TruyenHHH.com

Lỗi Ở Yêu Thương - Về Nhà Với Mẹ (Thanh Duy - Thanh Thủy)

Nếu thương thì sẽ tìm về

switch_yasu

Thằng bạn từ bên Mỹ gọi về, nó hỏi thăm qua loa, tôi đoán ra ngay nó có chuyện. Nó cười, bảo tuần sau người yêu nó về Việt Nam cưới vợ.

Cuộc điện thoại đường dài chìm trong im lặng. Nó không nói gì. Tôi cũng thở dài. Hai thằng ngồi tám chuyện nhưng lại thấy trống rỗng. Không biết phải nói gì với nó. Bâng quơ một hồi, tôi bảo mày khóc đi. Khóc rồi thôi vì chắc gì đây là quyết định dễ dàng. Biết đâu thằng đàn ông mày yêu cũng đang ngồi đâu đó mà khóc một mình.

Tôi nhớ người đàn bà tên Diệu Hoài trong vở 29 Anh về. Vì một bức điện tín của chồng bảo "29 anh về... em ra ga đón anh" mà cứ ngày 29 hằng tháng, bà lại tinh tươm quần áo gọn gàng ra ga đón chồng. Mà đợi hoài từ lúc đứa con trai mới sinh đến năm hai mấy tuổi, chồng bà vẫn bặt vô âm tín. Bà bị chứng mất trí nhớ, nói trước quên sau, ngày đánh răng cả chục lần vì cứ nghĩ là mình vừa thức dậy. Vậy mà bà vẫn nhớ ngày 29 hằng tháng ra ga đón chồng và lúc nào cũng trở về nhà với nỗi thất vọng. Người ta cũng thắc mắc, sao không đi kiếm chồng đi. Bà chỉ cười bảo: nếu thương thì phải tìm về, sao mà phải đi kiếm?

Ừ nhỉ nếu thương thì sẽ tìm về.

Khi yêu nhau, người ta thường có xu hướng dựa dẫm vào nhau quá nhiều. Dần dần việc ấy lại tạo ra thói quen. Nhìn thì tưởng là vô hình, nhưng khi người bạn yêu rời khỏi bạn, bạn mất đi điểm tựa. Việc này dẫn đến nỗi chống chếnh và mất cân bằng trong một thời gian dài. Đôi khi, đó không phải là do bạn yêu người đó quá. Chỉ đơn giản là bạn không dám từ bỏ một thói quen.

Thực ra, từ bỏ một thói quen hay bắt đầu một thói quen không khó. Tôi đọc được trong một quyển sách, chỉ cần bạn duy trì làm việc gì trong vòng 21 ngày liên tục, bạn sẽ có một thói quen mới. Chẳng hạn như việc đi ngủ sớm, chỉ cần liên tục đi ngủ vào một giờ cụ thể trong 21 ngày, sang ngày thứ 26 hành động đó sẽ tự biến thành thói quen.

Hơn nữa, tôi không phản đối yêu là yêu đến chết, đợi là đợi cả đời. Nhưng đó là khi người ta đã có cái nghĩa vợ chồng với nhau. Tôi từng nói với những người cũ của mình: Em à, dù gì thì cũng nên cho mình một kế hoạch dự phòng. Tôi sợ rằng nếu có gì xảy ra, tôi và em không ở cạnh nhau được nữa, em sẽ không vượt qua được. Vậy mà chính tôi lại quá lơ là và chủ quan không dự phòng cho mình để khi chia tay, tôi mới là người đau đớn hơn cả.

Não phụ nữ là một tô mì và não đàn ông là một hộc tủ. May mắn là bạn tôi và người nó yêu đều là đàn ông, suy nghĩ sẽ khác và rạch ròi.

Nên nếu có đổ vỡ, hãy học cách vượt qua. Dành trọn nột ngày để khóc, để làm những gì mình thích. Cất hết những đồ dùng có liên quan đến người yêu vào trong thùng và quên nó đi. Tập một thói quen mới, rồi tim sẽ chóng lành lặn. Biết đâu khi có thói quen mới, bạn sẽ gặp được một người thực sự dành cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com