TruyenHHH.com

Markhyuck Yen Hoa Dich Lanh

Xe ngựa dừng lại trước một con ngõ nhỏ, tôi nhận ra con ngõ này gần phủ của tôi. Mân Hanh bước xuống xe, nói: "Ngươi còn định ngồi trên đó đến bao giờ?" Lúc này tôi mới định thần nhảy xuống, hỏi hắn: "Chỗ này gần phủ của ta ư?" Mân Hanh không nói, ra hiệu cho xe ngựa đi. Tôi trợn mắt nhìn hắn: "Ngài cho xe ngựa đi, lát nữa về bằng gì?". Hắn chắp hai tay sau lưng nhìn tôi: "Không phải chỗ này gần phủ của ngươi ư? Lát đi bộ về."

Tôi bĩu môi, hắn lại định hành tôi một trận đây mà. Tại Huyền tiến đến, lấy tay giật sợi dây ở trước cổng. Tôi nghe thấy tiếng chuông vang lên phía bên trong, cứ ba tiếng chuông một lại ngắt một nhịp.
"Mã Morse* hả?"- tôi đùa. Tại Huyền và Mân Hanh quay sang nhìn tôi, tôi gãi gãi đầu cười. Trò đùa này có vẻ không hợp với thời cổ đại cho lắm.

Cánh cổng gỗ nặng nề mở ra, một bóng nam nhân tiến ra trước mắt tôi. Tôi bật thốt lên: "Con mẹ nó, đẹp quá!". Người trước mặt tôi có một vẻ đẹp vô thực, da trắng môi hồng không khác gì một đại mỹ nhân. Mái tóc búi cao gọn gàng của anh ta càng tôn lên gương mặt thon gọn cùng cặp lông mày sắc sảo được bà mụ* thiết kế đầy tỉ mỉ ấy. Nhưng đôi mắt anh ta vô hồn. Tôi không nhìn nhầm, đôi mắt đen láy ấy chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước, một tay cầm gậy còn một tay khua khua vào không trung. Anh ta bị mù.

Tôi húych vai Mân Hanh: "Anh ta là ai vậy?". Hắn nhướn mày giọng đầy ngạc nhiên hỏi: "Ngươi quên hết rồi à? Cả ca ca của mình mà không nhớ sao?". Tôi mím môi quay đi chỗ khác, cố định thần lại, chợt nhớ ra chuyện mà Tiểu Cửu từng nói với tôi.

"Vâng, Thái Dung thiếu gia sinh ra, trời ban nhan sắc mê hoặc lòng người, ngũ quan đẹp như tạc, khí chất băng thanh ngọc khiết nhưng đáng tiếc thay, đôi mắt của ngài ấy lại bị mù. Chính vì thế Lý lão gia cho rằng thiếu gia không hợp mệnh mình, liền không cho thiếu gia ở trong phủ nữa, bắt sống ở một ngôi nhà nhỏ gần đây. Còn tam phu nhân thì mất lâu rồi."

"À, ta nhớ chứ. Đây chính là tam ca của ta, Lý Thái Dung."- tôi nói.
Mân Hanh hừm một tiếng.

"Ai ở ngoài đó vậy?"- Thái Dung nói với Tại Huyền.
"Là Lý thiếu gia và bạn của ngài ấy."

Tôi tiến đến nắm lấy tay Thái Dung: "Huynh còn nhớ đệ không? Đệ là Đông Hách đây."
Lý Thái Dung ngạc nhiên: "Đệ là Đông Hách? Tại sao đệ lại đến đây? Không phải phụ thân không muốn cho đệ đến gặp ta sao?"
"Phụ thân sao không muốn đệ gặp huynh được chứ?"

"Phụ thân nói ta là điềm xui của Lý phủ, từ ngày sinh ta ra thương hội làm ăn kém đi nên không muốn mọi người trong phủ bị lây vận xui của ta mà. Đệ không nhớ sao?"- Thái Dung giọng buồn buồn nói.

Tôi nghiến răng, lão già này đúng là quá tuyệt tình rồi, ngay cả con đẻ của mình cũng có thể đối xử như vậy. Nếu lão không phải phụ thân hiện tại của tôi thì nhất định tôi đã cho lão ta một cước.
Tại Huyền đỡ lấy một tay của Thái Dung, ân cần nói: "Chúng ta vào nhà thôi, ngoài này trời đang nổi gió rồi."

Chúng tôi bước vào bên trong. Tôi vừa đi vừa ngắm những cây mai đỏ trồng trong sân, nhủ thầm nếu mùa đông đến thì nhất định chúng sẽ nở hoa đỏ rực rất đẹp.
Bên trong nhà của Thái Dung rất đơn giản, không nhiều đồ đạc mấy. Gian ngoài chỉ có một chiếc bàn và bốn chiếc ghế, cùng một cây đàn cổ cầm đặt trên mặt tủ. Tại Huyền giải thích, vì Thái Dung không nhìn thấy nên đồ đạc càng tối giản thì càng giúp anh tránh tai nạn.

Tôi cùng Mân Hanh ngồi xuống ghế, Thái Dung dò dầm ngồi bên cạnh Tại Huyền, đưa tay chạm vào má hắn.
"Hôm nay ngươi có mệt không? Đi bán hàng có ai làm khó dễ ngươi không?"
Tôi suýt phun ngụm nước trong miệng ra ngoài, quay sang Mân Hanh: "Bán hàng?". Mân Hanh thì thầm với tôi: "Lý Thái Dung trước giờ vẫn tưởng Tại Huyền đi bán đồ ăn, tưởng ta là ông chủ của hắn. Đừng nói cho Thái Dung biết, nếu không Tại Huyền sẽ đánh chết ngươi."

Tôi nuốt nước bọt: "Không nói thì không nói, ngài đừng có dọa ta."
Thái Dung vô ý chạm vào vết thương trên khóe miệng hắn khiến hắn nhăn mặt. Nhưng rồi hắn lại nở một nụ cười: "Tam thiếu đừng lo, hôm nay ta kiếm được khá nhiều ngân lượng, ngày mai sẽ mua cho Tam thiếu đồ ăn ngon."

Lý Thái Dung cười ngọt ngào lắc đầu: "Ngươi cứ giữ lấy mà tiêu. Hôm nay Lý phủ vừa mang đồ ăn đến."
Tại Huyền phút chốc thay đổi sắc mặt: "Ta đã bảo Tam thiếu đừng có nhận đồ ăn từ bọn họ nữa. Chẳng lẽ ta không đủ tiền để mua cho Tam thiếu sao?"
Thái Dung không ngờ hắn lại nổi giận, liền lúng túng cúi đầu.

"Hôm nay đệ đến, cũng đúng lúc chưa ăn gì, hay huynh lấy đồ ăn ra cho đệ đi. Đệ cũng đói rồi."
Thái Dung nói: "Được được." rồi men theo tay vịn đứng dậy. Nhưng Tại Huyền đã ấn anh ngồi xuống, mang theo bộ mặt hầm hầm đi vào bên trong. Tôi che miệng cười, cái này trong manhua* người ta gọi là gì nhỉ, hình như là tsundere*.

Tại Huyền đi hai ba chuyến, mang theo mấy đĩa thức ăn ra đặt trước mặt chúng tôi. Tôi nhìn qua, thức ăn cũng không đến nỗi tệ nhưng cơ bản chỉ toàn đồ thừa. Nếu lão già họ Lý kia ở đây tôi nhất định tống hết vào miệng lão.
Tôi gắp một miếng sủi cảo đưa lên miệng, lại gắp một miếng cho Mân Hanh nhưng hắn không chịu ăn. Tại Huyền dường như dùng ánh mắt ám thị với tôi rằng Nếu ngươi không ăn hết thì ta sẽ đánh què chân ngươi. Thái Dung cũng định gắp một đũa, Tại Huyền vội ngăn lại: "Tam thiếu không được ăn. Ăn đồ không sạch sẽ rất dễ sinh bệnh. Đồ này đáng lẽ nên vứt cho lợn."

Tôi mắc nghẹn miếng thịt ở cổ, phải uống mấy hớp nước mới trôi. Hắn nói thế khác nào chửi tôi là con lợn? Thái Dung kêu lên một tiếng:" Sao ngươi lại lỗ mãng vậy? Đệ đừng để bụng, tính hắn là vậy, không biết nói lời hoa mỹ bao giờ." Tôi nhai không nổi nữa, bèn nói: "Đệ no rồi." Mân Hanh từ nãy ngồi im xem tôi bị sỉ nhục giờ mới lên tiếng, nhưng là nhân đôi sỉ nhục: "Ăn xong rồi thì mau dọn bát đĩa đi." Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Ngài... Ngài..."

Tôi nghiến răng, đành đứng lên xắn tay áo dọn bát đĩa. Thái Dung muốn giúp tôi nhưng một lần nữa bị Tại Huyền ngăn lại. Đã phải ăn đồ thừa còn phải dọn bát đĩa, tôi chắc mẩm hôm nay mình ra khỏi nhà không xem tử vi nên gặp mấy chuyện đáng ghét này.

Dọn xong, tôi kéo tay Mân Hanh: "Mau về thôi.". Hắn vẫn giữ nguyên cái mặt lạnh như tiền, hất cằm ra ngoài cửa: "Ngươi xem thế kia có về được không?". Tôi chạy ra ngoài, ôm đầu nhìn trời đang mưa như trút. Mới vừa rồi còn đẹp, sao giờ đã mưa to như vậy?

Mân Hanh nói thêm: "Ta không có ô, xe ngựa cũng đi rồi. Bây giờ không thể về được đâu."
Tôi kêu lên: "Ngài lừa ta, ngài cho xe ngựa đi là biết trước trời sẽ mưa nên không muốn ta về."
Hắn nhún vai: "Ta có phải ông trời đâu mà biết?"
Tôi nhìn vẻ mặt tự đắc của hắn, tức giận giậm chân xuống đất. Thái Dung tiến tới xoa dịu tôi: "Đệ đừng tức giận mà hại sức khỏe. Mưa to như vậy không thể tạnh được ngay đâu, đệ cứ ở lại đây một đêm, chắc cũng không có gì to tát. Mưa còn có sét thì rất nguy hiểm. Lão già ăn mày ở đầu ngõ trước kia đi trong mưa đã bị sét đánh chết."

Tôi nghe xong hơi sợ hãi nhìn trời. Sau hôm nay nhất định phải đặt lại phong thủy trong phòng.




Gần đêm, mưa vẫn rất lớn. Thái Dung bê một chiếc đệm cũ ra, rải xuống đất. Anh nói tôi và Mân Hanh lên giường nằm, còn mình sẽ nằm dưới đất. Tại Huyền không đồng ý, nói tôi với Thái Dung nằm trên giường, còn mình và Mân Hanh nằm đất. Đến lúc này, Mân Hanh lại giở chứng, kêu tôi và hắn nằm đất, nói hai người kia đừng khách sáo. Cuối cùng tôi và hắn chen nhau trên chiếc đệm chật hẹp, đắp chung một cái chăn mỏng.

Tôi nằm xoay lưng về phía hắn, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. Tôi chợt nhớ nhà, nhớ cha mẹ ở thời hiện đại, nhớ cả Tiểu Tây Qua*, con chó giống Poodle ba tuổi của tôi. Tôi co người lại, cảm thấy thật muốn khóc. Không khí này sao lại khiến người ta buồn đến vậy?
Tôi nghĩ miên man rồi cũng thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, tôi mơ thấy Tiểu Tây Qua nhảy lên dùng hai chân trước ôm tôi. Tôi vòng tay ôm lại nó rồi vỗ vỗ lên lưng nó: "Tao nhớ mày lắm Tiểu Tây Qua.". Tiểu Tây Qua dụi đầu vào má tôi, dùng cái mõm ẩm ướt của nó hôn lên miệng tôi một cái rồi liếm liếm. Tôi thích chí bật cười. Điều kì diệu nhất là khi Tiểu Tây Qua "hôn" tôi trong giấc mơ, cảm giác ấy lại vô cùng chân thực.

_ Hết chương 4_

* Mã Morse:  là một loại mã hóa kí tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Thường được dùng dưới dạng kí hiệu âm thanh.

*Bà mụ: Theo truyền thuyết là người nặn ra hình hài đứa bé khi sinh.

*Manhua: Truyện tranh.

*Tsundere: Trong nóng ngoài lạnh.

*Tây Qua: Dưa hấu.
 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com