TruyenHHH.com

Mang thai tuổi 15

30

chanh_bongg

[ĐƠN XÁC NHẬN CÔNG TÁC]

Điền xong, Kakuchou bất cần buông chiếc bút trên tay. Hắn đứng dậy, đem theo tờ giấy đến văn phòng thanh tra. Ngay sau khi hắn nộp tờ đơn này, Kakuchou coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà NPA đưa xuống - hỗ trợ điều tra vụ thảm án ở Cowgurl. Đồng thời, vụ án này cũng sẽ khép lại trong nay mai. Phải, nghĩa là mọi công tác điều tra sẽ dừng lại, mặc cho hung thủ chưa lộ diện hay bất cứ manh mối mới nào được phát hiện.

- Vì tính chất phức tạp của vụ án, chúng tôi vẫn đang tích cực điều tra...

Kakuchou nhìn TV lớn trong văn phòng đang phát buổi phỏng vấn với sĩ quan chịu trách nhiệm trực tiếp cho vụ án, chỉ cong môi cười nhẹ. Thường thì những vụ án được giải quyết bằng tiền hay mối quan hệ đều sẽ kết thúc như thế này. Ban đầu chống chế truyền thông, sau đó cập nhật những thông tin xã hội giật gân để vụ án chìm vào quên lãng và cứ thế kết thúc trong ảm đạm.

Thế mới thấy cuộc sống dễ dàng vãi ra. Kakuchou cũng không quan tâm lắm, hắn quen rồi. Giờ chỉ cần đợi thanh tra Hiroshi ký xác nhận vào tờ đơn rồi rời khỏi đây nhanh thôi.

- Lỡ hẹn với thanh tra rồi.

Vụ án khép lại chóng vánh trong nội bộ, thật tiếc khi Kakuchou và thanh tra Hiroshi không có dịp so kè với nhau. Haha, đùa thế chứ Kakuchou nào có hứng thú đến thế đâu.

Hắn nhận lấy tờ đơn, cong môi cười, đưa tay chào Hiroshi kiểu quân đội, cứ thế vui vẻ mà rời đi.

Thanh tra Hiroshi chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng ung dung của hắn, trong lòng không biết bao nhiêu là khó chịu:

"Nó chỉ đợi những vụ thế này thôi, thằng bất tài"

Mà trước đó, Kakuchou muốn ở lại chơi cùng Ran vài hôm. Cũng không mấy khi hắn được rảnh rỗi thế này.

(...)

- Ngồi đó đợi tí, tao tắm phát.

9 giờ sáng. Chính xác là sau khi Kakuchou rời khỏi trụ sở cảnh sát và xách xe chạy đến nhà Ran, thì cái tên đó vẫn còn đang ngủ chảy ke bên đống bản vẽ thiết kế. Kakuchou phải lên tận phòng kêu thì anh ta mới lờ đờ ngồi dậy chùi ke.

- Đừng nói là tối qua mày không tắm đấy nhé?

- Thông cảm đi, lu bu quá _ Ran ngoác mồm ngáp, vừa đi vừa gãi gãi như mấy thằng chơi ke lâu ngày không tắm.

Kakuchou nhìn bộ dạng xuề xoà của thằng bạn mà phì cười, không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy anh thật dễ thương.

Nhân tiện đợi Ran vệ sinh cá nhân, Kakuchou đã ngồi xem qua từng bản vẽ thiết kế của anh, thiết kế nhà 1 tầng, thiết kế nhà 2 tầng, bố trí quán ăn tiện nghi,... Dường như không quá khó hiểu, nội dung đều thể hiện rõ trên giấy rồi. Kakuchou chỉ cảm thấy Ran vẽ rất đẹp, rất tỉ mỉ và cũng rất sáng tạo nữa.

"Người gì hoàn hảo thế không biết"

- Chào buổi sáng, Kakuchou-kun.

Nghe thấy, Kakuchou ngẩng đầu nhìn ra cửa:

- A, chào buổi sáng, Rindou.

- Anh sang từ lúc nào thế? _ Rindou ôm đống đồ đã phơi khô của Ran vào phòng, em ngồi xuống giường, từ từ xếp lại gọn gàng.

- Anh vừa sang thôi. Rindou hôm nay cũng biết thức sớm phụ mẹ làm việc nhà nữa đấy à?

- Dạ. Ở nhà mãi mà không làm gì cũng chán.

Từ khi nghỉ học, hầu hết thời gian Rindou đều ở nhà. Ngày nghỉ thì có Izana đến chơi, không thì em chỉ lẩn quẩn trong nhà với mẹ. Nghĩ chốc nữa mình cũng dẫn Ran đi chơi, Kakuchou cũng muốn rủ Rindou cùng đi để em đỡ chán.

- Lát nữa anh với Ran đến triển lãm tranh này, em có muốn đi cùng không? Quy mô lần này khá lớn đấy.

Nhưng Rindou chỉ cười mỉm, đáp:

- Dạ thôi, mấy anh cứ đi đi. Em có hẹn với Izana rồi, cậu ấy đang trên đường tới.

- Ờ, thế thôi vậy.

Bị từ chối, Kakuchou chỉ gật gù rồi tiếp tục ngồi xem mấy tấm bản vẽ.

Không gian chìm trong yên lặng một chút. Rindou đang xếp đồ, hành động bỗng chậm lại dần, không biết đang nghĩ gì mà mắt em có chút đượm buồn. Mất một lúc sau em mới ngẩng đầu nhìn Kakuchou, môi mấp máy hỏi:

- Kakuchou-kun... Dạo này công việc của anh thế nào?

- Hả?

- Ý em là... anh có thông tin gì về Sanzu không?

- ...

Kakuchou khựng lại đôi ba giây. Hắn đã chợt quên mất Rindou đang mang thai, mà đứa trẻ đó lại còn là con của Akashi Haruchiyo - kẻ đã biệt tâm biệt tích gần cả tháng nay. Không ai biết hắn còn sống hay đã chết nhưng dù sao, công tác tìm kiếm từ phía cảnh sát đã dừng lại. Kakuchou không hề biết gì về tên đó cả.

- Chuyện đó thì... Cho đến khi vụ án được giải quyết, bọn anh không thể tiết lộ bất cứ điều gì.

Kakuchou vừa nói dối.

- Với em cũng không được sao...?

Rindou mím môi.
Kakuchou cũng chỉ có thể lắc đầu. Biết sao đây? Nếu cha của Sanzu tiếp tục tìm kiếm thì còn có hy vọng, còn nếu chỉ trông chờ vào cảnh sát thì mãi cũng sẽ không có kết quả.

- Vậy ạ...

Rindou thôi hỏi, em cúi đầu, chậm rãi xếp mớ đồ còn lại. Không nhìn, nhưng Kakuchou biết chắc em đã khóc rồi.

Không gian tiếp tục chìm trong im lặng, nhưng lại ngột ngạt hơn bao giờ hết. Kakuchou không biết nên an ủi Rindou thế nào, hắn vốn dĩ không thể hứa với em điều gì cả.

Rindou ôm đống đồ vừa xếp bỏ ngăn nắp vào tủ, đúng lúc Ran mở cửa đi vào phòng. Thấy em trai liền ngứa mồm ghẹo:

- Thằng lùn này ai cho mày vô phòng tao?

Rindou chỉ liếc mắt nhìn anh rồi rời đi thật nhanh mà không nói gì. Dù chỉ lướt qua nhưng Ran cũng thấy được mắt em mình đã đỏ hoe, anh liền quay sang hỏi Kakuchou:

- Nó vừa khóc à?

Kakuchou trong lòng lúc này nặng trĩu, nhìn Rindou rời đi chỉ thở dài.

- Có nghe tao hỏi không? Mày ghẹo nó hả?

- Ghẹo cái mẹ gì đâu.

- Chứ sao nó khóc? Đừng có thấy nó con nít rồi ăn hiếp nó nha mạy!?

- Ừ, tao dám ăn hiếp hai anh em nhà mày á.

Hôm đó Kakuchou đã cùng Ran đến triển lãm tranh, sau đó còn cùng nhau la cà ở công viên giải trí và sở thú. Dù cả buổi đi chơi rất vui nhưng trong lòng Kakuchou vẫn không thôi áy náy.

Cuối ngày, cả hai ghé vào một hidden bar để uống vài ly rồi về nhà. Vừa bước vào Kakuchou đã gặp ngay người quen, thanh tra Hiroshi, ông ta đang vừa uống rượu vodka vừa hút thuốc, không quan tâm đến ai xung quanh cả.

Bỗng điện thoại Ran kêu lên, anh vội lấy ra rồi vỗ vai Kakuchou:

- Tao ra ngoài nghe điện thoại tí.

- Mày uống gì?

- Gì cũng được.

Nói rồi Ran vội vã đẩy cửa ra bên ngoài. Kakuchou cũng không quan tâm nữa mà đi đến cạnh thanh tra Hiroshi, ngồi xuống:

- Xin chào, không ngờ lại gặp thanh tra ở đây.

- Quý khách dùng gì ạ?

- 2 tequila.

Hiroshi lúc này mới biết có người đang ngồi cạnh mình. Gã quay sang, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Kakuchou, rít dài điếu thuốc.

- Tiếc quá nhỉ? Tôi thật sự muốn một lần cùng thanh tra đây so tài, cũng như là, muốn chứng minh cho thanh tra thấy thực lực của tôi.

Thanh tra Hiroshi hóp một ngụm rượu rồi lắc đều chiếc ly cầm lơi trên tay, nhìn Kakuchou xộn lào mà không buồn trả lời.

Thấy đối phương im lặng trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào mình, Kakuchou có chút khó chịu, dẫu vậy vẫn nở nụ cười mà nói:

- Thôi nào, tôi biết thanh tra không thích tôi, nhưng trả lời người khác vốn là phép lịch sự tối thiểu mà?

Thanh tra Hiroshi vẫn im lặng nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc sau một lúc lại hỏi một câu:

- Kakuchou, ngày trước cậu thi vào trường cảnh sát vì mục đích gì thế?

- ...? _ Làm Kakuchou phải ngây ra, đột nhiên hỏi như thế, hắn không biết Hiroshi có ý gì.

- Bởi nếu mục đích ban đầu của cậu là trở thành một cảnh sát, thì cậu đã không có thái độ như bây giờ.

- ...

Không gian tự nhiên lại trùng đi, chìm vào khoảng im lặng một lúc. Sau đó Hiroshi mới cười khẩy, gã nhấc ly rượu lên mà uống:

- Bọn người giàu chỉ có thế thôi nhỉ? Có tiền thì chức cao danh rộng kiểu gì cũng có. Có quyền rồi thì cứ chừa ghế đưa người nhà vào ngồi. Ngồi đấy ăn thuế, ăn tiền của dân cống vào. Có chức có quyền có danh lợi lại còn có bộn tiền... cuộc sống của người giàu dễ dàng quá nhỉ? Đến nỗi quên luôn bản chất vốn dĩ của cái nghề này.

Đoạn, gã lại nhìn Kakuchou:

- Đạo đức ấy, cậu biết chứ?

- ...

- Hay đơn giản hơn một chút đi, cho cậu dễ trả lời nhỉ? Nếu người thân của cậu cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự, cậu sẽ như thế nào?

- ...

Kakuchou vẫn im lặng. Từ những gì Hiroshi nói và cả câu hỏi của gã đã bắt đầu làm Kakuchou phải suy nghĩ lại con đường mà mình đang đi. Hắn không có ước mơ làm cảnh sát nhưng với danh nghĩa là một cảnh sát như hiện tại, có phải hắn đang bước trên con đường mòn của cha?

22 tuổi, Kakuchou cùng với tấm bằng tốt nghiệp trường cảnh sát không thể tự nhiên vào thẳng NPA làm việc. Đều là do cha hắn dọn đường sẵn, hắn chỉ việc bước đi trên con đường đó rồi gặt lấy những thành công mà bao người mong ước. Hắn không tự nhận mình bất tài nhưng thực tế không tài như những gì báo chí thường tung hô, khi mà chính bản thân hắn lại không có cái tâm trong nghề.

- Vụ Cowgurl không đơn giản như vậy. Nếu không được giải quyết triệt để, sau này sẽ còn rất nhiều vấn đề khác phát sinh. Đến lúc đó, mong là tiền của mấy người vẫn còn giá trị.

- ...

- 2 Tequila của quý khách.

Giai điệu du dương hoà cùng tiếng trò chuyện tâm tình của những người xung quanh. Kakuchou nhìn thanh tra Hiroshi một lúc lâu mà không nói gì.

- Kakuchou, về thôi, nhà tao có chuyện rồi.

Ran khều vai Kakuchou, giọng khẩn trương nói với cậu bạn, tay thì không ngừng bấm gì đó trên điện thoại.

- À ừ, mày ra xe trước đi.

Thấy Ran có vẻ nghiêm trọng, Kakuchou liền vội vã đứng dậy thanh toán. Trước khi đi còn không quên chào Hiroshi một tiếng, lúc này hắn mới nhoẻn miệng cười:

- Thanh tra ở lại vui vẻ nhé, tôi phải đi rồi. À, cũng mong là sau này chúng ta lại có cơ hội làm việc chung.

- Thế thì sang bộ phận Văn phòng tìm tôi nhé,  tôi chuyển việc rồi.

- ... Được thôi.

Kakuchou có chút ngạc nhiên nhưng rồi chỉ chào tạm biệt Hiroshi mà chẳng hỏi gì thêm.

(...)

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được...

- Chậc, đi đâu rồi chứ?

Trên đường về, Ran vẫn liên tục gọi cho ai đó mà không nhận được bất kì phản hồi nào. Làm anh ta phải bực mình chửi rủa. Kakuchou ngồi ghế lái bên cạnh cũng chú ý đến, hắn hỏi:

- Ai vậy?

- Thằng em tao. Nó với thằng Izana đi mua đồ kiểu gì mà từ chiều đến giờ vẫn chưa thấy về, mẹ tao gọi mãi không được nên lo quá trời. Mấy cái con quỷ này đi đâu không biết, nghe máy thì chết à!?

- Cả hai đứa luôn sao?

- Ừ.

- Thuê bao quý khách vừa gọi...

- Cái lồn má.

- Bớt nóng đi, có khi bọn nó ham chơi ở đâu đó...

- Chơi chơi cái mẹ gì!? 9,10 giờ đêm rồi chơi với ma à!?...

Trong khi Ran vẫn đang tiếp tục la ó về hai thằng em của mình thì trong đầu Kakuchou lại vô tình nảy lên một chút kí ức về những gì Rindou từng nói:

- Mối quan hệ của em và Ten không rõ ràng, nhưng anh ta lại luôn phát cuồng lên với những gì liên quan đến em, em không thích điều đó...

- Em yêu Sanzu và điều đó lại khiến anh ta phát điên lên...

- Ten đã cố giết Sanzu vài lần rồi...

Kakuchou sao lại quên mất điều này? Rõ ràng mâu thuẫn ở Cowgurl bắt nguồn từ mối tình tay ba đó, ngoài Sanzu thì Rindou vốn dĩ cũng nằm trong tầm ngắm của Ten.

Nghĩ đến đấy lòng Kakuchou như lửa đốt, hắn liền đạp ga tăng tốc. Nếu vụ này lại dính líu đến Ten, nó chắc chắn sẽ đi về kết quả tồi tệ nhất.

Nhưng mà trước hết vẫn nên ra tìm tung tích của hai đứa nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com