ai vậy?"

"Trịnh Tại Huyền."

"Chính là người mà chúng ta cược đó sao?"- tôi sửng sốt- "Ngài có chắc anh ta thắng được không vậy? Ngài nhìn đối thủ của anh ta xem, người to như cột nhà, mặt mũi dữ tợn, chậc chậc nhìn cơ bắp hắn ta xem. Có phải ngài ghét ta, muốn ta nợ nần chồng chất hay không? Gần đây có nơi nào nhận người phục vụ không?"

"Ngươi sao nói nhiều quá vậy?"- hắn giơ tay bịt miệng tôi- "Gần đây chỉ có thanh lâu, nếu ngươi muốn vào đó ta cũng sẵn lòng mang ngươi đến để ngươi kiếm chút tiền."

Tôi giận dỗi im miệng, ai thèm vào thanh lâu chứ? Hắn coi tôi là kĩ nữ sao? 

Trận đấu bắt đầu, đám đông điên cuồng hò hét. Tôi cũng bị cuốn theo không khí cuồng nhiệt ở đây, vội vừa xem vừa hét: "Trịnh Tại Huyền, cố lên!!!! Ngươi mà thua ta nhất định lột da bẻ cổ ngươi!! Ông đây không muốn vào thanh lâu!! Ngươi phải thắng!!"

Lý Mân Hanh không xem, chỉ lim dim nhắm mắt. Y Y ở bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho hắn, thỉnh thoảng mới thuật lại trận đánh cho hắn nghe. Tôi nhìn bọn họ khinh bỉ, đúng là tác phong quan chức điển hình ở thế kỉ 21, ngàn năm vẫn không đổi. Tôi quay lại, thấy Trịnh Tại Huyền bị đạp một quả vào bụng, bắn xa mấy mét. Trán tôi toát mồ hôi lạnh, tôi bắt đầu nhảy sang ăn vạ: "Ngài... ngài xem... Trịnh Tại Huyền sắp thua rồi. Ngài mau trả tiền cho ta!". Hắn mở mắt,nhàn nhạt nói: "Hắn không thua được."

Tôi bối rối cắn móng tay, thầm mang may mắn tích cóp suốt mười tám năm qua cầu cho Trịnh Tại Huyền thắng.
Trịnh Tại Huyền sau khi bị đạp một cú, chậm rãi đứng dậy lau vết máu trên khóe miệng. Tên kia gầm lên một tiếng rồi nhảy bổ đến chỗ anh ta. Trịnh Tại Huyền cứ đứng im như tượng, khi đối thủ sát đến nơi anh ta mới bật nhảy rồi dùng chân đạp vào đầu kẻ kia. Bị đập mạnh vào gáy không phải chuyện đơn giản, tên kia lập tức ngã ra mặt đất co giật vài cái rồi bất động.
Bốn bề im lặng, rồi mọi người cùng òa lên:
"Trịnh Tại Huyền thắng rồi!!!"
"Mau trả tiền!!!"
"Phát tài rồi!!"

Tôi vỗ tay nhảy chân sáo đến trước mặt Mân Hanh, lay lay tay hắn: "Ngài quả nhiên có mắt nhìn người." Hắn nhếch mép một cái rồi đứng dậy. Y Y bám tay hắn ta, nũng nịu nói: "Ngài lại về sao?" Mân Hanh gật đầu: "Lần sau sẽ đến nữa."
Tôi nhìn lên trần nhà, thở dài. Nếu có thể được sao đào hoa chiếy mệnh một lần như Lý Mân Hanh, có chết tôi cũng cam lòng.






Thoắt cái chúng tôi đã lên khỏi mặt đất. Không khí tươi mát khiến tôi cảm thấy dễ chịu gấp bội.

"Lý đại thiếu gia."- một bóng người chặn đường chúng tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn, chẳng phải là Trịnh Tại Huyền đó sao? Tôi hết nhìn anh ta rồi nhìn Lý Mân Hanh. Hắn nói: "Trịnh Tại Huyền là võ sĩ của ta." Nói rồi, hắn quay sang Trịnh Tại Huyền: "Lên xe ngựa, ta đưa ngươi về."

Trịnh Tại Huyền ngồi ở bên ngoài cùng phu xe, tôi tò mò giật áo Mân Hanh: "Anh ta sao lại là võ sĩ của ngài?"
Hắn cũng không giấu giếm: "Phụ thân ta cứu hắn từ năm hắn mười hai tuổi, dạy hắn võ nghệ, ta thấy hắn thú vị nên muốn xin phụ thân cho hắn ở bên cạnh bầu bạn với ta. Sau đó, hắn xin ta trở thành võ sĩ."

Tôi ồ lên một tiếng, lại hỏi: "Nhà hắn ở đâu vậy?" Lý Mân Hanh bất chợt mỉm cười: "Ngươi có muốn tới xem không? Sẽ rất thú vị đấy."

_ Hết chương 3_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com