Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ P2
Chương 350: Hậu Truyện - Em Trai Và Chị Gái (2)
༺ Hậu Truyện — Em Trai Và Chị Gái (2) ༻
"Có nhiều thứ khác so với trước đây quá. Em đang cố thay đổi điều gì à?" Eve Ropenheim hỏi khi đang xem xét khắp người tôi.Tất nhiên rồi.Dù đang ở trong thân xác của Isaac, tôi vẫn có xu hướng hành động theo những thói quen từ kiếp trước.Người thân duy nhất yêu thương tôi vô điều kiện sẽ không thể không cảm nhận được điều gì đó khác lạ ở tôi."Em không biết. Em cũng không thực sự nghĩ về nó. Mà, cũng lâu rồi tụi mình mới gặp lại nhau. Có vài thay đổi cũng không có gì lạ cả.""Ừm... cũng đúng."Tôi lảng đi cho qua chuyện.Trong bầu không khí ngượng ngùng, tôi đọc được tâm tư của Eve. Cô nghi ngờ rằng tôi đang che giấu điều gì đó.Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi vì đã từng bỏ rơi Isaac đã lấn át đi sự nghi ngờ của cô nàng.Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể tiết lộ bí mật rằng tôi đã chuyển sinh vào cơ thể này.Mình vẫn chưa biết phải đối phó với chuyện này thế nào...Điều duy nhất tôi có thể làm là trở thành một người em trai tốt."À. Chị ơi, mình đi xem kịch không?"Khi tôi đổi chủ đề, Eve mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.Vì đã mua vé và lên kế hoạch sẵn, chúng tôi đến nhà hát vừa kịp lúc vở kịch bắt đầu.Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở hàng ghế đầu và xem một vở kịch có tên là "Artè, Băng Hiệp Sĩ".Đó là một bản hùng ca về một nhân vật hư cấu tên là Artè, một câu chuyện trưởng thành kinh điển khá thú vị. Hiệu ứng sân khấu sử dụng Băng mana rất xuất sắc và có sức hút.Eve dường như đã thả lỏng và tựa vào vai tôi khi xem kịch.Trong lúc cùng nhau ăn vặt, tôi liếc nhìn Eve. Cô xem kịch với vẻ mặt trống rỗng, dường như không mấy ấn tượng.Nhưng khi Eve nhìn tôi, cô lại mỉm cười rạng rỡ, như thể cô thích ngắm tôi hơn."Em còn nhớ không? Hồi nhỏ, hai ta không có tiền mua vé, nên toàn phải lén xem những vở kịch như thế này từ xa thôi.""Thật ư?""Hồi đó em đã nói rằng em sẽ trở thành một hiệp sĩ để bảo vệ chị. Dễ thương đến mức chị đã ôm em thật chặt.""Em có nói vậy sao? Em không nhớ...""Ừm. Nên chị đã nói chị cũng sẽ bảo vệ em. Đó là một khoảng thời gian thật hạnh phúc."Đó là nói dối.Khi Eve bắt đầu nói, tôi đã đọc được tâm trí của cô và nhận ra điều đó.Nhưng lời nói dối ấy nhanh chóng trở thành sự thật đối với cô nàng.Chính xác hơn, cô ngay lập tức tin vào câu chuyện bịa đặt mà mình vừa kể.Dường như một khi câu chuyện được hình thành trong tâm trí, nó sẽ trở thành sự thật đối với cô ấy."Hồi đó em ngây thơ lắm.""Nếu chị biết Isaac mạnh mẽ như vậy, chị đã nhờ em bảo vệ chị mãi mãi rồi. Thế thì chúng ta đã có thể sống cùng nhau mỗi ngày...""Xin lỗi chị. Em cũng không biết mình sẽ trở nên như thế này.""Không... Chị không nói để được xin lỗi. Người phải xin lỗi là chị mới đúng."Tôi không có ý định nói bất cứ điều gì về những ký ức bịa đặt của Eve.Suy cho cùng, sẽ không ai bị tổn hại bởi việc cô níu giữ những ký ức sai lầm này.Ký ức thường được lãng mạn hóa, đôi khi được chắp vá bằng những lời nói dối để biến thành một sự thật đẹp đẽ khác.Tôi chỉ nghĩ Eve đặc biệt dễ có xu hướng đó.Sau vở kịch, chúng tôi lang thang trên những con phố đầy màu sắc."Isaac, em có nhớ cái này không? Em luôn nói rằng chị rất tuyệt vời.""Thật á?""Em sẽ hỏi làm sao chị lại giỏi ma thuật đến vậy và nói rằng em muốn lớn lên sẽ giống hệt chị. Và em nói sau mẹ thì chị là người xinh đẹp nhất. Em thường nói vậy lắm, và thật lòng, nó làm chị rất vui..."Lại một lời nói dối khác."À, đúng rồi. Có lần tụi mình đã quyết định một ngày nào đó sẽ cùng nhau đi du lịch, chỉ hai chúng ta thôi.""Thật sao chị?""Ừm, hai ta đã nói sẽ cùng nhau khám phá thế giới rộng lớn trong khi ôm nhau ngủ, ngắm trăng ngoài cửa sổ."Và lại nữa."Hehe, hồi nhỏ em nhát gan lắm. Đêm nào em cũng bám lấy chị, sợ sấm sét, sợ ma, hay bất cứ thứ gì khác, nhưng một khi đã ở trong vòng tay chị, em lại hành động như một chiến binh dũng cảm, thề sẽ bảo vệ chị mãi mãi. Dễ thương lắm."Và lại thêm một lời nữa."Nếu, chỉ là nếu thôi..."Khi chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài, ngắm nhìn ngọn đồi xanh mướt được gọi là Đồi Mùa Đông, Eve lên tiếng, "Nếu chị không bỏ rơi em, thì chuyện gì sẽ xảy ra?""...""Nếu chúng ta ở bên nhau mà không có vấn đề gì về tài chính. Nếu chị không đến nhà Nam tước Ropenheim..."Tôi cũng không biết."Chà... Chị nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?""Thật lòng, chị đã nghĩ về nó mỗi ngày. Nếu chuyện đó xảy ra, có lẽ em sẽ không thể sống thiếu chị được.""Hả?""Vì chị sẽ phải gánh vác gia đình, nên chị sẽ đi làm mỗi ngày. Với khả năng xử lý ma pháp nguyên tố của mình, sẽ có rất nhiều công việc, dù lương có thể hơi thấp một chút. Dù vậy, sau khi tan làm và về nhà, em sẽ bám lấy chị, nói rằng em sợ hãi, trước khi ngủ thiếp đi trong vòng tay chị. Đôi khi, khi chị giúp em học bài, em sẽ nói với chị rằng không ai bằng chị và lại ôm chị lần nữa. Vì tất cả những điều đó, có lẽ chính chị sẽ không thể theo học tại Học viện Märchen... nhưng chị vẫn có thể xoay x sở để cho em nhập học bằng cách nào đó."Eve mỉm cười rạng rỡ."Hoặc có lẽ tụi mình sẽ chẳng bận tâm đến học viện mà cứ ở bên nhau suốt. Em luôn là một người chu đáo, nên... có lẽ đó sẽ là lựa chọn tốt hơn. Khi em bắt đầu đi làm, điều đó cũng sẽ giúp chị dễ thở hơn một chút. Hai ta có thể sẽ sống mà không hề nghĩ đến việc có người yêu. Thực ra, ai biết được chứ? Có lẽ em sẽ nói điều gì đó như, 'Em không cần bạn gái vì em đã có chị rồi...' Hehe.""...""Chị chắc chắn chúng ta sẽ dựa dẫm vào nhau. Khi em cảm thấy cô đơn, em có thể mượn vòng tay của chị, và khi chị cảm thấy cô đơn, chị sẽ dựa vào em để được an ủi. Chị nghĩ... đôi ta sẽ sống như hai người luôn hết lòng hỗ trợ nhau."Gò má của Eve ửng đỏ.Đột nhiên, tôi nghĩ đến Luce. Cô ấy cũng thường hình dung một tương lai như vậy với tôi.Tuy nhiên, có một sự khác biệt đáng kể giữa họ.Eve thì khao khát một ảo ảnh không thể đạt được, hối tiếc về quá khứ.Luce, ngược lại, lại hướng về tương lai, hy vọng xây dựng một cuộc sống tràn đầy yêu thương với tư cách là vợ của tôi.Có lẽ vì vậy.Lời nói của Eve mang một nỗi buồn tinh tế, dai dẳng."Điều đó là không thể phải không? Thậm chí còn không thể đến gần..."Thỉnh thoảng, đôi lúc.Nỗi hối tiếc của Eve thỉnh thoảng lại len lỏi qua đôi mắt vô hồn và giọng nói ngập ngừng của cô nàng.Tôi gật đầu."...Khó lắm chị ạ. Em không còn là một đứa trẻ như ngày xưa nữa.""Ừm...""Vốn dĩ chị đã bao bọc em quá mức rồi và em cũng không phải là người cần được bảo vệ nhiều đến thế.""Ừm, em nói đúng."Eve nhìn thẳng về phía trước và gượng cười."Đó là điều sẽ không bao giờ xảy ra bây giờ ha.""Nhưng vẫn còn rất nhiều điều khác em có thể làm cho chị.""Hể?"Tôi tựa vào băng ghế và nhìn lên bầu trời đêm.Ánh sao tuyệt đẹp rải rác như muối."Chìm đắm trong quá khứ để làm gì chứ? Nam tước Ropenheim đã tiêu đời rồi, và không còn gì có thể xen vào giữa đôi ta nữa. Vậy nên, tụi mình hãy cứ... hòa thuận với nhau từ bây giờ. Dù gần đây em khá bận rộn, nhưng em có thể dành thời gian như hôm nay để đi chơi. Thỉnh thoảng chúng ta có thể trò chuyện đến khuya, hoặc cùng nhau uống một ly thật ngon."Eve, em hy vọng chị có thể thoát khỏi xiềng xích của quá khứ."Vậy nên, đừng nghĩ về những chuyện như thế nữa. Còn rất nhiều ngày hạnh phúc hơn ở phía trước. Chỉ cần nghĩ về tương lai và sống nó cùng em."Tôi muốn chị bắt đầu mơ ước và sống vì tương lai.Đó là mong muốn của tôi.Eve nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi cúi đầu xuống."Isaac.""Vâng?""Thật ra, chị không có chút tự tin nào về bản thân khi ở bên cạnh em cả...""Tại sao chị lại cần phải tự tin chứ? Miễn là tụi mình hòa thuận là đủ rồi. Chị thật sự hay lo lắng về những điều vô ích, chị ạ."Eve lại ngẩng đầu lên và mỉm cười rạng rỡ."Chị ôm em được không?""Chị không cần sự cho phép của em đâu.""Em trai của chị..."Sau đó, Eve ôm tôi một cách dịu dàng và vuốt tóc tôi một lúc lâu.
✦✧✦✧
Ngày hôm sau."Tiền bối Dorothy!""Có chuyện gì vậy, Hội trưởng!""Thằng này đến để nghỉ ngơi đây!""Đến đây ngay nào!"Vút!Khi Dorothy cười lớn và dang rộng vòng tay, tôi vùi mặt vào bộ ngực đồ sộ của cô nàng.Vòng tay qua eo thon ấy và ôm chặt, Dorothy cất tiếng cười đặc trưng, vuốt tóc tôi và lắc lư từ bên này sang bên kia.Tôi đã tìm đến cô ấy, kiệt sức vì đã hoàn thành những công việc cuối cùng.Aaa, đây chính là hạnh phúc.Cảm giác mềm mại và ấm cúng.Mỗi khi tôi cử động đầu, phần thịt mềm mại sau lớp vải lại bao bọc lấy tôi.Đây hẳn là thiên đường."Aww, Hội trưởng dễ thương quá đi...""Sẽ ở yên thế này thêm một chút nữa.""Hội trưởng có thể ở bao lâu tùy thích. Thật thích khi như thế này lắm!"Dorothy khẽ cười khúc khích."Hội trưởng không quên đấy chứ? Chuyến đi của hai ta là hai ngày nữa.""Tất nhiên là không quên rồi."Hai ngày nữa, tôi sẽ đi du lịch cùng Dorothy.Với tất cả các công việc khẩn cấp đã hoàn thành, tôi có thể giao phần việc còn lại cho Đại Nhiếp chính Richard.Tất cả những gì còn lại là tận hưởng chuyến đi với Dorothy đáng yêu."Ư ư... Hơi thở làm nhột quá đó."Khi tôi thở ra, vùi mặt vào ngực Dorothy, cô rùng mình và khẽ khúc khích cười.Phản ứng của cô đáng yêu đến mức tôi không thể dừng lại.Khi tôi ôm cô thật chặt, một sự tĩnh lặng sẽ lắng xuống, và một sự căng thẳng tinh tế sẽ lấp đầy không khí.Tôi thích bầu không khí ngượng ngùng đó. Đó là khoảnh khắc cả hai chúng tôi đều nhận thức rõ ràng rằng hai đứa là một nam một nữ."À, Hội trưởng.""Vâng.""Có một kẻ phá đám ở sau lưng tụi mình đấy."Kẻ phá đám?Tôi dùng [Thấu Thị] để nhìn ra sau lưng. Tôi không muốn ngẩng đầu khỏi ngực Dorothy.Ở ngưỡng cửa đang mở, một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu vàng hồng đang khoanh tay đứng, nhìn chúng tôi một cách nghiêm khắc.Đó là Luce."Luce...?"Không thể rời khỏi bộ ngực của Dorothy, giọng tôi vang vọng vào đó như trong hang động."Bạn gì đó ơi, sao không vào đi? Ồ, ghen tị à? Vì hội trưởng chỉ đến với mình tôi thôi?""..." Dorothy nheo mắt và che miệng, cười một cách ranh mãnh.Vầng trán của Luce nổi gân xanh trước sự khiêu khích của Dorothy."Haa..."Luce nhắm mắt lại và thở dài một hơi thật sâu.Cuối cùng, Luce bước vào phòng.Đột nhiên, cô ôm tôi từ phía sau."Luce, cũng tham gia đây."Chỉ để lại vài lời khó hiểu."Hả? Ní ơi? Chờ một chút!"Giọng nói bối rối của Dorothy vang lên.Tôi cảm nhận được áp lực từ lồng ngực của Luce trên lưng và cơ thể ấm áp của cô đang bao bọc lấy tôi."Chỉ mình tôi đã đủ nặng rồi...! Thế này vướng víu quá!""Im đi. Isaac, đến lúc quay sang bên này rồi. Đến với em đi. Em sẽ làm anh thoải mái hơn cô ta."Những cảm giác sung sướng bao bọc tôi từ phía trước và phía sau.Ôi, chuyện này...Tôi không nói gì và chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc này.Cảm giác được bao bọc bởi những phụ nữ tôi yêu thương sướng như được chịt vậy.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com