[Longfic][KaiYuan][Khải-Nguyên][Chuyển ver] Em là hồ ly, sự thật là vậy?(drop)
#11 nhẹ lòng
Vương Nguyên trở về nhà , căn nhà vẫn trống trải lạnh lẽo , cậu hơi buồn rồi thay đồ cất sách vở và vào bếp nầu nướng . Tín ca ngượng cười , hắn ta nghĩ :- Hay thật , cậu ấy cứ như người yêu mình ... - chợt hắn giật bắn tim tự hỏi :- Mình nghĩ cái quỷ gì thế này ?Vương Nguyên bỗng quay lại cười nói nhẹ nhàng :- Hôm nay ăn món cơm cà ri nha .Tín ca ngượng ngùng :- Ờ ... ừm ...____________________________________________________________________Còn chàng trai mặt đao kia thì về nhà ném chiếc cặp một cách tức giận , Mỹ Kỳ từ trong phòng giật mình chạy ra :- Anh sao thế ? có gì không vui à ?Vương Tuấn khải cau có , hình như núi lửa sắp phun trào , đáng sợ thật :- Em không cần biết , anh vào phòng đây mà có gói khoai tây chiên trong tủ em lấy hộ anh .Mỹ Kỳ hơi buồn nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn nghe theo anh và cầm gói khoai tây chiên đưa cho hắn , cô bé ngồi xuống sàn và hỏi :- Anh ... chọn một cô bạn gái nào cố định đi nhé ?Vương Tuấn Khải lờ đi cậu ta chẳng nói gì , Mỹ Kỳ nói thêm :- Anh thật ngốc , sao lúc nào cũng tự làm khổ mình thế nhỉ . Cái người anh trai mà luôn làm em cười đâu rồi vậy ? Vương Tuấn Khải đập bàn tức giận bước ra cửa nhà nói :- Thì ra ở nhà cũng ồn ào muốn chết !Vương Tuấn Khải bước ra ngoài , hắn ta bước đi rất nhàm chán có vẻ chán nản cuộc sống hay buồn phiền ... Giọng nói đâu đó vang lên :- Ủa ... đi đâu vào lúc cơm tối này vậy ?Vương Tuấn Khải :- Ôi cái định mệnh ! sao tôi lại gặp cậu lúc này chứ ?Vương Nguyên cau có :- tôi đạp chết bây giờ , chỉ là tôi đi đổ rác nên qua đây thôi , chỉ là tôi thấy lạ vì giờ ăn cơm tối như thế này thì anh phải ở nhà ăn cơm chứ .Vương Tuấn Khải:- không cần cậu quan tâm , tôi chết đói cũng có chết gì cậu đâu . - Bỗng bụng Vương Tuấn khải cồn cào " ọc ọc ...ọc ọc " Vương Nguyên lè lưỡi:- Hề hề ... vậy chết đói đi nhá ! - Chọc quê hắn Vương Tuấn Khải cau có mặt mũi :- Nhóc kia ( nhéo má kéo lại ) Vương Nguyên :- Á .... đau quá !>_<Vương Tuấn Khải:- Nhà cậu có gì ăn không ? ăn ké với?Vương Nguyên tròn mắt cái vẻ như là ngây thơ lắm và cứ nhìn chằm chằm vào nhân vật nam chính hotboy của chúng ta , Vương Tuấn Khải : giờ có vẻ rất là cay và ức chế rồi đấy - Nhìn cái gì ? nhà cậu có gì ăn không ?Vương Nguyên:- Có thì có nhưng sợ anh chê là nghèo ...Vương Tuấn Khải cười nham hiểm trên từng góc độ :- À ... xem nhà cậu như thế nào chụp ảnh lại đăng lên báo " Nhà của con nhóc điên tăng động " mà tôi cũng xui xẻo chạy ra khỏi nhà nhanh quá nên chẳng có tiền mua đồ ăn .Vương Nguyên: - Có vẻ là ... anh là một vận đen của kiếp tôi ...Vương Tuấn Khải :- Mà nhà cậu ở đâu ?Vương Nguyên:- Gần đây thôi , hazzzzi chịu với nhưng thằng như anh ...Cậu dẫn Vương Tuấn Khải đến tận nhà , hắn cứ nhìn căn nhà nhỏ của cậu nhìn đi nhìn lại nhìn nhìn hồi Vương Nguyên :- Này này tên kia Ngươi đến đây là ăn chực đấy còn soi mói cái gì hả-Vương Tuấn khải nín thin Bước vào căn nhà của Vương Nguyên ừ thì cũng chỉ là một căn nhà bình thường , Vương Nguyên xuống bếp lấy một ít cơm cà ri và đưa cho Vương Tuấn Khải , hắn ta nhìn bát cơm và nói :- Định trộn cám cho lợn à , tôi không ăn cái thứ này ...Vương Nguyên: - Vậy thì thôi tôi thà cho lợn ăn còn hơn , còn anh tay đâu , chân đâu , đầu đâu ? tự phục vụ đê !Vương Tuấn Khải cầm bát cơm mặt nhăn nhó cho thìa cơm vào miệng nhai nhóp nhép rồi nói :- Cũng ngon đấy !Trong tim Vương Nguyên có vẻ vui , chỉ một câu nói ngắn củn đó sao có thể làm tim cậu đập thình thịch .Tín ca ngó qua nhà bếp nói :- Mai nhớ làm món mỳ . ( bước đi .... rồi bỗng quay lại ) Vương Tuấn Khải cũng đông như đá cậu với Tín ca cùng nói đồng thanh :-Sao thằng này sao mày lại ở đây ! Vương Tuấn Khải la lên :- Vương Nguyên, cậu và thằng đó thân thiết tới nỗi ở chung cơ à ? ghê quá !Tín ca:- Vương Nguyên cậu dẫn thằng này về cho nó ăn cơm hả ? Vương Nguyên mặt tỉnh bơ nói :- Vương Tuấn Khải này , anh thân thiết với bao nhiêu cô gái rồi mới biết đấy là ghê à Tôi là con trai thì ở chung với con trai bộ lạ lắm sao? còn Tín ca cho người khác ăn cơm thì có sao , tôi chỉ muốn có thêm bạn thôi .Tín ca:- Bạn là sao hả ?! cậu nghĩ hắn là bạn sao ?Vương Tuấn Khải: - Hắn là ai mà cậu ở chung vậy ?Vương Nguyên thật điên đầu với lũ trẻ mầm non này cậu la lên :- IM LẶNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tất cả im thít Vương nguyên nhẹ giọng nói :- Vương Tuấn Khải đây là anh họ tôi Tín ca .Vương Tuấn Khải:- ... Anh họ cậu à ? ... - Bỗng dưng hắn ta lại vui trong lòng , vui vì cái gì đây ?Vương Nguyên:- Không là anh họ chứ là cái giề ? anh nghĩ bậy gì nữa ? ( -_- )Tín ca:- Chết thật , mặc xác cậu đấy tôi đi chơi đây !Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải :- Chứ anh không định về à ?Vương Tuấn Khải :- Quên luôn ( cười ) tự nhiên tôi lại thấy vui , sau này tôi sẽ đến đây chơi bảo bối à !Vương Nguyên:- Hết cưng rồi bảo bối... tôi buồn ói quá !Vương Nguyên đóng cửa nhà lại , cậu thở dài :- Mình cũng suýt nữa quên béng chuyện phải giết hắn ...Vương Nguyên bước tới chiếc giường nhỏ và ngủ và lại chìm vào một giấc mơ ~~~~ Một giấc mơ kiếp trước như những lần cậu đã mơ mà thôi . Một làn sương phủ ... Vương Nguyên đang kiếm ăn gần bờ suối , bỗng một bóng người nào đó lại gần và gần hơn nữa :- Hù ...Cậu la lên vì giật mình Hắn ta cười , nói :- Gặp lại ngươi rồi vui thật !Vương Nguyên:- Vui gì mà vui ? Ta rơi tim rồi đây !- Ngươi vui tính thật hihihihi .Vương Nguyên lạnh lùng :- Không sợ ta ăn thịt sao ? đi đi ta mà khi đói sẽ ăn thịt ngươi đó .Hắn ta nói :- Ta không sợ , mà ngươi chưa biết tên ta đúng không ? cứ gọi ta là thái tử Vương Tuấn Khải !Vương Nguyên:- Ừ , tên ta cứ gọi là hồ ly đi , ta quen tên này rồi .Vương Tuấn Khải :- Giá rét như vậy mà ngươi vẫn kiếm ăn sao ?Vương Nguyên:- Ta không muốn chết đói .Vương Tuấn Khải:- Ngươi muốn ăn ngon mặc đẹp thì cứ đến chỗ ta , ở thiên giới đấy nếu chấp nhận gả cho ta thì ta ta sẽ ...Vương Nguyên:- Im đi ( đỏ mặt ) nói vớ vẩn ngươi không biết ngượng sao ta là con trai đấy sao có thể gả cho một nam nhân như ngươi Ngươi tưởng là Thái tử muốn gì thì được à ?Vương Tuấn Khải :- Ngươi là một con hồ ly không ăn thịt người và rất tốt Ta vốn dĩ chẳng có cảm giác với con gái Ngươi so với đám nam nhân kia vừa trắng vừa mểm hơn Ta thích ngươi có gì là không thỏa đángVương Nguyên mặt cậu đã đỏ lắm rồi đành cáo luôi trước vậy :- Đi đi , ta về hang đây người làm mất bữa ăn ta rồi ...Vương Tuấn Khải - Lần sau gặp nhé phải cho ta câu trả lời của ngươi nhé , cậu bé hồ ly dễ thương ! ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com