Chap22: Trả nợ
Đợi đến khi chiếc cửa đóng hẳn lại, Phan Dĩ khuôn mặt đầy sự giận dữ, ông quay sang nhìn cô mới dịu lại môt chút, ông đau lòng đưa tay vuốt lên bàn tay nhỏ đang có những cây kim đâm đến, hận không thể rút hết ra giúp cô, đôi mắt dời đến sợi chỉ nơi cổ tay, đôi mày ông chau lại, sợi chỉ màu đỏ này tại sao lại đeo trên tay, ông mạnh tay bứt sợi chỉ vứt đi, lại nhìn sang tay đang đeo chiếc lắc, thở dài...
_____
"Cậu tỉnh rồi?"
Vũ Tuấn Minh lờ mờ mở mắt, đầu anh vẫn còn choáng ván, có lẽ do cú đập mạnh hôm qua, vừa về đến công ty, một chút sức giúp anh lên phòng rồi sao đó bất tỉnh... Vũ Tuấn Minh nhìn sang, Mĩ Diệp đôi mắt long lanh ôm chầm lấy Vũ Tuấn Minh
"Ở đâu vậy?"
"Nhà anh!"
Lưu Quang Khải bên cạnh hừ lạnh, không quên bổ sung "Vũ Lịch đoạt được chỗ đó rồi!"
Vũ Tuấn Minh gật đầu, gần đây cũng không có chuyên tâm xử lý việc công ty, hàon toàn nhờ vào Lưu Quang Khải với Mĩ Diệp, anh cũng có chút buồn bực
Thấy Vũ Tuấn Minh xoay người muốn ngồi dậy, Mĩ Diệp không nói hai tiếng, lập tức đè anh nằm xuống giường "Nằm xuống, nghỉ ngày hôm nay đi!"
"Mẫn Mẫn sao rồi?"
"Kì thực sáng nay cô ấy đã không còn ở bệnh viện!"
Nghe Lưu Quang Khải nói, anh trợn mắt nhìn hắn, Mĩ Diệp cũng nhẹ giọng " Phan Dĩ thật kì lạ, ông ta không cho bọn em vào gặp Tuệ Mẫn, sáng nay liền chuyển viện"
"..."
Vũ Tuấn Mính gác tay lên trán, vô tình trúng phải vết thương liền huýt một tiếng than đau, mặt nhăn nhó "Hẳn là do ba mẹ anh!"
"Chuyện ấy cũng hơn 20 năm rồi chứ ít, làm sao phải thù dai như vậy, chỉ là một khoản tiền thôi mà"
"Không ba anh nợ ông ấy một mạng người!"
Câu nói của anh làm Lưu Quang Khải và Mĩ Diệp đều tròn mắt, cả hai nhìn nhau lại nhìn quanh xác định không có người mới nhìn anh ý muốn kể tiếp
Chuyện này cũng không có gì quá quan trọng nhưng chính họ lại làm cho chúng trở nên quan trọng, khi Phan Dĩ cùng Diệu Tuệ kết hôn, ông cùng Vũ Đạt chính là tình anh em sâu sắc
Nếu như khi đó không có người phụ nữ kia, cũng chính là một người khác cài cô ta vào bên cạnh Phan Dĩ, cô ta luôn miệng nói muốn tốt cho công ty của phan Dĩ, mà bên trong lại chính là thay đổi sổ của công ty Phan Dĩ sang Vũ Lịch, một khoản tiền rất lớn cũng từ đó mà biến mất
Phan Dĩ cơ bản có cùng Vũ Đạt nói chuyện, ông ta khẳng định không có liên quan đến chuyên này, Phan Dĩ tức giận, cùng chuyện này nói cho Diệu Tuệ, cô ấy có khuyên ông nên bình tĩnh giải quyết
Nhưng mà... vì khoản tiền ấy, sau khi tra ra chính là do vợ Vũ Đạt, nói cách khác là mẹ Vũ Tuấn Minh - Miên, cài cô gái đó bên cạnh Phan Dĩ, chuyện ngày càng trở nên phức tạp khi Diệu Tuệ chính là đối thủ của Miên trên sân khấu
Diệu Tuệ là không biết Miên có ý định đối địch với mình, dẫn đến liên quan cả công ty chồng cô, Phan Dĩ liền cho người bắt cô ta, Vũ Đạt tức giận liền hỏi tội Phan Dĩ cướp người của mình
Phan Dĩ một câu liền không giải thích, chỉ có khoản tiền ấy ông có thể bỏ qua, Miên lại là muốn sau đó hại tiếp đến Diệu Tuệ, liền một khẩu súng phế hai tay cô ta, đến mặt cũng một một dao mà huỷ dung
Vũ Đạt thật sự tức giận, Vũ Tuấn Minh lúc ấy cũng chỉ vừa ba tuổi chưa hiểu chuyện, lúc Miên trả về nhà thì chẳng còn tay ôm anh được, Vũ Đạt điên cuồng, liền tính kế
Sau khi biết tin Diệu Tuệ đang trên đường đi đón Phan Dĩ, ông liền cho xe bám theo, mục đích chính là cướp người, chiếc xe do tên tài xế lái lại mất thắng, trực tiếp đâm vào xe đang chở Diệu Tuệ, Vũ Đạt càng giật mình hơn khi biết Diệu Tuệ đang mang thai, chính là sau đó lấy mạng cô
Miên nghe tin được, cũng khôgn phải là quá vui mừng, mà là hai tay cùng dung mạo đều đã bị huỷ, cô ta liền không còn lí trí bình thường mà vui hay buồn
Một người mất mạng, một người lại không còn bình thường... chỉ là một khoản tiền...
Vũ Tuấn Minh lắc đầu thở dài, anh hời hợt, từ nhỏ cũng không có được mẹ yêu thương nhiều, Miên chỉ lo đến ca hát, sân khấu, nói là không có tình cảm cũ g không đúng vì đó là người sinh ra anh...
Mĩ Diệp nghe xong, đầu tiên là há mồm thật to "vậy thì còn nợ gì chứ, chính là do Phan Dĩ làm ra!"
"Nếu mẹ anh không cài người cũng không có chuyện Diệu Tuệ mất!"
" Dù sao thì cũng không có liên quan đến cậu?"
Lưu Quang Khải bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, Vũ Tuấn Minh cũng không trả lời, im lặng nhìn ra cửa sổ bằng kính lớn, giờ này Ninh Tuệ Mẫn đã tỉnh chưa ?
_______
Mĩ Diệp cùng Lưu Quang Khải sau khi xác định Vũ Tuấn Minh không có sao mới đi đến nhà của Ninh Nhã Uyên
Đầu tiền chính là bấm chuông !
Sau hơn chục lần vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy có người sẽ mở cửa, Lưu Quang Khải đưa mắt nhìn qua khe cửa, bên trong bị đóng chặt, thậm chí có khoá bên ngoài
"Hai người tìm nhà Ninh à? Ôi sáng nay đã chuyển đi rồi!"
Một bác gái đi ngang có lòng tốt nhắc nhở, đổi lại chính là khuôn mặt nhăn nhó của cả hai, hắn lấy điện thoại bấm số gọi Ninh Nhã Uyên, đều là một câu
"Xin chào! Nếu có chuyện gì xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp..."
Mĩ Diệp liền kéo áo hắn bảo thôi, cúi đầy cảm ơn bác gái qua đường rồi lên xe rời đi, chính là từ đó... bọn họ mãi mãi không còn gặp lại Ninh Tuệ Mẫn
______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com